Hồ Loạn ổn định tâm trạng, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng, ảnh đế đúng là một chữ ngàn vàng mà.
Không được bao lâu, trợ lý xách túi thuốc quay lại.
Trịnh Thế Bân lướt qua Hồ Loạn, tạo ra một cơn gió thoáng qua, thanh lạnh giống y như vai diễn của anh. Cậu bắt đầu hoài nghi ảnh đế chính là nhân vật nam thứ mà anh đang diễn, hay là do anh đã nhập vai quá mức rồi nhỉ…
Hồ Loạn vừa đoán vừa lùi về phía sau.
“Hồ Loạn?” Trợ lý cả kinh. Sao cậu ta lại đến đây…à không…là có thể xuất hiện ở chỗ này mới đúng.
“Mua thuốc xong rồi thì về đi.” Trịnh Thế Bân trực tiếp đuổi khách.
Dù đang rất kỳ quái nhưng trợ lý vẫn để thuốc trong phòng rồi nghe lệnh đi ra. Trước khi ra còn không quên liếc Hồ Loạn một cái.
Hồ Loạn thấy vẻ mặt lạnh lùng của ảnh đế thì thầm thở dài một hơi, hạ mắt thu dọn sạch sẽ đồ trên bàn, sau đó cực kỳ lịch sự mỉm cười với anh, “Anh Trịnh, vậy em đi trước.”
“Không cần lo lắng quá về chuyện diễn xuất.” Trịnh Thế Bân đứng ở cửa, ánh mắt có vẻ thờ ơ.
Hồ Loạn biết mình cũng không nên lần lữa ở đây thêm nữa, cậu bật người gật đầu nói, “Cảm ơn anh Trịnh.”
Cậu cứ tưởng người theo giai cấp tư sản cao lãnh như ảnh đế, từ một lính mới có thể đạp gió rẽ sóng trở thành đại thần, đó là những người luôn luôn thích tính toán thiệt hơn. Không ngờ ảnh đế lại ôn hòa với người mới như thế.
Bao giờ cậu trở nên mạnh mẽ hơn, cường đại hơn thì có thể làm bạn với ảnh đế rồi.
Con người ai cũng có lòng tham, đạt được thứ gì đó rồi thì lại bắt đầu mong muốn có được nhiều hơn nữa.
Cậu không ngờ cơ hội được làm việc chung với ảnh đế lại tới nhanh như thế, cho dù chỉ là vai diễn phụ cậu cũng thấy rất vừa lòng.
Hồ Loạn nhanh chóng rời đi, Trịnh Thế Bân đang định lịch sự đáp lại thì một cơn gió đã vụt qua người, anh vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa thì chỉ còn lại thân hình với mái tóc đen và đôi tai đỏ bừng của Hồ Loạn.
“Cảm ơn canh cá của cậu.”
“Không có gì đâu.” Hồ Loạn cười mỉm, trong lòng thầm ghi nhớ giọng nói của ảnh đế.
Khóe miệng anh cũng cong lên thành hình vòng cung, nhìn hướng Hồ Loạn rời đi một chút rồi vươn tay trái đóng cửa lại.
Hồ Loạn cầm chặt hộp giữ ấm, đứng ở trong góc, quay đầu lại nhìn biển số nhà của thần tượng. Cậu sờ sờ cái tai đang nóng bừng của mình.
———-
Sau khi rửa hộp sạch sẽ rồi trả lại cho bác chủ nhà, Hồ Loạn quay về phòng tắm rửa. Buổi tối, cậu tới tổ phim khác theo yêu cầu của đạo diễn.
“Hồ Loạn, bộ phim tiếp theo của tớ thuộc thể loại huyền huyễn. Hình như vai diễn phụ chưa có ai đâu, hay là cậu tới thử xem sao.” Tô Vi biết, trước mắt Hồ Loạn phải qua được vòng phỏng vấn của các công ty giải trí, nhưng bởi vì cậu không thể tiếp nhận nổi “quy định” của giới nên cuối cùng phải tách ra làm một mình như bây giờ. Mà nam giới khác nữ giới ở chỗ là tuổi càng nhỏ thì mới thu hút được nhiều fan.
