"Nói thật, khi hay tin chú mày đơn thương độc mã đánh bại Uruo ta còn không tin nổi đấy. Nếu là đấu tay đôi thì còn có khả năng, nhưng tên khốn đó đời nào đi một mình."
"Lẽ nào ông nghĩ tôi hợp tác với ai khác à? Tôi có quen biết ai đâu."
"Không quen ai? Sao chú lại bảo không? Chẳng phải chú mày với Dokgo Hoo là đồng môn sao?"
"À, có huynh ấy."
Mới chưa đầy hai tuần trôi qua nhưng Vulcan lại có cảm tưởng như cậu đã không gặp Dokgo Hoo một thời gian dài rồi.
'Chắc do mấy vụ việc này ập đến dồn dập quá.'
"Dù sao thì tôi đã tự mình đánh bại Uruo."
"Được rồi. Ta tin chú. Dẫu vậy ta vẫn không ngờ chú dám đối đầu với Lee Jung Yup."
"Thực ra thì chưa có động thủ gì đâu. Hắn tự động thoái lui trước."
"Vậy hả? Hừm... Hắn ta mưu tính cái quái gì không biết nữa. À, đấy không phải việc chính."
Đoạn Jake lấy từ trong kho đồ một cuộn giấy và vài thứ khác. Vulcan lén liếc nhìn. Đó là một tấm bản đồ.
"Với trình độ của chú thì vừa đi sâu vào cổng Nam vừa bảo vệ cho ta cũng không thành vấn đề, đúng không?"
"Ừm... chắc là được, cơ mà ông lựa chỗ nào ít quái vật thôi nhé?"
Thành thực mà nói, Vulcan thấy khá phiền.
Cỡ như Jake thì chỉ cần bị lũ quái vật cào nhẹ một phát thôi cũng đủ ngủm thật rồi.
"Dĩ nhiên. Ta cũng biết trân trọng cái mạng của mình chứ. Nhớ cảnh giác sau lưng ta đấy."
"Biết rồi."
"Giáp Ma lực, Lôi Ưng."
Sau khi niệm phép bảo hộ lên Jake, Vulcan dùng thêm một kỹ năng dò tìm.
Jake đi trước dẫn đường rất tự tin, Vulcan lẽo đẽo theo sau liên tục nhìn ngang ngó dọc.
Jake không nói khoác về chuyện sống đã lâu ở thành phố Beloong.
Dọc đường gần như không hề có con quái nào lao tới tấn công Jake và Vulcan cả. Lâu lâu lại có con Orge Hai đầu xông tới nhưng cũng nhanh chóng bị xử đẹp.
Hầu hết lũ quái vật đều đi một mình thay vì kéo cả bầy đàn. Ở nơi mà quái vật luôn đông hơn người như cổng Nam, Vulcan thấy lạ là đường hai người đi rất vắng vẻ.
Đến độ không thấy bóng dáng một con quái chứ đừng nói là người.
Cả hai đến đích an toàn. Chẳng biết tự khi nào, quang cảnh đồng cỏ đã chuyển sang một vùng đất cằn cỗi. Ngoài ra, có một thứ lọt vào mắt Vulcan. Năm tảng đá lớn, hệt như một tàn tích cổ đại trong truyền thuyết, xếp thành hình ngũ giác.
"Đến nơi rồi đấy."
"Ở đây có cái quái gì đâu."
Đến một cái Cây cấp độ Tối đa còn chẳng thấy đâu huống hồ gì là quái vật. Chỉ là một vùng đất khô cằn.
Jake lờ đi lời bình phẩm pha chút than vãn của Vulcan. Thay vào đó, Jake lôi ra một chiếc chậu gỗ và một cái máy nghiền. Trong chậu còn vương lại chút máu khiến Vulcan không khỏi hoài nghi về công dụng của nó.
"Này Jake, mấy thứ đó là..."
Vulcan tò mò cất tiếng hỏi, song chẳng mấy chốc, khuôn mặt cậu lập tức hóa đá.
Bụp!
Trước khi Vulcan để ý, trong chậu đã xuất hiện mấy cánh tay Goblin và Orc. Bỏ thêm cuộn giấy bí ẩn vào chậu, Jake bắt đầu dồn lực nghiền nát chúng.
Bụp! Bụp!
Roẹt... Roẹt...
Mỗi lần Jake dập mạnh xuống, máu đỏ lại bắn lên tung tóe. Bỗng, gương mặt vô cảm của Jake nở một nụ cười nhạt, có lẽ Vulcan hoa mắt cũng nên. Trông thấy vẻ mặt rùng rợn của Jake, Vulcan bất giác lùi mấy bước.
