CHAP 48 – CẢNH GIÁC
Đắm chìm trong một bầu không gian thanh tịnh của phòng thờ nguyện tại Thánh Đường Bão Tố, dưới một ánh nến lung linh, thiêng liêng và tĩnh lặng, một nguồn sáng dịu nhẹ được tô điểm thêm bởi những luồng sáng màu mè, rực rỡ từ một vòm kính chiếu xuống từ trên cao. Tổng giám mục Valentine, một cá nhân đầy uy nghiêm cùng với một thẩm quyền chuyên về vấn đề tâm linh, giữ cho cả căn phòng chìm trong một sự say mê và chú ý, giọng nói của ông toát lên hào quang thiêng liêng khi cất vang lên những lời cuối cùng trong bài thuyết giảng của mình.
Bỗng nhiên, những tiếng vỗ tay bắt đầu vang vọng như sấm rền trong khắp căn phòng thờ nguyện linh thiêng này, đánh dấu chấm hết cho bài thuyết giảng của vị tổng giám mục tại đây. Đối với Vanna, âm thanh ấy lại giống hệt như tiếng sóng biển gào thét, một thể hiện của một thính giác siêu phàm bởi những phước lành mà tự tay nữ thần đã ban tặng cho cô, tiếp sức và củng cố cô về mặt sức mạnh lẫn một ý chí mới mẻ cho cô.
“Giám mục Valentine, có một biến cố được gọi là “Vanished” đã được ghi chép lại đầy đủ trong hồ sơ của chúng tôi,” Vanna cất tiếng, một giọng điệu nặng trĩu và lo âu. “Về giấc mơ khải huyền của tôi, chúng ta có thể hiểu nó như là một lời sấm truyền của nữ thần nhằm khẳng định về sự tồn tại của tàu Vanished. Tuy nhiên mặc dù có là lời sấm truyền đi chăng nữa, tâm trí tôi không thể nào không thể có những nghi ngờ về thực tại về con tàu này. Có vẻ như tôi cần phải tự mình tìm ra những câu trả lời thay vì cứ tiếp tục đặt ra những câu hỏi phủ nhận thực tại như thế. Liệu rằng con tàu đó đã bắt đầu ra sức ảnh hưởng đến tâm trí của tôi rồi chăng?”
Một lớp mồ hôi mỏng hình thành và phủ đầy trên trán Vanna, song sự lạc lối và sững sờ đã dày vò tâm trí cô khi nãy cũng bắt đầu dần tan biến, xác thực lại về những lời khẳng định trước đó của vị Tổng giám mục.
“Làm sao và khi nào mà tôi lại bị ảnh hưởng bởi tàu ‘Vanished’ chứ? Làm sao chuyện này có thể xảy ra?” Những câu hỏi của cô được cất thành lời, dần dần nhận ra khi tâm trí cô từ lúc nào đã vô tình sa vào một cạm bẫy tinh thần, bắt đầu phủ nhận một thực tại không thể chối bỏ trong một nỗ lực tuyệt vọng để có thể che chở bản thân khỏi sự tha hoá về mặt tâm lý.
Mặc dù có rất nhiều kinh nghiệm với tư cách là một nữ thẩm tra viên, Vanna không hề có thể miễn nhiễm với những khái niệm được gọi là cạm bẫy tinh thần. Tuy nhiên, với sự bền bỉ và một tinh thần mạnh mẽ vốn có của mình, cô vẫn cảm thấy bất ngờ trước sự mỏng manh và dễ bị tổn thương của bản thân đối với một cạm bẫy tâm lý như vậy.
“Tôi không hề biết chính xác là khi nào mà thứ ảnh hưởng đó đã đâm chồi vào sâu trong tâm trí tôi,” cô thẳng thắn thú nhận.
Với một người cao quý và đồng cấp như ngài Tổng giám mục đây, Vanna quyết định sẽ không che giấu bất cứ sự yếu đuối nào về mặt tâm lý của mình. Bởi đây cũng là một ám ảnh tâm lý thường thấy khi đã chứng kiến quá nhiều dị thường hoặc bị ảnh hưởng bởi những dị hiện, nên việc chôn giấu những ảnh hưởng đó sẽ không giúp gì ngoài làm mọi chuyện ngày càng tội tệ và phức tạp hơn.
