"Úi, nóng."
Thấy ngọn lửa lan rộng đến dưới chân mình, Dokgo Hoo mau chóng di chuyển ra xa hơn để giữ an toàn. Bọc khí khắp người, gã quắc mắt nhìn Vulcan ở đằng xa.
'Thằng khỉ này chẳng biết tôn trọng người lớn tí nào, đúng là bất kính!'
Lẽ ra Vulcan nên cảnh báo trước khi dùng một chiêu đốt lửa tưng bừng khắp nơi như thế này. Dokgo Hoo hướng mắt về phía Vulcan với gương mặt bất mãn.
Phớt lờ thái độ của Dokgo Hoo, trong đầu Vulcan bây giờ chỉ tính cách để gây ra càng nhiều sát thương càng tốt.
"Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu..."
Miệng Vulcan liên tục lẩm bẩm thần chú. Những quả cầu lửa kích thước chừng nắm tay xuất hiện và lơ lửng xung quanh cái cây, số lượng không ngừng tăng lên.
'Thay vì một ma pháp cao cấp, mình sẽ chọn Bộc Phá!'
Ban đầu, Vulcan dự định sử dụng Hơi Thở của Rồng, một kỹ năng huyền thoại.
Sức công phá của chiêu Hơi Thở của Rồng tỉ lệ thuận với thời gian tập trung ma lực. Nếu kết hợp Hơi Thở của Rồng với Địa Ngục Lửa Thiêu thì chắc chắn sẽ mang lại một đòn hủy diệt không tưởng.
Nhưng, sau khi suy tính cẩn thận, Vulcan phát hiện ra một sự kết hợp đơn giản nhưng cũng uy lực không kém.
Sát thương của Bộc Phá tăng theo cấp số nhân tùy thuộc vào số ngọn lửa xung quanh.
Địa Ngục Lửa Thiêu biến môi trường xung quanh thành biển lửa và gia tăng 20% sức mạnh cho ma pháp nguyên tố lửa.
Vô Hạn Hỏa Cầu có thể niệm liên tiếp.
Nếu dồn một lượng lớn Vô Hạn Hỏa Cầu rồi kích hoạt Bộc Phá, cậu chẳng thể tưởng tượng nổi sức phá hoại mà nó gây ra sẽ khủng khiếp đến mức nào.
Sức mạnh hoàn toàn vượt trội so với một kẻ cấp 99.
Khóe miệng Filder khẽ nhếch lên khi nhìn Vulcan.
Khác với Dokgo Hoo phải chạy đi chỗ khác tránh vì sức nóng của ngọn lửa, Filder vẫn đứa yên tại chỗ cũ, không nhúc nhích dù chỉ một ly.
'Thực lực áp đảo các ngươi chơi thông thường khác.... Các chiêu thức cũng không phải tung bừa mà đã được tính toán sẵn để phối hợp tăng sát thương tổng. Có vẻ cậu không chỉ thành thạo những kỹ năng ngẫu nhiên nhỉ.'
Chứng kiến độ thông thạo ma pháp hệ lửa của Vulcan, nụ cười trên môi Filder càng lúc càng lộ rõ.
'Giới hạn của người chơi là không thể tránh khỏi. Nhưng... vụ này sẽ rất hứa hẹn đây.'
Trong khi Filder đang đánh giá Vulcan, cậu vẫn tiếp tục niệm phép không hề gián đoạn.
Chẳng bao lâu sau, hàng trăm quả cầu lửa đã phủ kín nơi này, và trường lửa của Địa Ngục Lửa Thiêu cũng đã đạt đến mức cực đại.
Cảm thấy thời gian sắp hết, Vulcan chuẩn bị cho bước cuối cùng. Khi ma lực nhanh chóng tụt xuống, cậu thốt ra tên của ma pháp sẽ kích nổ quả bom siêu hủy diệt này.
"Bộc Phá!"
BÙÙÙMMM!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, làm rung chuyển cả khu rừng. Vụ nổ dữ dội tựa như núi lửa đang gầm thét phun trào.
Song, ngược lại với độ ồn ào, phạm vi nổ lại không rộng lắm. Đó là bởi Vulcan đã dồn sát thương vào một umục tiê duy nhất.
Trong người Vulcan bây giờ không được tốt cho lắm. Là do Vulcan đã gồng hết sức kiểm soát ma lực và sử dụng nhiều loại ma pháp khác nhau. Một dòng máu đỏ chảy xuống má cậu. Cơ thể thì đau khủng khiếp tựa bị ngàn mũi kim châm.
