Tần Cảnh Ký

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tần Cảnh mồm há hốc, nói không ra lời, cứ thế xoay người, đành chịu ngồi trở lại trên thảm trải sàn, tiếp tục xem tivi, cũng rốt cuộc tẩy được hết tâm tình khi nãy.

Cô cũng không biết rốt cuộc là làm sao, trước đây, cô còn lâu mới thèm quan tâm anh ta có quan hệ gì gì với ai ai nha!

Vậy mà hiện giờ lại quan tâm, sao lại như vậy?

Doãn Thiên Dã ánh mắt như cũ dán trên người cô, thấy cô phờ phạc rũ rượi cúi thấp đầu, gò má cũng vì buồn chán phình lên, nhìn qua trông quá chật vật.

Lần này hình như là thật!

Anh nhắm mắt lại, khó hiểu thật, lại cảm thấy đau lòng nhìn cô chật vật như vậy, nhịn không được duỗi tay vò rối tóc cô, thấp giọng nói: "Đúng, tôi đúng là từng ở cùng phòng với cô ta, nhưng là, tôi và cô ta cái gì cũng chưa phát sinh!"

Tần Cảnh lập tức quay đầu lại, trong ánh mắt không thể tự ức chế được hiện lên một tia ánh sáng trong trẻo, nhưng lời nói ra thì, tràn đầy hiếu kỳ: "Vì sao?"

Doãn Thiên Dã:...

Này cái mặt tò mò này là gì đây? Cứ nhìn cái trạng thái thất thần đạm đạm của cô khi nãy, lúc này, cô phải là biểu cảm trút được gánh nặng chứ? Sao lại thành thuần túy hiếu kỳ? Doãn Thiên Dã muốn điên!

Doãn Thiên Dã lần này sắc mặt không tốt: "Cái gì vì sao?"

"Tập Vi Lam xinh đẹp như vậy, vóc người lại đẹp, người ta tự động dâng lên tận cửa, thế nào mà lại cái gì cũng không phát sinh?" Tần Cảnh một lần nữa nằm bò ở trên ghế sofa, tay nâng cằm, "Quá không thể nào nói nổi!"

Doãn Thiên Dã thực nghĩ sút cô một cước, trách mắng: "Không phát sinh chính là không phát sinh, em đang nghĩ lung tung gì vậy?"

Tần Cảnh sớm không nhìn anh, nghiêng đầu lầm bầm: "Chẳng lẽ, là Tập Vi Lam quá thận trọng?"

Nhìn không giống nha!

Nói vậy là có ý gì?

Doãn Thiên Dã hận đến nghiến răng, anh trông giống dạng đàn ông cần cầu xin đàn bà lên giường hay sao?

Cô bình bình đạm đạm mấy câu nói suýt tý nữa bức anh điên, rốt cục nhẫn không được hừ một tiếng: "Thận trọng? Tôi chỉ chưa thấy qua cô ta cởi mở vậy đâu!"

Tần Cảnh rất nghiêm túc nhíu mi, tiếp tục tiến hành suy luận logic: "Tập Vi Lam đã rất cởi mở, mà kết quả là cái gì cũng không có phát sinh, chẳng lẽ..."

Tần Cảnh hồ nghi soi từ trên xuống dưới đánh giá Doãn Thiên Dã, kinh ngạc nói: "Doãn Thiên Dã, là anh, kỳ thật không làm được phải không?"

Doãn Thiên Dã bị cô kích, lần đầu trong đầu sinh ra một ý nghĩ vô cùng tà ác, anh đột nhiên thực hết sức muốn hung hăng chà đạp cô, chà đạp đến khi cô ngoan ngoãn cầu xin tha thứ, có được không nhỉ?

Anh trầm mặc đầy đủ ba giây, hơi hơi co lại, ánh mắt có chút âm u, cả người vươn hướng phía bên cô thêm một chút, nhẹ nhàng nắm cằm cô, ngón cái còn như vô ý mà có ý nhẹ nhàng vuốt ve: "Về phần, được hay không, vấn đề này..."

"Bây giờ, em có muốn thử xem sao?"

