Translator: Starkid89
Editor: Yuzaku Zwei
-----
Vulcan ngồi xuống và lơ đãng nhìn những dòng nước đang tuôn trào ở đài phun nước.
Tại quảng trường trung tâm của thành phố Beloong, hầu hết mọi người đều chuẩn bị để đi săn, ngoại trừ Vulcan.
"Chúng tôi đang tuyển mộ hai chiến binh lành nghề để săn bọn orc ở cổng tây! Chỉ nhận Hạng hai trở lên[note19485]! Luôn hoan nghênh những người đến từ Powell! "
"Bọn này đang tìm một võ sư để đi đá đít một thằng khốn. Chỉ nhận Murim!"
"Chúng ta đang kiếm một người Hạng nhất, cần pháp sư cận chiến có thể liên tục săn boss orc mức độ trung bình! Đồng thời cũng tìm võ sĩ Hạng ba để hỗ trợ! "
Thật tức cười khi ngắm những kẻ cơ bắp hò hét khản cổ để tuyển người lập tổ đội như trong những game nhập vai, nhưng khuôn mặt của Vulcan lại trông chẳng vui tẹo nào.
"231, 339, 317, 289......"
Những kẻ cấp độ cao đều tập trung ở quảng trường.
Hiếm thấy ai dưới cấp độ 200, thậm chí thi thoảng có vài tên cấp 400 xuất hiện. Ngay cả mấy thằng nhìn trông vô cùng tàn tạ, khố rách áo ôm cũng đều trên cấp độ 100, chẳng thể tìm được ai yếu hơn Vulcan.
'À phải rồi, cái gã mặc áo choàng hổ.'
Song, nghĩ vậy cũng chẳng khiến Vulcam cảm thấy an ủi hơn tí nào.
Một tên cơ bắp vô tình ngồi kế bên Vulcan. Hắn bắt đầu oang oang cái mỏ với giọng điệu kiêu ngạo.
"Ngươi có đang tính tham gia nhóm đi săn boss orc cấp độ trung bình không? Trông ngươi có vẻ còn chưa đến Hạng hai. Thay vì đơn độc chiến đấu, chi bằng gia nhập nhóm bọn ta đi. "
Vulcan đáp lại với khuôn mặt vô cảm.
"Tôi mới đến đây chưa được ba ngày."
Với khuôn mặt nhăn nhó, hắn liền quay đi.
Vulcan có thể nghe rõ tiếng than của hắn.
"Mẹ kiếp, xui xẻo thế nào lại bắt gặp một thằng gà mờ ở chốn này..."
Bất cứ ai khi nghe vậy đều sẽ rất tức giận. Vulcan cũng vậy, nhưng cậu nhận thức được vị trí của mình hiện giờ.
Vulcan nhặt quyến sách nhỏ lên và đứng dậy. Đã đến lúc đi gặp ông chủ quán rượu.
-o0o-
"Cậu đã chắc với quyết định đó rồi chứ?"
"Phải, tôi có thể bắt đầu ngay bây giờ cũng được. "
"Quyết định đúng đắn đấy chàng trai. Chắn hẳn sẽ rất khó để vứt bỏ tất cả thành tựu và chiến công trong quá khứ, nhưng nó sẽ giúp cậu rất nhiều trong việc thích nghi với Asgard. "
Ông chủ quán rượu, Filder, cười một cách hào sảng, có vẻ ông rất vui khi nghe vậy.
Ba ngày trước, Filder đã đề nghị Vulcan tham gia chương trình 'huấn luyện cơ bản' để sống sót ở Asgard, hay những người đến từ Murim thường gọi là "Vô Hạn Thứ Nguyên".
Ý tưởng đó là do Filder và một vài người hiểu rất rõ về cách sinh tồn ở Asgard đề ra, nếu nghe theo Vulcan có thể nhận được nhiều lợi ích hơn là tự thân xoay sở.
