Cậu chẳng thể nhớ nổi mình đã đi như thế này bao lâu rồi.
Cũng phải hơn chục lần cậu lê bước qua cái địa hình gồ ghề này.
Đến mức Vulcan cảm thấy một con quái vật xuất hiện còn khó, chứ nói gì đến lối ra.
Đã nhiều lần cậu cố giữ cho đầu óc tỉnh táo khỏi bị trì độn bởi nỗi giày vò tuyệt vọng. Thứ độc dược tinh thần đó bắt đầu gặm nhấm bên trong cậu.
'Chẳng có bất kì sinh vật nào ở đây.'
'Không... Phải chăng kế hoạch của chúng là đợi cho mình yếu đi rồi nhảy ra phục kích từ trong bóng tối?'
'Không không.... nếu chọn kế đó thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Mình chỉ cần tĩnh tâm.'
'Mình bắt đầu đi cũng được một tuần rồi, lối ra ở chỗ quái nào vậy?'
'Giá như được ngắm thứ gì đó khác, nhưng than ôi chỉ toàn là đá....'
'Nếu như mình phải bước đi như thế này mãi mãi...'
'Đừng bảo nơi này chỉ có thế thôi ư.'
'Liệu mình có thể... trở về nhà?'
'Bố, mẹ... mình nhớ họ...'
'. . . .'
Dần dần, nỗi thao thức cùng cơn trống rỗng đã bào mòn tâm trí cậu, tựa như chiếc lá nhỏ bé bị sóng dữ đánh trôi.
Một tháng lẳng lặng qua đi. Bóng tối tĩnh mịch đã bao trùm tất cả tự bao giờ mà cậu chẳng hề hay biết.
Tầm nhìn tối mù, thính giác cũng vô dụng. Rồi dần đến khướu giác, sau tới cả xúc giác.
Cả năm giác quan đều tê liệt, màn đêm sâu thẳm nhấn chìm tất thảy. Cậu chẳng còn cảm nhận được gì nữa. Cái thứ gọi là 'cảm giác' ấy đã biến mất từ lâu.
Vulcan tiếp tục lê bước như một cái máy. Cảm quan trì độn hiện giờ của cậu chỉ có thể tiếp nhận được âm thanh của Hệ thống.
[Bạn đã vượt qua bàn Trung Bình của nhiệm vụ.]
[Bạn đang tiến vào lãnh thổ Asgard – Độ khó: Địa Ngục.]
[Màn 1. Thành phố Beloong.]
Bóng đêm dần tiêu tan, nhường chỗ cho ánh sáng chói lòa, lúc này, Vulcan như được thức tỉnh thực sự.
-o0o-
Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là cánh đồng cỏ rộng bát ngát. Màu xanh tươi của ngọn cỏ khiến Vulcan như được tái sinh, giải thoát cậu khỏi bãi sình lầy đen tối. Nhưng cậu vẫn còn những nghi vấn chưa thể giải đáp.
'Mình cứ tưởng thử thách cuối cùng này là chiến với một con quái vật boss hay thám hiểm hầm ngục cổ đại gì đó chứ...'
Nhưng trước mặt cậu lúc này đây là một khung cảnh vô cùng yên tĩnh, thanh bình. Vulcan chưa lường trước được tình huống này.
Nghĩ ngợi một hồi, Vulcan mở cửa sổ nhiệm vụ lên kiểm tra, nhưng vẫn chẳng thấy gì khác ngoài [Nhiệm vụ cuối cùng - Tiến vào Asgard].
Có lẽ là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ trong vô thức, hoặc là cậu đã vào đến Asgard.
'Không thể nào. Đừng có nói mấy cái nhiệm vụ tên nghe thì sặc mùi làm màu kiểu 'nhiệm vụ cuối cùng' này lại chẳng có tí phần thưởng gì đấy chứ?'
Vulcan quyết định chờ thêm một chập, xem thử có phải do Hệ Thống thông báo trễ hay gì không. Nhưng cậu chỉ nhận được sự im lặng và làn gió man mát từ nơi cuối đồng cỏ.
Vulcan không thể đợi lâu hơn nên đành bắt đầu cất bước. Cậu phóng tầm mắt ra xa, quan sát thấy một con đường đất trên vùng đồng cỏ này. Đường đủ rộng cho hai xe ngựa đi cùng lúc.
'Rõ ràng là mình nên đi theo con đường này.'
Thỉnh thoảng cũng có những nhiệm vụ bất tiện như này xuất hiện.