“Ok. Cậu cho tớ thời gian địa điểm để tớ thử tới xem.” Hồ Loạn đang ở trường quay, miệng nhai tạm bánh mỳ cho đỡ đói.
“Để tớ gửi tin nhắn cho cậu nhé.” Vì lịch trình hơi bận nên chưa nói được mấy câu cô đã phải ngắt máy luôn.
Buổi tối, sau khi kết thúc công việc, Hồ Loạn lên mạng đọc tin tức. Tô Vi gần đây đang phất lên, nên đương nhiên diễn đàn giải trí sẽ không thể bỏ qua cô. Một nửa số tin là ca ngợi, nửa còn lại là châm biếm.
Trên weibo đưa tin tối qua Tô Vi tham gia tiệc rượu, còn có ảnh do một người tham gia tiệc rượu chụp lại.
Tô Vi trong bộ váy dài đỏ thẫm lung linh làm tôn lên dáng người của cô. Bộ váy để trần ở sau lưng chạy tới cổ, nhìn rất hấp dẫn. Hồ Loạn cảm thấy hơi không thoải mái, vì cậu biết trước giờ Tô Vi ghét nhất là loại trang phục kiểu này, cô từng nói mặc thế có khác gì không mặc đâu cơ chứ.
Trang điểm phần mắt rất đậm, Hồ Loạn cảm tưởng như cậu không quen biết cô.
Tiêu đề bài báo đại loại là cái gì mà: nữ minh tinh trẻ tuổi mới nổi, thì ra là người như vậy.
Rất nhiều người bình luận chế nhạo sự nổi tiếng của cô. Đêm đó, Tô Vi làm người phát biểu đại diện, chuyện xã giao là không thể tránh được, lễ phục xẻ tà đến tận đùi, vốn là chuyện bình thường, nhưng vẫn có những người nghĩ xấu về cô.
Cũng may Tô Vi vẫn giữ được sự bình tĩnh, không có phát ngôn hay hành động gì làm ảnh hưởng đến hình tượng.
Sau đó nhờ có tin tức của một đại minh tinh nên tin tức về cô rất nhanh đã chìm xuống dưới.
Nội dung tin mới nói về bộ phim mới mà Hồ Loạn vừa tham gia xong. Người viết bài đoán nam chính đã biết được âm mưu của bạn thân của mình.
Hồ Loạn không ấn vào đọc bài mà gọi điện cho Tô Vi, “Cậu cẩn thận một chút, một phút thất thủ tạo nên thiên hận đấy.”
Giọng của Tô Vi có vẻ rất buồn, “Tớ biết mà. Nhưng tối qua là cơ hội để quảng bá, không thể không đi.”
Hồ Loạn đương nhiên biết cô cũng là thân bất do kỷ (), “Có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho tớ nhé. Muốn tâm sự thì cứ alô cho tớ bất kỳ lúc nào cũng được.” Dù trong lòng có khó chịu cỡ nào thì bên ngoài vẫn phải tỏ vẻ lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
() Thân bất do kỷ ( 身不由己): Ý chỉ những lúc con người ta không thể tự làm theo ý mình, bắt buộc phải làm những việc mình không muốn để phù hợp với hoàn cảnh sống của mình.
Tô Vi lập tức bị chọc cười, “Ừa, nhất định sẽ tìm cậu.”
Tô Vi đang xem tivi, cô nói, “Tớ xem quảng cáo tập sau của phim “Kỳ án” rồi, thấy tập sau có cậu. Tạo hình của cậu đẹp quá đi mất, tớ thích nhất kiểu tạo hình đấy đấy.”
“Thế để về sau tớ tiếp tục diễn mấy cái vai như thế để cậu chết mê chết mệt nhé.”
“Ok ok, tớ đợi đấy.”
Tâm tình thoáng chốc đã dịu đi không ít. Cô đảo mắt nhìn nhanh về phía cửa phòng tắm, “Cuối tuần có kịch bản cho cậu đấy.”