"Không muốn!" Tần Cảnh rất nhanh lui về sau trốn tránh, chỉ tội anh tay dài quá, vừa lui ra đã bị tóm lại.

Người nào đó níu chặt cổ áo cô, giống như xách một con mèo nhỏ nhẹ nhàng thoải mái nâng cô đến trên ghế sofa, Tần Cảnh "A" một tiếng nhỏ kêu lên, bị anh lập tức không biết làm như thế nào áp dưới thân mình.

Ghế sofa rất mềm, Tần Cảnh cơ hồ lún hẳn chìm trong đệm nhung nhung mềm mại, còn trên người là Doãn Thiên Dã như một tảng đá ép chặt.

Anh nhìn chằm chằm cô không biết đặt mắt vào đâu, nhẹ nhàng hừ một tiếng:

"Chính là bị em nói như vậy, tôi lại muốn thử xem, làm sao bây giờ?"

"Cái gì làm sao?" Tần Cảnh vừa thẹn vừa cáu, đẩy hắn, "Anh tránh ra!!"

Anh không động, kệ nắm tay bé nhỏ của cô không có chút lực nào đập bụp bụp trên ngực mình.

Anh cúi người xuống, kề sát lỗ tai cô, như có như không thổi hơi: "Tôi gần đây luôn nghe lời, ngoan như vậy, chẳng lẽ em không nên thưởng cho tôi một chút?"

A!!! Đàn ông đàn ang cư nhiên làm nũng!! Tần Cảnh nhịn không được toàn thân giật mình một cái, lỗ tai tê tê dại dại, cảm giác rùng mình thẳng tắp truyền vào tận tim.

Nhưng cô biết Doãn Thiên Dã kỳ thật là doạ nạt thôi, cho nên, cô cũng không có sợ hãi, cũng không có lo lắng lắm.

Chỉ là, anh rõ ràng đã làm gì đâu, làm sao cô lại cảm thấy, trong lòng hình như có cái gì ngứa ngứa?

Tần Cảnh đang đỏ mặt nghĩ ngợi, đột nhiên toàn thân như bị một luồng điện xẹt qua. Bởi vì, Doãn Thiên Dã tay không hề báo trước mò mẫm tiến vào trong áo cô, cô còn chưa phản ứng kịp, ngón tay thon dài của anh liền một đường thẳng băng không trở ngại xẹt qua sống lưng cô, như lúc đánh đàn nhẹ nhàng ra sao thì giờ cũng như vậy, khẽ động, lần này, khóa áo lót thực sự bị tháo ra...

Xong rồi, anh ta đến thật!

Tần Cảnh không khống chế được nữa kêu lên sợ hãi: "Doãn Thiên Dã, anh đang làm gì?"

Tròng mắt anh vẫn trong suốt, vân đạm phong khinh "A ~~" một, nghi ngờ: "Làm cái gì? Em chẳng lẽ còn không cảm giác được sao?" Vừa nói, một bàn tay khác từ dưới váy cô dò dẫm vào trong, lòng bàn tay vuốt ve theo đường cong của chân muốn hướng lên trên, không quá hai giây, tay duỗi tiến đến lớp vải bông mỏng manh, đem cặp mông bé nhỏ tinh tế mà mát lạnh nắm trong lòng bàn tay.

Tần Cảnh cảm giác mình giống như đang đặt mông ngồi trên lòng bàn tay nóng bỏng của Doãn Thiên Dã, trong phút chốc bị dọa chết khiếp, liều mạng giãy dụa, ở trên ghế sofa loạn xoay loạn động: "Đồ hạ lưu, tránh tay anh ra chỗ khác!! Tránh ra!!"

Nhưng cô xoay tới lui thế nào cũng không lay chuyển được Doãn Thiên Dã.

Doãn Thiên Dã nhẹ nhàng mỉm cười: "Chao ôi, em thật là không ngoan chút nào!" Vừa nói, vừa làm như trừng phạt, đưa tay không nặng không nhẹ nhéo một chút trên ngực Tần Cảnh.

Tần Cảnh mặt đỏ đến muốn trích máu, cực kì gấp gáp: "Doãn Thiên Dã, tôi sai rồi, tôi vừa rồi nói bậy!"

