Hồ Loạn xem kịch bản, thấy ngoại trừ nhân vật Đao Ba ra thì các nhân vật khác đều không có gì thay đổi.
“Sao cậu biết?” Nhân vật này vốn đã bị chém chết rồi, nhưng “thân thích” của Phiến Phương diễn quá chán, vì không muốn chất lượng phim bị ảnh hưởng nên đạo diễn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định để nhân vật này trở lại.
Cuối cùng biên kịch đành há hốc mồm sửa lại y theo ý muốn của đạo diễn.
“Tôi không thấy có tin tức gì nhắc đến nhân vật này cả nên đoán vậy.” Cậu không định nói ra là có người nói cho mình biết.
Có quỷ mới tin là cậu đoán được. Nhưng biên kịch cũng lười so đo với cậu, chỉ ghé vào bên tai Hồ Loạn thì thầm, “Đạo diễn không muốn xảy ra tình trạng một con sâu làm rầu nồi canh ý mà.”
Hồ Loạn nhìn kịch bản, cảnh diễn của nhân vật này cũng tăng lên rất nhiều. Biên kịch thấy bộ dạng không thể tin được của cậu thì lại lắm miệng, “Nhớ diễn cho tử tế. Tôi thấy đạo diễn rất ấn tượng với diễn xuất của cậu nên mới bảo tôi thêm mấy cảnh vào, còn bảo cậu diễn vai phản diện rất hợp nữa chứ.”
“Hợp?” Hồ Loạn đóng quyển kịch bản, trong mắt tràn đầy ý cười, “Tôi nhất định sẽ diễn thật tốt.”
Vai trò của biên kịch chỉ có lớn chứ không có nhỏ, kịch bản mà anh ta viết ảnh hưởng trực tiếp đến các nhân vật. Vậy nên tốt nhất là có thể tạo được mối quan hệ tốt với biên kịch.
Trong phim này Tô Vi diễn vai nữ thứ, chia tay với vai diễn hiện đại hoạt bát hiếu động trước đây, lần này cô diễn vai một nữ hiệp khách. Cũng không có nhiều cơ hội đụng mặt với vai diễn của Hồ Loạn, các cảnh quay phim, chụp ảnh cũng không giống nhau.
Hồ Loạn cuối cùng cũng không tránh được việc đụng mặt với Tô Vi. Vì thế hôm sau khi Tô Vi vô tình nhìn thấy cậu ở phim trường đã bị hoảng hốt không nhỏ, “Hồ Loạn, sao cậu lại ở đây?”
Là vì tớ nhặt được một cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống đấy. Cậu sửa sang lại diễn phục rồi bước về phía cô, “Người trong tổ sản xuất tìm tớ, bảo là muốn tớ quay lại diễn vai này. Lần này đúng là đại vận của tớ mà.”
Tô Vi hết nhìn kịch bản rồi lại nhìn quần áo trên người cậu. Phim vừa quay chưa được bao lâu mà kịch bản đã phải sửa đổi đến lần thứ ba rồi. Quả nhiên nhân vật Ba Đầu trở lại, nhưng Ba Đầu này không phải là Ba Đầu nguyên bản. Cô giật mình nói, “Thay đổi hình tượng rồi này.”
Gương mặt trước kia của Ba Đầu có sẹo, nhưng lần này trang phục của Hồ Loạn sạch sẽ thoải mái, nào có vết sẹo nào đâu.
“Đẹp hơn rồi.” Hồ Loạn tiếp lời.
“Tô Vi, đây là…”
Một giọng đàn ông vang lên. Tô Vi tinh nghịch liền ôm cánh tay của cậu, nói với người đàn ông kia, “Đây là bạn thân của em. Hồ Loạn, đây là người đại diện của tớ, tên là Vương Văn.”
Sắc mặt Vương Văn không tốt lắm, nhìn nghệ sĩ nhà mình ôm tay Hồ Loạn, liền tỉnh bơ bước lên tách hai người ra, “Xin chào. Để lần sau lại nói chuyện tiếp với Tô Vi nhé.”
