CHAP 52 – NGÀI THUYỀN TRƯỞNG KHÔNG CÓ Ở NHÀ
Duncan phát hiện rằng việc cố gắng kiểm soát cả hai cơ thể để thực hiện những thao tác khác nhau thực ra lại cực kì khó khăn. Khả năng đặc biệt này cho phép anh rời xa khỏi cõi thực tại mà con người đang hiện hữu, cho anh một năng lực siêu phàm vượt ngoài sức tưởng tượng của mình. Nối tiếp những lần nổ lực thử nghiệm và cố gắng, anh đã có thể di chuyển cơ thể thứ hai của mình, giúp nằm yên trên giường bên trong một căn phòng đóng kín tại một cửa tiệm đồ cổ ở thành phố.
Mặc dù việc điều khiển này rất khó khăn và thách thức, Duncan vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được một sự tiến bộ dần dà về khả năng kiểm soát tâm trí hai chiều này của mình. Anh đang dần thành thạo hơn, và cũng biết rõ rằng với một lượng thời gian đủ đầy cùng một thái độ chăm chỉ tập luyện liên tục, thì anh nhất định sẽ có thể làm chủ được khả năng thần kì này.
Sau khi sắp xếp lại gọn gàng tất cả mọi thứ và giữ được một phần ý chí của mình tại cửa tiệm đồ cổ, Duncan thở phào nhẹ nhõm. Việc thất bại ngay từ bước đầu của chiến dịch sẽ ảnh hưởng rất lớn tới toàn bộ kế hoạch của anh.
“Chuyển giao thành công!” thông báo từ Ai, cô bé năng động vỗ phấp phới đôi cánh của mình, lượn lờ và đậu lại phía trên một cái bàn, ưỡn ngực ra và toả ra một hào quang tự mãn. Chú chim đã thành công chuyển giao được tấm bùa mặt trời và hai chai rượu của anh tại cửa tiệm đồ cổ.
Dần nở một nụ cười trên mặt, Duncan hả hê trước những gì mà thành tựu này có thể đem lại cho anh.
Bởi tiềm lực của nó cực kì to lớn! Ai có thể vận chuyển “hàng hoá” từ tàu Vanished qua một vungg không gian khác và ngược lại thông qua trung gian là Linh Giới, và thậm trí khả năng này còn không chỉ giới hạn đối với những vật dụng thông thường!
Cực kì thoả mãn, Duncan ngồi dậy và bắt đầu dò xét tính bất thường một cách kĩ lưỡng lên từng vật thể. Tấm bùa mặt trời vẫn còn chứa đựng một lượng ít năng lượng ma thuật mà anh đã thêm vào nó, và khi quặn mở nắp của hai chai rượu ra, không gian xung quanh liền nồng nặc một hương thơm dễ chịu.
Phấn chấn, Duncan nhìn vào Ai, một chú chim vẫn đang bận rộn chải chuốt bộ lông của mình trên bàn.
Vận chuyển miễn phí, hiệu quả, và chất lượng cao – Duncan đang dần cảm thấy mến chú chim quý giá này hơn rồi đó.
Chú ý tới ánh nhìn của anh, Ai chạy đến bên cạnh Duncan, dùng mỏ mổ nhẹ lên bàn trước khi cất tiếng, “Khoai tây chiên! Chiên một ít khoai tây đê!”
“Hiện tại chúng ta không có khoai tây, nhưng rồi sẽ có sớm thôi,” Duncan đáp, nhẹ nhàng dùng tay nang chú chim lên và nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ bé, lấp lánh ấy của nó. “Ta đang rất là tò mò về những khả năng của mày đấy. Liệu mày có bị giới hạn với những vật phẩm bất động không? Và còn mấy vật phẩm bị thất lạc thì sao? Mày có bao giờ bị mất đồ không ấy nhỉ? Chúng ta cần phải thực nghiệm thêm nhiều thí nghiệm để kiểm tra xem mới được.”
