Tô Vi nghe xong liền bưng mặt khóc, ba chữ “thật xin lỗi” mắc nghẹn ở trong cổ họng, đã không thể thoải mái nói ra như trước kia nữa.
Biết hiện giờ Tô Vi đang bị kích động, Hồ Loạn đành chờ y tá ra, sốt ruột hỏi, “Tình hình bệnh nhân thế nào rồi ạ?”
Y tá nhìn bệnh án trong tay, “Ông cụ thường có dấu hiệu đau bụng, trước mắt chúng tôi đã phát hiện trong khoang bụng có một khối u. Cách duy nhất bây giờ là phải làm phẫu thuật, làm xong thì sức khỏe mới tốt lên được, thậm chí có thể bình phục hoàn toàn. Nhưng ông cụ lại không đồng ý làm phẫu thuật. Người nhà bệnh nhân thấy sao?”
“Khối u?” Hồ Loạn không dám tin, lặp lại hai chữ này. Bác trai có bệnh thì đương nhiên phải tiếp tục điều trị rồi, “Chúng tôi đồng ý phẫu thuật.”
Tô Vi đang đứng im một bên, lúc này lạnh nhạt lên tiếng, “Tiền phẫu thuật hết bao nhiêu?”
“ vạn .”
Không kiềm được hít sâu một hơi, Hồ Loạn hơi lúng túng. Tiền Tô Vi mượn cậu chắc là dùng hết vào việc phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Bây giờ hai người có gom hết tiền vào có khi cũng chưa nổi vạn, huống gì là tận vạn .
Nhưng bệnh viện lại chính là nơi có tiền mới chữa bệnh, chẳng khác nào dụng cụ giải phẫu lạnh như băng không chút tình người.
“Không phẫu thuật có khỏe được không?” Tô Vi tiếp tục hỏi.
Giống như đã từng nghe qua rất nhiều câu hỏi như vậy, y tá bình thản trả lời, “Nếu thế thì ông cụ sẽ phải chịu đau đớn đấy, bình thường cũng phải chú ý thân thể hơn nữa. Bệnh của bố cô thật sự nghiêm trọng, tôi vẫn khuyến cáo nên để ông cụ được điều trị.” Nhớ không nhầm thì người có khuôn mặt lợn đang đứng trước mặt chính là minh tinh Tô Vi đang có scandal dạo gần đây.
Hồ Loạn đứng yên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Vi như thể đang nhìn người xa lạ.
Tô Vi cố gắng không để ý đến ánh mắt của cậu, vẫn nhất quyết không ký tên, “Chúng tôi không làm phẫu thuật.”
“Chúng tôi làm!” Không thể nhịn nổi nữa. Từ nhỏ Hồ Loạn đã không có mẹ, bố cũng mất sớm. Những chuyện trước kia, cậu không thể không cảm tạ bố Tô. Bố Tô ngày trước là thầy giáo trung học, vì vấn đề sức khỏe nên mới xin về hưu, cho dù là lúc chưa về hưu bác trai ít nhiều cũng luôn quan tâm tới cậu. Trương Phân khi đó vẫn còn trẻ, đương nhiên sẽ không để ý nhiều đến con trước của chồng, có lúc còn đi bạt mạng mấy ngày cũng chưa về nhà, vì thế bố Tô thường gọi cậu qua cho cậu ăn cơm cùng. Cậu và Tô Vi chơi thân được với nhau cũng là nhờ có bố Tô.
Ân tình này không thể đong đếm bằng tiền. Ở trong hoàn cảnh gia đình như thế, nếu không nhờ có bố Tô thì Hồ Loạn đã hỏng từ lâu rồi.
Cậu nghiêm túc đến trước mặt Tô Vi, cô không dám đối mặt với cậu. Cậu nâng tay lên làm bộ muốn đánh, muốn đánh để cô tỉnh ra.
Tô Vi thấy vậy ngẩng phắt mặt lên, vẫn ngang ngược mà nói, “Cậu có tiền chắc?! Cậu là gì của bố tớ nào? Chuyện của ông từ bao giờ lại đến lượt cậu quản hả? Tớ nói không làm là không làm.”
Hồ Loạn vốn đã nhịn ý muốn muốn động thủ, nghe xong lời Tô Vi nói liền không khống chế được nữa, một cái tát rơi vào ót sau đầu của Tô Vi, cậu dùng lực không mạnh vì cậu vẫn nhớ mặt cô đang bị sưng phù.
“Đó là bố cậu đấy, năm nay bác còn chưa đến tuổi đâu!!!” Cậu lúc nào cũng hâm mộ bố của Tô Vi, thế mà sao cô lại không biết quý trọng chứ?!
Tô Vi lau nước mắt, nghẹn ngào nói, “Xã hội này rất thực tế, cậu kiếm đâu ra vạn hả? Không thể kiếm được mà lại còn dám ở trước mặt tớ ra vẻ. Tớ không muốn bố tớ được chữa trị chắc?! Nhưng tớ thật sự không có tiền! Giờ ngay đến công việc cũng không có. Cậu dựa vào đâu mà chỉ trích tớ hả?!”
