CHAP 35 – BÌNH TĨNH VÀ BÌNH THƯỜNG
Khi mặt biển bắt đầu dịu đi, những sóng to gió lớn cũng bắt đầu trở thành những gợn sóng dịu nhẹ và bập bềnh, Alice đứng đó, hoàn toàn bị choáng ngợp trong một vẻ tĩnh lặng sâu sắc. Một xúc tu khổng lồ, một chi thể bị cắt đi của một thực thể khổng lồ, hùng vĩ dưới nơi biển sâu đã bỏ lại tại boong tàu Vanished. Những miếng thịt quái dị rơi rớt và co giật khắp nơi trên sàn gỗ, rồi im bặt dưới những bước chân của ngài thuyền trưởng, nhanh chóng lụi tàn đi những ý chí sinh tồn cuối cùng của bọn chúng dưới gót chân của ngài.
Trong lúc ấy, một bóng đen dưới mặt biển, một con thuỷ quái được ẩn mình dưới làn nước tăm tối cũng bắt đầu nhanh chóng chìm xuống. Nó vội vã rời đi, nhanh chóng rút lui với một cái giá rất đắt khi phải trả cho ngài thuyền trưởng một xúc tu mạnh mẽ để đổi lấy một đường lui cho chính mình.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mọi thứ đã trở lại như trước kia khi mặt biển đã lấy lại được sự yên bình vốn có của mình. Những tảng mây đen dày đặc trên trời cao cũng liền ngay lập tức tan biến, để lại một vùng trời xanh biếc trải dài, thoáng đãng và tinh khôi. Nhưng Alice cũng ngay lập tức đột ngột nhận ra, rằng những thứ ấy hoàn toàn không phải là những tảng mây. Nó là một cái bóng, một hình bóng ma mị, xấu xa của một sinh vật khổng lồ đang lẩn trốn bên dưới đại dương.
Những tiếng lách tách từ một ngọn lửa đang bừng cháy mang Alice trở về với thực tại, mang sự chú ý của cô hướng về vị thuyền trưởng của con tàu. Người ấy, không còn nữa một vẻ ngoài đáng sợ mà đã bắt đầu toả ra một sự phấn khích và hứng khởi cùng với một nụ cười rạng rỡ nở trên môi, có vẻ dường như ngài ấy đang ăn mừng sau những sự kiện kinh hoàng vừa mới diễn ra tại đây. Phát hiện ra Alice, anh ra hiệu cho cô bằng những cú vẩy tay mời gọi.
Bước lại gần, Duncan chỉ tay vào một con cá to bự đang nằm sõng soài bên dưới chân anh ấy. Anh cất lên một giọng điệu năng động và thích thú, “Nhìn này, ta vừa mới câu được một con cá to lắm đấy!”
“Mộ… một con cá lớn ấy ạ…?” Alice lắp bắp, ngạc nhiên trước những lời nói của anh. Cô liếc nhìn tảng thịt kinh tởm và dị quặc này, một tảng thịt chứa chấp một mớ bầy nhầy của những con ngươi vô hồn đang nhìn thẳng lên trời cao, một thứ mọc ra hỗn độn vô số những hàm răng sắc nhọn, cứng cáp và ghê rợn. Nó đột nhiên bị co giật dữ dội, chơm chớp một con mắt rồi đóng sầm lại, “tặng” cho Alice một sự khiếp hãi và rùng rợn chạy dọc sống lưng.
“Đúng vật, một con cá lớn,” Duncan vui vẻ xác nhận, dường như chả hề nhận ra một cảnh tượng khủng khiếp trước đó. “Bắt được con quỷ này cũng khá là khó khăn đấy.”
Alice, cũng chỉ đơn giản là một con búp bê mà thôi, đã hoàn toàn cạn lời trong chốc lát cùng với một ánh mắt mở rộng ngơ ngác không thể tin được. Cô quan sát kĩ lại “con cá” ấy. Một sinh vật to lớn và xấu xí đang nằm ở kia – một thứ có một lớp da màu đen cùng với những đường nét hoa văn kì lạ, ngẫu nhiên xuất hiện khắp nơi và trải dài xuống vây của nó. Đầu của nó chỉa ra những chiếc gai xương nhọn hoắc và chứa chấp một cặp mắt vô hồn, nhìn thẳng vào cô. Xung quanh nó, rải rác trên boong tàu là những “con cá nhỏ hơn” với những vẻ ngoài dị hợm và khiếp đảm như nhau.
Một sự ngờ vực kì lạ ám ảnh lấy cô khiến Alice phải đưa mắt nhìn lại cảnh tượng kinh tởm này trước mắt – “con cá” ấy, rõ ràng lúc nãy có phải là “cá” đâu, mà sao bây giờ lại thật sự trở thành cá rồi. Trước những giới hạn về lượng kiến thức của mình, Alice trước kia chẳng hiểu gì về một khái niệm “khủng hoảng hiện sinh” cả, nhưng giờ đây khi phải đứng trước thứ sinh vật này, cô lại dường như gần như đã được nắm rõ khi phải luôn luôn nghi ngờ trước sự tồn tại của “con cá” ấy.