Hồ Loạn không để ý đến ánh mắt của đối phương nên vẫn thản nhiên đáp lại, “Quấy rầy rồi.”
Cảnh quay hôm nay là nhân vật Ba Đầu giết phụ thân của nữ thứ, ép ông đưa ra lệnh bài võ lâm. Hồ Loạn diễn cảnh này đúng một lần là được thông qua. Trước đây đạo diễn vốn vẫn chưa tin tưởng Hồ Loạn lắm, không ngờ hôm nay diễn xuất của cậu lại đột phá đến mức này.
Đạo diễn gật nhẹ đầu với cậu. Cậu nắm bắt được hình tượng nhân vật này rất tốt.
“Đạo diễn, đoạn này không yêu cầu Ba Đầu phải làm động tác đó mà.”
Hồ Loạn tới bên cạnh đạo diễn, cậu biết có rất nhiều người khó chịu với hành động tự tiện sửa động tác diễn vừa rồi của cậu. Không để ý đến chuyện mồ hôi đầm đìa đầy mặt, cậu vội nói, “Cháu thấy nếu diễn như thế có thể khiến tâm lý của nhân vật trở nên vặn vẹo hơn một chút. Xin lỗi đạo diễn vì đã không bàn trước chuyện này.”
Thời tiết quá nóng, ngay cả tóc giả cũng bết mồ hôi. Người thanh niên trước mặt rất đúng mực, không nịnh nọt lấy lòng mình giống những diễn viên mới khác, trong lòng đạo diễn cũng cảm thấy rất kinh ngạc, thật muốn biết cậu nhóc này còn có thể khiến mình ngạc nhiên đến mức nào nữa đây. “Không cần giải thích. Thay đổi cách diễn một chút cũng không sao, chỉ cần phù hợp và không ảnh hưởng đến những phần diễn khác là được. Nhưng về sau nhớ tìm tôi bàn trước đấy, nếu không sẽ bị người khác nói ra nói vào.” Nói xong liền liếc mắt lườm mấy người đang đi phía xa.
Đạo diễn nói những lời này thật sự khiến cậu bất ngờ. Cậu thở phào, đưa tay lên lau mồ hôi, “Cảm ơn đạo diễn.”
“Tên cậu thật sự là Hồ Loạn à?”
Cậu gật đầu, “Vâng.”
“Nghĩ một nghệ danh khác đi. Cái tên này không chừng sẽ gây khó khăn cho cậu đấy.” Hồ Loạn, “làm bậy làm bạ”, thà không nói tên ra còn hơn.
“Cháu sẽ cân nhắc ạ.” Đột nhiên bị đạo diễn chỉ đích danh, cậu có chút lo lắng.
Mặt cậu phiếm hồng, chóp mũi dính mồ hôi, ánh mắt kiên định lại năng nổ. Tiêu Hà quay đầu nhìn cảnh quay ngắn trong máy quay, người khác diễn chắc cũng phải mấy lần mới được, thế mà cậu lại một phát ăn ngay. Phải biết rằng vai phản diện diễn không hề dễ, Ba Đầu lại là nhân vật phản diện thứ chính nên lại càng phải thể hiện được sự xấu xa.
Nói lại thấy kỳ, trước khi quay Hồ Loạn lúc nào cũng nhắm mắt, chờ nghe xong tiếng đếm “Một, hai, ba, bắt đầu!” thì cậu sẽ mở mắt, Tiêu Hà ngồi cách máy quay phim mà vẫn có thể cảm nhận được sự biến hóa kinh thiên của cậu. Lúc đó cậu hoàn toàn biến thành một Ba Đầu thật sự.
“Cậu có cảm nhận gì về nhân vật Ba Đầu này?” Tiêu Hà nghịch bím tóc của mình, người làm nghệ thuật thường để tóc dài rồi buộc lên như thế này.