Không khí trầm xuống.
Y tá thấy hai người mãi mà chưa thống nhất ý kiến bèn bảo, “Hai người bàn bạc nhanh lên nhé.”
Hồ Loạn cảm thấy rất bất lực. Cậu không quen ai có tiền, bạn bè học chung ngày xưa cũng không còn giữ liên lạc nữa. Đúng là cậu không có cách nào xoay sở được số tiền kia, không có tư cách xen vào chuyện này.
Đột nhiên một cái tên hiện ra trong đầu.
“Giờ tớ sẽ đi xoay tiền.”
“Hồ Loạn!”
“Cậu im miệng đi!” Hồ Loạn ho khan hai tiếng, bảo y tá đừng vội, nhất định sẽ có tiền phẫu thuật. Cậu tựa người vào một góc, tay run run bắt đầu ấn lên màn hình, không chắc là có được không nữa…
Chắc là % sẽ không được đâu, cậu cười nhạo bản thân.
——-
Cùng lúc đó, ở khách sạn…
Cơ thể cường tráng tràn đầy sức sống vùi trong nước, như ẩn như hiện, hô hấp cực nhẹ, ánh mắt sâu thẳm được người ta xưng là “sát thủ” đang nhắm lại, cơ thể được thả lỏng thư giãn trong bể tắm. Điện thoại ngay cạnh bể vang lên, người đàn ông không nhìn điện thoại liền bắt máy luôn, “Alô.”
Hồ Loạn nuốt nước bọt, “Anh Trịnh, em là Hồ Loạn đây.”
“Có việc gì?”
Hồ Loạn do dự một hồi, khụt khịt mũi nói, “Anh Trịnh, bây giờ anh có đang rảnh không? Em muốn vay anh ít tiền.”
Trịnh Thế Bân thay đổi sắc mặt, “Làm sao thế?” Nghe cậu nói sơ lược cũng hiểu được phần nào. “Rào” một tiếng, anh đứng lên khỏi bể tắm, “Tôi tới ngay đây.” Giọng mũi của cậu vẫn rất nặng, không biết bệnh tình thế nào rồi.
Chỉ trong nháy mắt, Trịnh Thế Bân sững người đứng trước gương, động tác đang mặc quần áo cũng dừng lại.
Hai người vốn không có quen thân gì, vì sao anh lại không cự tuyệt, ngược lại còn đồng ý đến đó ngay lập tức?
Tại sao tự dưng anh lại lo lắng tới thân thể của người khác như vậy?
Trên mặt thoáng hiện ra vẻ khó hiểu, nhưng đã đáp ứng rồi thì nhất định phải đi. Trịnh Thế Bân trang bị kín đáo rồi mới ra ngoài.
Xe chạy vào ban đêm nên không gặp trở ngại gì. Anh chỉ mất hai mươi phút là tới được bệnh viện. Hồ Loạn đã ở sẵn cửa bệnh viện chờ, thấy người tới liền sáng mắt chạy lại nắm chặt ống tay áo của anh, “Anh Trịnh.”
Nếu đây không phải là bệnh viện thì Trịnh Thế Bân đã muốn ôm người này đi ngủ cùng mình luôn rồi, ánh mắt đáng thương kia không phải rõ ràng là đang câu dẫn anh sao?!
Ý nghĩ này thật xấu xa. Anh đoán Hồ Loạn là trai thẳng, có thể chắc chắn như thế là bởi vì anh nhìn thấy Tô Vi.
Trong lòng có chút hụt hẫng, anh sửa sang lại quần áo, trầm giọng nói, “Trước tiên đi nộp tiền đã.”
Tô Vi không ngờ cứu binh mà Hồ Loạn gọi tới lại chính là Trịnh Thế Bân!
Hồ Loạn không ngờ ảnh đế vừa tới nơi, cũng không hỏi câu gì mà đã trực tiếp muốn đi nộp tiền rồi. Cậu lau mũi, cúi người thành một góc độ, “Cảm ơn anh Trịnh.”
Trịnh Thế Bân đáp lại, “Cũng có phải cho cậu luôn đâu. Tôi đã tới đây rồi chẳng lẽ lại không giúp.” Biết cậu vay tiền mình vì Tô Vi, anh bèn tỏ vẻ cao lãnh xoay người đi luôn. Cho dù anh không hay quan tâm đến tin linh tinh trong giới thì cũng biết chút ít, thấy Hồ Loạn thích mẫu phụ nữ như thế này, nón xanh cao đến tận trời mà vẫn còn chưa chịu từ bỏ, không biết có phải do quá yêu nên mới không bỏ được không nữa.
Hồ Loạn vẫn đang trong tình trạng tóc tổ quạ như cũ. Cậu không phải là người xấu, qua một thời gian tiếp xúc với nhau anh có thể thấy rõ, thậm chí cậu còn có điểm đơn thuần. Không biết có phải giả vờ hay không nhưng hễ cứ ở trước mặt anh là cậu lại có những hành động rất trẻ con, thật kỳ quái.