Vulcan thoáng nghĩ đến việc dùng kĩ năng để di chuyển nhanh hơn, nhưng lại thôi. Tốt hơn là nên để dành sức, biết đâu sau lại cần.
Vulcan thong thả dạo bước trên con đường.
"Mẹ kiếp!"
Sau hai tiếng cuốc bộ, Vulcan trông thấy một tấm bảng, đọc xong, cậu không kiềm được mà buông lời văng tục.
'200km nữa đến thành phố Beloong.'
Dù đã biết nơi mình cần đến rồi, nhưng Vulcan vẫn chưa thể yên tâm. Cậu chưa từng thấy dòng chữ được viết trên tấm bảng bao giờ.
Tuy hệ thống có thể dịch được ngôn ngữ khác, nhưng nó chỉ cho ta biết được ý nghĩa. Tức Vulcan không thể tự học ngôn ngữ mới.
'Chà, thứ ngôn ngữ này chắc chắn không đến từ Trái Đất, cũng không phải của Rubel. Ha! Thế nghĩa là mình vẫn chưa thể quay về Trái Đất được. Khốn kiếp!
'Mà biết đâu mình đã trở về và đây chỉ là một chốn khỉ ho cò gay nào đó trên Trái Đất thì sao?' – Trên đường đi Vulcan thầm cầu mong đó là sự thật.
Rồi cậu cũng mau chóng từ bỏ hy vọng hão huyền đó. Thực tế quá đỗi nghiệt ngã.
"Ha..."
Vulcan thở dài.
Chẳng có gì là dễ dàng cả; từ lúc bắt đầu, cho đến tận bây giờ.
Vulcan rũ bỏ nỗi u sầu. Về mặt tích cực, cậu đã tìm được đường đến thành phố mới. Đó là một bước tiến lớn.
Nếu cậu chuyển sang dạng lôi tinh tinh và bay một mạch đến đó thì chỉ mất chưa đến nửa tiếng. Chẳng việc gì cậu phải giữ sức nữa.
Cũng hơn hai tiếng rồi cậu chưa thấy con quái vật nào.
"Linh Thể."
Dứt lời, xương và thịt của Vulcan tan vào không khí, đổi chỗ cho sấm sét. Chỉ trong chốc lát, một tinh linh Vulcan đã xuất hiện.
"Khởi hành nào."
Sự phấn khích chạy dọc khắp người Vulcan khi cậu bay lướt qua đồng cỏ.
Bỗng, bóng dáng một con quái vật nhỏ bé lọt vào mắt cậu.
Con quái vật trông như orc hay goblin đó, đang tiến với chỗ cậu với món vũ khí trong tay không chút sợ hãi.
"Hả, từ hồi tới đây mình cứ lo mãi, thế mà loại quái mình gặp đầu tiên lại là con quái nhãi nhép này á? Đùa nhau à."
Vulcan nhếch mép, liếc xéo con quái vật.
Lúc đầu chỉ là một chấm nhỏ phía xa, nó dần dần trở nên rõ ràng hơn khi cậu tiến đến gần.
Ngay khi con quái vật lọt vào tầm, Vulcan lập tức phóng một mũi Thương Sấm Sét rồi tiếp tục hướng về thành phố Beloong mà không hề giảm tốc.
Bất thình lình, con quái vật vừa trúng đòn đó lại nhảy ra chặn đường cậu.
Vulcan thoáng thấy bối rối.
'Nó chưa chết? Chẳng phải chỉ là một con quái quèn thôi sao?'
Vulcan cẩn thận quan sát kĩ con quái vật.
"Krrr... Krrrrak."
Nó là một con goblin.
Đáng ra nó chỉ là một con goblin. Tuy có hơi bự hơi goblin bình thường một chút, nhưng với vẻ ngoài – tai to, mũi vênh, da xanh lè; đích thị là goblin, không lẫn đi đâu được.
Vulcan cạn lời trong một khắc.
Cấp độ trung bình của goblin là 10. Lâu lâu cũng có mấy con boss đột biến có thể lên tới cấp 25. Nhưng chung quy lại, chúng không thể nào chịu nổi một phát Thương Sấm Sét của một kẻ cấp 99 được.
Con quái vật gần như chẳng xây xát chút nào. Ngược lại còn bừng bừng sát khí.
'Cái quái gì vậy!'
'Có thể nó không phải goblin chăng?' nghĩ bụng, Vulcan kiểm tra bảng trạng thái của nó.
[Goblin Du đãng Mukushu.]
[Cấp độ 90.]
"..."
Kẻ địch mạnh thứ hai từng chạm trán.