Vulcan hiếm khi nhận được những lợi ích lớn lao mà không bị ràng buộc, bèn hỏi ngược lại:
"Sao ông lại bảo mấy cái công việc đó đã rất phiền phức mà còn chẳng có phần thưởng?"
"Những người mới đến Asgard lần đầu cũng không khác những đứa trẻ là mấy. Đây chỉ là một sự hào phóng nho nhỏ cho những kẻ yếu, thế nên cậu cũng không cần biết ơn làm gì đâu."
Filder là kiểu người có thể nói những lời độc địa với khuôn mặt niềm nở, Vulcan cảm thấy rõ điều đó trong cuộc đối thoại với người đàn ông mặc áo choàng da hổ. Filder còn nói thêm rằng cậu không cần phải trả lời ngay, sau đó đưa cho Vulcan một quyển sách nhỏ.
"Cậu Vulcan, nó sẽ giúp cậu hiểu rõ hơn về môi trường xung quanh. Vì thế hãy đọc qua."
Nó chứa nhiều thông tin cơ bản về Asgard và thông tin về những con quái vật ở xung quanh, cấp độ của chúng vân vân. Rất chi là hữu ích, quả là nhỏ mà có võ.
Để nắm được những kiến thức thông thường, Vulcan ngồi thẩm định từng người một đang bán buôn, trao đổi hàng hóa tại quảng trường. Đó là nắm rõ sức mạnh trung mình của các cư dân của thành phố Beloong.
Và rồi Vulcan cũng đi đến kết luận.
Với sức mạnh hiện tại, chắc chắc cậu sẽ không thể sống sót được ở Asgard.
'Cấp độ của mình bây giờ.... thậm chí còn chưa đạt đến Hạng ba nữa.'
Theo cuốn sổ, cấp độ tiêu chuẩn nhập môn Hạng ba là cấp 100, nên cấp 99 là hoàn toàn dưới quy chuẩn.
Với cấp độ 99 thì rất khó để đối đầu với một con quái vật cho dù là ở bãi săn yếu nhất nơi này, vậy nên chỉ còn một lựa chọn duy nhất - chấp nhận đề nghị của Filder.
"Thật sự là tôi cảm thấy hơi lo lắng. Tôi cũng đã mời rất nhiều người như cậu, nhưng hầu hết đều tức giận và bảo rằng họ không chấp nhận được cái kiểu đối xử như vậy. Tôi có thể thông cảm được.... nhưng đa số đều chuốc lấy những kết cục bi thảm. "
Filder tiếp tục với gương mặt âu sầu.
"Bây giờ cũng hơi muộn rồi, nên cuộc huấn luyện sẽ bắt đầu vào ngày mai. Tầng hai và tầng ba có khá nhiều phòng trống. Cậu cứ thoải mái nghỉ ngơi nhé và chúng ta sẽ khởi hành vào sáng mai. À, phải rồi, cậu cứ tự nhiên như ở nhà không cần phải câu nệ làm gì đâu."
"Vâng, xin lỗi vì đã làm phiền ông nhiều. "
Vulcan lập tức ném mình xuống giường mà còn chẳng thèm cởi đồ trên người ra. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự êm ái của tấm nệm. Vulcan nghĩ về những thứ mà Filder đã nói ban nãy.
'Có vẻ họ thường từ chối?'
Filder bảo rằng hầu hết những người đến Asgard không cấp nhận đề nghị của ông. Nhất là những người có danh hiệu ngầu lòi như Chúa Tể Thiên Kiếm, Quyền Vương Võ Lâm vân vân và mây mây... bởi vì họ đã luôn sống dưới sự ngưỡng mộ và ưu ái của mọi người.
'Phải chăng là vì lòng tự tôn?'
Có lẽ đối với những người đó, cúi đầu trước kẻ khác là chuyện không thể chấp nhận được.
'Một người cấp cao sẽ cung cấp thông tin và giúp mình mạnh lên[note19486].'