Hai tay trên dưới xoa nắn hai nơi của anh giờ mới ngừng lại, nhướng mày, đạm đạm nhìn cái người không biết sống chết dưới thân.

Lần này cô biết quy củ, ngoan ngoãn cụp mắt không nhìn anh, lông mi dài còn nhẹ nhàng run rẩy, có chút thấp thỏm, có chút không yên tâm, khuông mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại càng thêm xinh đẹp.

Cứ như vậy nhìn cô, Doãn Thiên Dã ánh mắt lại dần dần tối lại.

Xong rồi!

Vừa rồi chỉ là nghĩ đùa cô, lần này là thực nghĩ...

Anh sắc mặt âm trầm, đột nhiên vùng dậy, ngồi đến bên kia ghế sofa, yên tĩnh không tiếng động khắc chế, khắc chế, lại khắc chế. Tần Cảnh cũng nhanh chóng bò lên, rụt lại ở trên thảm trải sàn, chỉnh lại quần áo của chính mình, lại ra vẻ bình tĩnh ăn nho, không thèm nhìn anh.

Doãn Thiên Dã ngã ngồi ở trong ghế sofa, không biết qua bao lâu, cuối cùng thầm thất bại than thở.

Lại qua rất lâu, mới yên lặng nói:

Advertisement / Quảng cáo

"Có khó nghĩ như vậy sao? Bởi vì cô ta là em gái của em a!"

Tần Cảnh nhất thời không phản ứng kịp, sửng sốt: "Có ý gì?"

Doãn Thiên Dã đứng dậy, cũng đến ngồi trên thảm trải sàn, vặt nho trên bàn bỏ vào miệng, không cảm xúc nói: "Tuy rằng cô ta và em không có quan hệ huyết thống, nhưng là, khi ấy, cũng xem như chị em trên phương diện luật pháp đi!"

"Cho nên?" Tần Cảnh lồng ngực có hơi ngưng trệ.

"Bởi vì nếu như tôi và cô ta có cái gì, thì tôi và em, liền vĩnh viễn không thể!" Doãn Thiên Dã dị thường thản nhiên, thật yên lặng giống như đang nói chuyện cũ của một người khác chứ không phải chuyện của mình, "Tuy rằng khi ấy, tôi đã không nghĩ răng tôi và em còn có tương lai gì nữa, cũng không tính toán sau này quay lại với em, nhưng là..."

Anh dừng một chút, khe khẽ mỉm cười, "Nhất định nếu phải nói cả đời này tuyệt đối vĩnh viễn không khả năng, tôi vẫn cảm thấy, không cam tâm!"

Tần Cảnh lồng ngực đột nhiên trào lên một luồng nước ấm áp, bao trùm từng ngóc ngách cơ thể cô. Anh ta làm sao có thể nói ra một mời bình thản mà lại uất ức như thế, anh ta là một người tốt đẹp đến vậy sao!

Cô cũng có lúc ghen tị với cô Tần Cảnh trước đó, khiến cho một người đàn ông khi đã không yêu nữa cũng không thể cầm lòng chặt đứt tất cả khả năng bắt đầu lại lần nữa.

Nhưng cô cũng có chút vui vẻ, nguyên lai từ thời điểm đó, Doãn Thiên Dã đã không có nghĩ đến muốn cùng ở một chỗ với Tần Cảnh. Khoan, cô vui vẻ nhiệt tình cái gì? Những chuyện này thực ra là có liên quan gì đến cô đâu nhỉ?

Thôi, không nghĩ những thứ phức tạp đó nữa, vẫn là tiếp tục ăn nho đi!

Doãn Thiên Dã nhìn Tần Cảnh yên lặng ăn phùng mồm trợn má, nhẫn không được cười, anh hiểu ý cô mà.

Vụ việc kia, nếu cô không nhắc lại, anh cũng sớm quên rồi, những tâm tình khi đó, anh cũng không muốn tận lực nhớ lại.

Bất quá, vẫn là rất vui mừng.

May mắn! May mắn khi đó nghĩ như vậy, may mắn anh và Tập Vi Lam cái gì cũng không phát sinh!

