Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Do ánh trăng chiếu xuống, tử thủy tinh phát ra ánh sáng màu tím nhạt, dần dần tia sáng này ngày càng mạnh. Hứa Hàn Phương nhịn không được nheo mắt lại.
Ánh sáng tử thủy tinh và ánh trăng xen lẫn với nhau, một chùm bạch quang chói mắt tứ mặt trăng chảy xuống mặt đất, đáy giếng cũng lóe lên tia sáng kỳ dị, đột nhiên trên bầu trời một đạo tia chớp, mặt đất sáng như ban ngày, đâm Hứa Hàn Phương không mở nắt ra được.
Chỉ khoảng mấy giây này, tất cả liền khôi phục yên tĩnh, mặt trăng lại trốn ở sau đám mây. Hứa Hàn Phương chậm rãi mở mắt, mơ hồ trông thấy được phía trước cách đó không xa một người đang ngồi chồm hổm.
“Xin hỏi ngươi cũng là đến xem giếng cổ sao?’’ Hứa Hàn Phương lớn tiếng hỏi.
Người đang ngồi chồm hổm nghe thanh âm của Hứa Hàn Phương, chậm rãi quay mặt lại.
Ánh trăng lại xuyên thấu qua đám mây lộ ra nửa bên mặt.
Nhờ ánh trăng nhìn một lát, Hứa Hàn Phương lại càng hoảng sợ. Không phải là nàng nhát gan, chẳng qua là người tới ăn mặc rất kỳ quái. Một thân giáp trụ, trên đầu vẫn còn một búi tóc. Do sắc trời quá mờ thấy không rõ khuôn mặt.
Người nọ nhìn Hứa Hàn Phương giây lát, đứng lên hướng nàng đi tới.
Hứa Hàn Phương đã không khẩn trương giống vừa rồi nữa. Dù sao làm khảo cổ loại người hiếm lạ cổ quái gì cũng có, mặc thành như vậy cũng không đủ là kỳ quái.
Người tới đứng ở chỗ xa cách Hứa Hàn Phương mấy thước dừng lại, lẳng lặng, ngơ ngác nhìn nàng.
Hứa Hàn Phương nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của người đó nhìn chằm chằm nàng, trong lòng có chút chán ghét. Cũng mượn cơ hội quan sát đối phương.
Trên dưới quan sát một phen,nàng nhịn không được bật cười. Người tới quá buồn cười, ăn mặc thế nào giống như tượng binh mã? Nhưng mà thân hình cao lớn oai hùng, cùng y phục rất xứng đôi, chỉ là quá xa vẫn không thấy rõ ngũ quan.
Trong bóng tối ánh mắt của đối phương có vẻ sáng lên, ánh mắt là lạ.
Hứa Hàn Phương thực sự chịu không nổi ánh mắt của đối phương, lúng túng cười cười hỏi:’’ Ngươi là người của tổ nào? Ta là tiểu tổ của giáo sư Trịnh Nhất Phi.’’
Người tới không nói gì, vẫn là không nhúc nhích nhìn Hứa Hàn Phương, thân thể đứng thẳng tắp, cảm thấy tư thế kia so với người trung niên lúc ban ngày giống như người lỗi thời.
Người này thế nào lễ phép như vậy? Hứa Hàn Phương có chút tức giận, nàng theo thói quen lấy tay về phía sau sửa lại tóc một chút, mái tóc theo gió lay động đứng lên, tử thủy tinh giấu bên trong áo sơ mi trắng cũng xuất hiện đung đưa.
Thấy tử thủy tinh, trong đôi mắt của người lỗi thời lóe lên một chút ánh sáng.
“Tham kiến nương nương!’’ Người lỗi thời quỳ một chân trên đất, cúi đầu xuống một tay chống đất.
Không phải nửa đêm gặp người mộng du hay bệnh tâm thần chứ? Hứa Hàn Phương giật mình hoảng sợ hướng bên cạnh nhảy qua.
