Tân binh cấp độ tối đa

chương 4: ông filder thân thiện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

'... Cấp độ 368!? 371!? Hệ thống bị lỗi à?'

Vulcan như chết lặng.

Quả là một con số không thể tin nổi.

Đến mức cậu không ngờ rằng nó lại tồn tại trên đời. Cậu dụi mắt trong bàng hoàng. Cậu vừa thấy cái quái gì vậy?

'Phải chăng, đây là mơ?' Vulcan tự hỏi, rồi lại cau mày suy nghĩ.

Sau khi săn hết tất tần tật mọi loại quái vật trên lục địa Rubel, cậu đã đổ mồ hôi sôi nước mắt nhằm rèn luyện bản thân, năm này qua nắm khác chỉ có tập luyện và tập luyện.

Cố gắng không ngừng để đến cấp độ 99.

Cậu đã nghĩ không kẻ nào có cấp độ cao hơn mình, vì cậu đã nỗ lực hết sức.

Thậm chí còn chưa một ai có thể chạm đến gần cấp độ của Vulcan. Người mạnh nhất Rubel cũng chỉ đạt cấp độ 94: Công tước xứ Willyf, 'Thanh gươm của Đế Chế'. Ngay cả ông ta cũng còn chưa sánh được với Vulcan, huống hồ những người cấp độ thấp hơn nữa.

Khi nhận nhiệm vụ đánh bại Elder Lich Frezole, cậu đã hy vọng sẽ tìm ra một con quái vật vượt trên cấp độ 100, nhưng rốt cuộc cũng chẳng được gì.

Chính vì vậy, Vulcan cho rằng mình đã chạm đến giới hạn cuối cùng.

Không lý nào một người mạnh hơn cậu lại tồn tại, vì vốn dĩ sức mạnh của cậu đã quá đỗi khủng khiếp.

Điểm 'Thể lực' của cậu lên đến 260, 'Ma lực' thậm chí còn cao hơn. Sự kết hợp này có thể biến những điều không thể thành có thể. Một cú đấm bình thường thừa sức đánh sập cả một tòa nhà bê tông hai tầng, còn một chiêu phép dễ dàng thổi bay cả một bầy quái vật trâu bò.

Chỉ số thấp nhất của cậu là 'Sinh lực' cũng xấp xỉ 100. Chừng đó thôi là đủ để lãnh trọn một đòn tấn công của một con Orge mà chỉ như gãi ngứa.

'Nếu mình mạnh hơn nữa... có khi nào, mình sẽ thành thần?'

Cậu đã từng có những suy nghĩ đó.

Giờ cậu mới thấy nó thật ngây thơ và ngu ngốc.

Vulcan đưa mắt nhìn cái bảng trạng thái của Fulvike và Jung Yeop Lee năm phút trước.

Sự tự tin cậu đã xây dựng qua nhiều năm rèn luyện nay đã dần bị thay thế bằng sự trống rỗng và tủi nhục. Xấu hổ dâng trào, cuốn trôi sự tự tin như một lâu đài cát bị sóng biển đánh sập.

'Thần với chả thánh, cấp độ của mình còn không bằng mấy tên bán hàng rong ngoài đường nữa là.'

Vulcan ngượng ngùng gục đầu.

Mặt cậu đỏ bừng. Cảm giác giống như để người khác coi cuốn nhật kí hồi nhỏ của bạn vậy, mà hồi đó bạn còn ghi ước mơ muốn trở thành siêu anh hùng nữa mới đau.

Gã thương nhân trung niên, Jake tiếp cận Vulcan và mở lời.

"Nhóc, ta tự hỏi, đây là lần đầu tiên chú mày đến đây phải không?"

Vulcan kinh ngạc ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh nhìn dịu dàng của gã thương nhân.

"... Sao ông biết?"

"Ta có thể phát hiện ra kẻ đó có phải người mới hay không chỉ bằng một cái liếc mắt. Chà, còn trường của chú mày thì, khó nói lắm. Ta thấy chú cứ là lạ."

Cặp mắt lam sắc bén của gã như xoáy sâu vào tận tâm can Vulcan. Jake dường như đã nhận ra gì đó và tiếp lời.

