Tần Cảnh Ký

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vào trong nhà hàng, hai người chọn chỗ ngồi gần cạnh cửa sổ.

Doãn Thiên Dã cư nhiên vẫn nhẫn nại chờ đến khi hai người cùng ăn cơm, mới nói, ngữ khi không quá khách khí: "Tần Cảnh, em rốt cuộc muốn làm gì?" Tần Cảnh lúc đó đang uống nước, chưa vội đáp. Hắn không im lặng, tiếp tục: "Em làm nhiều chuyện loạn thất bát tao như vậy, không phải là muốn thu hút sự chú ý của tôi, quay lại với tôi chứ?"

Tần Cảnh suýt tý nữa phun cả ngụm nước thẳng mặt hắn, nhăn nhó: "Doãn Thiên Dã, anh có thể đừng tự luyến như vậy được không? Với anh, tôi một chút hứng thú cũng không có!"

Hắn hơi hơi nhướng mày, ý tứ là, không tin.

Tần Cảnh bình thản đặt ly nước xuống, mười phần thành khẩn nói: "Thật. Anh nhìn lại mình xem, anh hoa tâm, lăng nhăng, không có việc làm, sống xa xỉ, còn thói công tử, vừa bại gia, vừa bướng bỉnh. Nói chung, chính xác là một cặn bã nam đến tận gốc. Tôi làm sao có khả năng có hứng thú với anh?"

Khuôn mặt thanh tuấn của Doãn Thiên Dã nháy mắt trắng bệch, huyệt Thái Dương giật giật: "Này, em là từ điển đấy à? Xúc phạm người ta bằng cả một câu dài mà không một từ thô tục. Phiền em ăn nói có đạo đức một chút, tôi còn ngồi trước mặt em!"

"Tôi trước giờ không làm hại người khác sau lưng nhé!" Tần Cảnh rất thản nhiên, "Lại nói, tôi nói chỗ nào không đúng, chỉ cho tôi, tôi sửa lại!"

Doãn Thiên Dã một hơi nghẹn chết, mặt lại hồng. Tần Cảnh biết, đây không phải thẹn, là tức giận.

Tần Cảnh càng nói càng thẳng thắn thành khẩn: "Nói thật cho anh biết, tôi nhận từ ba anh % cổ phần Doãn thị, cho nên, tôi phải đáp ứng kỳ vọng của lão nhân gia ông ấy, đem anh ra cải tạo lại thành người không cặn bã."

"Cải tạo?" Doãn Thiên Dã tức đến cười một tiếng, "Nếu không em sinh một tên tiểu Doãn Thiên Dã đi! Cái này thì tôi có thể giúp em!"

Đối mặt với khiêu khích của hắn như thế này, Tần Cảnh mặt không đổi sắc tim không nhảy, trực tiếp coi thường.

Doãn Thiên Dã thấy cô không phản ứng, lại đổi sách lược: "Như vậy đi, em đừng tìm cách quản tôi nữa, tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt. Về sau, chờ tôi tiếp quản Doãn thị, liền cấp em % cổ phần."

Ngừng một chút, cường điệu bổ sung: "%, đã được cho là đại cổ đông!"

Tần Cảnh yên lặng liếc hắn một cái: "Cỡ bại gia tử nhà anh, cứ tiếp tục thế này, Doãn thị sẽ bị anh làm cho phá sản. Đến lúc đó, anh có muốn cho tôi % cổ phần thì cũng chỉ là giấy lộn!"

Hắn trước giờ chưa từng bị người khinh bỉ đến như thế đâu, lại còn liên tiếp từng đợt khinh bỉ!

Doãn Thiên Dã mặt có vẻ đang co giật: "Tần Cảnh, đủ rồi đấy!"

Tần Cảnh cúi đầu ở trong túi tìm tìm, lấy ra một cái sổ tay nhỏ ghi ghi chép chép: "Tôi nhận tiền của ba anh, tối thiểu phải có phẩm hạnh nghề nghiệp! Sẽ không để anh mua chuộc!"

"Phẩm hạnh?" Doãn Thiên Dã kỳ quái hừ cười một tiếng, nhãn tình như là thấy tình tiết rất đặc sắc.

Tần Cảnh không để ý: "Có một vài vấn đề khác, tự anh về sau sẽ biết, tôi cũng không muốn dài dòng. Nhưng là, ba ba anh có một yêu cầu đặc biệt, chính là..."