Nhận ra vẻ thất thần của Alice, Duncan nhướn mày và có chút lo lắng hỏi cô, “Sao vậy? Có thứ gì khiến cô phiền não à?”
“Tôi…” Alice nói, liên tục đóng mở miệng trong ngơ ngác. Chỉ khi vừa chuẩn bị cất lên sự ngờ vực trong mình thì cô lại chợt ngưng lại, nhớ về những điều khoản, luật lệ mà Đầu dê đã nhắc cô từ trước.
Trên tàu Vanished, quyền lực của Thuyền Trưởng Duncan là cao nhất, những gì ngài tuyên bố đều không thể bị bác bỏ. Nếu như thực tại có mâu thuẫn với lời của ngài, thì lời của ngài là trên hết.
“Không có gì hết ạ!” Alice nhanh nhẹn đáp lại bằng một giọng bất an. Rồi tìm cách chuyển hướng cuộc trò chuyện mà nói tiếp, “Cơn bão vừa rồi ấy, thuyền trưởng… nó khá khủng khiếp ngài nhỉ.”
“Bão á? Ý cô là mấy cơn sóng vừa rồi?” Duncan quay mặt lại nhìn Alice, một khuôn mặt tương đối hoang mang và khó hiểu. “Mấy cơn sóng đó cao thì cao thật đấy nhưng mà nó vẫn chưa đủ lớn để được gọi là bão đâu. Ta đoán là trước giờ cô chưa bao giờ chạm trán một cơn bão thực thụ nhỉ.”
Alice chỉ có thể căng thẳng mà gật đầu đồng ý với ngài ấy, “Đúng ạ, ngài nói chí phải.”
Nếu Thuyền trưởng Duncan cho rằng một cơn bão cuồng phong khuấy động cả đại dương chỉ là những “cơn sóng” cỏn con, thì được thôi, sóng thì sóng. Còn nếu thuyền trưởng tin rằng ngài ấy đã câu được một con “cá”, thì ổn cả thôi, cá thì cá vậy.
“Trông cô có chút căng thẳng đấy. Cô có sao không?”
cảm nhận được một vẻ luống cuống từ Alice, anh cất giọng lo lắng hỏi. “Chẳng lẽ cô bị say sóng sao?”
“Không sao đâu ạ, chỉ là… con tàu tự nhiên rung lắc khá giữ dội từ nãy tới giờ thôi ạ…” Liếc mắt qua vị thuyền trưởng, là một vẻ mặt trộn lẫn giữa một sự lo âu và nhẹ nhõm của Alice. Nhanh trí, cô chuyển chủ đề sang một thứ khác an toàn hơn. “Vậy ngài tính làm gì với mấy… “con cá” này ạ?”
“Cũng còn phải hỏi nữa hả?” Duncan nở một nụ cười toe toét, “Dĩ nhiên là làm tiệc rồi!”
Alice thất thần kinh hãi. “Tiệc…ạ…?”
“Sao lại không nhỉ? Cô không thấy chúng ta đói khát lương thực thế nào à?” đáp lại từ Duncan, một người đang rất phấn chấn. “Ta tính sẽ chia con lớn ra thành từng phần, một vài để làm súp và một vài để nướng lên. Còn với những con nhỏ, thì ta sẽ ướp muối bọn chúng rồi phơi khô lên để làm khô cá…”
Thốt ra từ anh, là một giọng điệu phấn khích mà lại kèm theo một phần tương đối do dự. Kĩ năng nấu nướng của anh cũng thuộc hạng không đáng để khoe khoang là bao, bởi những kinh nghiệm khi phải chuẩn bị làm hải sản của anh thì lại hoàn toàn chỉ là một con số không. Những hiểu biết của anh về việc bảo quản hải sản thì lại chỉ toàn là lý thuyết, hoàn toàn thiếu đi một kinh nghiệm về bất kỳ một trải nghiệm thực tế nào.
Nhưng làm sao anh có thể biết được nếu như không thử cơ chứ? Bởi vấn đề duy nhất ở đây là chỉ cần phải tránh việc để bị ngộ độc mà thôi. Mặc dù có những dự tính “tuyệt vời” như thế này đây, nhưng Duncan may mắn thay vẫn còn giữ được một vẻ tỉnh táo để có thể tự hỏi rằng liệu thật sự con cá này có ăn được hay không.
Một cách an toàn để thử nghiệm, chính là nhét “con cá” này vô họng một người nào đó trước. Anh ban đầu nghĩ tới Đầu dê nhưng lại liền bác bỏ ngay lập tức. Anh sau đó chuyển hướng sang Alice, nhưng lại suy nghĩ lại khi cô ấy hoàn toàn thiếu đi một đường tiêu hoá thực thụ.
Anh hướng mắt nhìn bên vai của mình, bắt gặp một ánh mắt của một chú chim bồ câu đang thoải mái đậu bên vai anh, nó nghiêng đầu và tò mò nhìn anh. Đúng nhỉ, là Ai, một chú chim bồ câu kì lạ nhưng lại là một đối tượng phù hợp nhất để anh có thể thử nghiệm. Nếu như anh muốn tìm một sinh vật sống hoàn chỉnh nào đó trên con tàu, thì bé chim này chính là một tồn tại duy nhất.
