Tàn Bào

chương 7: phù dung xuất thủy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe Tả Đăng Phong nói, vẻ mặt Vu Tâm Ngữ lập tức biến thành cực kỳ nghiêm túc, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn

“Tôi thật rất muốn nhìn khuông mặt của cô” Tả Đăng Phong hắc hắc cười nói.

Tả Đăng Phong nói xong, mắt Vu Tâm Ngữ trợn tròn, biểu lộ vẻ nghiêm nghị, chằm chằm nhìn thẳng vào hắn.

“Không rửa thì thôi vậy, đi, tôi dẫn cô đi săn.” Tả Đăng Phong bị nàng nhìn chăm chú liền có chút sợ hãi, quay đầu tránh ánh mắt của nàng.

“Nhìn mặt của tôi, anh phải cưới tôi” Vu Tâm Ngữ nói xong liền xoay người đi lên đạo quan.

Tả Đăng Phong nghe vậy lập tức ngây ngẩn cả người. Tuy rằng trước đó hắn cũng đã đoán được Vu Tâm Ngữ không phải bị câm, thế nhưng không nghĩ ra, nàng đột nhiên mở miệng nói mà không có dấu hiệu nào báo trước nào.

Giọng Vu Tâm Ngữ không phải là của dân bản địa, mà là giọng có mang âm điệu uyển chuyển mặc dù không thánh thót nhưng cực kỳ dễ nghe. Lúc này Tả Đăng Phong nghĩ rằng: mười năm nay nàng đã chưa từng nói chuyện, vì sao vừa mở miệng lại có thể nói lưu loát đến thế, còn làm cho hắn cảm thấy rất êm tai, không cao không thấp, không nặng không nhẹ, nhìn như không hề có điểm nổi bật nào nhưng cũng không tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào.

Nghĩ xong những điều này Tả Đăng Phong mới nhớ tới nội dung chuyện Vu Tâm Ngữ nói ra… lúc này hắn mới từ trong ngạc nhiên mà tỉnh lại, căn cứ vào vẻ mặt ngưng trọng và ngữ khí nghiêm túc của Vu Tâm Ngữ thì xem ra tuyệt đối không phải nàng đang nói đùa. Nếu như là do tức giận mà nàng rời đi thì không sao, nhưng mà nếu nàng đi rửa mặt thì… hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng à.

“Thôi xong, tiêu rồi, cô ta đã chịu mở miệng nói chuyện, thì khả năng đi rửa mặt là rất lớn” Tả Đăng Phong sau khi tỉnh lại vội vàng quay đầu nhìn về hướng bắc, thì thấy Vu Tâm Ngữ đã đi vào đạo quan.

“Này, ê..ê, Vu Tâm Ngữ, cô đừng có gấp rửa mặt như vậy, đi săn gà rừng xong rồi rửa cũng chưa muộn.” Tả Đăng Phong sau khi thấy Vu Tâm Ngữ đi vào tây phòng liền vội vàng cầm súng hỏa thương chạy vào đạo quan

“Tôi đi săn đây, để tôi săn gà rừng xong rồi hãy rửa nhé!” Vừa thấy có vấn đề không đúng, Tả Đăng Phong cầm lấy hỏa thương chạy ra ngoài. Lúc này Tả Đăng Phong dĩ nhiên đã quyết định chủ ý, cho dù gà rừng có bay đến đậu trên họng súng hắn cũng sẽ không nổ súng

“Đợi tôi một lúc” Phía tây phòng truyền đến âm thanh Vu Tâm Ngữ

“Xong, xong thật rồi, đã rửa mặt thật rồi.” Tả Đăng Phong tay cầm hỏa thương, lóng nga lóng ngóng đi lòng vòng trong sân. Trong một tháng này tuy rằng hắn vẫn luôn chiếu cố Vu Tâm Ngữ nhưng cũng chỉ là do xuất phát từ sự cảm thông với nàng. Hắn vô cùng hiểu rõ, xem bề ngoài thì Vu Tâm Ngữ chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, thế nhưng bởi vì sống trong núi quá lâu nên tư duy chưa thuần thục, về tâm lý thì chỉ như thiếu nữ , tuổi mà thôi, ở cái tuổi này thường cân nhắc vấn đề chưa được toàn diện, thế nhưng hắn cũng biết rõ Vu Tâm Ngữ vô cùng quật cường, việc gì nàng đã quyết định thì không dễ dàng mà thay đổi, làm sao để kết thúc việc này đây?