Bụp! Bụp!
Từng miếng thịt quái vật bị nghiền nát thành vụn.
Sau một hồi nghiền liên tục, Jake ngừng tay nghỉ lấy hơi. Mỉm cười thỏa mãn, Jake quay sang Vulcan.
"Hửm? Chú mày bị sao thế?"
"... Câu đó tôi hỏi mới đúng, Jake. Ông vừa làm cái quái gì vậy? Mai táng thi thể à?"
Jake ngớ người nhìn Vulcan rồi phá lên cười.
"Haha. Không đâu. Ta quên chưa giải thích trước nên chú hiểu lầm là phải. Mà cũng sắp xong rồi nên lát nữa ta sẽ nói sau. Truyền Ma lực."
Jake giương tay về chiếc chậu và truyền ma lực vào.
Ma lực chảy từ tay Jake vào trong chiếc chậu. Bấy giờ thấy tò mò, Vulcan theo dõi Jake và tưởng tượng chuyện sẽ xảy ra.
Chừng một phút trôi qua.
Truyền ma lực xong xuôi, Jake rút tay lại và rồi, luồng ánh sáng đỏ trào ra từ trong chậu.
Thứ ánh sáng kỳ bí đáng ngờ, đỏ tựa máu tươi, dần phình to. Cuối cùng, nó tạo thành một hình bầu dục, vừa đủ cho một người chui lọt.
Nhìn vào đó, Jake cất giọng,
"Từ giờ trở đi, đây sẽ là bãi săn của chú."
"... Lẽ nào làm tất cả cái trò đó chỉ để triệu hồi thôi nhé?"
"Quà trình cũng hơi phiền phức nhỉ?"
Jake cười giòn giã. Vulcan đáp,
"Không chỉ hơi thôi đâu. Đừng bảo tôi cũng phải làm y thế mỗi lần đến đây chứ?"
"Chú mày hiểu nhanh đấy. Ta sẽ cho chú mượn cái chậu với máy nghiền. Nguyên liệu ta sẽ đưa sau."
Rầm!
Lăn lăn lăn
Chiếc chậu và máy nghiền, vẫn còn sót lại máu, lăn đến chân Vulcan. Vulcan lùi bước phản đối,
"Có nhất thiết phải làm mớ loằng ngoằng này không? Cổng Nam này thiếu gì bãi quái để săn."
"Gì cũng có cái giá của nó."
Jake tiến lại gần thì thầm vào tai Vulcan. Quanh đây không có ai nghe lén cả, Vulcan nghĩ Jake chỉ làm quá lên, nhưng những lời Jake nó khiến Vulcan không khỏi ngạc nhiên.
"Nơi này... Có một nhiệm vụ ẩn."
"... Có những thứ khác ngoài nhiệm vụ chính ư."
"Ta không rõ còn cái nào khác nữa, nhưng ở đây chắc chắn là có. Ta biết bởi vì ta từng vào đó một lần rồi."
Nhìn vào cánh cổng, Jake nói thêm,
"Khi nào vào rồi chú mày sẽ hiểu, thông báo nhiệm vụ sẽ xuất hiện. Quái trong đó tầm cấp 350. Ta không biết con trùm. Ta chỉ đến lối vào cùng sư phụ rồi trở ra thôi. Sư phụ cũng chính là người cho ta biết về nơi này."
"Ông cũng có sư phụ à?"
"Đã từng. Giờ ông ấy đã lên Màn 2 rồi. Chà, không phải là sư phụ dạy võ hay gì đâu. Biết nói sao ta, ông ấy giống như ân nhân của ta hơn, đã cưu mang ta và tiếp cho ta động lực để sinh tồn ở thế giới này. Mánh kinh doanh cũng là ta học được từ sư phụ."
Đôi mắt Jake nhìn về xa xăm. Có lẽ gã đang hồi tưởng về quá khứ. Tuy rất nóng ruột muốn biết thêm, song để lấy được thiện cảm với Jake, Vulcan quyết định im lặng chờ. Mất một lúc sau, Jake mới tiếp tục giải thích.
"Ồ, ban nãy ta hoài niệm quá. Xin lỗi nhé. Nói đến đâu... à phải rồi. Lũ quái vật trong đó rất nhanh nhẹn. Chúng không mang vũ khí hay áo giáp, nhưng nanh vuốt thì cực kỳ sắc bén. Bọn chúng khá đông... và có vẻ chúng sẽ tái sinh trở lại khi ta rời khỏi hầm ngục. Thực ra, ta chưa từng cho ai khác biết về chỗ này. Với cả ta cũng không thể tự mình quét sạch hầm ngục này được."