“Tôi đã ngay lập tức đi đến thánh đường sau khi bị đánh thức bởi cơn ác mộng đó. Tôi cũng đã tránh tiếp xúc hay giao tiếp với bất kì ai và không động tới bất kì văn tự hay thánh di vật nào tại thánh đường. Vì vậy, nên tôi cũng không thể làm rõ được chính xác là khi nào mà sự tha hoá thối nát đó đã có thể ngấm ngầm vào sâu trong tâm trí tôi.”
Tổng giám mục Valentine cẩn thận dò xét sắc mặt của Vanna, nhằm cố gắng tìm ra một sự bất thường nào trong những chuyển động từ con ngươi và nhịp thở của cô. “Dạo gần đây cô đã chứng kiến một biến cố bất thường nào không? Bất cứ thứ gì có khả năng xâm nhập và lây nhiễm tâm trí bằng sự ảnh hưởng tà độc của tàu ‘Vanished’?
Vanna nhăn mày và tập trung suy xét lại, tâm trí cô bắt đầu quay ngược trở lại về một thanh niên “vật tế” trong sự kiện nghi lễ “Hắc Nhật Thần”[note53063] gần đây. Cô nhớ về một ngọn lửa xanh ma mị khi nó bùng ra và rực cháy từ hốc mắt của cái xác, dẫn đến việc cô phải tự cắt bỏ đi ngón tay của mình – một cảnh tượng vẫn còn rất sống động và ớn lạnh trong tâm trí cô.
Sửng sốt, đôi mắt cô mở to ra khi cô bắt đầu liên kết các sự kiện lại với nhau. “Hai ngày trước, tôi đã dẫn một đoàn điều tra để thanh tẩy một khu vực hiến tế của những tên dị giáo Hắc Nhật Thần dưới mạch cống ngầm. Tổng giám mục Valentine à, ngài đã nhận bản báo cáo chi tiết của tôi về việc phát hiện một nguồn cơn tha hoá tại khu vực đó chưa?”
Vị tổng giám mục lắc đầu phủ nhận. “Chưa, khi cô trở về từ nhiệm vụ đó, cô đã ngay lập tức lui về phòng riêng của cô mà không tương tác với ai cả.”
Vanna ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ này của ông. “Vậy đã có ai liên quan tới nhiệm vụ đã báo cáo cho ngài về việc đó chưa?”
“Đáng tiếc thay, chúng tôi chưa nhận được bất cứ một thứ gì liên quan tới việc phát hiện mà cô vừa nói đến.” vị Tổng giám mục đáp lại, một giọng điệu vững vàng và không hề bị dao động. “Tất cả tài liệu được gửi đến chúng tôi đều chỉ liên quan tới những tên dị giáo Hắc Nhật Thần mà thôi.”
Dưới một ánh nhìn thông thái từ bức tượng rạng rỡ của Nữ thần Bão Tố, vị Tổng giám mục và vị thẩm tra viên liền trao đổi với nhau một ánh nhìn thấu hiểu.
“Có vẻ như chúng ta đã xác định được một thời điểm chính xác khi sự tha hoá đã bắt đầu xâm nhập vào linh hồn của cô rồi nhỉ,” từ tốn cất lời từ vị Tổng giám mục, một ánh mắt điềm tĩnh nhưng cũng rất u ám hiện rõ trên nét mặt đã đứng tuổi của ông. “Nhân danh nữ thần linh thiêng, cô có chắc rằng ký ức của cô về đêm định mệnh hôm ấy có rõ ràng và rành mạch hay không?”
Hít một hơi thật sâu và ổn định lại nhịp thở mình, Vanna trang nghiêm tuyên thệ rằng, “Nhân danh nữ thần linh thiêng Gomona, tôi xin trịnh trọng thề rằng mọi lời tôi nói ra và mọi ký ức tôi kể lại đều là sự thật tuyệt đối, tất cả không có gì là dối trá.”