“Vu Tâm Ngữ, cô đừng có gấp rửa mặt, sau này có khả năng tôi sẽ rời đi, cô mà rửa mặt, người khác đến sẽ bắt nạt cô đó” Tả Đăng Phong hướng về tây phòng hô lớn.

“Anh đã nói anh sẽ bảo vệ tôi” âm thanh Vu Tâm Ngữ kèm theo tiếng nước rủa mặt từ tây phòng truyền đến.

“Lúc tôi ở đây thì có thể, nhưng lúc tôi đi thì sao” Tả Đăng Phong dở khóc dở cười.

“Vì anh mà tôi mở miệng nói chuyện, anh cũng thấy mặt tôi, sau này tôi đi theo anh, anh đi đâu thì tôi đi đó” Vu Tâm Ngữ trịnh trọng đáp.

“Cô lý luận cái kiểu gì vậy chứ? Lại nói, tôi còn chưa thấy mặt cô mà.” Nghe Vu Tâm Ngữ nói khiến lông tóc Tả Đăng Phong dựng đứng cả lên, xem ra gia hỏa này thật lòng muốn theo mình.

“Thì bây giờ anh thấy là được” Tả Đăng Phong vừa dứt lời, cửa tây phong liền mở ra, Vu Tâm Ngữ thò đầu ra, thoáng cái đã thụt đầu, đóng cửa lại.

“Tôi không nhìn thấy cái gì hết” Tả Đăng Phong thầm khóc trong lòng, vừa nãy, lúc Vu Tâm Ngữ ló đầu ra, Tả Đăng Phong chỉ thấy được vài điểm lốm đốm trên khuôn mặt, mười năm dơ bẩn không phải một lát mà có thể rửa sạch được.

“Chờ một lát nữa” Phía tây phòng truyền đến tiếng rót nước, không nhìn cũng biết là Vu Tâm Ngữ đang thay nước khác.

“Nhà tôi rất nghèo, sau này có thể không kiếm được miếng ăn dễ dàng như vậy nữa” Tả Đăng Phong ra sức khuyên nhủ để Vu Tâm Ngữ thay đổi chủ ý.

“Đừng xem tôi là trẻ con, tôi đang biết mình làm gì, tôi thích anh!” Ngữ khí Vu Tâm Ngữ cực kì kiên định.

“Hức..nếu như tôi không thích cô thì sao? Tả Đăng Phong liên tục cười khổ.

“Anh sẽ thích tôi đấy!” Vừa nói xong Vu Tâm Ngữ đã đẩy cửa phòng đi ra.

Lúc này đã gần buổi trưa, ánh mặt ràng sáng tỏ, Vu Tâm Ngữ vừa ra tới, Tả Đăng Phong cảm giác trước mặt đột nhiên sáng ngời, tức thì Tả Đăng Phong liền hiểu ra vì sao Vu Tâm Ngữ lại tự tin đến thế… thì ra nàng rất đẹp, phi thường xinh đẹp.

Mắt Vu Tâm Ngữ to tròn, hai mí rõ ràng, khuôn mặt hơi gầy, mũi thon gọn, miệng rộng vừa phải, nếu xét từng cái thì không hề đặc biệt xinh đẹp; thế nhưng, với ngũ quan này, nằm trên khuôn mặt này, liền có vẻ đẹp rất tự nhiên không tìm ra khiếm khuyết. Lúc trước, khi còn làm việc ở nhà văn hóa, hắn gặp không ít đại tiểu thư, tiểu lão bà quyền quý xinh tươi, trong mắt Tả Đăng Phong thì là những nữ nhân rất đẹp, nhưng so sánh với Vu Tâm Ngữ liền lộ rõ khí chất thô tục… vì các nữ nhận đó đẹp đẽ là do son phấn, là do tô môi vẽ mắt mà ra, còn Vu Tâm Ngữ lại có vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết, không cần bất cứ thứ gì tô vẽ lên.