Người lỗi thời chờ giây lát,thấy không có phản ứng, hơi khẽ nâng đầu lên, nhìn Hứa Hàn Phương, trong ánh mắt một chút ánh sáng phảng phất đúng là lệ quang.
Hứa Hàn Phương cắn môi, nhìn người lỗi thời, từ trong ánh mắt nhìn ra người lỗi thời cũng không có ác ý. Hơi có chút yên tâm, miễn cưỡng cười cười, lắp bắp hỏi:’’Ngươi. . . Ngươi nói cái gì?’’
Người lỗi thời lần thứ hai cung kính hành lễ:’’Tham kiến nương nương.’’
Lần này nàng có thể nghe rõ ràng, tám phần là gặp phải bệnh tâm thần, mỗi ngày nghiên cứu lịch sử xong mê muội. Người như thế hay là trước ổn định, tốt không nên chọc hắn. Hứa Hàn Phương quyết định chủ nghĩa, người thêm một chút can đảm hướng người lỗi thời nói:’’Ngươi là ai? Ngươi trước đứng lên nói chuyện.’’
“Là!’’ Người lỗi thời cung kính đứng dậy, cúi đầu không nói.
Hứa Hàn Phương yên lặng nhìn chăm chú vào người lỗi thời chốc lát,hỏi:’’Ngươi là ai?’’
Người lỗi thời sửng sốt:’’ Mạt tướng là. . . Tần Dục, thị vệ của người, lẽ nào người đã quên?’’ Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hứa Hàn Phương, lập tức lại cúi thấp đầu xuống.
Xem ra là người bệnh mộng du nặng, bệnh tâm thần cũng không nhẹ. Nghe nói người bệnh mộng du không thể để cho hắn tỉnh, nếu không sẽ có điểu ngoài ý muốn phát sinh. Hứa Hàn Phương nghĩ tới đây, muốn mau sớm thoát thân, lấy tay quạt nghiêm mặt nói:’’ Ở đây muỗi thật nhiều, ta phải về đi ngủ. Tạm biệt.’’ Xoay người rời đi,vừa xoay người vừa tự mình làm cái mặt quỷ.
Đi mấy bước Hứa Hàn Phương nhìn lại, ông trời của ta a, người lỗi thời nhấc chân theo đuôi ở sau lưng nàng.
Hứa Hàn Phương cảnh giác hỏi:’’ Ngươi muốn làm gì?’’ Thân thể đã bày ra tư thế quyền đạo. Muốn xâm phạm nàng cũng không dễ dàng như vậy.
Người lỗi thời vừa đứng lại ở nơi cách nàng mấy thước,mê hoặc nhìn Hứa Hàn Phương, nói:’’ Bảo hộ người!’’
Hứa Hàn Phương vô tâm cùng hắn dây dưa, tâm phiền mà phất tay một cái:’’ Ta không cần ngươi bảo hộ ngươi đi đi!’’
Người lỗi thời không nói gì thêm, lại chậm chạp không chịu rời đi, dưới ánh trăng thân thể có chút hơi run.
Xem ra vẫn là không bỏ rơi được, làm sao bây giờ? Hứa Hàn Phương đều óc quay nhanh, phân tích hình thức (hình dạng, cách thức), nơi này cách chỗ có đội viên khảo cổ một khoảng cách, hô to là không có lợi ích gì. Xem ra chỉ có thể dùng trí.
Cũng không thể vẫn đứng lúng túng như vậy nữa, phân tán lực chú ý của hắn, Hứa Hàn Phương bắt đầu tìm nói:’’Ngươi cũng là đến xem giếng cổ?’’
Người lỗi thời ngẩn ra, hỏi ngược lại:’’Giếng cổ?’’
“Hay miệng giếng.’’ Hứa Hàn Phương chỉ chỉ, bĩu môi nghĩ thầm: Lại còn không nhận ra cho ta?
Người lỗi thời ngẩng đầu theo phương hướng ngón tay của Hứa Hàn Phương, nhìn một chút, nói:’’Một ngụm quân sự dùng giếng nước có gì có thể nhìn?’’