Hóa ra là muốn nói về vai diễn. Hồ Loạn kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh đạo diễn, “Nhân vật này không có bối cảnh xuất thân khiến người ta phải thương xót, hoàn toàn là xấu xa từ bản chất. Mà xấu xa thì không thể có dáng vẻ yếu ớt vô lực được, thế nên cháu nghĩ phải thể hiện được sự vặn vẹo trong suy nghĩ nội tâm của hắn, khiến người xem phải chú ý đến phần biểu cảm ánh mắt. Cho dù chỉ nhìn bóng dáng hắn thôi cũng khiến người ta cảm thấy chán ghét.”
Tiêu Hà nhìn cậu, “Không tồi. Cậu nắm bắt rất tốt. Thầy cậu là ai? Nói không chừng là người tôi quen cũng nên.” Hiện có rất nhiều diễn viên thuộc thế hệ trước làm giảng viên ở các trường học. Ông cũng là người đi ra từ thế hệ trước, cho nên ông rất muốn biết là ai đã dạy dỗ ra được người học trò khiến người khác phải kinh ngạc như thế này.
Không ngờ Hồ Loạn chỉ lắc đầu cười, “Cháu chỉ là xem phim ảnh rồi bắt chước theo thôi. Chứ cũng không theo học thầy cô nào ạ.”
“Vậy cậu xem phim của ai?” Đúng là bất ngờ thật! Tiêu Hà dừng động tác vò tóc lại, hứng thú nói chuyện với Hồ Loạn nổi lên.
“À…Là phim của đạo diễn Lý Khắc và một số bộ phim cũ nữa.” Cậu gãi đầu, tóc giả đầy mồ hôi làm da đầu rất ngứa, “Cháu còn thích mấy phim của Trịnh Thế Bân nữa. Mấy năm gần đây phim chiếu rạp nào có anh ấy đóng vai nam chính đều rất nổi và thành công. Cháu cũng là học theo anh ấy về mặt miêu tả nhân vật đấy.”
“Bây giờ hiếm có người nào học diễn kiểu đấy lắm. Trịnh Thế Bân là một diễn viên giỏi. Cậu cứ tiếp tục diễn tốt là sẽ sớm trở nên nổi bật thôi.” Mấy năm trước Tiêu Hà cũng từng hợp tác với Trịnh Thế Bân. Anh quả thật là một diễn viên có thực lực.
Hai người nói chuyện gần hết buổi sáng, chăm chú đến nỗi không biết những người khác đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình.
“Bạn em đến đây làm gì?” Vương Văn quan sát động tĩnh bên phía đạo diễn, hoài nghi hỏi.
Tô Vi cầm quạt điện nhỏ hứng gió. Cô hiểu ý người đại diện của mình, bèn nói thẳng, “Không có địa vị, không có bối cảnh, chỉ là một diễn viên quần chúng thích diễn xuất thôi.”
“Bây giờ vẫn là diễn viên quần chúng à?” Vương Văn không dám tin. Tuy tướng mạo của Hồ Loạn chưa đến mức tuấn mỹ xuất chúng, nhưng diễn xuất lại rất được. Thế mà cậu chỉ là một diễn viên quần chúng thôi sao?
“Đúng thế. Lúc em quay phim ở Hoành Điếm, có một vai diễn chưa chọn được người. Em bảo cậu ấy tới thử vai, nhưng lại bị từ chối. Không hiểu tại sao bây giờ đạo diễn Tiêu lại gọi cậu ấy quay lại nhận vai.”
Vương Văn vẫn nghi ngờ lời nói của nghệ sĩ nhà mình, bèn nghiêm túc nói với cô, “Em còn nhớ em nổi lên bằng con đường nào không hả? Dù sao anh cứ cảm thấy Hồ Loạn không đơn giản đâu. Làm gì có người mới nào hôm trước mới tới quay phim, hôm sau đã nói chuyện vui vẻ được với đạo diễn như vậy chứ.”
Tô Vi cảm thấy hơi buồn cười, có gì mà không đơn giản. Cô chính là người đã lớn lên cùng Hồ Loạn đó. “Anh suy nghĩ nhiều rồi. Bối cảnh của cậu ấy em biết hết mà.” Cô nhìn Hồ Loạn qua cánh quạt đang quay. Trước giờ cậu chính là người điềm đạm, không màng danh lợi, gặp ai cũng có thể cười.
