Vào ngày đầu tiên của năm mới, ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ, trên giường hỗn độn là một người đầu tóc bù xù đang lăn lộn uốn éo say trong giấc mộng, một tay xoa xoa đùi, miệng lẩm bẩm, “Sao đau thế nhở?”
Theo bản năng thử động tấm thân mệt mỏi, trong đầu mơ mơ màng màng hiện lên một vài hình ảnh, cậu mở to mắt ngồi dậy khỏi giường, hai tay ôm đầu, cơn buồn ngủ biến mất sạch sẽ.
Hôm qua uống rượu, sau đó ảnh đế xuất hiện, sau đó thì sao nữa?
Sau đó…
Mắt trợn tròn nhìn về phía chăn gối, trời đất ơi rốt cuộc hôm qua cậu đã làm cái gì vậy trời?
Để ảnh đế ‘giúp’ mình… Hồ Loạn nuốt một ngụm nước miếng, bộ dạng không thể tin được cúi đầu nhìn phía dưới quần, ký ức như thủy triều ào ạt dội về, tối qua cậu cũng ‘giúp’ ảnh đế nữa, cuối cùng hai người còn hôn môi.
Bị dọa sợ không hề nhẹ, Hồ Loạn vội không ngừng đưa tay giày vò khuôn mặt của mình, “Không phải là nằm mơ đấy chứ? Tối qua chắc chỉ là mộng xuân thôi nhỉ?…Mơ?” Nhưng mọi chuyện đều quá mức chân thực, cậu không thể tự lừa gạt chính mình được, về sau phải đối mặt với ảnh đế thế nào đây? Nếu nhớ không nhầm, chuyện về sau còn là do chính cậu chủ động.
“Tỉnh ngủ chưa?” Giọng nói thanh lãnh nhưng lộ ra một chút ý nhịn cười vang lên từ phía sau, gợi cảm thâm trầm.
Sờ người mình thấy chỉ có mỗi một chiếc quần đùi, cậu ngẩn người rồi leo lại lên giường chui vào trong chăn, “Anh Trịnh, hôm qua làm phiền anh rồi, còn chiếm giường của anh nữa,” Lại nhìn quanh phòng ngủ, đây không phải là nhà của cậu đấy sao? Lặng lẽ nhéo đùi mình một cái, nhanh miệng sửa lại lời, “Làm phiền anh phải đưa con sâu rượu là em về nhà rồi.”
“Sâu rượu?” Trịnh Thế Bân mặc áo len, mặt lộ ý cười, thân hình m cao to với đôi chân thon dài nhàn nhã dựa vào tường, ngón tay gõ gõ vào cửa phòng, chỉ nhìn từ khoảng cách xa thế này cũng khiến người ta phải thốt lên một câu cảm thán. Soái quá đi mất thôi!
“Soái” cũng có rất nhiều loại, có loại là do từ bản chất thật sự mà ra, có loại là do giả vờ mà ra, Hồ Loạn từng gặp qua rất nhiều minh tinh, trước mặt thì ôn hòa lễ phép, nhưng sau lưng thì tính tình lại tệ hại, luôn trong trạng thái hai mắt đặt trên trời. Cậu từng chứng kiến vị ‘thiên tử’ nào đó trong giới còn bắt trợ lý ăn cơm mốc trong hộp cơm, mọi người xung quanh thì đều tỏ vẻ như không nhìn thấy gì.
Còn Trịnh Thế Bân chính là loại soái từ trong ra ngoài. Điều này làm cậu nhớ đến phần giới thiệu về ảnh đế trên trang Bách khoa toàn thư (): có hai bằng của trường đại học nước ngoài nổi tiếng, là ‘cao tài sinh’ (), nghe nói từ thời thư hương tổ tông đều là tú tài cả, tuy còn có nhắc một chút đến tính cách lạnh lùng của anh, nhưng thật ra điều này chỉ càng làm nổi bật thêm vẻ khí soái của anh mà thôi. Động tác có điểm hoạt bát hiện giờ khiến anh trông như một thần tiên sống, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, trong đầu Hồ Loạn đã xuất hiện mấy chục câu dùng để khen người ta soái, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thốt lên một câu, “Anh Trịnh, năm mới vui vẻ!”