Bởi vì trời tối đen, nhìn không thấy nét mặt đối phương, nhưng mà Hứa Hàn Phương từ trong giọng điệu đối phương nghe ra mờ mịt cùng không giải thích được.
Thế nhưng càng làm cho Hứa Hàn Phương kinh ngạc chính là, bọn họ trước đây tại sao khôngcó nghĩ đến sẽ là một ngụm bộ đội quân sự dùng giếng nước, đả từng có vết tích của bộ đội đóng quân, như vậy ở đây nhất định từng có thành trì, hơn nữa còn là trọng địa quân sự. Chứng minh suy đoán mọi người đúng.
Nghĩ vậy Hứa Hàn Phương hứng thú, người lỗi thời này giải thích còn rất đặc biệt. Giải quyết một hồi, cũng cảm thấy người lỗi thời không có ác ý. Hứa Hàn Phương không hề sợ. Dứt khoát uốn gối trên mặt đất ngổi xuống.
Hứa Hàn Phương ngời dưới đất ôm đầu gối của mình, lại dùng lực kéo duỗi thắt lưng, buông lỏng một chút, dùng cằm điểm một chút cách đó không xa:’’ Ngồi xuống tâm sự.’’
Người lỗi thời chần chờ một chút, vẫn là theo lời ngay ngắn mà ngồi xuống, dáng vẻ rất mất tự nhiên.
“Ngươi nói quân sự dùng giếng, ngươi dựa vào cái gì nói như vậy?’’ Hứa Hàn Phương hỏi.
“Miễn là có bộ đội chúng ta đóng quân thành trì đều có giếng loại này,’’ người lỗi thời giải thích, lại tiếp tục nghi ngờ hỏi:’’ Những thứ này ngài nên biết?’’
Xemra người này vẫn đang mơ, Hứa Hàn Phương hắng giọng:’’Tần. . . Dục đúng không?’’
“Dạ, nương nương.’’ Người lỗi thời cúi đầu cung kính trả lời.
“Ta là Hứa Hàn Phương. Ngươi có thể trực tiếp kêu tên của ta. Cũng có thể gọi Tiểu Hứa, đều được.’’ Hứa Hàn Phương nghe Tần Dục xưng hô với nàng làm trong lòng nàng không được tự nhiên.
“Mạt tướng không dám.’’ Trong thanh âm lộ vẻ sợ hãi.
Để hắn trước tiếp tục nằm mộng đi! Hứa Hàn Phương cũng không kiên trì nữa, hỏi:’’Ngươi còn không có nói cho ta biết, ngươi tới nơi này làm gì đấy?’’
“Đại vương lệnh mạt tướng đến tìm người trở lại.’’ Tần Dục trả lời.
Hứa Hàn Phương có điểm nhìn có chút hả hê hỏi:’’Cái gì Đại vương? Muốn tìm ta đi nơi nào?’’ Nàng nghĩ thần kinh Tần Dục đủ có thể, nàng đột nhiên cảm thấy cố ý trêu chọc hắn một chút vẫn rất có hứng thú.
Tần Dục ngẩng đầu nhìn Hứa Hàn Phương, trong ánh mắt có hơi nước:’’Người. . . Đã quên?’’
“Đã quên, một chút cũng nghĩ không ra.’’ Hứa Hàn Phương xấu xa nói.
Tần Dục kính cẩn liếc mắt xem xét nàng, khổ sở cúi đầu giải thích:’’Người đi rồi, đại vương tâm rất đau đớn, cũng rất hối hận. Mệnh lệnh mạt tướng đến tìm người, cần phải mang người về. Mạt tướng đã tìm người nửa năm.’’
Cốt truyện biên tập thật đúng là chân thật! Hứa Hàn Phương lén cười, cố nén cười nói:’’ Ngươi tìm ta đã nửa năm?’’
“Từ Hàm Dương xuất phát đã được nửa năm.’’Tần Dục khẳng định trả lời.
“Vậy ngươi như thế nào tìm đến ở đây?’’ Hứa Hàn Phương gương mặt không cho là đúng, nghe hắn bên dưới làm sao hồ biên.