Dẫu vậy, những đau đớn đó cũng không thể ngăn cậu nở nụ cười. Vulcan uống một bình thuốc sinh lực rồi ngắm nhìn quang cảnh trước mặt. Cái cây cấp độ 130 từng sừng sững trên mặt đất, giờ đã bị bật gốc và thổi bay một đoạn dài.
Chưa hết, sức mạnh kết hợp của Địa Ngục Lửa Thiêu, Vô Hạn Hỏa Cầu và Bộc Phá còn kinh khủng hơn cậu tưởng tượng. Một vài cái cây xung quanh cũng bị ảnh hưởng không nhỏ. Thậm chí còn có một cái cây còn bị hư hại nặng nề đến mức trông có thể đổ bất cứ lúc nào.
Dokgo Hoo cũng chứng kiến khung cảnh đó. Chẳng biết tự lúc nào một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng gã, Dokgo Hoo không thể rời mắt khỏi cảnh tượng này.
'Ta cũng chỉ có thể chém được nửa thân cây....'
Dù đã dồn hết tâm trí và sức lực vào đòn tấn công đó nhưng Dokgo Hoo vẫn không thể đốn ngã nó. Tuy nhiên, Vulcan đã hủy diệt một cái cây thậm chí còn rắn chắc hơn, khiến gã không khỏi nể sợ.
Nhưng, niềm tự hào không cho phép gã thừa nhận chuyện này.
Dokgo Hoo run rẩy gào to.
"Trận này hòa! Ta không biết đó là thứ bùa phép gì? Kỹ năng? Thằng ranh đó đã dùng tận mấy chục cái! Thế quái nào lại gọi đó là một đòn được? Thưa ngài chủ quán rượu?"
Đó cũng là điều mà Vulcan còn đôi chút lấn cấn.
Trên thực tế, mặc dù không dùng trực tiếp lên cái cây nhưng cả Địa Ngục Lửa Thiêu và Vô Hạn Hỏa Cầu đều là những kỹ năng tấn công. Chúng hỗ trợ tăng cường sát thương của Bộc Phá, nhưng cũng có nhiều điểm khó giải thích nên rất khó để tranh luận nó có thực sự gian lận hay không.
Nhưng Vulcan kiên quyết tin rằng nó thực sự công bằng.
Trên hết, cậu cũng không thích Dokgo Hoo, cái gã đang cố dìm hàng cậu.
"Nếu ông thấy bất công thì cứ làm thế đi, tôi cho phép đấy."
"... Mi nói gì?"
Nghe thế, Dokgo Hoo đột ngột dừng lại.
Vulcan nói lại một lần nữa để chắc chắn rằng gã không nghe nhầm.
"Nếu cảm thấy không công bằng thì cứ việc làm giống như tôi đi."
"Nhãi ranh! Không sợ trời cao đất dày!"
Với một tiếng động lớn, Dokgo Hoo rút nhanh thanh cự đao và bắt đầu gồng nội khí công.
Vulcan cũng mau chóng thủ thế, sẵn sàng ứng phó với mọi đòn tấn công của gã. Siết chặt thanh Lôi Thuần Đao trên tay phải, cậu trừng mắt nhìn Dokgo Hoo.
"Tôi đã xin dùng nhiều kỹ năng có hiệu quả tổng hợp và đã được cho phép. Tôi không biết ông bất mãn cái gì, nhưng nếu ông không chấp nhận kết quả này thì cứ làm giống như tôi đi. Không làm được cái trò tạo mấy chục lưỡi kiếm khí rồi tấn công một lần chứ gì?"
Với nụ cười khinh bỉ, Vulcan tiếp lời.
"Chắc là chưa đạt đến cấp độ đó rồi."
"Sao! Mày sủa gì đấy, thằng chó!"
"Linh Thể!"
Dokgo Hoo lao tới như một con mãnh thú, Vulcan lập tức chuyển sang dạng lôi tinh tinh và phóng lên trời. Sát khí nổi lên bừng bừng, Dokgo Hoo chém mạnh thanh gươm, phóng một luồng kiếm khí hình bán nguyệt về phía Vulcan, uy lực tựa như xé toạc cả bầu trời.
"Săn Phù Thủy."
"Aaaa!"
Săn Phù Thủy, gây hiệu ứng sát thương theo thời gian lên mục tiêu đã chọn, cả người Dokgo Hoo bị cơn đau giày vò.