Doãn Thiên Dã hoàn toàn không nghe: "Em có nói cũng không làm gì được đâu!"

Tần Cảnh coi thường, tiếp tục: "Chính là muốn cuộc sống riêng tư của anh phải có quy tắc, để tránh ảnh hưởng hình tượng và việc phát triển Doãn thị. Tôi liệt kê một chút, có loại nữ nhân anh phải chú ý đề phòng."

Doãn Thiên Dã kháng nghị: "Uy, tôi không nghe em nói đâu!"

Tần Cảnh đầu cũng không ngẩng lên: "Một là những nàng đại hồng đại tử (hình như từ này để chỉ các ngôi sao người mẫu ca sĩ nổi tiếng), hai là những người không có danh tiếng trong giới, ba là những người cái gì cũng nghe lời anh ngàn y trăm thuận, bốn là người không có bối cảnh, nhưng bám theo anh đến chết không rời, khổ sở cũng không oán thán, thứ năm là người đối với anh không thèm phản ứng hoặc chuyện gì cũng làm đối đầu anh."

Doãn Thiên Dã bất mãn: "Em nói vậy, tất cả nữ nhân xung quanh tôi đều không thể đụng vào sao?"

Tần Cảnh ngước mắt nhìn hắn, vẻ mặt thương cảm: "Cho nên mới nói cặn bã nam hấp dẫn cặn bã nữ!"

Doãn Thiên Dã đang nhịn cơn tức: "Vì sao?"

Tần Cảnh thở dài, đem tờ giấy đã viết rất rõ ràng đưa hắn, kiên nhẫn giải thích: "Loại thứ nhất, đã là những người có vị trí cao như thế, đương nhiên lòng dạ thâm sâu, tâm cơ nặng, muốn vào cửa nhà giàu, không phải đơn thuần, cỡ anh bây giờ mà nói, đấu không lại. Loại thứ hai, người trong giới mà chưa đủ nổi tiếng, vì muốn leo lên, sẽ không từ thủ đoạn nào, chỉ biết lợi dụng anh."

Hai điểm này Doãn Thiên Dã miễn cưỡng có thể tiếp thu, chính là:

"Vì sao người luôn thuận theo ta ngàn y trăm thuận cũng không được?"

Tần Cảnh kinh ngạc nhìn hắn, tựa hồ rất bất ngờ hắn có thể hỏi một câu thiếu i-ốt cỡ đó, vẻ mặt đương nhiên rồi, trả lời: "Bộ dạng như anh, có người tuân theo anh không hề thắc mắc, không phải rõ ràng có ý muốn gây rối sao? Nếu không có tiền của anh, nàng ta có thể đối với anh tốt như thế sao? Thông thường, người càng có thể nhẫn, lại là ngời càng có tâm kế, khi vùng lên là khủng bố nhất!"

Doãn Thiên Dã cơ hồ hộc máu.

Advertisement / Quảng cáo

Tần Cảnh cũng không liếc thấy Doãn Thiên Dã mặt đã đen thui, tiếp tục nói nốt::

"Về phần không có bối cảnh gì lại đối với anh khăng khăng một mực không oán giận không hối hận, rất có thể là thuộc một dạng người vừa đáng thương vừa đáng hận. Trước kia nàng không được đối xử tốt, vì về sau được tốt đẹp, liền muốn gắt gao níu chặt lấy anh không muốn buông. Trước khi đạt được mục đích, các nàng đều giả vờ đáng thương, ngoan hiền nhu nhược, lại nhẫn nại mạnh mẽ, đuổi cũng đuổi không đi. Loại người này đặc biệt nguy hiểm."

Doãn Thiên Dã mặt xám mày tro xem nàng, cảm tình của hắn hoàn toàn không liên quan đến tính cách nữ nhân hấp dẫn bao giờ!

"Loại cuối cùng dù thế nào cũng không phản ứng gì với anh, hoặc loại gặp chuyện gì cũng muốn đối đầu anh, là cần phải chú ý nhiều nhất. Những người này là muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt. Bởi vì đàn ông thường rất dễ sinh ra ham muốn chinh phục với những phụ nữ đối nghịch mình, cảm thấy rất có tính khiêu chiến. Lại không biết, khiêu chiến vài lần như vậy, đã ngã quỳ dưới váy người ta!"