Anh vốn quên hết thảy, không muốn so đo gì cả, chỉ nghĩ đó là cố tình làm bậy, quan trọng là có thể lại gặp mặt Tần Cảnh, tuy có hơi tiếc nuối một chút, nhưng cũng nhanh chóng tiêu tan đi, chỉ còn thản nhiên. Anh và Tần Cảnh, chỉ có tình nghĩa lão bằng hữu lâu năm.

Nhưng, có ai nghĩ tới, bốn năm không gặp, ngắn ngủn mấy tháng, anh dần dần phát hiện, rất nhiều chuyện hình như đều thay đổi, mà hôm nay, anh bỗng nhiễn xác định, anh không muốn chỉ là bạn bè thanh mai trúc mã..

Hiện tại anh, phải xem như là một Doãn Thiên Dã mới rồi!

Năm đo, anh sớm nên nghĩ đến rồi chứ, Tần Cảnh là hiểu lầm anh với Tập Vi Lam, cho nên khi đó anh với chuyện An Nham và Tần Cảnh, cũng là hiểu lầm! Chỉ là, hiện tại nghĩ tới chuyện buồn cười như vậy, người ta xem tivi một cách khách quan mà thấy một chuyện đơn giản như thế hoàn toàn có thể nói rõ ràng, vậy mà thật sự có thể khiến hai người chia tay!

Giải thích vĩnh viễn không quan trong, câu nói này quả thực chính là chó má!

Càng là người mình coi trọng, càng phải giải thích!

Những cái Doãn Thiên Dã trước đây, tức nghẹn nhìn Tần Cảnh dây dưa An Nham, tức nghẹn mà không rên một tiếng rời đi. Đổi đến một hoàn cảnh xa lạ cô độc, đổi một trái tim khác tịch mịch lạnh băng, bất chấp hết thảy thả mình "bừa bãi" chơi đùa, giống như làm vậy sẽ không nhớ đến chuyện quá khứ nữa.

Loại cảm tính như mê cung này, một khi thành thói quen, sẽ rất khó sửa trở về!

Doãn Thiên Dã tựa như tự giễu cười, đạm đạm không nói.

Doãn Thiên Dã buổi sáng ra khỏi cửa, thấy Tần Cảnh cuộn tròn ở trên ghế sofa, hiếu kỳ hỏi: "Không đi làm sao?" Nói xong, mới thấy không đúng, Tần Cảnh hiện tại đem hết công việc trong tay giao cho Trâu Manh, cơ bản ở cấp cao rồi, vô cùng nhàn rỗi.

Tần Cảnh đầu cũng không ngẩng lên: "Anh nhớ lầm rồi, hôm nay là thứ bảy!" Nói xong, cũng thấy không đúng, Doãn Thiên Dã làm diễn viên rồi, rốt cuộc không có phân ra ngày làm việc hay ngày nghỉ.

Di, lúc trước luôn luôn là cô vội mà anh ta rảnh rỗi mà!

Hiện tại, đổi ngược lại, còn thực có chút không quen!Tần Cảnh ngẩng đầu lên, nhìn anh mỉm cười: "Công tác thuận lợi!"

Doãn Thiên Dã "Ân" một tiếng, ngậm miếng bánh mì chạy đi, đến cửa, bước chân dừng lại, lui ra phía sau mấy bước, thăm dò nhìn cô: "Uy, giờ ngồi chờ kết quả Thịnh Hạ, chắc em rất rảnh rỗi đúng không?"

Tần Cảnh lại gục xuống, thở ra một hơi như không có, cô cảm thấy nhàm chán thật đấy. "Chuyện ngôi sao" đã giao cho Trâu Manh, cô cũng sẽ không có kiểu ích kỷ mà tùy tâm sở dục muốn trở về tìm việc làm.

Vừa không có việc gì để làm, đầu lại có nhiều thời gian rảnh rỗi nghĩ đến kết quả sơ tuyển, loạn không an tĩnh được.

"Cho nên sao?" Tần Cảnh bị anh hỏi tinh thần không phấn chấn được, "Anh có việc của anh, đừng quản việc của tôi!"

