CHAP 50 – DỊ HIỆN CÔNG KHAI
Kết thúc bữa trưa, Duncan lặng lẽ quan sát Nina khi cô đang bận rộn dọn dẹp và lau dọn qua bàn ăn của họ. Anh đã định giúp đỡ cô một tay, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng khi cô nhắc lại lời khuyên của bác sĩ rằng anh không nên chạm vào nước lạnh vì tình trạng sức khoẻ của anh. Không còn lí do nào để phủ nhận, anh đành phải kiếm cho mình một chổ ngồi tương đối thoải mái bên dưới cạnh cầu thang mà lặng lẽ nghiên cứu tờ báo mà anh mới mua hôm bữa, dĩ nhiên là trong khi vẫn đang cẩn thận quan sát Nina khi cô ấy lon ton chạy xung quanh phòng bếp.
Cảnh tượng diễn ra trước mắt anh thật là giản dị và đơn điệu, nó khơi dậy trong anh một nguồn cảm xúc đặc biệt, như thể anh chính là một phần trong một cuộc sống hằng ngày, bình thường của một gia đình phàm trần tại thành phố.
Khi anh mãi đắm chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình, thì tiếng của Nina cất lên và vọng lại từ phòng bếp, ngắt mạch suy nghĩ và kéo anh trở về với thực tại. “Bác Duncan, tờ báo có gì thú vị không ạ?” cô ấy hỏi.
Liếc nhìn xuống tờ báo trong tay, Duncan lướt qua ngày xuất bản của nó – “Ngày 14 tháng 8 năm 1900 của Tân Lịch Thành Quốc.” Điểm chính của tờ báo ngày hôm ấy ghi rõ về hành động của một viên Thẩm tra của nhà thờ,
người đã đàn áp trên diện rộng và bắt được được hàng chục những tên dị giáo có liên hệ với giáo phái dị giáo Giáo hội Mặt Trời. Một tin tức chắc hẳn cực kì đáng chú ý vào ngày hôm ấy.
“Hmm, một vị Thẩm tra viên đã điều hành một chiến dịch bí mật và bắt giữ được hàng chục những tên dị giáo Giáo hội Mặt Trời.” anh điềm tĩnh thuật lại. “Đó là một chiến dịch thành công quan trọng nhất của nhà thờ trong suốt bốn năm qua. Tờ báo cũng cảnh báo người dân nên ở yên tại nhà khi trời tối và cẩn thận trước các hệ tư tưởng dị giáo trong cộng đồng của mình.”
“À, trên đường về nhà cháu có nghe qua đấy ạ!” Nina thốt lên, sắp xếp gọn lẹ và ngay ngắn chén dĩa vào tủ đựng của phòng bếp. “Nghe đáng sợ thật đấy. Cháu có nhớ thầy cháu có nhắc về đám dị giáo tôn thờ Mặt Trời đó đã hiến tế thường dân vô tội chỉ để làm hài lòng Nhật Thần của bọn họ thôi ạ… Làm sao có thể có người điên đến mức mà tham gia vào cái thứ tôn giáo dị hợm và ghê rợn đó vậy trời?”
Duncan ngơ ngác trong một lúc. Chẳng có cách nào để anh đáp lại mà không gây căng thẳng cho tình hình hiện tại cả. Liệu anh nên tiết lộ rằng anh gần đây cũng đã tham gia vào một vụ hiến tế của mấy tên dị giáo đó, hay anh nên thừa nhận với Nina, rằng người bác đáng mến này của cô thực chất, cũng là một thành viên của cái đám dị giáo điên loạn đó vậy nhỉ?
Tuy nhiên lại có một sự thật rất nổi bật giữa những suy nghĩ nội tâm của anh – rằng Nina chẳng hề biết gì về mối liên quan giữa “bác” của cô và Giáo hội Mặt Trời cả. Và quan niệm của cô cũng tương tự như bao công dân bình thường khác, hoàn toàn nghĩ rằng việc hiến tế con người cho Nhật Thần là một khái niệm gì đó quá chi là kinh khủng.
Từ góc nhìn của Nina, “bác” của cô cũng chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường với một vài vấn đề về tính khí thất thường do bệnh tật gây ra, một gã nghiện rượu và có một vòng tròn quan hệ khá là kì lạ.
Bản chất con người gốc của cơ thể hiện tại này có thể ban đầu là một gã trung niên với đôi bàn tay đã nhuốm máu cùng với vô vàn những hành động gian ác khác nhau, tuy nhiên hắn cũng là người đã nuôi nấng, dạy dỗ và bảo bệ Nina khỏi sự ảnh hưởng từ Giáo hội Mặt Trời cho tới tận ngày nay.