"Dù sao thì, chú mày là một người chơi đúng không? Chú biết đấy... là kẻ có thể sử dụng thiết bị thu phát và khả năng quét sức mạnh?"

Gương mặt Vulcan tràn đầy bất ngờ.

Jake nhìn Vulcan một cách tự tin, trong khi cậu há hốc mồm kinh ngạc. Vulcan vừa nghe được một thứ mà cậu cứ ngỡ rằng mình sẽ không bao giờ được nghe lại nữa.

"Dĩ nhiên là thế rồi. Ha ha, lâu lắm rồi ta mới thấy một người chơi đấy. Hân hạnh được gặp chú."

Đầu óc Vulcan như quay cuồng bởi câu hỏi ban nãy. Cuối cùng, cậu cũng gặp được một kẻ biết gì đó về các 'Người chơi[note19189]'.

Đã năm năm kể từ khi Vulcan đến thế giới này, nhưng cậu chưa bao giờ được gặp bất cứ ai giống mình.

Khi mới đặt chân tới nơi đây, cậu đã chạy ngược chạy xuôi khắp mọi ngóc ngách của Rubel, dò la tin tức với hy vọng tìm được một người đồng cảnh ngộ.

Cậu đã thử gia nhập nhiều hội khác nhau, đáng chú ý nhất là Hội Mạo hiểm gia, Hội Đạo tặc và Ban Săn lùng thông tin và Nhân tài của Đế Chế, nhưng đều công cốc.

Cô đơn dần trở thành bạn đồng hành cùng Vulcan, bởi cậu là người chơi duy nhất trên thế giới. Kể từ đó, Vulcan chỉ tập trung hoàn thành nhiệm vụ chứ chẳng đếm xỉa gì tới việc tìm kiếm nữa.

Cậu đã từ bỏ hy vọng và tiếp tục cuộc hành trình không chút vướng bận.

Nhưng trước mặt cậu bây giờ, là một người biết cậu là ai.

Vulcan vui mừng hỏi gã.

"Làm sao ông biết? Có những người khác giống tôi ư? Phải chăng, ông Jake đây... cũng là... một người chơi? Đây rốt cuộc là nơi n-"

"Quỷ tha ma bắt, nhóc. Chú mày nói chậm tí thì chết à? Ta đã tính trả lời rồi."

Jake có chút bực dọc trấn tĩnh Vulcan. Không may cho Vulcan là Jake đã phớt lờ câu hỏi của cậu mà chỉ giờ tay lên trời. Sau đó, gã rút ra một chai rượu, có vẻ là whisky.

Vulcan trố mắt trước cảnh tượng đó.

'Kho đồ[note19190]...'

Jake dường như chẳng quan tâm gì đến biểu cảm của Vulcan. Sau khi nốc một ngụm rượu, gã chậm rãi cất lời.

"Chà... đó là một câu chuyện dài. Nếu nói thẳng ra cách làm thế nào ta nhận ra chú mày là một người chơi thì nói tới mai cũng không xong mất. Chú cũng thấy ta vừa dùng kho đồ rồi đúng không? Ta cũng là, một Người chơi. Chúng ta thường gọi những kẻ giống mình là 'Người chơi'. Cái tên mặc áo choàng đen ban nãy là 'Murim'. Còn cái gã não cơ bắp đó là 'Powell'. Ta sẽ không nói cho chú đây là đâu. Bởi như thế thì không biết bao giờ mới hết cái để kể. Ngoài ra, đó cũng không phải công việc của ta."

"Ừm, hả... Sao cơ?"

"Ngưng. Nếu kể cho chú mày thì hôm nay ta phải dọn hàng sớm. Tin ta đi nhóc, ta không hề muốn thế đâu. Không phải hôm nay. Mhm."

Vulcan nhìn Jake với hy vọng sẽ nhận được lời giải đáp, nhưng gã đã làm cho cậu vỡ mộng. Gã từ chối trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào.

Vulcan lại gục đầu buồn bã.