Rõ ràng là một cơ hội, chẳng hiểu sao lại có những kẻ từ chối chỉ vì chút lòng tự tôn cỏn con. Giống như một món quà từ trên trời rơi xuống mà đáng lý ra ta phải vô cùng trân trọng. Vulcan nghĩ bản thân nên dồn hết tâm huyết và bắt đầu lại một lần nữa. Nếu làm theo hướng dẫn và siêng năng luyện tập, thì cậu sẽ vượt qua cấp 500, sau đó thì cậu hoàn toàn có thể trở về nhà sau nhiều năm trời.
" ... nhưng, bao giờ mới leo lên nổi đến cấp 500 đây?!"
Vulcan trằn trọc mãi không thể ngủ được vì những lo âu về tương lai.
-o0o-
Không khí lạnh là một đặc trưng của buổi sớm, thay vì giá rét nó lại mang đến một cảm giác khoan khoái lạ thường. Filder và Vulcan đang sải bước cạnh nhau, tán gẫu những câu chuyện về Asgard.
"Thành phố Beloong là nơi thường xuyên có nhiều người tôn thờ Thần Chiến tranh được gọi là 'Powell' và những người tóc đen thường bảo thế giới của họ là 'Murim' ghé thăm. Kế đến là những Người chơi."
"À, ra đó là cách..."
"Phải, cậu Vulcan không biết gì về Powell, và cậu không hề mặc trang phục của Murim, bởi thế tôi mới đoán rằng cậu là một Người chơi. "
Nửa chừng cuộc nói chuyện, Vulcan hỏi một câu ngoài chủ đề.
"Nhân tiện, ngoài Beloong ra thì còn thành phố nào khác ở bên ngoài không?"
Filder trả lời với biểu hiện khuôn mặt nói một điều hiển nhiên.
"Tất nhiên, thành phố Beloong chỉ có chưa đầy hai mươi nghìn người. Những con người tự xưng là hiệp sĩ thống nhất của đế chế hay thiên kỵ sĩ từ hàng vạn thế giới khác nhau đều đổ dồn về đây, nên đâu thể chỉ có hai vạn người được."
"Vậy, có bao nhiêu thành phố như thế này.... "
"Tổng cộng chín thành phố tương tự nơi đây."
"Không thể nào..."
Hai mươi vạn con quái vật đội lốt người với cấp độ trung bình trên 200 có thể tự mình hủy diệt của một lục địa đang nhan nhản khắp nơi này. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến Vulcan rùng mình.
"Haha, lần đầu mới nghe tôi cũng kinh ngạc y như cậu đấy. 'Ta cứ tưởng bản thân là vô địch, nhưng rốt cuộc lại chẳng hơn ai' lúc đó tôi còn nghĩ như vậy nữa kìa. Asgard là thế đấy, đầy rẫy như con quái vật khốn kiếp."
Vulcan nhìn chằm chằm vào Filder trong khi co rúm sợ sệt.
Nghe Filder, một người ít nhất cũng phải trên cấp 500, mà cũng nói thế khiến cho Vulcan cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, chẳng khác gì một giọt nước giữa đại dương mênh mông.
'Chuyện mà ông ta nói lúc trước cũng chẳng là cái thá gì.'
Những lời của con quái-vật-của-quái-vật như tát nước vào mặt Vulcan, làm tâm trạng của cậu tụt dốc không phanh.
Trong khi tám về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất ở thành phố Beloong, hai người đã đứng trước cánh cổng phía đông.
Họ đã đi qua chỗ anh chàng gác cổng, đang ngủ khò khò như mọi khi, và ra khỏi cổng thành. Ở đó có thân hình khổng lồ đang chờ hai người. Khoác trên người tấm áo da hổ to bản, thanh cự kiếm khổng lồ giắt ngang hông.
Đó là DokGo Hoo, kẻ cai trị Nokrim.
'Cái quái, sao hắn lại ở đây?'