Người gã nóng như lửa đốt, nhưng gã đã kịp phủ đấu khí khắp cơ thể và tập trung tâm trí.
'Ta hòa làm một với kiếm, kiếm hợp nhất với ta!'
Kỳ tích người-kiếm-hợp-nhất cực kì hiếm có đã xuất hiện một lần nữa.
Dokgo Hoo cảm thấy cả người gã đã hợp thành một với thanh kiếm, rồi liếc sang Vulcan. Cơ bắp gã căng phồng, như thể sẵn sàng nhào tới băm vằm đối phương ngay tức khắc.
Vulcan cũng đáp trả là bằng những câu thần chú tuôn ra không dứt. Những quả cầu lửa xuất hiện liên tục, vây kín cả nơi này, Vulcan còn chuẩn bị thêm một phát Lửa địa ngục ở phía đằng sau, nhắm vào sơ hở Dokgo Hoo.
Giữa hai người hình thành một áp lực vô cùng khủng khiếp. Sức mạnh phát ra từ cả hai vô cùng cường đại, đến nỗi trời đất cũng chỉ biết im lặng theo dõi.
Nhưng đối với Filder, đây chỉ là trò trẻ con.
"Đủ rồi, làm ơn dừng lại."
Một cảm giác lạnh gáy như bị sát thủ kề dao cạnh cổ. Hai kẻ đang kích động kia cũng phải ngừng tay.
'Ư...'
'Kư... ư hư.'
Tựa như Thần Chết đang hiện diện ngay sau lưng. Không khí ngột ngạt vô cùng, Vulcan chỉ thở thôi cũng thấy khó khăn.
Mặc dù Filder chỉ đứng yên một chỗ, nhưng cũng đủ khiến Vulcan phải run cầm cập. Dokgo Hoo cũng chẳng khá hơn là bao. Gã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi vây chặt.
Hai người lập tức buông vũ khí mà chẳng dám nghĩ tới việc chống cự. Thứ áp lực kinh hoàng đè nén cơ thể họ liền biến mất hệt như chưa từng tồn tại.
Filder tiến về phía hai con người đang nhìn ông trân trối.
"Cậu Dokgo Hoo, và cậu Vulcan."
".... Vâng."
"......"
"Tôi hiểu rõ hai người đều rất mạnh mẽ, dù có đến từ thế giới nào thì cả hai đều thuộc hàng mạnh nhất. Kỹ thuật người-kiếm-hợp-nhất của cậu Dokgo Hoo vô cùng tuyệt diệu, và cậu Vulcan đã đạt đến một tầm cao mà các pháp sư khác dù có nỗ lực cả đời cũng không thể đạt được."
Hai người vẫn im lặng lắng nghe.
Filder tiếp tục nói mà chẳng hề bận tâm.
"Nhưng ở chốn Asgard này, hai người đều chỉ là những tân binh phải cố gắng hết sức mới chặt được một cái cây. Ý tôi muốn nói là cả hai phải có cái nhìn khách quan hơn về tình huống mình đang mắc phải."
Hai người lập tức rùng mình.
"Ở đỉnh cao của sức mạnh tối thượng? Không ai ở đây chưa trải qua điều đó. Đạt đến cảnh giới người-kiếm-hợp-nhất? Bất cứ kẻ nào cũng có thể làm được cả. Phải nhớ rằng. Hai người đều chỉ là loại yếu kém nhất ở Asgard này."
Filder giơ tay trái lên, duỗi thẳng ngón trỏ và ngón giữa, làm động tác chém vào không khí. Tức thì, hơn ba chục thân cây đổ xuống như ngã rạ, bao gồm cả cái cây mà Dokgo Hoo không thể chặt được.
"......!"
"Hơn nửa cư dân của Asgard có thể làm được thế."
Ánh mắt Filder hướng về phía Dokgo Hoo. Mặt mày gã vô cùng nhăn nhó, cái cắn môi của gã không rõ là đang tức giận hay xấu hổ. Cánh tay đang nắm thanh đao của gã không ngừng run rẩy.
"Rút kiếm để bảo vệ danh dự của một kiếm sĩ, tràn đầy tự tin khiêu khích đối thủ, bản lĩnh không tồi. Nếu không có lòng tự hào đó thì sẽ chẳng bao giờ đến được Asgard. Đó là điều kiện tiên quyết để có thể vươn tới những tầm cao mới. Tuy nhiên, bùng lên ý chí chiến đấu trong khi không thấy được thực lực của đối thủ thì quả là ngu xuẩn. Hai người ở đây để bảo vệ lòng kiêu hãnh hay huấn luyện?"