Làm gì có chuyện nào của cậu mà cô không biết chứ?!
Nhưng rất nhanh sau đó cô lại bắt đầu hoài nghi…
————
“Cắt!” Đạo diễn nổi giận khiến ai cũng phải nín thở.
Hồ Loạn nhìn chằm chằm Tô Vi đang nắm hai tay đứng giữa phim trường.
Đạo diễn Tiêu khó chịu nhìn máy quay, suýt chút nữa còn muốn đập tan máy quay, “Không thể diễn tử tế được hả!? Đây là cái chết của phụ thân cô đấy! Phải nhớ rõ đây là người phụ thân mà cô yêu thương nhất. Chứ không phải là con chuột chết trên đường mà cô dùng ánh mắt giả dối đó liếc phát rồi xong chuyện như thế!”
Hồ Loạn không nhịn được cau mày lại. Hôm nay đã quay phim cả ngày nên mọi người rất dễ cáu gắt. Đặc biệt là diễn xuất của các diễn viên dần dần mất tập trung. Tô Vi bị mắc lỗi ở phần biểu cảm ánh mắt. Những phân đoạn tình cảm phải quay cận cảnh rất không hợp với Tô Vi. Đang quen diễn vai hồn nhiên nhí nhảnh nên bây giờ quay sang thể loại chính kịch khiến cô gặp chút khó khăn.
“Lại lần nữa!”
Vài giây sau.
“Cắt! Cô xem đi, các diễn viên khác đều diễn tốt hơn cô đấy. Đã theo phim được một thời gian rồi mà vẫn xuất hiện tình trạng này là thế nào?”
Cậu biết lòng tự trọng của Tô Vi rất lớn. Giờ nhìn cô đứng giữa trường quay cắn môi, cậu thấy rất khó chịu.
“Cô xem Hồ Loạn kia kìa. Hôm nay là cảnh quay đầu tiên của cậu ấy, thế mà quay một lần là qua. Tiếng tăm của cô có chỗ nào không hơn cậu ấy đâu cơ chứ, thế mà diễn xuất thì không bằng một người mới!” Tiêu Hà tức đến thở gấp, mắt vừa thấy bóng dáng Hồ Loạn trong đám đông liền lôi tên cậu ra.
Tô Vi đột nhiên ngẩng đầu, móng tay cắm vào da thịt, bị mắng bị phê bình đến mức này, đã thế lại còn ở trước mặt rất nhiều người bị so sánh với người mới, mà người này lại là Hồ Loạn.
“Đạo diễn Tiêu, cháu nghỉ ngơi một chút rồi nhất định sẽ diễn được ạ.”
Hồ Loạn nghe mấy lời đạo diễn Tiêu nói cũng rất cả kinh, nhất thời người xung quanh đều nhìn về phía cậu. Cậu lập tức hạ mắt xuống, không muốn gây rắc rối gì thêm nữa. Cậu cũng không phải thật sự là “người mới”, không ngu cũng không ngốc.
Cuối cùng đạo diễn Tiêu xua tay bảo Tô Vi nghỉ ngơi một chút để lấy lại cảm xúc. Hồ Loạn thấy Tô Vi lảo đảo quay về phòng nghỉ, cậu liền ra ngoài mua đồ uống cô thích nhất.
“Em làm sao thế? Mới vào tổ quay được mấy ngày mà đã để đạo diễn nói thế rồi.”
“Em không diễn được vai này đâu.”
“Cốc! Cốc!”
Tô Vi cố nhịn khóc. Nói cho cùng cô cũng chỉ là con gái, thế mà bị mắng trước mặt người khác những lời khó nghe như thế, đương nhiên sẽ xấu hổ.
Vương Văn đi ra mở cửa, là Hồ Loạn tới.
“Tôi muốn tìm Tô Vi.”
Trán Vương Văn nổi gân xanh lên. Đạo diễn vừa rồi lôi tên cậu ra, lại càng khiến hoài nghi trong lòng hắn tăng lên. Sống trong giới này lâu rồi nên hắn không tin nổi có người lại không bị vấy bẩn. Hắn chỉ nói một câu “Vào đi!” rồi đi ra ngoài.