Cậu rất muốn bắt gã ngay tại trận rồi đem đi tra hỏi. Ngặt nỗi...

'Hắn ta mạnh hơn mình... Khốn kiếp...'

Kẻ mạnh là kẻ thắng.

Phận là người chơi cấp thấp hơn, Vulcan chẳng thể làm gì được.

Cậu thở dài và cúi gầm mặt, hệt như kẻ đáng thương nhất thế gian.

Cậu cũng chẳng biết bây giờ nên từ bỏ, hay là quỳ xuống van xin như một con cún.

Đột nhiên, cậu nghe thấy giọng Jake.

"Ê."

"...?"

"Nhóc. Chú mày hiểu lầm ta rồi. Ta chẳng xấu xa đến mức đi bắt nạt ma mới đâu." Jake gãi đầu nói.

"Gì cơ? Ma mới? Ông là ai mà...?"

"Ngưng. Ta biết chú vẫn còn rất nhiều khúc mắc, nhưng dỏng tai nghe cho thủng đây."

Jake ngắt lời Vulcan rồi đưa ngón trỏ chỉ về hướng một con hẻm.

"Nếu chú mày rẽ trái ở tòa nhà đằng kia, chú sẽ bắt gặp một tòa nhà có treo hình miếng thịt và cốc rượu. Đó là quán rượu duy nhất ở thành phố Beloong này. Họ sẽ bảo rằng họ vẫn chưa mở cửa, chú chỉ cần nói đây là lần đầu tiên mình đến đây, họ sẽ cho chú vào. Họ sẽ chào đón và trả lời mọi thắc mắc của chú mày. Cũng đã lâu lắm rồi ta mới lại gặp một Người chơi. Ta cũng muốn nói chuyện với chú nhiều hơn, nhưng ta còn vài việc không thể bỏ dở được. Thế nên chúng ta sẽ tán gẫu sau, được chứ?"

Jake đảo mắt sang hướng đám đông như thể gã chẳng còn gì để nói. Gã quay về quầy hàng của mình và sắp xếp lại đồ.

"Cảm ơn."

Vulcan đứng ngẩn ngơ một chập trước khi lên tiếng. Cậu tiến về phía con hẻm mà Jake đã chỉ. Hỏi tới tấp một người đang mắc công chuyện thì quả là bất lịch sự.

Bước chân Vulcan dần nặng trĩu, cơn mệt mỏi hiện rõ trong mắt cậu. Bất ngờ, cậu nghe từ đằng xong vọng lại một tiếng chào.

"Bảo trọng. Lần sau gặp lại thì hai ta chén anh chén chú nhé, Vulcan!"

'Gã quái đản đó hẳn đã quét mình rồi!'

Trái với ban nãy, bước chân cậu bỗng trở nên nhẹ bẫng, cậu quay lại và vẫy tay tạm biệt gã thương nhân bận rộn.

Vulcan thấy khá lạ vì cậu chưa từng bao giờ bị quét, mà chỉ toàn quét người khác.

Biết được người khác cũng có thể quét mình khiến cho Vulcan cảm thấy hơi không thoải mái. Tâm trí cậu ngày càng hỗn loạn khi rời xa khỏi gã Jake kì quặc.

'Trời ạ, mình chẳng biết cái quái gì đang diễn ra nữa.'

Vẫn chưa gỡ được mối tơ trong lòng.

Sau khi tới nơi này, cái gì cũng khiến cho Vulcan không khỏi bối rối: nào là cấp độ cao đến khủng khiếp của những cư dân nơi đây, rồi còn sự tồn tại của một Người chơi, mà cậu đã dành hơn năm năm kiếm tìm. Cứ như cậu càng cố tìm, cậu càng thấy khó hiểu hơn.

"A, chết tiệt!"

Vulcan quyết không suy nghĩ nữa.

Với lượng kiến thức ít ỏi hiện giờ, cậu chẳng thể làm được gì. Cố quá chỉ thành quá cố thôi.

Cậu khạc nhổ một ngụm nước bọt xuống đường, rũ bỏ toàn những lo âu, phiền não trong lòng.