“Là thiên sứ chi lệ. Ta cảm ứng được thiên sứ chi lệ kêu gọi.’’ Tần Dục thanh âm vô cùng nghiêm túc.
“Thiên sứ chi lệ? Thiên sứ chi lệ nào?’’ Hứa Hàn Phương sắp bật cười.
“Đúng vậy, chính là nó.” Tần Dục nhìn tử thủy tinh trên cổ Hứa Hàn Phương trong thanh âm có vui mừng:’’Cái tên này dễ nghe là người lập cho nó.’’
Hứa Hàn Phương sắc mặt tươi cười đứng lên, những ngày qua nàng không chỉ một lần đi ghiên cứu khối thủy tinh này, ngàng cũng từng nghĩ khối thủy tinh này giống một giọt nước, còn có một lần tự đùa cợt với chính mình nói:’’Nó giống nước mắt của thiên sứ.’’ Nhưng mà loại ý nghĩ này nàng cho tới bây giờ chưa nói qua với bất kỳ người nào. Mà hôm nay Tần Dục lại có thể một hơi nói ra tên của thủy tinh, cùng lời nói đùa lần kia của nàng đích thực không hẹn mà nên. Lẽ nào hắn biết bí mật của tử thủy tinh?
Nhớ tới lão ông thần bí cùa Ly Sơn, nhớ tới cái hiện tượng kỳ lạ kia,nhìn Tần Dục cách cư xử cùng quần áo kỳ lạ, lẽ nào. . . Hứa Hàn Phương tròng lòng không khỏi cả kinh. Nhưng nàng lại lập tức nở nụ cườ tự giễu, có thể là xem tiểu thuyết thấy nhiều rồi. Nào có nhiều chuyện ly kỳ như vậy , đều là người bịa đặt.
Hứa Hàn Phương thôi không nhìn có chút hả hê giống như lúc nãy, nàng hơi thận trọng hỏi:”Hàm Dương? Đại vương? Cùng ta quan hệ thấ nào? Ngươi lại cùng ta có quan hệ gì?’’
Tần Dục nghe Hứa Hàn Phương hỏi nghiêm túc, Vội vàng đứng lên khom người trả lời:’’Người là sủng phi của đại vương, mạt tướng là thị vệ bên cạnh của người.’’
Đây đến cuối cùng la có chuyện gì xảy ra? Hứa Hàn Phương mê hoặc, chẳng lẽ có kiếp trước kiếp này thật? Nàng vội ho một tiếng:’’ Ngươi nói ngươi là thị vệ của ta?’’
“Đúng vậy, lúc đại vương lệnh mạt tướng tới, lệnh mạt tướng bất kể như thế nào phải tìm được người, sau đó một tấc cũng không rời hộ tống người hồi cung. Đại vương còn nói... Còn nói hắn sẽ đích thân hướng người xin lỗi, xin người tha thứ.’’
“Ngươi nói, phải một tấc không rời bảo hộ ta?’’ Hứa Hàn Phương hỏi, một mực đưa đầu nhìn giếng cổ, cũng không để ý câu nói kế tiếp của Tần Dục.
“Đúng vậy.’’ Tần Dục kiên định trả lời.
Hứa Hàn Phương ngẩng đầu nhìn một chút sắc trời sắp sáng, quay đầu lại nhìn miệng giếng cổ như ẩn như hiện, lòng hiếu kỳ thúc giục nàng rất muốn đi xuống dưới xem một chút. Mới vừa rồi nàng ngồi xổm bên cạnh giếng cổ, nhìn đáy giếng đen như mực, mặc dù có chút sợ, nhưng ngực có loại kích động không rõ, còn tưởng là thừa dịp ban đêm không có ai đi xuống xem một chút. Còn chưa kịp đi, Tần Dục lại xuất hiện.
“Vậy ngươi theo ta xuống đến dưới giếng nhìn. Làm hộ hoa sứ giả một lần?’’ Hứa Hàn Phương vui vẻ nói:’’Ta một người rất sợ, vừa lúc tìm ngươi làm bạn thêm lòng dũng cảm.’’ Hiếu kỳ với giếng cổ, khiến cho nàng tạm thời quân mất những chuyện khác.
