Đọc truyện hay
Đánh giá sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Ông ta và những người khác cảm thấy câu nói này làm cho Hạ Vũ Hào sẽ kiêng dè. Không ngờ anh chỉ cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Vậy thì sao?”
Vậy thì sao?
Vậy thì mọi người bao gồm cả anh sẽ xong đời!
Anh thật sự không quan tâm hay là giả vờ?
Ông cả Hạ rối như tơ vò, còn đang suy nghĩ mở miệng thế nào thì bên ông ba Hạ đã không nhịn được.
“Vậy thì nhà họ Hạ sẽ xong đời! Chủ tịch kiêm tổng giám đốc là cậu cũng kết thúc! ! ! Vũ Hào, cậu là người thông minh, nếu cậu biết điều, ngoan ngoãn đưa tập đoàn Hạ Thị cho con trai tôi thì chúng tôi sẽ bố thí một chút cho cậu, nếu không thì tôi. . .”
Ầm!
Hạ Vũ Hào không do dự đạp ông ta một cái, lông mày nhuốm đầy nham hiểm: “Nếu không làm theo lời của tôi thì ngày mai mấy người sẽ nhìn thấy tin tức của tập đoàn Hạ Thị tham dự vào thí nghiệm trên người!”
Anh nói từng chữ làm cho trái tim của ông cả Hạ nhảy lên: “Vũ Hào, cháu. . .”
“Đừng dừng tập đoàn Hạ Thị uy hiếp tôi.” Hạ Vũ Hào lạnh lùng ngắt lời ông ta: “Trước đó tôi đã nói chỉ cần các người ngoan ngoãn, không xen vào chuyện của tôi thì sẽ chia cho mấy người tất cả cổ phần trong tay. Chẳng lẽ mấy người nghĩ tôi cò quan tâm những thứ này à?”
Nếu anh quan tâm, anh sẽ không nói ra chuyện chia đều cổ phần trong tay cho bọn họ.
Ông cả Hạ như bị mắc xương ở cổ, mấy lần há miệng nhưng không nói ra.
Hướng Thu Vân không còn nên Vũ Hào đã không còn nhược điểm gì. . . Mà bọn họ lại có.
Ông ba Hạ chật vật bò dậy, không còn cách nào khác, trái nghĩ phải nghĩ, cuối cùng hỏi Triệu Phương Loan “Chị dâu, chị cứ để Vũ Hào làm bậy vậy sao? Nếu cậu ta đưa tin thí nghiệm trên người ra ngoài thì cổ phần trong tay chúng tôi không đáng một đồng!”
Không chỉ không đáng một đồng.
Đến lúc đó bọn họ chỉ mong phá sản thì tốt, nếu không phá sản thì không chỉ không được chia hoa hồng mà còn phải mang nợ.
“Thằng bé nói không sai. Vũ Hào còn trẻ, nhất thời bị tình yêu che mắt, không hiểu hậu quả của việc mấy đi những thứ này, nhưng cô không thể nhìn con mình mất đi đúng không?” Ông cả Hạ cũng không có cách nào, chỉ có thể gửi hi vọng ở Triệu Phương Loan.
Nhưng Triệu Phương Loan không thay đổi sắc mặt nói: “Cổ phần nằm trong tay Vũ Hào thì thuộc về nó, tôi tôn trọng sự lựa chọn của nó.”
Bà không chút do dự nói, lời nói không hề mập mờ không rõ, đám ông cả Hạ muốn khuyên thêm cũng không được.
Hạ Vũ Hào nhìn người thân cùng huyết thống của mình thì đáy mắt đầy mỉa mai: “Mấy người cũng nghe thấy rồi, trước khi ba mẹ tôi ký thỏa thuận ly hôn thì tôi muốn nghe đáp án của mấy người: Chọn ‘Nhân vật lớn’ hay là chọn tôi, các người tự chọn đi.”
Lúc trước anh còn nghĩ tìm cơ hội nói với bọn họ chuyện này, đúng lúc bọn họ tìm tới cửa, anh đỡ phải đi một chuyến.
Đám người ông cả Hạ chua xót không thôi.
Bọn họ chạy tới nhà ông hai Hạ để thăm dò một chút, thuận tiện xem Triệu Phương Loan muốn mang đồ của nhà họ Hạ đi thì giúp ông hai nói mấy câu.
Dù sao đồ của nhà họ Hạ không thể cho người ngoài.
Ai biết lại xảy ra tình huống này?
Nếu bọn họ sớm biết sẽ biến thành thế này thì nhất định sẽ không tới!
Ông ba Hạ không chiếm được lợi ích, còn chịu nhiều tức giận nên nghiêm mặt quay đầu muốn đi.