Hơn vạn chỉ trong chớp mắt cứ thế mà xuất ra, Hồ Loạn lặng lẽ mượn y tá giấy bút, nghiêm chỉnh viết xuống ba chữ “Giấy Vay Nợ”.
Trịnh Thế Bân không hé răng, khoanh tay để trước ngực, dựa người vào tường hỏi, “Cậu sẽ trả viện phí của bố Tô Vi à?”
“Là em vay anh số tiền này.” Cậu nghiêm túc nói rồi lại khụt khịt cái mũi.
Nói một câu thôi mà không dưới năm lần khụt khịt mũi, Trịnh Thế Bân còn tưởng nước mũi của cậu đã bắn hết lên người anh rồi. Anh lãnh đạm nhìn cậu ký tên lên giấy.
“Cậu quả là có trách nhiệm với bạn gái.” Còn chưa kết hôn đã quan tâm đến bố mẹ người ta đến mức này rồi. Kỳ thật ảnh đế còn muốn hỏi, Tô Vi ra ngoài ngoại tình như thế mà cậu vẫn khăng khăng một lòng một dạ với cô ta à. Nhưng hỏi thế thì có vẻ không ổn lắm. Nhỡ người ta đúng là thật lòng thật dạ thì sao, đã yêu thật thì cái gì mà chả làm được.
Biết ảnh đế đang hiểu lầm, Hồ Loạn bèn xua tay giải thích, “Không phải bạn gái em. Chúng em là bạn thân từ nhỏ, chỉ làm bạn bè chứ không làm người yêu được đâu.”
Trịnh Thế Bân im lặng, thế thì cậu cũng thật rộng rãi quá mức rồi. Hồ Loạn đưa giấy để anh ký tên, nhưng anh chỉ cầm trong tay chứ không định ký.
Hồ Loạn ngồi trên ghế mà lòng không yên. Trịnh Thế Bân nhìn Tô Vi đang đứng ở một góc, bèn hỏi Hồ Loạn, “Cậu vay tôi hơn vạn, thế cô ta có trả lại tiền cho cậu không?”
Hồ Loạn bị hỏi thế liền sững người. Cậu thật sự không nghĩ tới chuyện này. Nhưng có giấy chứng minh này rồi, Hồ Loạn cũng không quá lo lắng.
Tay Tô Vi giấu trong tay áo nắm thành quyền, nhanh chóng đi lên lấy bút trong tay Hồ Loạn viết một tờ giấy nợ khác, viết xong liền đưa cho Hồ Loạn, “Đây là giấy vay của tớ với cậu, tổng cộng vạn.”
Lúc này Trịnh Thế Bân mới lôi bút trong túi quần mình ra, tao nhã ký tên vào giấy vay nợ mà Hồ Loạn đưa cho mình.
Hồ Loạn ngữ khí không bình thường nói, “Tô Vi, chuyện này không liên quan đến cậu.”
“Sao lại không liên quan, ông ấy là bố tớ chứ không phải bố cậu!” Cô run môi nói, mặt lộ vẻ hung dữ, vì gương mặt vẫn chưa được chữa trị tốt nên trông càng thêm đáng sợ.
Hồ Loạn chậm rãi nhận bút, ký tên lên trên giấy. Rất nhiều chuyện đều không còn được như trước nữa, cổ họng trở nên đắng chát. Cậu đột nhiên cúi người ho khan liên tục, vì động tác quá nhanh mà đả động đến vết thương cũ ở thắt lưng, suýt thì ngã khụy xuống mặt đất.
Trịnh Thế Bân nhanh tay đỡ Hồ Loạn. Tô Vi vẫn đen mặt đứng đó, nhất cử nhất động của cô đều bị anh đặt vào mắt.
“Đau quá.” Hồ Loạn muốn né cánh tay đang ôm thắt lưng của Trịnh Thế Bân.
“Đang ở viện thì tiện thể xin bác sĩ thuốc mỡ để bôi luôn đi.” Trịnh Thế Bân bình tĩnh nói.
“Vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.” Hồ Loạn xoa xoa mũi, từ từ ngồi thẳng dậy. Dây cáp chết tiệt, nhưng mà sau này cậu sẽ vẫn phải tiếp tục dùng nó để diễn…
Tô Vi nhìn Trịnh Thế Bân đang đỡ Hồ Loạn, cả người tức đến phát run.
Từ khi nào mà quan hệ của hai người lại tốt đến vậy chứ. Nói một câu đã chạy ngay tới bệnh viện, đã thế lại còn lo lắng cho thắt lưng của Hồ Loạn…
Hóa ra cậu ta cũng chả khác gì mình, chẳng qua là khác đối tượng ở trên giường mà thôi!
“Ghê tởm!” Ném bút xuống đất, Tô Vi xoay gót rời đi.
Hồ Loạn nghi hoặc nhìn cô, định đuổi theo nhưng lại bị ảnh đế kéo giữ lại, “Đừng đuổi, bây giờ cô ta không muốn gặp cậu đâu.”
Người con gái này ngay từ đầu đã không phải là người tốt, đã sớm rơi vào vũng bùn không đứng dậy nổi nữa rồi. Câu nói “Ghê tởm!” kia thật ra là có thâm ý khác đây mà.