“Cái này…. đi, lên núi…đi săn thú.” Tả Đăng Phong nói năng lộn xộn, không để Vu Tâm Ngữ kịp mở miệng mà đã xách súng hướng bên ngoài mà đi ra. Trên thực tế, Tả Đăng Phong hoàn toàn chấn kinh khi nhìn thấy mặt thật của Vu Tâm Ngữ, thế nhưng hắn dùng hết toàn lực để không biểu hiện ra vẻ kích động, hắn không muốn để Vu Tâm Ngữ thấy hắn là loại người “xem mặt mà bắt hình dong”

Trước khi nhìn thấy mặt thật của Vu Tâm Ngữ, hắn vẫn không tin cái gì mà “nhất kiến chung tình” (vừa thấy đã yêu), giờ thì hắn đã tin. Khi nãy, chỉ trong nháy mắt, Vu Tâm Ngữ đã khiến hắn rung động rồi. Cảm giác động lòng này khiến Tả Đăng Phong vô cùng cao hứng mà cũng vô cùng xấu hổ. Hắn cao hứng vì Vu Tâm Ngữ rất đẹp, rất muốn cưới Vu Tâm Ngữ làm vợ. Xấu hổ là vì chỉ đến khi nhìn thấy mặt thật Vu Tâm Ngữ hắn mới thích nàng, đây chính xác là loại tiêu chuẩn “háo sắc”, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy mình rất bẽ bàng.

“Anh yêu thích tôi sao?” Vu Tâm Ngữ sau đó theo tới.

“Tạm được…” Tả Đăng Phong không quay đầu lai, không phải hắn không muốn mà là không dám, bởi vì khi quay đầu lại Vu Tâm Ngữ sẽ phát hiện trên mặt hắn không giấu nổi nụ cười và vẻ chấn kinh còn hiện hữu.

“Sau này ta đi theo ngươi” tuy tâm lý của Vu Tâm Ngữ so với bạn cùng trang lứa thì nhỏ hơn, nhưng nàng không hề ngốc mà ngược lại còn rất mẫn cảm… chỉ cần thông qua bộ dáng của Tả Đăng Phong liền biết Tả Đăng Phong yêu thích nàng.

“Được”. Theo bản năng Tả Đăng Phong thốt ra lời nói tự đáy lòng, dù lúc này Vu Tâm Ngữ không muốn đi theo hắn cũng không cho phép, vì Vu Tâm Ngữ quá đẹp, gương mặt này tuyệt đối có thể biến một người tốt trở thành người xấu.

“Tôi biết nơi có gà rừng, để tôi dẫn anh đi” Vu Tâm Ngữ đã nhận được đáp án như nàng mong muốn nên tỏ vẻ rất mừng, vừa đi vừa nhún nhảy chạy về phía trước, Tả Đăng Phong mờ mịt chạy theo sau, trong lòng nữa mừng nữa lo. Mừng là vì đây chính là người vợ tuyệt sắc từ trên trời rơi xuống, lo là vì người vợ này chưa từng tiếp xúc xã hội bên ngoài, mai này rất có thể sẽ gặp nhiều phiền phức.

Nhưng rất nhanh nỗi lo âu trong lòng Tả Đăng Phong bị niềm vui sướng đánh tan. Làm việc ở nhà văn hóa, cao thì không với tới, thấp không xong nên hai mươi bốn tuổi mà vẫn chưa lập gia đình. Hiện giờ trước mắt chính là một người vợ đẹp như tiên, thực là đốt lồng đèn cũng không tìm thấy, mình còn gì mà chưa hài lòng!

Tuy nội tâm cực kỳ vui mừng nhưng Tả Đăng Phong vẫn cật lực khắc chế tâm tình kích động của mình, không dám để lộ ra cao hứng quá lớn, tránh Vu Tâm Ngữ xem thường hắn.

Vu Tâm Ngữ ở trong núi đã lâu, hiểu rõ mọi ngóc ngách nơi đây, nơi nào có gà rừng, nơi nào là hang thỏ nàng đều biết. Vu Tâm Ngữ cũng không phải là loại người ăn chay niệm phật, thương xót sinh linh gì, dưới góc nhìn của nàng thì chim muông, dã thú chính là đồ ăn. Ở con người, khi bụng đói thì không bao giờ phát sinh tâm tư “từ bi hỉ xả”, chỉ có những người cơm áo không lo thì mới có tâm tình mà đi làm từ thiện.

Súng hỏa thương, cuối nòng súng có chỗ nhét vào nitrat kali (KNO), hỏa dược và vụn sắt được nhồi từ nòng súng. Gà rừng thân hình to lớn, tốc độ bay lên khá chậm chạp, hỏa thương dùng vụn sắt làm đạn nên diện tích sát thương lớn. Một tiếng nổ vang lên, một con gà rừng rơi xuống trốn vào bụi cỏ… chốc lát sau Vu Tâm Ngữ xách gà rừng từ trong bụi cỏ vui mừng chạy ra.