()百度百科 /bǎidùbǎikē/ ‘Bách độ bách khoa’ là một trang bách khoa toàn thư trên mạng internet.
() 高材生 /gāocáishēng/ ‘Cao tài sinh’: ý nói những người đi lên bằng chính nỗ lực của bản thân.
Tiếng pháo “đùng đùng đoàng đoàng” từ bên ngoài vừa khéo lại rất hợp với tình cảnh này.
Trịnh Thế Bân nhìn đồng hồ đang chỉ đến giờ, cậu tỉnh lại sớm hơn rất nhiều so với dự đoán của anh. Anh không để ý đến ánh mắt cậu, hướng thẳng về phía tủ quần áo, lấy cho cậu bộ quần áo mới tinh rồi để lên giường.
“Tối qua phải gọi cậu là sắc quỷ mới đúng, bộ dạng nóng bừng bừng như thế, sao có thể là sâu rượu được.” Ngữ khí cực kỳ bình tĩnh, không hề có ý đùa giỡn, nhưng đồng chí Hồ Loạn khi nghe xong thì tai lại đỏ bừng bừng lên.
Hồ Loạn ngơ ngác ngồi trên giường nhìn động tác lấy quần áo từ trong tủ quần áo rất lưu loát của ảnh đế, cứ như đây chính là nhà của anh vậy.
“Anh Trịnh, sao anh biết đây là bộ quần áo mới của em?” Cậu ho khan hai tiếng rồi hỏi, không lẽ chỉ là trùng hợp thôi?
Trịnh Thế Bân nghe xong câu hỏi thì suýt tưởng cậu bị váng đầu. Anh chỉ vào mác áo, “Cậu xem này.” Anh mân mê môi mình rồi tiến lên sờ vào trán Hồ Loạn, “Ừm, không bị sốt.”
Tay Hồ Loạn run lên, chân không nhịn được kẹp chặt lại, có cảm giác, hình như…thận hư mất rồi…
Lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu một cái, Trịnh Thế Bân giữ đầu Hồ Loạn, hôn một cái vào trán cậu, lực hôn rất nhẹ nhưng cũng đủ để khiến cậu như bay lên tận chín tầng mây. Hồ Loạn nín thở, sầu não bảo, “Anh Trịnh, sao anh lại…chiếm tiệm nghi () của em?” Mới sáng ra mà đã hôn người ta…
() 占便宜 /zhàn piányi/ chiếm tiện nghi, gần giống với nghĩa ‘ăn đậu hũ’ = chọc ghẹo ai đó, ‘dê’ ai đó =]]]
“Rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai, hửm?” Trịnh Thế Bân cười khẩy ngồi lên giường, “Em có biết bàn tay xuất hiện trong quảng cáo mỹ phẩm mùa này là của ai không? Là của tôi. Tối qua em cầm tay của tôi làm cái gì, còn nhớ rõ không, hửm?”
Hồ Loạn trợn tròn mắt, rồi lại trợn tròn mắt.
Thấy cậu bị dọa sợ rồi, Trịnh Thế Bân đứng dậy ra bên ngoài, vừa đi vừa nói, “Rửa mặt xong thì ra ngoài nhanh đi, đồ ăn đã làm xong rồi.”
Hồ Loạn ôm chăn, bộ dạng thật giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt. Nhìn đi, tối qua quả không phải là nằm mơ mà. Hôm nay người ta còn ‘khởi binh hỏi tội’ kia kìa. Kỳ thật trong lòng cậu rất cảm ơn Trịnh Thế Bân. Cậu không phải là đứa ngốc, chỉ cần nhớ lại bộ dạng thúc giục cậu uống rượu của Chu Gia Thành là biết ngay nhất định trong rượu có vấn đề. Nếu không có ảnh đế xuất hiện, cậu không tưởng tượng nổi ngày đầu năm mới hôm nay mình sẽ đang nằm trên giường của ai nữa, và trên tivi biết đâu sẽ nổi lên scandal về cậu.
Mặc quần áo vào, cậu len lén đụng vào phía sau của mình, không bị đau, thầm thở nhẹ trong lòng, hai người vẫn còn trong sáng.