“Xuống đến dưới giếng? Hộ hoa sứ giả?” Tần Dục kinh ngạc hỏi, nhưng lập tức lại cung kính nói:’’ Vâng!”
Tần Dục không biết từ nơi nào lấy ra một hộp quẹt, thắp sáng.
Người hiện đại đều cầm đèn pin, nào có mang cái này? Nhìn hộp quẹt của Tần Dục Hứa Hàn Phương như có điều suu nghĩ. Hay là trời đã sáng, Tần Dục liền tỉnh lại được, đến lúc đó hỏi hắn cũng không muộn.
Tần Dục dùng hộp quẹt soi đường, cẩn thận từng li từng tí đỡ Hứa Hàn Phương tới dưới giếng, chờ Hứa Hàn Phương cố định hoàn toàn cái giá tại phía sau vách giếng, hắn đem hộp quẹt giao cho nàng, bản thân cũng xuống đến bên trong giếng.
Cánh tay của Tần Dục thập phần hữu lực, Hứa Hàn Phương cách quần áo trong cũng có thể cảm giác được tay hẳn rất thô ráp. Nàng nhịn không được nghĩ, cơ ngực của hắn nhất định rất phát triển, bằng không sao có lực như thế?
Tần Dục mỗi bước tiếp theo đều rất để tâm, hắn trước tiên giẫm lên có chắc chắn hay không, mới để cho nàng xuống tiếp, hơn nữa tư thế đỡ nàng cũng vô cùng cẩn thận, rất sợ có cái gì sơ xuất.
Hắn cẩn thận như vậy, nhất định cũng đem ta thành con gái. Nghĩ vậy Hứa Hàn Phương có điểm không phục, ta có thể tự mình vận động. Đầu óc vừa phân tâm, dưới chân vừa trợt, “A!’’ một tiếng hướng phía dưới rơi xuống.
Tần Dục đưa tay, đã vững vàng ôm chât hông của nàng, tay kia của nàng cũng bắt được giá gỗ.
“Nương nương cẩn thận!” Tần Dục quan tâm nói.
Hứa Hàn Phương hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng một lúc, nhìn xuống phía dưới một chút, cũng không biết còn bao sâu, ngã xuống phải làm sao? Đè nén kinh hãi cười cười nói:’’Cảm tạ.”
Nghe Hứa Hàn Phương nói cảm tạ, trên mặt Tần Dục hiện lên một chút biểu tình kỳ quái.
Hông Hứa Hàn Phương bị Tần Dục ôm chặt, nàng lần thứ hai cảm nhận sức lực của người đàn ông này. Khoảng cách gần có thể nghe được nhịp tim của Tần Dục, có thể tiếp xúc hô hấp của hắn, có thể ngửi được hơi thở đàn ông trên người hắn.
Hứa Hàn Phương giơ hộp quẹt, nhờ ánh lửa gần gũi quan sát Tần Dục. Ánh lửa hiện ra làn da màu đồng cổ, mày kiếm mắt hổ, mũi, đúng chuẩn mỹ nam tử khỏe mạnh. Lúc này sắc mặt hắn thong dong bình tĩnh, đang dắt mình từng bước một, vững vàng hướng về phía dưới giếng đi.
Không nghĩ tới hắn lớn lên còn rất đẹp trai? Ai, đáng tiếc là có mộng du! Hứa Hàn Phương nhịn không được lắc đầu thở dài.
Hộp quẹt đột nhiên tắt.
“Người vì sao thở dài? Thân thể không khỏe sao?’’ Trong bóng tối Hứa Hàn Phương nghe Tần Dục ân cần mà hỏi thăm.
“Ta không sao.’’ Hứa Hàn Phương nhỏ giọng trả lời, đáy lòng dâng lên một chút đồng tình đối với hắn.