'Giờ thì đến quá rượu đó thôi, khỏi phải suy nghĩ vẩn vơ nữa.'

Vulcan rảo bước hướng về phía quán rượu.

-o0o-

Quán rượu mà Jake chỉ là một tòa nhà gỗ ba tầng, lớn hơn Vulcan nghĩ. Nhìn sơ qua thì nó có vẻ đã đóng cửa, bởi Vulcan chẳng nghe thấy những tiếng ồn ào của mấy lũ say rượu.

'Vậy ra, đây là nơi mà mình sẽ khám phá ra sự thật sao?'

Vulcan lo lắng hít một hơi thật sâu, và đẩy cửa bước vào.

Song, cánh cửa thậm chí còn chẳng xê dịch lấy một phân huống chi là mở ra.

'Cái gì?'

Ngỡ rằng đây là cửa kéo, Vulcan thử tìm cái tay nắm để mở nhưng không thấy.

Vulcan vận sức xô cửa thêm phát nữa, nhưng nó vẫn chẳng buồn nhúc nhích. Nó vững chãi và sừng sững tựa một ngọn núi khổng lồ.

'Cái khỉ gì thế?'

Liếc mắt cũng đủ nhận ra cánh cửa này được làm bằng gỗ. Nhưng cũng có thể không phải. Hoặc nó đã được yểm ma thuật.

Sau một hồi vật lộn, dồn hết sức lực và ma thuật lên cánh cửa, cuối cùng nó cũng chịu hé ra. Nhưng cậu cũng hết xí quách rồi.

Giống như mọi cửa hàng trước giờ mở cửa khác, bên trong rất vắng vẻ cô tịch.

Có khoảng chục cái bàn gỗ được xếp rất gọn gàng ngay ngắn. Và một cây cột lớn ngay chính giữa tòa nhà khiến không gian nơi đây vô cùng nổi bật. Nó phát ra ánh lục bảo nhàn nhạt, tạo một cảm giác vô cùng thanh nhã sang trọng.

Lóa mắt trước cây trụ đó, Vulcan mải mê ngắm nhìn. Bỗng cậu nghe âm thanh phát ra từ góc nhà. Quay đầu lại, cậu thấy hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau ở phía đó.

"Thế, ông bảo ta phải nghe theo ông á?"

"Không, không tới mức đó đâu. Tôi chỉ yêu cầu cậu rèn luyện những kĩ năng cơ bản dưới sự bảo trợ của chúng tôi trong vòng hai năm thôi."

"Bảo trợ? Luyện tập kĩ năng cơ bản? Ý ông là nơi này quá nguy hiểm đối với ta? Cựu thủ lĩnh của Nokrim, kẻ cai trị thành trấn? Nên nhớ giờ ông đang nói chuyện với ta đấy. Có phải ông đang nói, Dokgo Hoo vĩ đại này phải tuân lệnh ông, một tên thường dân thấp kém!? Bắt ta phải trốn chui trốn nhủi đây nghe ông sai khiến, tập luyện ba cái kĩ năng vớ vẩn đó chỉ vì chỗ này nguy hiểm á?!"

Gã đàn ông mặc áo da hổ đứng phắt dậy. Gã khá cao, đầu gần chạm trần. Gã tức tối đập sầm xuống bàn.

Rầm!

Cú đập cực khủng bố, đủ sức nghiền nát cả một con quái vật to bằng ngôi nhà, giáng thẳng xuống mặt bàn.

Song, chiếc bàn vẫn nguyên vẹn.

Thậm chí nó còn chẳng bị xước lấy một vết. Nhờ có lớp sơn dầu mà mặt bàn vẫn sáng bóng.

Khuôn mặt của gã đỏ như trái cà chua chín.

'Chắc hắn nghĩ mình có thể đập vỡ cái bàn.'

Vulcan liếc sang cái gã tự xưng là 'kẻ cai trị thành trấn', Dokgo Hoo.

Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng gã đô con, cao hơn hai mét đang bừng bừng lửa giận. Cái cảnh tượng đáng xấu hổ ban nãy đã khiến cho gã vô cùng phẫn nộ.

Truyện Chữ Hay