Trong sáng cái con khỉ, giây tiếp theo cậu lập tức phản bác lại chính mình, vội che mặt đi ra ngoài.
Thức ăn trên bàn vừa mới được làm xong đang tỏa ra làn khói nóng hổi. Bước tới gần ngửi được mùi thức ăn, bụng Hồ Loạn cũng rất phối hợp mà phát ra tiếng “òng ọc”. Lúc này cậu mới nhớ ra tối qua mình cũng chưa cơm nước gì cả, còn phải chịu đói đến choáng váng.
Trịnh Thế Bân đeo tạp dề trông rất ra dáng mẫu người của gia đình. Hồ Loạn an tĩnh đứng bên cạnh, không dám hé miệng nói câu nào. Đây rõ ràng là nhà của cậu, nhưng nhìn cậu không khác gì người ngoài, cực kỳ không được tự nhiên.
Khi đứng trước mặt ảnh đế, cậu biết mình chẳng khác nào một hạt cát trong sa mạc. Người ta chỉ cần ngồi thôi cũng tỏa ra khí thế áp bức khiến người khác phải quỳ gối.
“Đi ăn đi.” Không quen nhìn người khác có bộ dạng như con thỏ đứng trước mặt mình, Trịnh Thế Bân mở miệng bảo cậu đi ra ngoài, còn mình thì múc một bát canh xương sườn thật lớn để lên trên bàn cho Hồ Loạn, “Đã lâu rồi không nấu canh xương sườn. Em nếm thử xem.”
Hồ Loạn đỏ mặt. Chậm rãi nhai cơm, chuyện hôm qua thật sự khiến cậu xấu hổ.
“Em sợ tôi đến thế à?” Trịnh Thế Bân nhíu mày. Tối qua thái độ của Hồ Loạn cực kỳ nghe lời, nhu thuận mà lại lớn mật, không giống như bây giờ, khiến anh có cảm giác mình đã dọa cậu sợ đến nỗi ăn cơm cũng không dám mở miệng nói chuyện.
“Không, em không sợ anh.” Hồ Loạn bưng bát cơm, cả người lạnh toát, lại trở về bộ dạng khẩn trương của trước đây.
Có lẽ Trịnh Thế Bân đã đoán được vì sao Hồ Loạn lại như thế, anh gắp thịt kho tàu vào bát Hồ Loạn, tự nhiên nói, “Ăn no rồi chúng ta sẽ nói chuyện.”
Nói chuyện gì cơ?
Hồ Loạn đưa tay lau mồ hôi trán, “vâng” một tiếng rồi vùi đầu vào ăn cơm.
Cơn đói khiến cậu nhất thời quên đi cảm giác lúng túng. Ngưng đũa một chút, cậu nói, “Anh Trịnh, tay nghề của anh thật tốt.” Nói xong lại tiếp tục ăn.
Trịnh Thế Bân giấu ý cười bên khóe miệng, lãnh đạm nói một từ “Ừm”.
Cơm nước xong xuôi mà vẫn không thấy ảnh đế có hành động gì kế tiếp, Hồ Loạn bèn mở tivi ra xem, toàn mấy chương trình mừng xuân, cậu không có hứng xem lắm nên liền lôi điện thoại ra, định chụp lén thần tượng một tấm, không ngờ lại quên phải tắt âm, cho nên tiếng “tách” liền lọt vào lỗ tai người đối diện.
Trịnh Thế Bân ngẩng đầu, “Em chụp cái gì thế?”
“Không, em có chụp gì đâu.” Điện thoại reng lên một tiếng, Hồ Loạn yên lặng mở ra xem, là tin tức trên weibo, bởi vì có quá nhiều người quan tâm nên tin tức nhảy lên đầu trang. Vừa nhìn một cái Hồ Loạn lập tức rơi vào trầm mặc.
Không phải tin gì khác, chính là trò khôi hài xảy ra ở Hách công quán vào đêm qua.