Khựng lại khoảng chừng 5s, Ai liền nghiêng đầu của bé và trả lời, “Túi đồ bị thất lạc á? Ây da, trang bị mất rồi…”
“…Shhh, đấy chính là thứ khiến ta phải lo đấy. Tên của mày là cái thứ luôn khiến ta cảm thấy bất định đấy,” sự tự tin của Duncan hơi lung lay trước phản ứng của Ai. Lần thành công ban đầu đã khiến anh vô cùng phấn khích, nhưng những lời líu lo vô nghĩa từ Ai chẳng thế nào có thể tăng thêm sự tự tin trong anh. Vậy nên cho đến khi anh có thể tiến hành thêm một vài đợt thử nghiệm với “tuyến đường tiếp tế” mà anh vừa mới phát hiện này, thì khi đấy anh mới thật sự cảm thấy hoàn toàn yên tâm. dung
Xác định và chuẩn bị xong theo từng bước tiếp theo trong kế hoạch, Duncan bắt đầu đứng dậy từ ghế của mình và tiến bước tới trước cánh cửa dẫn ra căn phòng điều hướng. Tuy nhiên anh lại dừng lại và đứng yên cách tay nắm cánh cửa một bước, xoay nhẹ bả vai và thả lỏng cơ để đánh giá tính trạng cơ thể của mình. Anh sau đó xác nhận rằng cơ thể hiện tại này của anh có thể phản xạ và phản ứng lại nhanh nhẹn mà không có bất kì dấu hiệu mệt mỏi hay giật lag nào cả, một tình trạng y chang chẳng khác gì so với trước khi anh di chuyển xuyên qua Linh Giới.
Phải chăng đây lại là một đặc điểm phục hồi đặc biệt khác thuộc quyền năng của ngài “Thuyền trưởng Duncan”? Hay liệu rằng đây chỉ là một tác dụng phụ của tình trạng hiện tại của anh, một thực thể với tồn tại nửa người nửa ma? Nhưng tóm lại có phải rằng anh sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi về thể chất nữa ư?
Anh lặng lẽ ngẫm về những giả thuyết ấy, nhưng mãi cũng chẳng có thể đưa ra kết luận nào vì thiếu đi những bằng chứng cụ thể. Dù sao thì đối với anh, tình trạng này anh cũng chỉ mới tình cờ phát hiện ra. Và nhờ giảm bớt đi công sức chăm chút thường xuyên cho thể xác này cũng sẽ giúp anh tận dụng khoảng thời gian và năng lượng dư thừa ấy cho những công việc cốt yếu và quan trọng hơn.
Duncan là một con người thực tế, giỏi trong việc phân loại các bí ấn chưa được giải quyết để có thể suy ngẫm lại sau này. Sau khi suy nghĩ được một lúc, anh vươn tay ra, nắm chặt lấy tay nắm cửa và xoay, sau đó liền bước vào căn phòng điều hướng ghép với căn phòng ngủ của mình.
Ngài thuyền trưởng Duncan đã chính thức trở lại con tàu.
“TêN củA NgưƠi LÀ gÌ?” cất lên một chất giọng cứng nhắc, một ánh nhìn trống rỗng hơn bao giờ hết từ Đầu dê.
“Thuyền trưởng Duncan,” anh đáp, liếc sơ qua chiếc tượng gỗ dị thường ấy. “Ta đã quay trở lại.”
“A! Ngài thuyền trưởng Duncan vĩ đại sau thắng lợi của ngài cũng đã trở về con tàu Vanished trung thành và hùng vĩ của mình rồi! Tôi xin cáo lỗi với ngài, thưa thuyền trưởng, tôi cũng cần phải xác minh danh tính thật sự của ngài một lần nữa vì ngài vừa mới di chuyển vào trong Linh Giới trong một khoảng thời gian đáng kể rồi ạ… Cũng vì đó là quy trình do ngài đề ra mà, nhỉ. Ngài cảm thấy thế nào rồi? Tâm trạng của ngài hiện tại ra sao? Tình trạng thể chất của ngài như thế nào? Ngài đã khám phá ra được gì sau chuyến đi tương đối kéo dài này rồi chứ? Ngài có phát hiện điều gì thú vị không ạ? Ngài có muốn kể lại chuyến phiêu lưu của mình với vị thuyền phó trung thành và đáng mến này của ngài không ạ? Tôi đã rất kiềm chế khi đã không liệt kê thêm các danh hiệu của mình rồi đấy ạ, vì theo lời quý cô Alice cũng đã gợi ý rằng việc này sẽ đơn giản hoá vấn đề hơn, và ngài có thể cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy ạ…”
“Im lặng, mấy lời nhiều chuyện không ngừng từ ngươi làm hỏng hết tâm trạng của ta rồi,” Duncan can thiệp bằng một cái vẩy tay khinh miệt về phía Đầu dê. “Có chuyện gì xảy ra trên con tàu khi ta vắng mặt không?”