“Hồ Loạn.” Tô Vi lau nước mắt, cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Hồ Loạn đặt chai nước vào tay cô, nhẹ nói, “Gần đây gặp chuyện gì à?”
“Không có.” Cô cầm chai nước nhưng không mở ra uống. Bỗng ngẩng đầu lên cười nói, “Chắc là do thật sự không hợp với vai này. Bây giờ thì hay rồi…” Cô cười trừ.
Nụ cười rất miễn cưỡng, Hồ Loạn cũng không vạch trần. Cậu muốn nói gì đó nhưng nhận ra mình không nói nên lời, vì những gì vừa rồi đạo diễn Tiêu nói khiến cậu không biết nên nói gì cho phải bây giờ.
Vương Văn nhìn bóng Hồ Loạn rời đi, đợi đến lúc cậu quay phim thì lại kéo Tô Vi ra xem. Tô Vi vốn cũng không muốn xem, nhưng người đại diện cứ lảm nhảm nên cô đành đi ra. Vừa nhìn thấy Hồ Loạn, chân của cô liền khựng lại.
Diễn xuất của Hồ Loạn rất lưu loát sinh động, không mắc một lỗi sai nào. Cậu cũng sẽ bị đạo diễn hô “Cắt!” nhưng không phải để mắng mỏ, mà Tiêu đạo diễn còn chỉ cho cậu nên thêm động tác gì, sửa động tác gì, vân vân…
Vì thế các nhân viên ở đây đều biết đạo diễn rất lưu tâm đến nhân vật Ba Đầu, mỗi lần quay đều đích thân đứng ra chỉ dẫn.
“Anh đã để ý rất kỹ rồi. Hồ Loạn này không phải là vật trong ao () đâu.”
() 蛟龍得云雨 , 終非池中物 (Giao long đắc vân vũ, chung phi trì trung vật) – điển tích lấy từ “Tam Quốc Chí”. Giao long trong truyền thuyết là một loại thần long. Giao long bay lên tận cùng trời đất, cuối cùng cũng không chịu nằm yên trong hồ. Điển cố này thường được dùng để nói đến người khi gặp cơ hội sẽ phát huy được hết tài hoa của bản thân.
Trong lòng Tô Vi nổi lên cảnh giác.
“Cậu ta diễn tốt hơn em, cũng phóng khoáng hơn em. Sớm muộn gì em cũng sẽ bị người này đè xuống thôi, chắc chắn đấy.” Vương Văn đứng trên phương diện lợi ích mà nói ra cảm nhận của bản thân.
“Cậu ấy vốn thích diễn xuất, thiên phú trời cho.” Cô cố gắng áp chế nỗi bất an và sợ hãi khó hiểu trong lòng mình.
Vương Văn nhìn Tô Vi, hừ cười một cái, “Em cần phải cố gắng nhiều đấy.”
Không biết Tô Vi có đang nghe lời mình nói hay không, nhưng nhìn qua thấy hai tay cô đang nắm chặt, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, Vương Văn nhạy bén rút xuống sắp xếp công việc khác.
———
Đạo diễn Tiêu bây giờ nhìn ai cũng thấy không vừa mắt. Vừa thấy điện thoại kêu liền nhận máy rồi gào lên, “Ai đấy?”
“Tiêu lão nhân, Tưởng Dịch tôi có gây sự gì với ông đâu.”
Cơn bực tức của đạo diễn Tiêu lập tức xẹp xuống. Ông đi ra ngoài phim trường hóng gió, bực mình nói, “Về sau tôi sẽ đi theo ông học cách tự mua kịch bản. Hừ, bây giờ mấy tên thương nhân đi tài trợ phim không còn được đơn thuần như hồi chúng ta còn trẻ nữa rồi.”
“Ấy, không cần học nữa đâu. Giờ đang có một cơ hội đây này.”
Đạo diễn Tiêu vội hỏi, “Lão Tương, ý ông là sao?”