“Nhanh thế á.” Hồ Loạn không ngờ lại có nhanh như thế. Vừa nói một câu thì lại nghe Tô Vi trêu chọc, “Làm ơn đi, còn bao lâu nữa đâu là bắt đầu quay phim rồi. Đây là vai diễn chủ yếu quay trong nội bộ thôi. Bây giờ đi thử vai sớm để đỡ phải cạnh tranh.”
“Ừ, hôm đấy nhất định tớ sẽ đến đúng giờ.”
Tô Vi còn định nói gì đó, nhưng thấy cửa phòng tắm đã mở ra, cô liền vội vàng nói “Có việc rồi nhé.” rồi ngắt máy luôn.
“Em gọi điện cho ai đấy?” Một người đàn ông trung niên to béo không mặc quần áo đi ra, một tay nắm cằm Tô Vi nâng lên, tay còn lại mò vào trong áo ngủ của cô.
“Là bạn học của em gọi đến, bảo là mấy ngày nữa có buổi họp lớp, nhưng em còn đang bận diễn thì lấy đâu thời gian mà đi chứ.”
———-
Hồ Loạn ở bên này cũng không hề nghi ngờ gì. Cậu cất điện thoại rồi làm bữa tối. Cơm nước xong liền ngồi bóp vai, thả lỏng sau một ngày làm việc mệt mỏi. Nằm trên giường đọc tin tức trên weibo thì thấy mục [Thông tin đáng mong đợi] () có giới thiệu qua nội dung tập sau về bộ phim của ảnh đế tham gia.
()【 期待播出 】mình tạm dịch là “thông tin đáng mong đợi”.
Thực ra là giới thiệu về sự xuất hiện của nhân vật mà Hồ Loạn đóng. Đoạn giới thiệu dài ba phút, lúc đó nam phụ còn chưa bị biến chất, tình tiết tiến triển khá đơn giản.
Thấy mình xuất hiện hai lần trong đoạn giới thiệu tập sau, với hai hình tượng tính cách khác nhau, lần đầu là dáng vẻ thư sinh nho nhã, lần hai lại có chút điên cuồng, khác hẳn với tạo hình ban đầu. Tạo hình rất đẹp, Hồ Loạn nhất thời cũng chưa dám tin đó lại là chính mình.
Trước lúc chiếu đến nhân vật của Hồ Loạn có chiếu tên của diễn viên tham gia, ý muốn thông báo là vai diễn này đã đổi người rồi.
Hồ Loạn thản nhiên xem bình luận trên weibo, lượng fan của cậu đã tăng lên một cách khá khả quan.
“Khả quan” là bao nhiêu? Là mười chín fan ảo, trong đó tính cả Tô Vi nữa.
“Cố lên.” Cậu tự lên dây cót cho mình, điều chỉnh lại tinh thần. Cậu đặt số hiệu cho các fan của mình, chỉ cần mở ra là sẽ biết đây là fan nào.
Weibo có nick “Một ngày không quên” có bình luận: Mỗi ngày đừng quên ăn uống đầy đủ anh nhé. Chúng em sẽ gửi đồ ăn thuốc thang đến cho anh.
Chỉ thiếu mấy câu “Chồng ơi cố lên”, “Chồng em đẹp trai nhất” là đủ bộ.
Hồ Loạn nhắm mắt mơ màng ngủ, không nghe thấy tiếng điện thoại kêu “tích tích”. Cậu mơ một giấc mộng: Cuối cùng cũng trở thành nam diễn viên xuất sắc nhất, người trao giải cho cậu là Trịnh Thế Bân. Miệng anh nở nụ cười mỉm với cậu, “Chúc mừng nhé!”
Giọng nói đầy từ tính lại xuất hiện bên tai. Cậu theo bản năng sờ sờ tai mình.
Hồ Loạn lại nhìn thấy mình được ảnh đế bế ôm.