“À, thưa thuyền trưởng Duncan, vẻ nghiêm nghị và khiếu hài hước của ngài thực sự vẫn rất tốt như thường lệ ấy ạ. Con tàu vẫn đang trong tình trạng rất tốt, và mọi các chuyển động đều được thực hiện một các trôi chảy ạ. Là vị thuyền phó trung thành của ngài, tôi đã điều điều hướng con tàu một cách khéo léo theo mệnh lệnh của ngài từ trước. Quý cô Alice đã ghé thăm chúng ta hai lần, nhưng cả hai lần đều không có hậu quả nào đáng kể. Một lần thì liên quan tới những sợi dây thừng, còn lần kia thì lại liên quan tới mỏ neo…”
Duncan chuẩn bị đi kiểm tra boong tàu thì báo cáo của Đầu dê lại khiến anh chú ý. Với một vẻ mặt khó hiểu, anh hỏi, “Sao cô ấy lại nghịch đống giây thừng với cái mỏ neo làm gì?”
Hình ảnh của Alice khi cô đang khám phá con tàu trong suốt quá trình anh vắng mặt hiện lên trong tâm trí anh, nhưng anh không thể ngờ rằng những gì cô ấy đã làm lại có thể đáng để ghi lại vào một bảng báo cáo chi tiết như thế này.
“Ô, quý cô Alice làm thế cũng là có ý tốt thôi ạ,” Đầu dê thuật lại. “Cô ấy thấy không thể chịu nổi việc bản thân mình quá lười biếng trên con tàu nên đã tìm cách để hổ trợ và phụ giúp chúng ta – vậy nên, cô ấy đã thử đảm nhiệm đi kéo thẳng dây thừng và chăm sóc mỏ neo. Tuy nhiên thì tôi đã quên đề cập với cô ấy về việc mấy sợi dây thừng ấy khá là nhạy cảm, bọn chúng dễ bị nhột tương tự như khi bị cù lét còn cái mỏ neo thì cần có thời gian nghỉ ngơi để có thể hoạt động một cách bình thường…”
Duncan: “…”
“Thuyền trưởng à, ngài cảm thấy không vui ạ?” Đầu dê dường như cảm thấy bắt đầu lo lắng vì sự im lặng thất thường của Duncan. Vội vã lắc đầu của mình và nói tiếp, “Tôi đảm bảo với ngài luôn thưa thuyền trưởng, chuyện đó không hề đáng lo tí nào đâu ạ. Tất cả những người mới đến đều cần thời gian để thích nghi và làm quen với các thuyền viên khác đấy ạ. Họ chỉ là đang trong trạng thái điều chỉnh và làm quen thôi. Khi mà giai đoạn này kết thúc, ngài sẽ thấy rõ được sự tiến bộ rõ rệt của những lần tương tác giữa quý cô Alice và các thuyền viên trên con tàu. Thực ra thì cô ấy hiện tại cũng khá được quý mến trên khắp con tàu rồi đấy ạ…”
Đang nói đỡ cho Alice giữa chừng, thì nó đột nhiên bị ngắt lại bởi những tiếng bước chân vội vả ngoài boong. Alice mở bung cánh cửa, xông vào bên trong một cách rất vô duyên và rồi đóng sầm cánh cửa lại. “Ngài Đầu dê à, sao tự nhiên mấy viên đạn pháo trong phòng trữ đạn dược lại lăn tùm lum mà không cho tôi…”
Dưới một ánh mắt tĩnh lặng và gay gắt của Duncan, Alice liền đột ngột chững lại câu từ của mình. Cô ấy đứng im đấy, một dáng vẻ phản ánh sự lúng túng và ngượng ngùng dưới ánh nhìn dò xét của vị thuyền trưởng ma.
“Ta đã quay trở lại,” Duncan thông báo, một chất giọng điềm tĩnh nhưng lại rất uy quyền.
Alice:“…”