Không có ánh sáng giếng cái gì cũng nhìn không thấy, làm phía dưới giếng mang tới điều khó khăn, bọn họ chỉ có thể lần mò đi xuống dưới. Lúc này tử thủy tinh trên cổ Hứa Hàn Phương phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng đáy giếng.
Do thủy tinh lần đầu sáng lên trong nháy mắt, Hứa Hàn Phương phát hiện trong ánh mắt của hắn nhìn nàng có ánh sáng quen thuộc kỳ lạ. Ánh mắt kia và của nam sinh trước đây theo đuổi nàng không có gì khác nhau, loại ánh mắt này chắc là ái mộ.
Thủy tinh sáng lên, ánh mắt của Tần Dục lập tức ảm đạm, lại khôi phục cẩn thận và cung kính.
Hắn tại sao đối với mình lại có ái mộ? Vậy đến cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Lại một nghi vấn quanh quẩn trong đầu Hứa Hàn Phương.
“Đến rồi, xin nương nương phải nắm chắc, mạt tướng đi xuống trước.” Thanh âm của Tần Dục vang lên lần nữa, Hứa Hàn Phương phục hồi tinh thần lại.
Mượn ánh sáng của thủy tinh đã có thể thấy được toàn cảnh đáy giếng. Đáy giếng tất cả đều là nước bùn, giá gỗ cố định tại vách giếng đặt ngang trên mấy tấm ván gỗ, cho phép người đứng lại, tránh cho người khác rơi vào trong nước bùn. Cách tấm ván gỗ nơi mà Hứa Hàn Phương đứng vẫn còn cao hơn một thước.
Tần Dục xuống đến trên tấm ván gỗ, lại đem tấm ván gỗ xếp đặt xong, sau đó ở cạnh vách giếng quỳ xuống, bả vai và đầu gối đi qua:’’Nương nương khi xuống cẩn thận.’’ Đích f()
Mình cũng không biết nó có nghĩa gì, bản tiếng trung cũng như thế.
Hứa Hàn Phương cúi đầu nhìn một lúc, đâu phải không biết xấu hổ đem Tần Dục làm cái thang, mà đạp vai Tần Dục xuống phía dưới? Nàng ngồi chồm hổm vịn giá gỗ, nhẹ nhàng nhảy một cái, đã rơi vào trên tấm ván gỗ.
Tần Dục trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Hứa Hàn Phương.
Hứa Hàn Phương sửa lại một chút mái tóc rối loạn nhỏ, cười cười:” Cảm tạ, ta còn có thể!’’
Tia sáng ái mộ lại chợt lóe lên trong ánh mắt của Tần Dục.
Hứa Hàn Phương ngồi chồm hổm, ở trong nước bùn tìm kiếm, ngoại trừ một đống mái ngói vỡ, cái gì cũng không tìm được, có phần thất vọng.
”Tòa giếng này thế nào phế đi?’’ Tần Dục dường như đang hỏi Hứa Hàn Phương, lại giống lẩm bẩm.
“Ừ, xem ra phế đi hơn hai nghìn năm.’’ Hứa Hàn Phương thuận miệng trả lời.
Tần Dục kinh hô:’’Hơn hai nghìn năm?’’
Hứa Hàn Phương nhìn bộ dáng Tần Dục giật mình, không cho là đúng cười cười, đột nhiên tay nàng ở trong nước bùn mò được một mảnh đồ vật, nàng mang lên tại trên người cọ rơi nước bùn, đúng là mảnh thẻ trúc, mặt trên cũng khắc thể chữ lệ cổ. Kêu một tiếng quái:”Oa! Tìm được rối. Thực sự vẫn có!’’
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Hứa Hàn Phương, Tần Dục tò mò nhìn Hứa Hàn Phương.
“Ngươi xem!’’ Hứa Hàn Phương mở bàn tay ra.
Tần Dục nhìn trúc phiến trong lòng bàn tay nàng xong, cau mày nói:’’ Người chính là tìm kiếm cái này?’’
“Ừ!’’ Hứa Hàn Phương như nhặt được vật quý báu, cười híp mắt đem thẻ tre giấu vào trong túi:’’Đây chính là bảo bối! Là thẻ tre thời Tần! – tìm một chút xem, hẳn là còn có.’’