"Nếu trong đây có nhiều quái vật thì chẳng phải càng có lợi cho ông à, Jake? Những người ông đã từng đầu tư..."
"Giết một con quái vật không hề có vũ khí hay áo giáp thì xơ múi được gì cơ chứ? Ta tiết lộ cho chú là bởi chú là Người chơi."
"À, phải ha."
Vulcan chợt thấy năng lực của Hệ Thống thật hữu ích.
Đoạn Jake lấy ra một đống tay Goblin, Orc cùng một chồng cuộn giấy giao cho Vulcan. Vulcan gạt đống thịt quái vật đó sang bên rồi mở cuộn giấy ra đọc.
[Vật phẩm sử dụng - Cuộn Trở về]
*Chỉ dùng được khi không chiến đấu. Có thể dịch chuyển đến quảng trường trung tâm thành phố Beloong.
"Cái này..."
"Giống như ta làm lúc trước, bỏ một cái tay Orc, một Goblin và một cuộn vào trong chậu rồi nghiền thành mảnh vụn. Sau đó, truyền ma lực vào rồi cánh cổng dẫn đến 'Hầm ngục bị Quên lãng' sẽ mở ra. Mấy cuộn này đắt lắm nên giữ gìn cẩn thận đấy."
Dứt lời, Jake châm một điếu thuốc và xé cuộn giấy. Vulcan gật đầu.
"Cảm ơn. Tôi nhất định sẽ trân trọng chúng."
"Còn về vật phẩm, khi nào ghé qua trấn thì đưa ta đó."
Jake vẫy tay chào và biến mất theo luồng sáng màu lam.
Vulcan đứng nhìn nơi Jake vừa đi khỏi một lúc, rồi chuyển sang cánh cổng đỏ.
Chỉ mới nhìn vào đã thấy sởn gai ốc.
Thứ quỷ khí đáng ngại cuồn cuộn tuôn trào, nhưng cũng không có đường quay lại.
"Đến lúc vào rồi."
Vulcan hít một hơi thật sâu và chầm chậm tiến vào cánh cổng.
[Nhiệm vụ xuất hiện!]
[Nhiệm vụ ẩn - Đánh bại Vua Báo, Trùm cuối của Hầm ngục bị Quên lãng.]
[Độ khó - C (Tiêu chuẩn Asgard)]
[Phần thưởng - Tùy chọn một kỹ năng hoặc vật phẩm bất kỳ.]
Một hầm ngục đã chìm vào quên lãng, có thể tiến vào từ cánh đồng ở cổng Nam thành phố Beloong. Đánh bại Vua Báo, quái vật trùm.
*Giới hạn cấp độ vào phòng Boss - cấp 300 (khuyến nghị cấp 380 trở lên)
*Vua Báo rất nhanh nhẹn và bền bỉ. Hãy cẩn thận khi hắn phẫn nộ.
"Quả là một nhiệm vụ thật."
Từ hồi đến Asgard, Vulcan rất buồn vì chẳng có lấy một cái nhiệm vụ thông thường nào chứ nói gì đến nhiệm vụ ẩn. Trông thấy nhiệm vụ hiện ra trên màn hình Hệ Thống, Vulcan tươi tỉnh hẳn lên.
"Chà, mình sẽ không được thử đánh con trùm nếu chưa đạt cấp 300."
Phòng boss sẽ bị khóa cho đến khi Vulcan đủ tiêu chuẩn cấp độ.
Ánh mắt Vulcan đổ dồn vào mục phần thưởng. Cậu khá thích phần lựa chọn một thứ bất kỳ. Đặc biệt, chọn một kỹ năng thì lại càng khoái hơn.
'Nếu phải chọn giữa kỹ năng và vật phẩm, dĩ nhiên mình sẽ lấy kỹ năng.'
Vulcan đã được Beruneru dạy cho rất nhiều ma pháp. Song cậu vẫn không kiềm được lòng tham với các kỹ năng. Ở ngoài kia ắt phải có nhiều chiêu thức mạnh mẽ mà Beruneru không biết. Lẽ dĩ nhiên, Vulcan hết sức kỳ vọng.
Vulcan chẳng cần bận tâm đến trang bị. Vì đã có hàng do Jake tài trợ cho đến cấp 450 rồi.
Cậu nhắm sẵn một kỹ năng từ trước rồi.
'À, trước khi bắt đầu... có một thứ mình phải thử.'
