Tàn Dư Nơi Biển Sâu

đáy tàu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHAP 58 – ĐÁY TÀU

Duncan luôn cảm thấy say mê trước những đặc điểm kỳ quặc và đáng chú ý đã làm nên sự độc đáo và nguy hiểm của quý cô búp bê kiểu Gothic này, một thứ đã khiến những người thủy thủ tại đại dương phải khiếp sợ và rùng mình khi chỉ mới nghe đến tên của cô. Cô búp bê ấy, sở hữu một “nhân tính” và có thể tự ý di chuyển, quả thực đúng là một cảnh tượng kinh dị. Thậm trí còn hãi hơn khi phải vô tình chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng khi cô ấy chạy lung tung với một cái cổ không đầu. Nhưng mặc dù vậy, mặc dù sở hữu những đặc điểm đậm chất "ghê rợn" như vậy, Duncan vẫn khó có thể nào tin được khi cô ấy lại được xếp vào một thứ hạng cao đến vậy trong danh sách các Dị thường.

Để dễ so sánh hơn, Duncan vẽ ra một chi tiết mà anh có được từ một cuốn sách của Nina về các tiêu chí phải đạt được của một dị thường có số cao:

Dị thường 196, mật danh ‘Hồng Huyết,’ là một dị thường nguy hiểm đã được niêm phong trong các căn hầm lưu trữ của Thánh đường Bão Tố tại Pland. Nó là một thực thể với khối lượng và thể tích tương đương với lượng máu của một người đàn ông trưởng thành. Lạ thường thay, nó có thể tự ý di chuyển mà không cần một ngoại lực tác động và hung hăng cố gắng thay thế chổ máu “gốc” của bất kỳ vật chủ tương thích nào trong vùng lân cận. Để ngăn chặn nó khỏi trốn thoát, nó phải được cất giữ tại nơi có nhiệt độ đóng băng bên trong 22 lớp thùng chứa được thiết kế đặc biệt dành cho nó. Tuy nhiên, một khi có máu chảy tại khu vực có bán kính 10m lấy nó làm tâm, thì niêm phong sẽ ngay lập tức bị phá vỡ, và dị thường sẽ liền lao tới tấn công cá nhân đó.

Có một lưu ý quan trọng khác, rằng dị thường này có thể vượt qua được bất cứ lớp bảo vệ nào được khuyên dùng từ “thánh nhân,” hoàn toàn có thể dễ dàng khiến vật chủ bị tổn thương nghiêm trọng trong quá trình xây dựng lớp bảo vệ.

Là một trong những thực thể dị thường nguy hiểm nhất được kiểm soát tại thành quốc Pland, tất cả các thông tin về Dị thường 196 – Hồng Huyết đều đã được công bố ra ngoài cho công chúng. Việc này cho phép các cơ quan có thẩm quyền có thể phản ứng và hành động kịp thời nếu như dị thường vô tình được thả ra bởi một thường dân nào đó tại thành phố.

“Thánh nhân” là một từ - một khái niệm mới đối với Duncan, một từ đồng thời cũng đem lại một cảm giác to lớn, quan trọng của một cá nhân nào đó. Anh nghĩ tới cô thẩm tra viên Vanna, một cá nhân thường xuyên xuất hiện trên các trang báo, một người có thể là một trong những thánh nhân sở hữu các khả năng mạnh mẽ và phi thường ấy. Anh tự hỏi rằng phải cần tới bao nhiêu thánh nhân như vậy mới có thể kiểm soát được các dị thường tương tự như Dị thường 196 tại thành quốc.

Và chúng ta cũng nên chú ý rằng dị thường này, mặc dù rất nguy hiểm, lại sở hữu một con số với hàng trăm sắp lên tới tận con số hai. Ngược lại, Alice, quý cô búp bê kiểu Gothic, lại có mức xếp hạng với con số 099 – một con số với thứ hạng nguy hiểm cao hơn nhiều so với “Hồng Huyết.”

Tuy nhiên, Nina cũng rõ ràng có nói rằng các mối quan hệ giữa việc đặt số của dị thường và dị hiện hoàn toàn không phải đều được rõ ràng. Không thể nào có chuyện chúng ta có thể so sánh trực tiếp được sự khác biệt giữa các dị thường và dị hiện thông qua sức mạnh và mức độ đe dọa của bọn chúng được. Kể cả vậy, các dị thường và dị hiện với mức hạng cao hơn đều có mức độ đe dọa cao hơn hoặc sở hữu các ‘đặc điểm’ khó đoán và dị hơn. Bọn chúng thường có khả năng nổi loạn và hoàn toàn có thể viết lại lịch sử một khi chúng muốn, rất xứng đáng với mức xếp hạng của bọn chúng.