“Một mảnh thẻ tre có lợi ích gì?’’ Tần Dục không hiểu hỏi, “Nhìn kiểu chữ chắc là công văn phía nhà nước –ghi chép của huyện, tại sao lại chìm vào đáy giếng’’ cúi đầu trầm tư.
Hứa Hàn Phương vốn là đang ở trong nước bùn tìm kiếm, nghe Tần Dục nói xong dừng lại:’’Làm sao ngươi biết là ghi chép của huyện?’’
“Cái này người so với ta rõ ràng hơn, là người bảo nhớ như thế?’’ Tần Dục hỏi lại.
“Ta???!!!’’ Hứa Hàn Phương vừa định hỏi lại chút gì đó, đột nhiên nghe một trận thanh âm kỳ lạ.
Tần Dục cũng nghe được thanh âm kỳ lạ. Dẫn đầu hai người khắp nơi kiểm tra lại.
Trời ơi, việc lớn không tốt! Vách giếng vì không chịu nổi áp lực bốn phía, nước bắt đầu ngấm tới bên trong, bộ phận tường giếng bắt đầu rơi ra, tùy thời sẽ có khả năng sụp xuống.
“Nương nương, chúng ta đi mau!’’ Tần Dục hô, đã đem Hứa Hàn Phương ôm lấy, cố sức đặt ở trên một giá gỗ, mình cũng nhảy lên giá gỗ.
Hai người vịn giá gỗ đi lên.
Nước đã từ trong khe hở bốn phương tám hướng tràn vào, áp lực cực lớn và lực đánh vào khiến cho Hứa Hàn Phương hít thở không thông, bị va đập ngã trái ngã phải.
Có một số giá gỗ bị nước dội vào trôi tản ra. Đất của vách giếng khối lớn khối lớn bong ra từng mảng, nếu như vách giếng không chịu nổi áp lực lớn này, nếu đổ nát, hai người cũng sẽ bị chôn sâu đáy giếng, không có hi vọng còn sống.
Giữa hoảng loạn sợ hãi của Hứa Hàn Phương, nghĩ cánh tay của Tần Dục hữu lực lại kéo nàng vào, thanh âm bình tĩnh tỉnh táo vang lên:’’Ôm ta!’’
Hứa Hàn Phương gắt gao ôm cổ Tần Dục, không dám buông tay, dòng nước mạnh hơn đập vào nàng đã sắp bất tỉnh, trông được không rõ ràng miệng giếng càng ngày càng gần.
Thật vất vả đến miệng giếng xong, vách giếng đã bắt đầu sụp đổ, ngay tại khi một bên giá gỗ sụp xuống, tay của Tần Dục mắc ở sát biên giới miệng giếng, hắn cũng ở đây vù vù thở dốc.
Áp lực trong ngoài không cân bằng khiến cho đất ở sát biên giới miệng giếng cũng bắt đầu rạn nứt, mắt thấy sẽ lún.
Tần Dục sử sụng khí lực sau cùng, xoay tay lại cố sức đem Hứa Hàn Phương ném ra bên ngoài giếng, rơi xuống khu vực an toàn.
Hứa Hàn Phương rơi xuống đất, nhìn lại, Tần Dục vẫn còn bám ở bên cạnh giếng, mặt đất bên cạnh giếng đã gãy, bắt đầu rơi xuống.
“Ngươi mau lên đây!’’ Hứa Hàn Phương khàn cả giọng quát, nàng quỳ rạp trên mặt đất, đưa tay muốn kéo Tần Dục.
Nhưng mà đã chậm, Tần Dục đã theo mặt đất sụp đổ chậm rãi rơi xuống chìm vào trong giếng. Rơi xuống trong nháy mắt, hắn quyến luyến mà nhìn nàng tinh thần mệt mỏi cười cười, cười đến rất vui mừng rất vui mừng.