Anh không thể nào không suy nghĩ, rằng có một khả năng nào trong tương lai mà người đàn ông trung niên tên Ron này, một gã dị giáo vô cùng tận tuỵ với đức tin của mình, sẽ hoàn toàn đầu hàng trước sự cám dỗ và suy đồi, kéo theo người mà hắn ta thương yêu nhất xuống tới tận cùng của Vực sâu. Nhưng mà cho đến ngày nay, thì viễn cảnh nghiệt ngã ấy vẫn còn chưa hề có một dấu hiệu nào rằng nó sẽ xảy ra.
Và có một sự thật quả quyết hiện đang cư trú trong tâm trí Duncan: rằng viễn cảnh đáng sợ ấy sẽ không bao giờ có thể được xảy ra, kể cả hiện tại và tương lai sau này.
“Bác ơi, sao tự nhiên bác im lặng thế?” Cảm thấy lúng túng trước sự tĩnh lặng thất thường này, Nina quay người lại nhìn anh bằng một vẻ mặt tương đối lo lắng. “Bác lại cảm thấy không ổn nữa ạ?”
“Không, chỉ là ta đang tập trung suy nghĩ thôi,” Duncan lắc đầu, trả lời để cho cô yên tâm hơn. “Cháu nói đúng. Mấy nghi lễ và quan niệm này rất là man rợ… tờ báo cũng khuyên người dân luôn đề cao cảnh giác và báo cáo lại cho chính quyền về những hoạt động khả nghi nào trong khu vực của họ. Hiện tại, ta khuyên cháu nên hạn chế di chuyển từ nhà đến trường nhiều nhất có thể.”
Nina gật đầu như đã hiểu, nhưng khuôn mặt cô liền hiện rõ một vẻ mặt có chút bối rối và do dự. “Nhưng mà… cháu có lịch hẹn với mấy bạn học mất rồi. Bọn cháu tính ghé thăm viện bảo tàng trong một vài ngày tới…”
“Viện bảo tàng à?” Duncan hứng thú, cố gắng cất một chất giọng điềm tĩnh. “Chính xác thì viện bảo tàng nào mới được chứ?”
“Cái nằm ở gần trường của tụi cháu ấy ạ, nó nằm ở ngoại ô quận Thượng Lưu. Viện Bảo tàng Hải Dương ấy ạ,” Nina giải thích thêm, một giọng đầy phấn khích. “Cháu nghe nói họ đang trưng bày thêm một vài mẫu vật khoáng sản dưới đại dương… Bác nghĩ bọn cháu có nên đi không?”
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Duncan gật đầu. “Nếu như cháu muốn thì tụi cháu cứ đi đi. Thành phố cũng đang nâng cao cảnh giác và điều thêm rất nhiều cảnh sát và vệ quân từ nhà thờ rồi, sẽ không có chuyện bọn dị giáo dám làm loạn vào thời điểm hiện tại đâu.”
Nina liền rạng rỡ trước những lời đó từ anh. “Oh, Nghe tuyệt vời thật đấy ạ!”
“Chiều nay cháu có lớp học không?” Duncan hỏi cô, thay đổi chủ đề trò chuyện.
“Có ạ, chiều nay cháu có học lịch sử. Cháu không bao giờ dám trốn lớp của thầy Morris đâu ạ,” cô ấy vui vẻ trả lời. “Thầy ấy là một chuyên gia có tiếng trong lĩnh vực này ấy ạ… Nhưng cũng lạ thay. Một người giỏi như thầy ấy đáng lẽ ra phải dạy trong các giảng đường đại học ở quận thượng lưu mới đúng, chứ không phải ở mấy ngôi trường công lập ở mấy quận hạ lưu như này. Lớp cháu hầu như không có mấy ai hứng thú với lịch sử và chỉ thường dành cả tiết chỉ để mơ ngủ thôi ấy ạ…”
Duncan nhún vai đáp lại, “Làm sao mà ta biết được?”
Đến Nina anh còn chưa biết rõ, nói gì đến thầy dạy lịch sử của cô, Ngài Morris chứ. Thậm trí việc nhớ ra địa chỉ trường học của cô cũng tốn anh kha khá thời gian cơ mà. Có vẻ như ngay cả linh hồn gốc của cơ thể này của không có biết gì nhiều về cuộc sống của cô cháu gái của hắn ta. Và mãi cho đến khi Duncan chiếm quyền kiểm soát, hắn ta cũng đã bị cuốn quá sâu vào các hoạt động tà giáo của mấy tên thờ nguyện Mặt Trời được một lúc khá lâu rồi.