Chứng kiến lời tuyên thệ trịnh trọng ấy của cô, vị Tổng giám mục tiến đến và thắp lên những nén hương trầm đặc biệt được sắp đặt ở phía sau căn phòng thờ nguyện. Với một giọng điệu điềm tĩnh và thánh thiện, ngài ấy khuyên nhủ, “Xin hãy tiếp tục, Thẩm tra viên Vanna. Và hãy nhớ, rằng nữ thần sẽ luôn theo sát và dõi theo chúng ta bằng những đôi mắt chu đáo của người. Sự hiện diện thánh thiêng của người sẽ đảm bảo rằng sẽ không có một sự suy đồi nào có thể làm ô uế không gian thánh khiết này.”
Tiếp tục những lời thú nhận của mình, Vanna đang tỉ mỉ kể lại từng chi tiết được khắc sâu trong ký ức của cô về biến cố đêm hôm đó bên dưới mạch cống ngầm. Được hỗ trợ bởi nén hương thánh, những ký ức của cô dần được nổi lên với một mức độ rõ ràng đáng kinh ngạc, như thể cô đang tự mình viếng lại và bước đi giữa cơn ác mộng ghê rợn đêm hôm ấy.
Cô nhớ lại về một cảnh tượng sống động khi một ngọn lửa xanh ma mị lung linh le lói tận sâu trong hốc mắt một xác chết của một vật tế, và cách mà những vệ quân và linh mục đi theo đã chìm vào trong một sự tĩnh lặng cảnh giác sau khi đã hoàn thành những nghi lễ thanh tẩy của họ. Vanna miêu tả lại, không hề giấu diếm điều gì mà tiết lộ tất cả khi được nén hương thánh trợ giúp, khiến tâm trí cô trở nên rõ ràng và tỉnh táo hơn bất kì lúc nào. Khi cô cùng với đoàn của mình đã thực hiện xong việc thanh tẩy. Trên đường quay trở lại thánh đường, cô lặng lẽ tự lẩm bẩm với bản thân rằng mọi sự ô uế đã được làm sạch, rằng mọi sự tha hoá đã bị thanh tẩy.
Cô tự mình lẩm bẩm câu nói đó trong suốt quãng đường mình đi, tất cả những vệ quân và linh mục trong đoàn cũng đều đang tự mình lẩm bẩm câu nói đó!
Không một ai cảm thấy có gì đó không đúng cả! Bây giờ khi nhớ lại, đó thật sự là một cảnh tượng kinh khủng và kỳ lạ - Dưới nền trời đêm mơ ảo của thành phố, đoàn điều tra của nhà thờ đã đâm xuyên qua những con phố tĩnh lặng và vắng tanh, mỗi người liên tục lẩm bẩm cùng một câu nói cho đến khi quay trở lại thánh đường.
Và trong suốt quá trình đó, họ vẫn tự nhận mình đang bình thường thực thi nhiệm vụ: canh giữ tên dị giáo vừa bị bắt, dọn dẹp hiện trường nghi lễ hiến tế và áp giải những tín đồ tà giáo trở về - Như những con rối đã bị điều khiển bởi một thế lực bí ẩn vô hình nào đó.
Vanna rùng mình khi cô ngẫm lại những sự kiện đã diễn ra. Liệu rằng khi ấy những tên dị giáo quyết định đánh lén, thì họ sẽ dễ dàng thành công mà không hề có một sự chống cự nào.
“Ngọn lửa ma quái và dị thường ấy đã xâm nhập vào linh hồn của cô, khiến cho nghi lễ thanh tẩy về mặt vật chất tại khu vực ấy đã trở nên vô hiệu. Đấy chắc hẳn là cách mà sự mê hoặc đã được thực hiện,” vị Tổng giám mục suy luận. “Để tiêu trừ sự ô uế, dầu thánh phải nên được rãi xuống mặt đất để tạo thành một tấm thánh khiên tạm thời, và sức mạnh của nữ thần nên được khẩn cầu một cách thành tâm và mãnh liệt. Đó là cách có thể sẽ giúp thanh tẩy linh hồn của cô.”
Thở một hơi thật dài, Vanna thừa nhận sự vô ý của mình. “Tôi thật đáng trách,” cô thú nhận, một giọng nói tràn đầy sự hối hận. “Lẽ ra tôi nên thận trọng và tỉnh táo hơn mới phải.”