Doãn Thiên Dã từ chối cho ý kiến chỉ "Nga" một tiếng, châm biếm lại: "Em không phải là dạng gặp chuyện gì cũng đối đầu tôi sao? Như vậy mà nói, em muốn làm gì tôi?"

Tần Cảnh hơi hơi híp mắt, phản ứng đến tự sướng, bất quá, cô cũng không phải người ăn chay (làm việc thiện):

"Cho nên a, anh thấy rõ rồi đấy, loại nữ nhân này thường mục đích không đơn thuần, nhất định phải đề phòng! Nói thí dụ như, tôi!!" Cô đầu ngón tay chỉ chỉ chính mình, "Chính là vì muốn tiền nhà anh! Chính là ví dụ có sẵn nhất!"

Doãn Thiên Dã bó tay với nàng, chỉ có thể châm chọc nói: "Em từ bao giờ thành người yêu tiền như vậy?"

"Ô! Chẳng lẽ tôi trong ý nghĩ của anh lại là thiên tiên không nhiễm bụi trần sao? Tôi đã nói rồi đấy, dạng như anh, người xuất hiện xung quanh anh đều là yêu tiền của anh!"

"Lăn lộn xã hội bốn năm, rất có tiến bộ!"

"Cũng không được như anh càng lớn càng trẻ lại!"

Doãn Thiên Dã không biết làm thế nào có mấy năm mà miệng lưỡi cô đã sắc bén đến thế, tranh cãi với cô cơ bản không thể đòi lại chút ưu đãi nào.

Hắn gặp cô là không thể nói chuyện, đã là mặt lạnh, không nghĩ cô vậy mà còn đem sổ sách ra, viết hết các khuyết điểm và phương án giải quyết đưa cho hắn. Cái phân tích này, có hình có dáng, lại còn đặc biệt có lời khuyên hắn ngăn ngừa mấy loại nữ tử.

Hắn không muốn cãi nhau, lại nuốt vào cục tức to đùng.

Không rên một tiếng ăn cơm xong, Doãn Thiên Dã lấy thẻ tín dụng ra tính tiền.

Tần Cảnh bất động thanh sắc nhìn, một giây sau, liền ôm bụng, ai oán kêu đau.

Doãn Thiên Dã quay đầu sang, liền nhìn thấy cô mặt mày nhăn nhó, rất thống khổ ôm bụng, ngây ra buột miệng: "Sẽ không là viêm ruột thừa đi?"

Mồm quạ đen!

Tần Cảnh không lời trừng mắt nhìn hắn, sau đó mặt hồng hồng, có điểm lúng túng nhỏ giọng nói: "Cái này, cái này, anh có thể giúp tôi..."Doãn Thiên Dã hồ nghi nhìn cô nửa buổi, bỗng nhiên phản ứng kịp, có điểm quẫn bách ngập ngừng ấp úng: "Sẽ không là, cái đó đi?"

Tần Cảnh khẩn trương đến độ mặt càng đỏ hồng như châm lửa, đáng thương tội nghiệp nói: "Tôi, tôi không có mang cái đó, có thể anh đi hộ xem siêu thị nào gần đây, giúp tôi mua băng vệ sinh!"

Doãn Thiên Dã không rên một tiếng, mặt đỏ, liền muốn đi luôn.

"Chao ôi, anh để ví tiền lại đi!" Tần Cảnh một mặt ôm eo đến phát đâu, một mặt càn quấy, "Vạn nhất tấm thẻ tín dụng này của anh không đủ, tôi làm thế nào?"

Doãn Thiên Dã lần này không có nhiều lời, từ trong ví tiền cầm mấy tờ một trăm, liền đi.

Tần Cảnh ôm bụng nhỏ giọng hừ hừ, mãi cho đến khi Doãn Thiên Dã thoát khỏi tầm mắt, mới nhanh chóng cầm ví tiền hắn, tìm người phục vụ khi nãy, từ tay người đó cầm lại thẻ tín dụng của Doãn Thiên Dã.

Cô từ trong ví tiền của Doãn Thiên Dã lấy ra mấy tấm thẻ liền màu sắc rực rỡ bày hết trên bàn, chụp lại hình gửi cho trợ lí của Doãn ba ba, bảo ông ấy lập tức đi gạch bỏ.