Nói cách khác, một dị thường khi đã ở trên top 100 rồi, thì đều sở hữu một đặc điểm riêng biệt cực kì nguy hiểm nào đó, hoặc là sở hữu một thuộc tính cực kì độc đáo nào đó. Tuy nhiên đối với cô nàng búp bê mang tên Alice này thì lại…

Duncan đột nhiên vô thức liếc mắt nhanh qua Alice. Cô ấy vẫn tin tưởng dõi theo anh, đáp lại ánh nhìn của anh bằng một nụ cười rạng rỡ ngập tràn sự ngây thơ.

Có một suy nghĩ lướt qua tâm trí anh khi cô nàng ấy lại chẳng hề hay biết gì về tồn tại kì lạ này của mình. Liệu có những chi tiết nào đó về cô ấy đã được chôn vùi sâu bên dưới những văn tự lịch sử tại Pland chăng? Nhưng, anh chỉ là một tên chủ tiệm bán đồ cổ quèn tại một nơi thấp cổ bé họng nhất tại thành phố - một người liệu rằng có được phép học hỏi và khám phá ra lượng tri thức đó không?

Lặng lẽ lướt đi qua những căn cabin, anh ngẫm lại tính khả thi của những suy nghĩ của mình, trong một lối hành lang tăm tối, được thắp sáng lên bởi một ánh đèn xanh ma mị từ ngọn đèn lồng trong tay anh. Thực tại xung quanh càng ngày càng dị quặc hơn mỗi khi ánh đèn chạm tới. Dưới một nền sắc xanh của ngọn lửa, mọi thứ dường như đều bị biến dạng, bị biến đổi khỏi hiện thực của chính bản thân nó.

Dưới một đôi mắt bình thường và lạ lẫm, những biến dạng này có thể khiến người ấy ngay lập tức trở nên chóng mặt, những cơn đau đầu và buồn nôn sẽ liên tục ập tới. Tuy nhiên, con tàu lại gửi về cho Duncan một sự cân bằng và tĩnh kì lạ, ngay lập tức giúp anh ổn định lại tinh thần và dần dần lấy lại tầm kiểm soát đối với những khu vực “ảo” này của con tàu, xoa dịu tới những vật thể đang nổi đóa bên khoang dưới.

Sự tĩnh lặng rùng rợn này khiến Duncan nhớ đến và cất tiếng gọi Alice, cô nàng búp bê vẫn luôn mãi theo sau anh. “Đúng thật là cô sợ đáy sâu của đại dương nhỉ. Thậm chí chỉ có việc bước xuống bên trong các căn cabin thôi mà cũng khiến cô sợ hãi,” anh nói, để ý tới dáng vẻ của cô.

Alice, muốn giữ thể diện, trả lời lại rằng, “Chỉ… chỉ là tôi bị bất ngờ thôi! Ban đầu, tôi tưởng rằng dưới này cũng chỉ là một phần của con tàu. Tôi đâu có ngờ rằng đi xuống dưới đây cũng đồng nghĩa với việc đi xuống mặt nước đâu! Sau cùng, thì tôi cũng chỉ là một con búp bê thôi mà!”

Không quan tâm tới lời giải thích từ cô, Duncan đáp, “Vậy mà cô còn dám học nấu ăn trong khi lại còn chẳng hề có cơ quan tiêu hóa. Đừng có mà đổ thừa là tại 'là vì là búp bê'. Với lại cô cần phải chau dồi thêm kiến thức sau chuyến ‘thám hiểm’ này đấy.”

Alice thở dài một hơi chán nản, nhưng Duncan chen vào nói tiếp, “Cô sợ cái gì ở biển sâu cơ chứ? Không, phải là tại sao khi suy nghĩ về việc ‘lặn’ xuống mặt biển lại khiến cô sợ hãi đến vậy? Ta có thể hiểu được về sự nguy hiểm của đại dương, và nhiều người cũng có chứng sợ nước. Nhưng phản ứng của cô lại hoàn toàn khác – cô cực kì cực kì hoảng sợ và khiếp hãi khi nghĩ về việc ‘ở dưới mặt nước.’ Và, đừng có bấu gờ váy chặt như vậy. Nó mà rách thì ta chả có gì trên tàu để sửa lại đâu.”

Bất ngờ, Alice nhanh chóng thả lỏng đôi bàn tay đang nắm chặt gờ váy của mình ra, nhưng thay vì vậy cũng lại ngay lập tức nắm chặt lấy nút áo, “Tôi… tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó bao giờ. Tôi chỉ sợ nó thôi. Tôi không được sợ nó ạ?”