"Không phải!" Doãn Thiên Dã khóe môi giương lên, "Em đi làm trợ lý tạm thời cho tôi đi!"

Tần Cảnh sửng sốt, đầu óc kỳ thật rất hiếu kỳ lại rất muốn thử chơi xem, chỉ là, nhìn ánh sáng lõe lên trong đôi mắt xinh đẹp kia, cô hơi chần chừ, cảnh giác: "Làm gì? Anh không phải muốn trả đũa tôi chứ?"

Doãn Thiên Dã hừ nhẹ một tiếng: "Em không phải tự nhận đối xử với tôi rất tốt à? Chột dạ hả?"

Tần Cảnh lườm hắn một cái, một lần nữa làm tổ ở trong ghế sofa, co lại thành một cục.

"Tôi nói thật đấy, trợ lý mới tới chưa từng làm công việc này, còn chưa quen việc, nghĩ đi tìm người khác, nhưng giờ người đại diện vẫn con nhiều việc xem xét, nên thời gian này có phần không rảnh tay quan tâm. Dù sao em cũng không có việc gì, đi giúp đỡ một chút! Đến lúc có trợ lý mới, liền sẽ không tiếp tục ủy khuất em nữa!"

Rảnh rỗi không có việc làm a! Tần Cảnh vui vẻ phấn khởi cùng đi!

Thế là, cô phát hiện, cô hình như có chút không quen Doãn Thiên Dã này!

Khi Doãn Thiên Dã chân chính ở trong trạng thái công việc, lập tức biến thân thành một người không nói cười tùy tiện, còn cực kỳ nghiêm túc làm việc điên cuồng tiến. Tuy rằng Doãn Thiên Dã trước kia làm trở lý trong tay Tần Cảnh sai vặt, bất kể công việc gì cô giao cho anh, anh cũng đều thận trọng cẩn thận hoàn thành. Nhưng những cái việc đó dù sao cũng chỉ là công việc râu ria vặt vãnh, nên anh tổng kết lại vẫn là rất cà lơ phất phơ, nhẹ nhàng thoải mái hoàn thành công việc.

Nhưng bây giờ, anh trở thành trung tâm, xương sống cho một nhóm người như thế này, tất cả mọi người làm việc đều là xoay quanh cái trục là chính anh mà làm việc, có lẽ, anh có thêm được chút ý thức trách nhiệm đi!

Cho nên, bất kỳ lúc nào, anh đều là tư thế quyết đoán rõ ràng chuẩn xác, chặt chẽ cẩn thận nghiêm túc.

Thêm cảm giác xa cách trời phú cho anh, với những người không quen thân, hoặc là chỉ là đồng nghiệp, không thích nói giỡn, cũng không thích nói cái gì thích ý nhẹ nhàng gì cả.

Nhân viên cũng hầu hết cho là anh trời sinh lãnh đạm mà vô tình, cho nên, trong quá trình làm việc, cũng bị ảnh hưởng mà nghiêm túc lên, còn cho rằng anh rất phù hợp sau này theo đuổi hình tượng lãnh khốc.

Tần Cảnh từ đầu đến cuối đứng một bên xem, mười phần kinh ngạc.

Lúc đó, cô đã đi theo anh một ngày, từ trong nhà đến cửa hàng của stylist, đến công ty, đến studio, chịu đủ vất vả rồi.

Doãn Thiên Dã cũng không có giao cho cô quá nhiều công việc, hầu hết vẫn là giao cho trợ lý chính thức của anh, Tiếu Tiếu. Nhưng mà, nhìn Tiếu Tiếu vội vàng chân tay luống cuống, Tần Cảnh cũng xông vào giúp đỡ cô ấy rất nhiều.

Khi hơi nhàn rỗi một chút, cô liền nhìn thấy Doãn Thiên Dã đang chăm chỉ làm việc.

Cũng giống như hiện tại, sao khi cùng đạo diễn thảo luận rõ ràng một hồi, liền một mình một người ngồi ở trong góc yên lặng tuyệt đối xem kịch bản.

Đúng vậy, tính đến lúc này, anh đã nhận hai phim truyền hình một phim điện ảnh, đều là vai nam chính, còn có mấy cái vẫn còn đang quyết định.