Ngay lập tức sau đó, Duncan lôi “chiến lợi phẩm” của mình đi và rời khỏi boong tàu. Giờ trưa đã tới gần, và anh rất háo hức để đa dạng hoá một thực đơn khá đơn điệu trên con tàu Vanished này.
Đứng chôn chân tại chổ đã được một lúc lâu, Alice bắt đầu tiến những bước chân cẩn trọng và hướng tới căn cabin của thuyền trưởng. Không phải là cô muốn xin lời khuyên từ Đầu dê đâu – bởi từ khi những lần gặp mặt trước đó với vị “thuyền phó” lắm lời này, thì trong lòng cô đã tạo dựng lên một không gian tôn thờ và sùng bái sâu sắc tại nơi căn cabin thuyền trưởng đó.
Và nếu như cô được chọn, cô sẽ chẳng bao giờ muốn tiến vào một nơi linh thiêng như vậy cả.
Nhưng mà, vụ việc hôm nay là một ngoại lệ cực kỳ đặc biệt, và cô rất rất muốn được tham khảo ý kiến từ chiếc tượng gỗ thông thái đó. Cô tò mò muốn biết liệu những sự kiện kỳ lạ vừa mới diễn ra vừa rồi có phải là một phần trong một cuộc sống “bình thường” trên con tàu Vanished hay không.
Cô không hề muốn phá luật hay gì cả, cô chỉ đơn giản là mong muốn được khai sáng mà thôi, một điều hoàn hoàn và chắc hẳn sẽ không vi phạm bất cứ điều gì. Vài giây sau khi đã rũ được vẻ do dự trong cô, Alice cuối cùng cũng dồn sự cảm của mình lại và nhẹ nhàng mở nhẹ cánh của nơi cabin thuyền trưởng ra ngoài.
Ngạc nhiên thay, dường như có vẻ đã đoán trước được sự có mặt của Alice, Đầu dê đã xoay người về phía lối vào, chăm chú nhìn về phía cô.
“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Đầu dê hỏi, một câu hỏi ngắn gọn lạ thường.
Một hành động bất thường cùng với một giọng điệu đáng lo ngại. Alice nhanh chóng đóng cánh cửa lại sau lưng, hướng đến bàn điều hướng và kể lại chi tiết về mọi thứ mà cô đã chứng kiến.
Dứt lời, Đầu dê chìm vào một sự tĩnh lặng kỳ lạ - trong đầy một phút, nó hoàn toàn vẫn yên tĩnh đến mức rợn người. Mặc dù bức tượng gỗ đặc biệt này hoàn toàn không thể biểu lộ cảm xúc, nhưng Alice vẫn có thể nhìn thấu được, rằng mọi chuyện dường như đã vượt xa qua những dự tính của vị “thuyền phó” này.
Đột ngột nhận ra điều gì đó. Cô nghiêng người về phía trước và hỏi: “Vậy là những sự kiện vừa rồi không hề bình thường trên tàu Vanished ạ? Liệu thuyền trưởng thực sự đã…?”
“Tàu Vanished vẫn được vận hành như thường lệ,” Đầu dê đột ngột bừng tỉnh, phá tan đi vẻ tĩnh lặng trước đó của nó. Nó ngay lập tức đáp lại, cắt ngang Alice khi dường như đang rất muốn được lấp đầy những khoảng trống trong cuộc trò chuyện vừa rồi. “Nghe cho rõ này, tàu Vanished luôn luôn trong tình trạng bình thường, và vị thuyền trưởng Duncan vĩ đại sẽ mãi mãi luôn là chính ngài ấy!”
“Nhưng mà… phản ứng của ngài vừa rồi…”
“Mọi chuyện diễn ra đã vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi, nhưng đó cũng chỉ là do trí tưởng tượng và sự hiểu biết trong tôi cũng có giới hạn của nó,” Đầu dê tuôn ra một cách trôi chảy, dường như đã lấy lại được dáng vẻ vốn có của mình. Tâm trạng của nó dần được dâng lên, cất lên một giọng điệu hứng khởi và hăng hái, “Dĩ nhiên rồi, vị thuyền trưởng Duncan vĩ đại – ngài ấy đã luôn là một tồn tại oai phong và phi thường! Không có chuyện gì kì lạ cả thưa quý cô Alice. Nhớ nhé, mọi thứ trên tàu Vanished đều đang hoàn toàn là chính nó. Hãy để ngài thuyền trưởng bước đi theo trực giác của ngài, và chúng ta hãy tạm ngưng chủ đề này lại thôi… Bởi một sự thật duy nhất của ngày hôm nay mà cô nên khắc sâu vào tâm trí: ‘Rằng kể từ hôm nay, khoang bếp của tàu Vanished đã có một nguồn lương thực mới, một nguyên liệu cực kì ngon lành cành đào – một loài cá xấu xí.’”