Quyết định không trả lời câu hỏi của Alice, Duncan tập trung trở lại con đường phía trước của họ. Những bậc thang dẫn sâu hơn xuống dưới đáy tàu, một nơi có lẽ đã vươn tới dưới tầng của đại dương, trải dài trước mắt họ. Độ tối ở đây cũng tương tự như những khu vực trước, nhưng khi anh giơ chiếc đèn lên cao để nhìn rõ hơn, cả hai người họ đều có thể nhìn ra được một bóng đen tựa như của một chiếc cửa đang đứng ở đằng xa.

Dựa vào phát hiện này, vị thuyền trưởng ma, Duncan, bối rối nhăn mày lại. Bậc thang này rất dị thường. Nó được đặt ở phía đối diện con tàu, ngược lại so với những bậc cầu thang mà họ đã đi xuống, một thứ rất bất hợp lý về mặt thiết kế.

Với lại, thời gian di chuyển của bọn họ cũng rất lạ. Vanished quả thực là một con tàu rất lớn, nhưng quãng đường mà bọn họ đã đi cảm giác lại quá lớn, thậm trí đến mức không tương xứng.

Điều kì lạ cuối cùng chính là sự tồn tại của cánh cửa tại nơi cuối đường của những bậc thang. Ai lại đặt một cánh cửa ở đó chứ?

Đối mặt với những điều lạ thường như vậy, Duncan cảm thấy hơi do dự. Nhưng anh vẫn tiếp tục giơ cao chiếc đèn lên và bước tiếp, nhất quyết không muốn để những điều bí ẩn đó tồn tại mãi trong bóng tối.

Alice thì lại càng sợ hãi hơn về tình hình mỗi lúc một kì lạ này. Nhưng, cô ấy quyết định rằng cô nên theo đuôi ngài thuyền trưởng – chủ nhân của con tàu này còn hơn là phải đứng một mình tại đỉnh cầu thang tăm tối này.

Cuối cùng, họ cũng đã tới, bước đến trước cánh cửa bí ẩn tại nơi chân cầu thang. Duncan đưa chiếc đèn lên rọi xung quanh, hiện lên ngay lập tức một dòng chữ tại khung cánh cửa: “Tang để cuối cùng nhất phiến môn”.

Alice đọc lớn dòng chữ đó, một vẻ mặt tò mò và ngơ ngác. “Cánh cửa cuối cùng sao… chẳng phải mấy dòng chữ được khắc lên khung cửa như vậy đều nói lên chức năng của cánh cửa đấy sao ạ?”

Duncan suy ngẫm, anh đưa mắt nhìn khung cửa và một tay nắm nơi anh chuẩn bị đặt tay lên. “Có vẻ như nó là một lời cảnh báo,” anh kết luận. “Nếu cô thấy mấy cánh cửa tương tự như vậy, đừng có đụng tới nó.”

Lo lắng mà gật đầu, Alice dõi theo Duncan khi anh quyết định đẩy cánh cửa nơi được đánh dấu là “cánh cửa cuối cùng của đáy tàu.”

Băng qua ngưỡng cửa, một luồng sáng nhợt nhạt bất thường liền tràn ngập không gian mở rộng phía bên kia.

Alice liền mở to mắt ngạc nhiên và lắp bắp, “Đây… đây là…” bình tĩnh lại bản thân, cô hét, “Thuyền trưởng! Đáy tàu bị vỡ vụn rồi! Bị xé toạc cả rồi!”

Duncan không để ý tới tiếng hét của cô. Bởi anh cũng đang hoang mang tựa như cô vậy, hoàn toàn bị bất động và đông đá trước cảnh tượng đang diễn ra trước mắt bọn họ.

Đáy tàu của Vanished bị vỡ nát rồi!

Mọi hướng, thực tại tại đây dường như đều đã bị hư hỏng, với vô số vết nứt đang trải rộng ra xung quanh, biến căn phòng trở thành một bức tranh trừu tượng hỗn loạn. Nhưng đằng sau sự rối rắm này, Duncan có thể vẽ lên được một “cảnh tượng” từ bên ngoài đáy tàu.

Nơi đấy không phải là một nơi tăm tối như anh nghĩ, không phải là một đại dương sâu thẳm bao la. Thay vì vậy, đó là một khoảng trống mờ nhạt, mơ hồ, xem kẽ với vô số ánh sáng và bóng tối đang nhảy múa, lung linh và cuồn cuộn trong cái khoảng không bao la.

Truyện Chữ Hay