Quái vật hùng mạnh và hung bạo nhất là boss cấp 97: Elder Lich Frezole.
Thế mà con quái vật toát ra vẻ kiêu ngạo và xấu xa này lại chẳng phải một con golem mythril cổ đại, hay một con quỷ cấp cao, càng không phải một con quái vật khổng lồ dữ dằn gì đó nốt.
Mà chỉ đơn thuần là.... một con goblin.
Thực lòng mà nói, Vulcan đã buông lơi cảnh giác.
Có những con quái vật dễ hoặc khó hạ gục hơn nhiều so với cấp độ của chúng.
Tuy nhiên, đó là do sự khác biệt về kĩ năng chứ không phải cấp độ có gì nhầm lẫn.
Dù so với Vulcan hồi còn ở cấp 5 goblin cũng là một đối thủ rất yếu ớt, bởi cậu rất mưu trí và sở hữu kĩ năng chiến đấu tương đối tốt. Lên đến cấp 30 thì bọn chúng chẳng hơn gì lũ sâu bọ nhỏ bé, không đáng để đếm xỉa tới. Nên thật khó tin khi cái con 'sâu bọ' ấy đang tỏa ra sát ý cực mạnh, tay thì vung vẩy cây đao lưỡi cong với tốc độ còn nhanh hơn cả lũ Tử vong Kỵ sĩ.
Cậu không thể nào không ngạc nhiên cho được.
Kinnngg!! Gaaaakinggggg!!!
Động tác vung đao của con goblin Mukushu đó vi diệu tới mức mắt thường còn khó mà theo kịp. Dựa vào thế đứng và đao pháp đó thì rõ ràng, nó chỉ là tay mơ; song, tốc độ và uy lực thì chẳng kém gì cao thủ. Nó như toát ra một ý chí mạnh mẽ, sẵn sàng nghiền nát mọi thứ cản đường. Cái khí chất như của một vị chiến tướng của một triều đại cổ xưa từ cả ngàn năm trước... làm Vulcan cảm thấy rất đáng ngại.
'Một thanh kiếm... vẫn không đủ.'
Vulcan công nhận kẻ thù trước mặt mình.
Con quái vật này ít nhất cũng phải xếp tốp đầu cấp 90, không đơn thuần là một con goblin nhãi nhép. Chẳng có lí do gì cậu lại không dốc toàn lực đối chiến.
Vulcan phóng về phía Mukushu với thanh kiếm trên tay. Vũ khí va chạm mạnh, Vulcan lùi lại, giữ khoảng cách với con goblin.
"Lửa địa ngục! Lửa địa ngục!"
Hai quả thiên thạch cỡ đầu người bọc trong ngọn lửa hung bạo xuất hiện sau lưng Mukushu.
Vulcan bắt đầu điều khiển một quả 'Lửa địa ngục' tấn công kẻ thù. Viên thiên thạch rực lửa rạch ngang bầu trời rồi lao thẳng xuống đầu con goblin. Viên thứ hai lơ lửng trên không trung, chờ thời cơ để tấn công tiếp nếu Mukushu tránh được phát đầu tiên.
'Ngay khi né đòn thứ nhất, ta sẽ tiêu diệt mi với chiêu Lửa địa ngục thứ hai cùng với Lôi Thần!'
Không ai có thể né nổi đòn kết hợp giữa quả Lửa địa ngục và Lôi Thần sau khi vừa tránh phát Lửa địa ngục đầu tiên với tốc độ cao.
Ít nhất cũng đủ để đả thương Mukushu, khiến cho trận chiến dễ thở hơi một chút.
Vulcan nắm chặt thanh kiếm, trong đầu chắc mẩm rằng mình đã thắng.
Nhưng, Mukushu lại cục súc hơn cậu tưởng.
"Krrrrp!"
Bốpp!!
Mukushu tung ra một cú đá ngược bằng chân trái vô cùng dị.
Lửa địa ngục dội thẳng lại vào Vulcan, lực còn được gia tốc lên nhiều lần bởi sức mạnh thuần túy của Mukushu.
"...!"
Vulcan nhanh chóng định thần lại, và rút thanh Lôi Thuần Đao, chém một cú thật mạnh để chuyển hướng Lửa địa ngục.
Lập tức, hai mảnh vỡ lướt ngang cánh đồng, nhắm thẳng vào chân và ngực cậu. Vulcan bật lên cao tránh được.