Vì có lớp vào buổi chiều, nên cô cũng không nén lại tại cửa hàng đồ cổ quá lâu sau giờ trưa. Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạt, nhặt lấy cuốn sổ cô để quên tại nhà và bắt đầu cất balo tiến tới trường học. Cô mất khoảng chừng một tiếng để di chuyển từ cửa tiệm đồ cổ đến trường của mình tại quận hạ lưu, và cô muốn tận dụng từng phút để có thể đảm bảo rằng mình không bị trễ giờ học của lớp thầy Morris.
Đúng vậy, trong thành phố có các phương tiện công cộng khác nhau, kể cả ở các quận hạ lưu kém tiên tiến hơn trong thành phố thì các phương tiện như xe điện chạy hơi nước và xe bus cũng thường xuyên chạy qua. Tuy nhiên thì việc sử dụng bọn chúng lại khá tốn kém với giá vé phát sinh khoảng từ 4 tới 6 pesos.
Cùng với một nụ cười vui tươi và lạc quan, Nina bảo Duncan rằng việc chạy bộ cũng giúp cô ‘tập thể dục’ và đôi phần có lợi cho sức khoẻ của cô.
Duncan biết, rằng việc sở hữu một chiếc xe đạp chắc chắn sẽ hỗ trợ rất nhiều về việc đi lại hằng ngày của Nina, và anh cũng thường xuyên quan sát một số người dạo phố trên những con xe đạp ấy ở các nẽo đường tại quận hạ lưu của thành phố.
Tại một nền văn minh nơi đã chạm tay tới những công nghệ có thể khai thác được sức mạnh hơi nước và các loại máy móc công nghiệp hoá, thì xe đạp là một sản phẩm không thể thiếu trong quá trình công nghiệp hoá ấy, bởi bọn chúng là những phương tiện không quá mắc tiền dành cho những công dân hạng trung lưu của thành phố. Tuy nhiên thì đối với những người thuộc tầng lớp hạ lưu, việc sở hữu cho mình một chiếc xe đạp cũng tương đối khó khăn. Chỉ đơn giản là một chiếc xe đạp thôi, cũng đã tốn họ khoảng từ 0.5 cho tới 1 tháng tiền ăn sài của một gia đình nhỏ gồm 3 người.
Dunan không chắc, rằng liệu danh phận này sẽ đưa anh đi đến đâu, nhưng khi anh đưa mắt dõi theo Nina khi cô nhanh chân chạy xuống phố và biến mất sau góc tường, anh luôn cảm thấy rằng nếu có điều kiện, bản thân anh nên đối xử tốt hơn với cô bé. Rằng nếu không vì lý do nào khác nữa, thì ít nhất đó cũng là một cử chỉ biết ơn dành cho tô súp rau củ và những miếng bánh kếp ngon miệng mà cô đã thường xuyên chuẩn bị cho anh.
Huống hồ, cô bé cũng chỉ là một cô nàng sinh viên chăm chỉ và ham học.
Có vẻ như anh cũng cần phải nghiêm túc suy nghĩ về cách kiếm thêm tiền để sống giữa nơi “thành quốc văn minh” này.
Cân nhắc lại về những việc đó, anh đặt tờ báo xuống và bước đi đến cuối căn hành lang ở tầng trên và mở tung ô cửa sổ chật hẹp nằm ở đó. Anh vô thức đưa mắt và hướng ánh nhìn của mình tới những con phố đầy nắng vàng của thành phố.
Trong thế giới này, những dị tượng bao gồm các “dị thường” và “dị hiện” đã cấu thành và đan xen lại với các nền văn minh một cách cực kì phức tạp. Đến nổi cả những nhà cầm quyền lẫn nhà thờ đều không cần phải cố gắng che đậy lại những yếu tố siêu nhiên khỏi công chúng. Thậm trí ngay cả một sinh viên bình thường như Nina cũng có thể biết đến dị thường và dị hiện thông qua các trang sách giảng đường của cô bé.
Nina cũng biết tới các phương pháp phân loại đối với các dị tượng này – một hệ thống đã được truyền lại từ thời cổ đại của Vương quốc Crete, một thứ vẫn còn được áp dụng cho tới ngày nay. Cô cũng biết rõ được một phần các dị thường và dị hiện khi bọn chúng đã được công bố số hiệu cũng như tên gọi của chúng, kể cả những quy tắc và đặc điểm cơ bản của bọn chúng cũng đã được công khai hoàn toàn để có thể hỗ trợ cho việc nghiên cứu.