Cả hai không nói dù chỉ một lời, mặc cho Filder mắng nhiếc.
"Ở Asgard, có một nhóm được gọi là những 'kẻ thất bại'. Cái tên đó để chỉ loại người vẫn chỉ giậm chân tại chỗ sau hàng chục hay thậm chí hàng trăm năm. Đó là những kẻ thảm hại đã nhẫn tâm vứt bỏ liêm sỉ, danh dự hay cả đạo của bản thân, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời khuyên của người khác. Họ luôn đặt lòng tự tôn của bản thân lên hàng đầu, từ chối khóa huấn luyện cơ bản. Không muốn đối mặt với khó khăn và chỉ đòi hỏi một con đường dễ dàng, nhanh chóng. Và dĩ nhiên, họ dần bị những người đến sau vượt mặt. Giờ đây họ đang sống một cuộc đời bị mọi người khinh thường, xa lánh, giống như những hiệp sĩ sa ngã hay những lính đánh thuê lang bạt trong thế giới của các cậu đấy."
Nắm tay Vulcan siết chặt.
Cậu chưa từng nghĩ mình là kẻ kiêu ngạo.
Chỉ là cậu may mắn có được sức mạnh của một người chơi, và nhờ đó cậu có thể mạnh lên dễ dàng và nhanh chóng.
Bởi cậu hiểu rõ những thành tựu ấy không do bản thân cậu đạt được, nên cậu chưa bao giờ lấy đó làm cái cớ để tự mãn.
'..... Liệu mình có thực tâm nghĩ vậy không?'
Câu trả lời hiển nhiên là, 'Không'.
Cậu chỉ ra vẻ thế nhưng thực chất cậu lại vô cùng kiêu ngạo.
Vulcan tự soi lại chính bản thân mình.
Cậu nhớ lại những lần mình nhìn người khác với ánh mắt coi thường. Cậu sở hữu một thứ gian lận mang tên Hệ thống, song lại có thái độ phê phán và xem nhẹ những người cố mạnh lên bằng cách rèn luyện suốt nhiều năm trời.
Ngay cả khi đến Asgard, cái tính đó vẫn không đổi. Ngay cả khi nhìn những cao thủ cấp độ 200 hay thậm chí 300, Vulcan vẫn chẳng có chút ý nghĩ tôn trọng nào.
'Cứ chờ đấy, ta sẽ tăng cấp nhanh như gió và rồi vượt qua tất cả các người.'
Đó là suy nghĩ thực sâu trong tâm khảm Vulcan.
Filder đang ngầm nhắc nhở Vulcan rằng, Asgard không hề đơn giản như thế.
"Như kế hoạch, khóa huấn luyện cơ bản sẽ tiếp tục. Còn với cậu Vulcan, tuy cậu đã vượt qua thử thách, nhưng đó không phải là một cách thức hợp lệ, ắt cậu cũng tự nhận thức được. Nếu cậu không chấp nhận, thì có thể quay lại thành phố nếu muốn, tôi sẽ không cản."
Một sự im lặng bao trùm cả nơi này.
"Lòng kiêu hãnh và tự tôn của hai người, đừng quá coi trọng chúng nữa. Các nhiệm vụ trong khóa huấn luyện có thể khá vô nghĩa và nhàm chán, nhưng dẫu vậy, mong cả hai hãy cố gắng hết sức mình, tự tay nắm lấy tương lai của bản thân. Rồi nỗ lực của hai người sẽ được đền đáp xứng đáng. Tôi sẽ dốc hết sức mình để đảm bảo hai người có thể tự đứng vững được trên đôi chân của mình, dù có phải mất hàng trăm năm đi chăng nữa."
Filder kết thúc bằng một cái cúi đầu trịnh trọng.
Một cơn gió từ đâu đó thoảng qua, xóa tan sức nóng còn vương vấn từ trận chiến ban nãy, như thể xoa dịu lòng người.
Vulcan hồi tưởng lại khi lần đầu đặt chân đến lục địa Rubel. Nghĩ về những lời của Filder khiến Vulcan có cảm giác như mình vừa quay trở về cấp 1. Đến cả Dokgo Hoo dường như cũng đã ngộ ra được gì đó, gã cứ đứng chôn chân một chỗ.
Và thế là, khóa huấn luyện của ông chủ quán rượu Filder đã chính thức bắt đầu.