Sau đó, để lại tất cả đồ về đúng vị trí, bình chân như vại đợi Doãn Thiên Dã trở về.

Hai mươi phút đồng hồ sau, Doãn Thiên Dã trở về, mang một bao to đựng đồ gì đó.

Tần Cảnh nhìn chòng chọc cái bịch to đùng trong tay hắn nhất đại bao, nghẹn họng nhìn trân trối: "Băng vệ sinh chứ có phải mì ăn liền đâu, anh mua nhiều như vậy làm cái gì?"

"Mua để khỏi lần sau em không có mà dùng a!" Hắn trả lời rất hùng hồn.

"Thông cảm cho, hôm nay tôi không có mang là bởi vì tôi không mua nổi!" Tần Cảnh khóe miệng giật giật, "Mang bên mình dự trữ cũng không cần chuẩn bị nhiều đến thế này. Anh nghĩ tôi muốn buôn băng vệ sinh sao!"

"Dù sao để cũng không hỏng, mà mỗi tháng đều phải dùng! Một năm là dùng hết mà!"

Tần Cảnh đầu đầy hắc tuyến, cảm thấy hai người tựa hồ như suy nghĩ không có cùng một kênh, lắc lắc đầu, một giây sau, lại móc từ trong túi shopping một cái quần lót gợi cảm, hỏi: "Này, là làm cái gì?"

Hắn có điểm lúng túng, xoa xoa mũi: "Em, cái đó, chắc là bị dính vào đi. Không cần thay sao?"

Tần Cảnh hơi ngẩn ra, không nghĩ đến hắn thân thiết như vậy, có chút không thể thích ứng, phản bác: "Tôi hỏi là anh mua quần lót gợi cảm như vậy làm gì, không có ý tốt!"

Doãn Thiên Dã giơ ngón tay lên, không thể tin được chỉ chỉ mặt chính mình: "Cái mặt tôi, vào hàng nội y, mà có thể mua loại quần lót cho mấy bà già mặc hay sao?"

Tần Cảnh cúi đầu tiếp tục lục ra gói to, lại nhìn thấy mấy bình hồng trà hoa hồng, còn là mới mua từ hàng thuốc, nóng hầm hập.

Tim lại thót lại. Mấy hôm trước xem nhật kí thời đi học của Tần Cảnh, có thấy, cô có chứng đau bụng kinh, trước kia tên Doãn Thiên Dã này cứ đến ngày đó, lại tìm đưa cô hồng trà hoa hồng.

Chẳng qua, lúc đó, Doãn Thiên Dã đã là người bị bệnh cuồng sạch sẽ, đối với trà bán ở hàng thuốc đều cảm thấy không sạch, nên, cuối cùng là tự tay mình nấu trà.

Tần Cảnh nắm chặt bình trà ấm áp mùi đường đỏ, có chút chột dạ.

Doãn Thiên Dã thấy cô sững sờ, kỳ quái: "Ê, em không cần đi toilet sao?"

Tần Cảnh phục hồi tinh thần, cười hắc hắc, nói: "Đúng rồi, vừa rồi người phục đó tới đây nói tấm thẻ của anh đã cạn kiệt tiền rồi. Tôi lại không biết tấm thẻ nào của anh có thẻ dùng, cho nên, anh đi tìm người thanh toán lại đi!"

Nói xong, ôm quần lót với băng vệ sinh chạy đi toilet.

Chờ đến lúc cô ra khỏi toilet, liền gặp Doãn Thiên Dã ngồi ở chỗ ấy, ấm ức phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng có thể so với quả thanh long, tròng mắt càng là âm trầm được cơ hồ muốn chảy ra nước.

Mà bên cạnh hắn đang đứng là một nữ phục vụ lúng túng lại thấp thỏm, mặt vô tội nhìn Tần Cảnh.

Tần Cảnh tuy rằng chuẩn bị kỹ càng, nhưng thấy ánh mắt giết người của Doãn Thiên Dã, vẫn là không kìm được toàn thân run lên. Cô đi qua, rút thẻ của chính mình đưa cho phục vụ, sau đó nhìn Doãn Thiên Dã cười ôn nhu: "Không quan hệ, bữa cơm này tôi mời!"

"Tần Cảnh!" Doãn Thiên Dã cơ hồ phát điên: "Tôi sao lại quen đồ yêu quái nhà em nhỉ?"

Truyện Chữ Hay