Mạng lưới quan hệ của Doãn gia quá cường đại, anh mà thực sự muốn làm gì, thì không gì làm khó anh cả.

Huống chi, bản lĩnh diễn xuất của anh đâu cũng đâu phải là bỏ đi đâu!

Tần Cảnh nâng quai hàm, trống rỗng mờ mịt nhìn Doãn Thiên Dã một hồi, anh một bộ dạng một mình một người vô thanh vô tức, còn thật sự làm cho cô không thích ứng nổi đây.

Thế nào lại cảm thấy, vẫn là cái người trước kia toàn bị cô tính toán ròi chọc nổi khùng Doãn cặn bã tương đối khiến người an tâm nhỉ?

Tần Cảnh nhìn chằm chằm anh một hồi, lại bắt đầu lật xem lịch làm việc của Doãn Thiên Dã mấy ngày nay, toàn bộ là lịch đến các studio, đầy ắp.

Đúng lúc đó, Tiếu Tiếu đi đến: "Tần Cảnh, người đại diện nói, chị biết Doãn Thiên Dã tiên sinh nhà ở chỗ nào, phải không?"

"Ân, làm sao?"

"Mấy ngày này có quay đuổi, chắc là phải ở lại luôn ở khách sạn gần studio. Chúng ta đến nhà anh ấy mang vài bộ quần áo đến đi!"

"A!"

Tần Cảnh lái xe chở Tiếu Tiếu về nhà mình, thẳng đến khi mở cửa, mới bắt đầu ngớ ra, a, Tiếu Tiếu sẽ không phát hiện hại người họ ở chung một chỗ đấy chứ!

Còn may trong nhà không có ảnh ọt gì treo linh tinh.

Tiếu Tiếu cô bé này đã sớm đem Doãn Thiên Dã thành ngôi sao tương lai rồi, cho nên vào cửa rồi, chỗ nào cũng muốn xem một chút, không sợ gì tán thưởng: "Nhà của Doãn Thiên Dã tiên sinh đẹp thật đấy, trang hoàng được rất tinh xảo nha! Tôi nghe người ta nói, anh ấy rất có bối cảnh, không biết có phải thật hay không!"

Tần Cảnh không trả lời, nói: "Mau thu dọn quần áo rồi đi thôi!"

"Được rồi!" Tiếu Tiếu lập tức hưng phấn xông vào phòng ngủ Doãn Thiên Dã. Tần Cảnh cũng cùng vào trong, phải nói, từ khi sau khi Doãn Thiên Dã dời đến, cô còn chưa vào phòng này lần nào!

Cũng giống như trong nhà anh vậy, rất đơn giản, rất sạch sẽ, giường xanh nước biển, ghế sofa màu gỗ nâu trầm.

Tần Cảnh mở tủ quần áo ra, chọn mấy bộ quần áo anh thương ngày thích mặc, tìm mấy đôi tất, lúc tìm thấy quần lót, do dự một chút, cô cũng không biết vì cái gì đột nhiên có chút ngại ngùng, mặt ửng đỏ chọn mấy cái.

Ra khỏi phòng ngủ, liền phát hiện Tiếu Tiếu không biết từ lúc nào chạy vào toilet. Khi Tần Cảnh vào gọi cô, Tiếu Tiếu chỉ đồ trang điểm của phụ nữ và hai cái bàn chải đánh răng trên giá rửa mặt, phá lệ kinh ngạc mà thất vọng nói: "Hóa ra Doãn Thiên Dã tiên sinh và một cô gái gái thần bí nào đó đang chung sống à?"

"Ách..." Tần Cảnh không nói gì.

Tiếu Tiếu vô cùng kích động: "Ôi chao, tôi còn tưởng làm trợ lý cho anh ấy, có thể một ngày giống như trong phim thần tượng mà bồi dưỡng phát sinh tình cảm cơ! Không ngờ, Doãn Thiên Dã tiên sinh đã là hoa có chủ."

Tần Cảnh:...

Thật sự không dám nói gì, chỉ là, thế nào còn có một chút cảm giác lén lút tự mãn?

Truyện Chữ Hay