“Hờ..” Cậu vô thức bật cười to một tiếng, làm cậu tỉnh cả ngủ…
Hồ Loạn vội ôm đầu. Tâm tư hỏng nát hết rồi…Lúc nhìn ra mình mới chỉ ngủ được có năm phút, cậu lại ôm mặt, sao lại tỉnh lại nhanh như thế chứ…
Hai tai cậu nóng bừng lên.
Nhưng thật sự là chỉ cần nghĩ đến cảnh mình được thần tượng tận tay trao giải, ý chí chiến đấu của cậu lại sôi lên sùng sục. Cảnh trong mộng chân thực quá đi!
Đợi lượng fan tăng lên mấy trăm người…Tưởng tượng viễn cảnh tươi sáng trong tương lai, Hồ Loạn quyết định tự đặt cho mình một mục tiêu nho nhỏ: Trước hết phải đạt được fan rồi tính sau.
Cậu chưa từng up ảnh selfie lên nên các fan khi vào xem hoạt động của cậu chỉ có thể nhìn thấy hai chữ “wei-bo”, có người còn bình luận: “Weibo của anh sạch sẽ thật đấy!”
Hồ Loạn bèn tìm mấy bức ảnh lúc cậu đóng phim có chụp lộ mặt, màu bức ảnh có phần hơi tối, nhưng vô tình lại tạo nên sự tà khí ma mị.
Trong ảnh, đuôi mắt cậu xếch lên, phiêu tán theo gió, chỉ có điều mắt cậu khi chụp ở góc này có hơi giống mắt lé, khiến người ta không khỏi cảm thấy có chút…hèn hạ.
Đăng ảnh này lên chắc không sao chứ nhỉ?
Hồ Loạn đăng lên rồi lại đứng lên đi tắm. Vừa nãy trước khi ngủ thiếp đi cậu có tắt điều hòa nên bây giờ sau lưng bị ướt đẫm mồ hôi.
Trong phòng tắm, cậu vươn tay sờ lên gương, ngón tay thon dài ngâm trong nước ấm nên trở nên hơi trắng bệch. Cậu chậm rãi nâng tay lên vuốt giọt nước đang đọng trên gương, để hình ảnh của mình phản chiếu rõ trong gương.
Gương rất mờ, Hồ Loạn lại lau. Hai điểm đỏ trên thân hình thanh tú hiện ra trong gương.
Đã hai mấy tuổi rồi nhưng Hồ Loạn vẫn luôn trung thành với kiểu tóc ngắn, vừa mới tắm xong nên hai má cậu hơi phiến hồng, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt ôn hòa, trong vẻ đẹp khí suất trộn lẫn vài phần điềm đạm.
Hồ Loạn vuốt ngược tóc lên, cảm thụ từng giọt nước đang chảy trên người. Cậu không phân biệt rõ đây là mồ hôi hay là do hơi nước đọng lại mà thành nữa. Cậu rất thích nhân vật của mình sau khi trở nên xấu xa, đại loại là cậu thích hình tượng sau của nhân vật hơn.
Nhìn gương mặt của mình trong gương, Hồ Loạn từ từ buông tay xuống, “Mày có thể đi bao xa đây?”
Cậu hơi híp mắt rồi bật cười, thành thành thật thật đáp lại chính mình, “Hình như còn cách ảnh đế một khoảng rất xa.”
Hồ Loạn nghiêm túc nói lại, “Phải đuổi kịp ảnh đế. Như thế mới có thể quang minh chính đại được diễn chung với anh ấy nhiều hơn.”
Cậu gật gật đầu, hít sâu, định thần, vui vẻ mặc quần áo vào.
Con người ta ai cũng có thần tượng của riêng mình…
Đứng trước mặt Trịnh Thế Bân, cậu khó có thể khống chế được hơi thở gấp gáp của mình. Đối phương là ảnh đế cao cao tại thượng, còn cậu thì vẫn đang lấp lửng giữa vị trí diễn viên phụ và diễn viên quần chúng.
Cậu mong chờ đến ngày mình có thể sóng vai cùng thần tượng. Ừ, cứ gọi cậu là kẻ si tâm vọng tưởng đi.
Nhưng ước mơ được diễn chung với thần tượng có gì là sai nào?