Ánh mắt của Vulcan và Mukushu giao nhau giữa không trung. Vulcan chợt thoáng thấy lo lắng và tự hỏi liệu có phải con goblin đó vừa trưng ra một nụ cười tự mãn không. Đột ngột, một đường kiếm hình chữ chi[note18690] dài hơn 10 mét xuất hiện từ khuỷu tay Mukushu.
"Linh Thể!"
Chuyển sang dạng tinh linh, cậu đã kịp thời né đòn. Sóng xung kích và tiếng âm của sấm sét vang vọng đến mọi ngóc ngách của cánh đồng.
Cả vùng đồng cỏ như bị rạch nát khi vết chém hình chữ thập lướt qua. Chỉ còn hai thứ đập vào mắt; một khung cảnh hư ảo hiện ra khi nguyên một mảng trời bị cắt ngọt như không, và tên goblin Mukushu cười khì thỏa mãn với màn khởi động vừa nãy.
*Nhếch mép.*
Tuy là hai loài khác nhau, nhưng Vulcan rất hiểu điệu cười man rợ đó của Mukushu. Từng tế bào trong cơ thể cậu như gào thét và bảo cậu phải mau chóng di chuyển.
Vulcan quyết định thử kĩ năng mới lên con goblin.
"... Địa Ngục Lửa Thiêu."
Một lượng lớn ma lực bị tiêu hao sau câu thần chú. Lượng ma lực khổng lồ đó cũng chỉ đủ để duy trì kĩ năng này chưa đến một phút. Không thể sử dụng siêu cấp ma pháp này hai lần liên tiếp mà không bổ sung thuốc mana được.
'Mà mình cũng không thể làm vậy, vì cần phải đợi đến hai tiếng để có thể dùng tiếp.'
Song, chỉ cần mươi giây là quá đủ, huống chi một phút.
"Kiirrriii? Kirrriiikk!!"
Ngọn lửa tuôn trào từ dưới chân Vulcan, thiêu đốt mọi thứ trong bán kính nửa cây số.
Không nơi nào không có lửa. Và biển lửa vô tận này không thể nào dập tắt bởi cái vết chém hình chữ chi đó được.
Tiếng thét của Mukushu vang lên, biểu cảm của khuôn mặt nhưng thể đau đớn đến tột cùng.
"Kkkiii!!!!!! Kirik!!! Kuu.... KKKKRRIIII!!!!"
Nó nhận ra mình không thể chống đỡ ma pháp này được, đành nhanh chóng tháo chạy và giữ cảnh giác với Vulcan. Chỉ có năm trăm mét. Chạy nước rút vài giây thôi là nó sẽ thoát được. Song, đời nào Vulcan lại để chuyện đó xảy ra.
"Bộc Phá!"
Tiếng sấm gầm vang, xé toang mặt đất, tựa như một ngọn núi lửa phun trào.
Mukushu định né vụ nổ, song, vai trái của nó đã bị lửa ăn sâu đến tận xương. Nó không thể sử dụng tay trái để chống đỡ được.
"Các ma pháp hệ lửa khác không thể sánh được. Chiêu này thu hút toàn bộ nguyên tố gây cháy xung quanh mình lại. Địa Ngục Lửa Thiêu quả là một kĩ năng tuyệt vời."
"KKRAWWWWWR!!"
Mukushu xông thẳng về phía Vulcan gầm một tiếng thống khổ và phẫn uất.
Nó không thể chạy được vì Bộc Phá, cũng không thể đứng yên làm mồi cho Địa Ngục Lửa Thiêu. Ngay khi nhận ra cách duy nhất để thoát khỏi là tiêu diệt kẻ niệm chú, nó lập tức xông vào không do dự.
Thanh đao lưỡi cong trên tay nó bừng lên sát khí cực mạnh.
Song, Vulcan chẳng hề cảm thấy tí đe dọa nào.
"Linh Thể."
Thân thể Vulcan tiêu tán, và nhanh chóng hợp thành một tinh linh lửa. Mukushu giáng mạnh thanh đao với toàn bộ sức lực nhắm vào cậu, nhưng, thân ảnh Vulcan đột ngột xuất hiện sau lưng nó. Tay phải cậu nắm chặt thanh Jinroi. Nó tỏa ra vầng hào quang rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Ánh mắt Mukushu dấy lên một nỗi kinh hoàng khi nó ngoái đầu lại nhìn Vulcan đang chuẩn bị vung kiếm. Một giọng nói tàn nhẫn vang lên từ xa.
"Lôi Thần Chi Phạt[note18691]."
Con goblin bị chẻ đôi, từ đỉnh đầu cho đến háng, bằng một đường kiếm vô cùng hoàn mĩ.