Đúng vậy đấy, lượng thông tin này bất cứ ai cũng có thể được truy cập một cách dễ dàng – nhưng cũng chỉ là một phần thông tin được “công khai” mà thôi.
Cả những nhà cầm quyền và nhà thờ của các thành quốc đều lập ra một danh sách đặc biệt. Danh sách này liệt kê chi tiết các dị thường và dị hiện nổi tiếng và nguy hiểm trên khắp thế giới, mỗi dị tượng đều được định danh độc nhất bởi những con số. Nhưng những con số định danh này cũng chỉ đều là tạm thời, khi có một vài dị thường hay dị hiện nào đó có thể bị tiêu huỷ và xoá bỏ bất chấp lí do, thì bọn chúng sẽ bắt đầu bị thay đổi lại. Mặc dù có những nguy cơ bị thay đổi, thì vẫn luôn có một điều luôn luôn được nhứt trí: rằng mọi dị thường và dị hiện nếu mang trong mình một con số định danh và một cái tên riêng, thì đều sở hữu một thuộc tính vô cùng nguy hiểm và ghê gớm.
Một phần danh sách cũng đã được nhà thờ và giới cầm quyền công bố chi tiết về những thuộc tính của những dị thường và dị hiện này. Việc làm này có tới hai mục đích. Một, là nó sẽ đảm bảo rằng người dân sẽ hiểu rõ về những mối nguy hiểm đặc biệt này, từ đó nâng cao nhận thức của người dân về việc tự bảo vệ bản thân. Hai, đó là do một số dị thường và dị hiện này đơn giản là không thể nào có thể vắng bỏng trong mọi cuộc sống hằng ngày trên mọi nền văn minh của thế giới.
Những thuộc tính ấy đã đâm sâu vào tận gốc rễ của một cuộc sống bình thường rồi, ảnh hưởng đến mọi khía cạnh của mọi chức năng của xã hội. Bọn chúng thực chất đã luôn luôn hiện hữu trước mắt ta, không thể nào có thể lẩn trốn, và không cần chúng ta phải che giấu trước mắt công chúng làm gì.
Duncan ngẩng mặt lên, lặng lẽ quan sát một bầu trời trong xanh, trải rộng phía trên đỉnh đầu của anh.
Dị Hiện 001: Mặt Trời.
Một thiên thể uy linh đang huy hoàng vần vũ trên bầu trời, một phô diễn vĩ đại đã từng thống trị cả bầu trời trong suốt thời đại của Kỷ nguyên Biển Sâu, thứ đã được sinh ra vào một buổi bình minh sau sự sụp đổ của Vương quốc cổ đại Crete.
Ảnh hưởng của nó đã lan rộng ra khắp hành tinh, tác động đến vô vàn thực thể, lặng lẽ vận hành và chuyển động độc lập với mọi sự can thiệp của loài người, và do đó hoàn toàn đáp ứng mọi tiêu trí để trở thành một dị hiện.
Các văn tự lịch sử đã ghi chép và miêu tả lại ngày sụp đổ của vương cổ đại tại thời điểm thế giới đang lâm vào tình thế loạn lạc nhất. Mặt biển thì luôn dậy sóng, các thành quốc thì đang dần bị sụp đổ, và các hoàng tộc từ triều đại sơ khai cũng đã anh dũng tan biến cả vào trong bóng tối, dòng máu hoàng gia vì thế mà cũng bị thất lạc tận đáy biển sâu. Từ đó, Dị Hiện 001 bắt đầu trồi lên từ biển cả, từ ngày ấy vào ban ngày, mặt biển Vô Cận Hải bắt đầu bị thống trị bởi sự tĩnh lặng và bình yên.
Vương quốc cổ đại Crete, thành quốc đầu tiên được thành lập bởi những người sống sót từ thời kì đầu của Kỷ nguyên Biển Sâu - một thành quốc chỉ tồn tại được trong khoảng 100 năm ngắn ngủi. Tuy nhiên cũng đã để lại không ít những di sản phong phú vẫn có thể tiếp tục ảnh hưởng tới tận thời đại hiện nay.
Trong ngôn ngữ từ thời cổ xưa, thuật ngữ “Crete” ám chỉ về một “màn đêm vĩnh hằng,” một màn đêm sẽ không bao giờ kết thúc sau tận một thế kỷ.
Tất cả những ghi chép lịch sử trên đều đã được trích ra từ cuốn sách giảng đường lịch sử của Nina.