"Lửa Địa ngục."
Vulcan tung Lửa Địa ngục bằng Hệ Thống.
Sau khi dành chút thời gian kiểm tra lại cơ thể, Vulcan niệm chú Lửa Địa ngục theo cách truyền thống.
Ngọn Lửa Địa ngục màu lam bừng cháy dữ dội. Cảm nhận sức nóng từ ngọn lửa áp vào da mặt, Vulcan nghĩ bụng,
'Đúng như mình nghĩ, gánh nặng về thể xác lẫn tinh thần khi sử dụng Hệ Thống được giảm đi đáng kể.'
Từ hồi bái sư Beruneru, cậu đã bị nhồi nhét cả mớ điều về 'nhược điểm của Hệ Thống' đến mức cậu đã thuộc làu làu.
Nhưng đó chỉ là quan điểm của Beruneru, một người ngoài cuộc, với Hệ Thống.
Với Vulcan, người đã đạt đến đỉnh cao trên cả Hệ Thống lẫn ma pháp truyền thống, cậu khẳng định cả hai đều có lợi thế riêng.
Ưu điểm lớn nhất của phương thức truyền thống là có khả năng tung phép mà không cần hô thần chú.
Qua phương thức truyền thống, Beruneru đã chứng tỏ sự biến hóa khôn lường khi tung phép lúc nào mà chẳng ai hay. Sau khi quan sát Beruneru, Vulcan cũng hiểu tại sao lão cứ luôn mồm gọi cái ma pháp của Hệ Thống là rác.
So với sử dụng Hệ Thống, thực hiện theo cách truyền thống tiêu tốn nhiều ma lực và trí lực hơn. Bù lại, ma pháp luôn luôn được kích hoạt ngay lập tức.
Mặt khác, điểm mạnh của Hệ Thống là hết sức dễ dùng.
Chỉ cần hô lệnh kỹ năng, ma pháp sẽ tự khắc tung ra mà chẳng cần tốn một giọt mồ hôi nào. Đây sẽ là một quân bài hữu dụng trong những tình huống Vulcan bị suy kiệt tinh thần do sử dụng ma pháp quá độ.
Vulcan tin rằng yếu tố 'dễ sử dụng' của Hệ Thống là một lợi thế vô cùng lớn.
'Dĩ nhiên, nó cũng có nhược điểm chí mạng.'
Thứ nhất, ma pháp Hệ Thống bắt buộc phải hô lệnh kỹ năng, và thứ hai, ma pháp Hệ Thống không thể điều chỉnh được uy lực.
Trong hai, cái đầu tiên rõ ràng là một bất lợi cực lớn. Vào những thời khắc quan trọng như giữa trận chiến thì đó chính là điều phiền toái nhất.
Tuy nhiên, vài hôm trước, Vulcan đã gặp người có thể giải quyết phần nào gánh nặng ấy.
Kẻ cầm đầu Liên minh Người chơi, Uruo.
Hắn đã cho Vulcan thấy một cách sử dụng Hệ Thống hoàn toàn mới.
'Cũng bởi mình chẳng hề có ý định thử. Khá chắc là mình sẽ làm được. Về mặt am hiểu ma pháp thì mình vượt xa Uruo. Chỉ cần bỏ ra chút thời gian là được...'
Vulcan đã chiến một trận với Liên minh Người chơi.
Lối đánh của Uruo tái hiện trong đầu cậu, cái cách hắn rút ngắn lệnh kỹ năng và trên hết là cách hắn khống chế Vulcan hô lệnh kỹ năng.
Ngoài ra, Vulcan nghĩ bản thân mình đủ khả năng dùng phép bằng Hệ Thống mà không cần nói một lời nào.
"Hừm."
Dập ngọn Lửa Địa ngục đang rừng rực cháy, Vulcan hướng mắt về cánh cửa dẫn đến lối vào hầm ngục.
Cánh cổng chạm khắc một con quái thú nào đó mà Vulcan chưa bao giờ thấy. Song Vulcan tính hoãn thời gian vào hầm ngục lại.
"Giờ, mình có nên thử tí không nhỉ?"
Vulcan ngồi bệt xuống và hồi tưởng lại trận đấu với Uruo.
Soi kỹ từng chi tiết mà lần trước đã bỏ sót, phân tích tất tần tật mọi thứ, cố tường tận toàn bộ. Vulcan dần chìm vào thế giới của riêng mình.
Bên trong hầm ngục bị quên lãng, khóa tu luyện đơn độc của Vulcan chính tức bắt đầu.