Nội dung từ chương có chút sai sót, nên bọn mình đã điều chỉnh lại. Cảm ơn bạn đọc đã nhắn cho chúng mình.
Xin lỗi bạn đọc về sự bất tiện này. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đọc truyện tại nhayho.com để ủng hộ nhóm dịch nhé!
—
Anh sợ mình nhìn thấy cô thì sẽ không nhịn được giết chết cô ta, vậy thì quá lợi cho cô ta rồi!
“Được rồi.” Anh không đi, cảnh sát trưởng cảm thấy áp lực giảm đi, trả lời một tiếng rồi rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Hạ Vũ Hào hút thuốc xong cũng xuống lầu lên xe.
“Anh đã xử lý xong chuyện của cô Giang rồi sao?” Hạ Vũ Hào có tài xế riêng, phó tổng giám đốc Lý hoàn toàn có thể gọi tài xế tới. Nhưng anh ta cảm thấy trạng thái của Hạ Vũ Hào không ổn lắm nên đi theo sẽ tốt hơn.
Hạ Vũ Hào thấp giọng lên tiếng, không nói tiếp, chỉ lặng lẽ nhìn ngoài cửa sổ như Hướng Thu Vân trước kia.
“Hạ tổng, anh là người đứng đầu tập đoàn, có mấy tài liệu cần anh kí tên. Tôi đã mang tới, ở trong túi công văn, anh xem một chút đi.” Phó tổng giám đốc Lý biết lúc này nói chuyện công việc không quá thích hợp, nhưng hiện ở loại tình huống này, anh cũng thực sự không có cách nào.
Hạ Vũ Hào không xoay đầu cũng không lên tiếng, vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
Cảnh vật bên ngoài lướt qua rất nhanh, trước kia Hướng Thu Vân nhìn những cảnh này thì trong lòng đang suy nghĩ gì?
“Hạ tổng, mấy tài liệu kia. . .” Phó tổng giám đốc Lý lại cẩn thận mở miệng, nhưng anh ta còn chưa nói xong thì bị cắt ngang: “Các anh xem rồi làm là được, không cần
nói với tôi.”
Hướng Thu Vân và con của bọn họ không còn, anh cố gắng có được nhiều thứ thì có ích gì? Ai muốn tranh giành thì để bọn họ lấy đi.
Khi nào anh điều tra được người đứng sau sắp xếp anh và Hướng Thu Vân, sau đó báo thù cho Hướng Thu Vân xong, anh cũng sẽ đi theo cô.
Phó tổng giám đốc Lý biết anh nhiều năm, dáng vẻ của anh như vậy thì biết nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Anh ta thở dài, khó có thể tưởng tượng được Hạ tổng biến thành dáng vẻ này vì một người phụ nữ. . . Những người biết Hạ Vũ Hào đều nghĩ anh không có trái tim. “Vậy bây giờ đi đâu? Anh còn chưa ăn cơm, anh có muốn đi ăn gì không?” Phó tổng giám đốc Lý hỏi.
“Không cần, quay về Trúc Hiền
Trang.”
Anh muốn trở về sửa sang lại một chút rồi đi gặp Hướng Thu Vân, anh muốn dùng trạng thái tốt nhất đưa cô rời đi.
Diêu Thục Phân và Thôi Quân ở chung phòng bệnh, bà ta còn tốt, chỉ có dấu ngón tay trên cổ. Thôi Quân bị thương khắp người, tay chân và cổ quấn đầy băng vải. “Trước đó không phải nói chờ Hướng Thu Vân và Vũ Hào trở mặt rồi gọi vệ sĩ quay về, để cô ta tự sinh tự diệt sao? Sao bà lại đột nhiên đổi ý?” Thôi Quân vừa nói, cuống họng đau đớn.
Diêu Thục Phân liếc mắt nhìn ông ta: “Đêm dài lắm mộng. Mà trực giác của tôi cũng không sai, Hướng Thu Vân thật sự đã nói mọi chuyện cho Vũ Hào, nếu dựa theo kế hoạch lúc đầu thì không thể thành công.”
Bà ta không hối hận đã để Giang Hân Yên giết chết Hướng Thu Vân, điều tiếc nuối duy nhất là Giang Hân Yên làm việc không gọn gàng, bị lộ nhanh như vậy. “Nhưng. . .” Thôi Quân khổ sở nói: “Ông ta nói không nên động vào Hướng Thu Vân, tránh chọc giận Vũ Hào. Bà làm như vậy, Vũ Hào không hài lòng với bà, ông ta cũng không hài lòng với bà.”