“Không, đó là một bước đi sai lầm nhưng hoàn toàn vô ý, không phải là một tội lỗi tày trời,” vị Tổng giám mục dịu dàng sửa lại cô, lắc đầu. “Sức mạnh của cô thực sự rất phi thường, Vanna à, nhưng là một thẩm tra viên, kinh nghiệm của cô vẫn còn đang được hình thành. Tin tốt là chúng ta đã thành công trong việc tẩy sạch những ảnh hưởng tà ác ra khỏi thân xác của cô, cho thấy sự tha hoá bắt nguồn từ ‘cái xác’ ấy cũng không quá mạnh mẽ. Nó chỉ có thể thành công thao túng cô về mặt tâm lý, và may mắn thay, nguồn gốc của nó cũng đã bị cắt đứt ngay tại đêm hôm đó.”
Khựng lại một chút, vẻ mặt của ngài Tổng giám mục cho thấy ông đang suy ngẫm về một điều gì đó, cân nhắc về một thứ có ý nghĩa quan trọng hơn so với bây giờ. “Dựa vào phản hồi từ nén hương, những vệ quân đi cùng cô đêm hôm ấy sẽ lấy lại được sự bình thường của họ chỉ trong một vài ngày tới. Song, mối bận tâm chính của chúng ta hiện tại nên chuyển hướng về tương lai của chúng ta.”
“Tương lai sao?” Vanna lặp lại, dáng vẻ của cô ngay lập tức trở nên căng thẳng hơn về mức độ nghiêm trọng của tình hình.
Chắc chắn, rằng hiện tại vấn đề này vẫn chưa thể nào có thể hoàn toàn được giải quyết. Giấc mơ khải huyền của cô là một điềm báo điềm gở cho một cơn bão đang dần ập tới với họ, và chắc hẳn rằng những sự kiện đã diễn ra gần đây đều chỉ là những khởi đầu cho một sự kiện trọng đại và lớn hơn rất nhiều.
“Con tàu mang tên ‘Vanished’ đã vắng bóng trong thực tại quá lâu rồi, khiến chúng ta ngộ nhận rằng nó đã hoàn toàn bị giam cầm vô thời hạn tại sự vô tận của Không gian con. Sự ám ảnh về thực tại vật chất này của Thuyền trưởng Duncan quả thực không thể nào có thể suy giảm,” vị Tổng giám mục Valentine giải thích, ánh mắt ông liếc nhìn về phía tượng thần của Nữ thần Bão Tố.
“Một thế kỷ trước, tàu ‘Vanished đã biến mất một cách bí ẩn vào vực sâu của Không gian con. Mặc dù chúng ta thiếu đi những bằng chứng hữu hình, thì có vô số lời kể khi họ trực tiếp chứng kiến một cơn bão khổng lồ trên vùng biển lân cận là nguyên nhân khiến con tàu ‘lao xuống’… Một cơn bão thuộc sự cai quản của vị thần của chúng ta.”
Vanna nhăn mày lại khi cô đang cố gắng giải mã những câu từ từ vị Tổng giám mục. “Ngài ám chỉ rằng Thuyền trưởng Duncan muốn trả thù nữ thần của chúng ta sao?”
“Tôi không thể nói chắc được,” vị Tổng giám mục thừa nhận. “Chúng ta biết rõ, rằng những linh thể trở về từ cõi Không gian con đều có một khát khao trả thù. Tuy nhiên, các vị thần của chúng ta đều đang hiện hữu trên cõi thần quốc, một cõi ẩn giấu phía trên thực tại vượt xa khỏi tầm hiểu biết của cõi phàm trần. Vạn vật đều chỉ có thể giáng thế xuống từ cõi cao hơn của thế giới, chưa hề nghe nói về một trường hợp ngược dòng đến ‘thần quốc’ một cõi cao hơn thực tại. Nhưng tuy nhiên, nếu vị Thuyền trưởng Duncan đó có ấp ủ ý định trả thù các đại diện trần thế của Chi Chủ chúng ta, thì sự nguy hiểm có thể vô cùng to lớn. Ảnh hưởng từ nhà thờ của chúng ta có thể đã lan rộng ra khắp thế giới, cũng vì chúng ta đều đại diện cho Nữ thần Bão Tố, khiến Pland có khả năng cao nhất để trở thành một mục tiêu. Chúng ta là trái tim trần thế của đức tin này, và Đại Thánh Đường Bão Tố đang trôi dạt ngoài biển khơi là một nơi không dễ gì có thể được tìm thấy.”