Tin tức không rõ ràng, cũng không nhắc đến Hách công quán, chỉ nói đêm qua có phú nhị đại tổ chức tiệc tùng, còn có cả ảnh chụp hiện trường rất hỗn loạn. Nhưng nếu chỉ có thế thôi thì cộng đồng mạng cũng sẽ không bùng nổ như vậy, trọng điểm là trong ảnh xuất hiện minh tinh ăn mặc nóng bỏng, tuy chỉ là minh tinh hạng ba nhưng cũng rất quen mặt với công chúng. Fan có muốn bênh cũng không bênh nổi, nghe nói có minh tinh đã phải xóa tài khoản weibo rồi.
Tô Vi.
Gần như trong nháy mắt, Hồ Loạn nhanh chóng soát bài để xem có tên của Tô Vi trong danh sách tên không, sau khi thấy không có tên của cô thì liền thở phào một hơi, “Không có là tốt rồi.”
“Hôm qua là Tô Vi gọi em tới đó đúng không? Lúc em tới cô ta có còn ở đó hay không?” Trịnh Thế Bân đưa hai ngón tay lên xoa thái dương, lúc nói chuyện mắt không mở ra nhưng vẫn rất có khí thế, đôi chân thon dài tùy ý duỗi thẳng.
Hồ Loạn gật gật đầu, thành thật trả lời, “Là cô ấy bảo em tới.”
“À.” Trên tivi đang phát sóng chương trình tối qua của đài Hương Tiêu, vừa hay lại chiếu đúng đến phần diễn tiểu phẩm có cậu tham gia.
Hồ Loạn ở bên cạnh nhẹ giọng đề nghị, “Anh Trịnh, hay là đổi sang xem chương trình khác đi.”
“Không cần, cứ xem cái này đi.”
Tình cảnh bây giờ thật giống như địa chủ đang áp bức nô lệ. Hồ Loạn thở dài, bình tĩnh nói, “Anh Trịnh, đêm qua…thật xin lỗi.”
“Em có biết đêm qua em đã nói gì không?” Trịnh Thế Bân bày ra vẻ mặt tươi cười hiếm có.
Cậu nói gì cơ? Hồ Loạn căng thẳng nhìn Trịnh Thế Bân.
“Không nhớ thì thôi vậy.” Trịnh Thế Bân bất đắc dĩ lại nói tiếp, “Tô Vi là nhờ có Chu Gia Thành nên mới không bị lộ danh tính. Cho nên em không cần phải lo cho cô ta đâu.”
Vừa tò mò vừa xấu hổ, Hồ Loạn gãi đầu hỏi, “Anh Trịnh, vừa rồi anh bảo chúng ta nói chuyện. Anh muốn nói chuyện gì thế?”
“Chuyện này.” Trịnh Thế Bân chỉ ngón tay lên tấm poster dán trên tường, giọng nói lười biếng lại rất có từ tính vang lên, “Tôi vừa bước vào đã cảm thấy choáng váng. Trên tường, trên bàn đều là ảnh của tôi. Trên tủ sách nhỏ trong phòng ngủ cũng có mấy bức chân dung thời trẻ của tôi.”
Hồ Loạn trầm mặc vài giây, đột nhiên giọng nói như có chút mất mát, “Vì em là fan của anh mà.”
“Tôi có thể xem cái này không?” Anh chỉ vào cuốn album ảnh, ngoài bìa là ảnh chụp thời nhỏ của Hồ Loạn, trông bộ dáng rất ngây ngô. Hồ Loạn không cự tuyệt, thất thần gật đầu.
Chủ nhân đã cho phép, Trịnh Thế Bân buông điều khiển xuống, lật xem cuốn album. Ảnh hồi bé có một, hai tấm, ảnh thời tiểu học có nhiều hơn một chút, không ngờ hồi bé Hồ Loạn lại có dáng vẻ khá mập mạp. “Ảnh sau thời học trung học của em đâu hết rồi?” Ở giữa cuốn album có rất nhiều chỗ trống.
Hồ Loạn thầm thở dài trong lòng, uể oải co người ôm đầu gối, chỉ để lộ hai mắt ra ngoài, ngữ khí hơi lạnh nhạt.
“Không có, em không chụp.” Mấy năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều đến nỗi cậu không muốn nghĩ đến nữa.