“Tần Dục! Tần Dục!’’ Hứa Hàn Phương quỳ rạp trên mặt đất, nhìn bùn đất và nước chậm rãi nuốt hết Tần Dục, lớn tiếng la lên. Đột nhiên nàng dường như nhớ tới cái gì, cuồng loạn kêu khóc:’’ Người cứu mạng a! Người đâu tới mau!... Người cứu mạng nha...”
Tiếng kêu thê lương ở ánh bình minh vắng vẻ truyền ra cực xa...
Về “Thiên sứ’’ có lời: ( Cái này cũng thuộc truyện)
Rất nhiều đại nhân
tại lúc thấy một chương này, đều đưa ra một vấn đề, triều đại nhà Tần có hay không cái từ “Thiên sứ” này, mời các vị đại nhân chú ý một chi tiết: Tần Dục nhìn Tử Thủy Tinh trên cổ Hứa Hàn Phương, trong thanh âm lại có vui mừng:’’ Cái tên dễ nghe này là ngài đặt cho nó.”
là nguyên văn của tác giả, mình nghĩ nó chỉ người đọc hay nhà phê bình văn học gì đó.
“Thiên sứ chi lệ” tên này là tên Hứa Hàn Phương đặt cho, sở dĩ cái từ “Thiên sứ’’ này xuất hiện không hề kỳ quái. Đời sau trong miệng nữ chính vẫn gặp phải ví dụ như máy vi tính, các loại từ ngữ điện thoại, tuy rằng người khác nghe không hiểu, nhưng là từ trong miệng nữ chính nói ra rất tự nhiên. Về “Thiên sứ chi lệ” sẽ có bên trong chương đặc biệt của bộ tiểu thuyết thứ tư và được trích ra giới thiệu chuyện xưa và tồn tại “Thiên sứ chi lệ”. Thỉnh các vị đeị nhân kiên trì quan sát ..., nếu cũng đi trở về, nữ chính nổi lên tên này cũng không kỳ lạ.
Thuỷ tinh không có trải qua gia công và một tảng đá không khác biệt lắm, thủy tinh gia công cắt gọt kim loại là có thể thấy được niên đại!
Phương pháp cắt kim loại bảo thạch hiện đại, hình dáng là trải qua mấy trăm năm thợ thủ công thí nghiệm, nghiên cứu, tích lũy mà thành!
Quang học vật lý học mỗi lần từng bước hướng về phát triển, kỹ thuật cắt kim loại cũng theo tiến trước mạnh mẽ phát triển thêm một bước!
Cho nên chỉ cần thấy được phương pháp cắt kim loại thủy tinh và đo độ mặt cắt trơn bóng của thủy tinh gia công cơ bản có thể quyết định thành hình niên đại!
Người biết làm hoa lạc thế
vật phẩm trang sức thủy tinh vì sao trân quý như vậy?
mình nghĩ hoa lạc thế có nghĩa là người để thủy tinh đẹp này( là tử thủy tinh) lạc vào kiếp sau của Hứa tỷ có biết thủy tinh quý giá thế nào không trong khi thế kỷ mà tỷ ấy sống xem trọng nó.
Thì quý giá ở tại kỹ thuật cắt kim loại!
Hiện tại lại kết hợp công nghệ cao tân tiến nhất, lật tử thiết cát, đẳng cấp hoàng phi thiết cát().
() lập tử thiết cát,hoàng phi thiết cát: theo mình thì có nghĩa là các cấp bậc cắt kim loại, từ bình thường đến đẳng cấp đế vương.
Kỹ thuật Laser phát triển sau đó kỹ thuật cắt kim loại càng đi nhanh về phía trước, cắt kim loại sau thủy tinh cũng càng ngày càng bóng loáng, không có tỳ vết nào lại mài mòn không đổi!
Thủy tinh, cắt kim loại bảo thạch chính là một môn học vấn vô cùng phức tạp, là một chi nhánh của kỹ thuật cắt kim loại.
Ở nước ngoài cắt kim loại đá quý có sở nghiên cứu chuyên môn, ngay đại học danh tiếng vẫn còn có tiến sĩ chuyên môn.