Hồ Loạn không hé răng, ngẩn ngơ nhìn điện thoại, trên màn hình là danh sách tên những người tối qua, chỉ thiếu tên của hai người: Tô Vi và Chu Gia Thành.
—–
Chu Gia Thành – chủ mưu của chuyện tối qua bị đánh thức bởi tiếng kêu inh ỏi của điện thoại. Đám cẩu hữu vì e ngại địa vị của Chu thị nên không dám khai ra tên gã.
“Con đàn bà này…” Chu Gia Thành nằm úp sấp xuống giường, xoa xoa mông, sắc mặt âm trầm, chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm qua là lửa giận lại bùng lên.
Chơi vui? Chơi vui là cái mẹ gì?
“Đờ mờ!” Chiếc điện thoại p mới nhất bị ném vào tường, màn hình vỡ tan. Vì dùng sức quá mạnh nên không tránh khỏi đụng đến phần mông đằng sau, Chu Gia Thành mặt nổi đầy gân xanh, lập tức chui vào trong chăn. Phía sau vẫn chưa được rửa sạch sẽ, tối qua thật bừa bãi, thật thô bạo, thật kinh tởm!
Càng đáng xấu hổ hơn chính là gã…gã thế mà lại sinh ra khoái cảm.
Gã bị M sao???
“Cmn đi chết đi!”
Hơi lạnh từ điều hòa tỏa ra khắp phòng, Chu Gia Thành nằm đến tối muộn mới ra ngoài, nổi giận đùng đùng túm quần áo người quản lý lôi ra ngoài đại sảnh, rống lên, “Gọi cái thằng tên là Khang Lỗi ra đây! Bảo nó lăn ra đây, tao sẽ lột da nó!” Bộ dạng của gã trông rất giống có xu thế sẵn sàng đánh nhau, có điều ai cũng nhìn ra được, hôm nay dáng đi của Chu thiếu cực kỳ, cực kỳ không bình thường.
“Chu, Chu thiếu…” Quản lý giữ quần áo, người run bần bật đứng lên từ mặt đất, “Khang Lỗi, cậu ta…Sáng nay cậu ta đã từ chức rồi, nói là việc học ở trường rất bận rộn, phải ra ngoài thực tập.”
Chu Gia Thành hừ lạnh, từ chức…có mà trốn đi thì có. Gã vung tay đẩy người quản lý xuống đất, áp chế lửa giận trong lòng, cố gắng đi ra ngoài một cách bình thường.
“Cái trường học quái quỷ kia ở chỗ nào?”
Quản lý đại sảnh quần áo xộc xệch quỵ gối xuống, “Là đại học Hoa Định.” Lúc trước cũng là nhìn trúng bằng cấp của Khang Lỗi nên mới nhận cậu ta, nào biết cậu ta lại đi chọc vào tổ tông Chu Gia Thành không thể chọc vào này, cha mẹ ơi, may mà cậu ta khôn ngoan tự mình từ chức, nếu không sớm muộn rồi cũng sẽ “ương cập trì ngư”() cho coi.
() Đầy đủ là 城门失火,殃及池鱼 / chéng mén shī huǒ,yāng jí chí yú / Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư, ý nói người gây họa nhưng lại làm liên lụy tới cả một tập thể.
——–
Đại học Hoa Định, tầng phòng ký túc xá nam.
“Khang Lỗi, giờ đêm nay trên X-Tam () có bán vật phẩm số lượng có hạn nhân dịp tròn năm đấy. Nhớ lên sớm để tranh đồ nhé!”
() X-三: đại loại là game võng du gì bên Tung Của ấy.
“Éo, không lên.”
“Là số lượng có hạn đấy. Mày không định mua tặng cho con gái mày à? Có vật phẩm tóc hồng đẹp nhất trong năm gần đây, sau này nó tăng giá cao chót vót thì cũng đừng có mà hối hận!”
Khang Lỗi nghe xong bật người ngồi dậy, sau đó lại lập tức ngã xuống giường, “Bố nó sắp chết đến nơi rồi đây này.”
Hơn nữa còn là suýt chết ở trên giường nữa chứ…