Tả Đăng Phong thuận tay tiếp lấy, ước lượng con gà rừng nặng đến hơn ba cân.

Có thu hoạch, Tả Đăng Phong cũng không ham nhiều mà lập tức quay về đạo quan. Trên đường về, Vu Tâm Ngữ cầm hai cái lông đuôi thật dài của gà rừng chạy trước. Tả Đăng Phong tay cầm súng, tay xách gà rừng theo sau. Lúc này Tả Đăng Phong thầm nghĩ, nếu có cơ hội phải quay về cảm tạ Tôn Ái Quốc và Hồ Tây, may mà lúc trước tặng chúng một cước, chứ không thì phải đi chỗ nào mới kiếm được cô vợ xinh đẹp thế này.

Lúc trở về tới Thanh Thủy quan thì đã hơn hai giờ chiều, Tả Đăng Phong bắt đầu làm thịt gà rừng, còn Vu Tâm Ngữ thì chạy vào nhà, ngồi dưới bếp lò nhóm lửa giúp hắn.

(DG: từ đây trở đi xưng hô anh-em cho nó tình cảm)

“Sẵn có nước nóng, em đi tắm đi” Tả Đăng Phong vừa nhổ lông gà vừa nói với Vu Tâm Ngữ, mặc dù Vu Tâm Ngữ đã rửa mặt, nhưng tóc tai vẫn như cũ, trên người cũng còn vương mùi lạ.

Vu Tâm Ngữ nghe vậy gật đầu đồng ý, múc nước nóng trong nồi rồi đi tới tây phong khép cửa phòng lại. Sở dĩ nàng để tóc tai rối bời để gặp người khác là vì bảo vệ chính mình. Trên thực tế, Vu Tâm Ngữ rất thích sạch sẽ, số lần rửa tay trong một ngày còn nhiều hơn Tả Đăng Phong.

Nhổ lông gà xong, gỡ các vụn sắt ra, rất nhanh con gà rừng đã được cho vào nồi, lúc này có thịt ăn là chuyện không dễ, ruột và dạ dày luộc qua là có thể ăn. Cũng giống như thịt gà, đều được rửa sạch cho vào dưới nồi, trên bỏ ít gạo để nấu.

Đặt thêm một ít than hồng trên nắp nồi, Tả Đăng Phong rời đạo quan, tới nơi lúc trước hắn chôn cất hài cốt, đào ra lượng lớn hài cốt rồi vứt vũng vãi trên đường lên núi. Sở dĩ hắn làm vậy là muốn làm tăng thêm bầu không khí khủng bố xung quanh đạo quan, hắn sợ vạn nhất khi mình có việc ra ngoài lại có người tới bắt nạt Vu Tâm Ngữ.

Khi làm xong tất cả, Tả Đăng Phong trở về đạo quan thì gặp đúng lúc Vu Tâm Ngữ đang bê chậu đồ dơ bẩn đi ra, lúc này Vu Tâm Ngữ mặc một cái đạo bào hơi rộng, bên trong là tiểu y trắng nõn trông rất thanh nhã sạch sẽ. Lúc trước tóc tai bết cả lại, giờ đã được gội rửa gọn gàng, trên tóc vẫn còn đẫm nước.

“Đây là quần áo của sư phụ em, sư phụ cao hơn, nên em mặc hơi rộng một tí” Vu Tâm Ngữ nhìn Tả Đăng Phong khẽ mỉm cười, biểu hiện ý tứ ngượng ngùng.

“Chờ tí, để anh lấy cho em xà bông” Tả Đăng Phong nghe vậy vội xoay người đi vào đạo quan. Vu Tâm Ngữ sau khi tắm rửa xong lại càng thêm sáng sủa rạng ngời, khiến Tả Đăng Phong hầu như không dám nhìn thẳng.

“Giặt nhanh một chút rồi quay về ăn cơm” Chỉ chốc lát sau Tả Đăng Phong cầm xà bông đi ra đưa cho Vu Tâm Ngữ rồi nói.

Vu Tâm Ngữ đưa tay tiếp nhận, ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong nở nụ cười rồi xoay người hướng hồ nước đi tới.

Tả Đăng Phong vẫn đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào hướng Vu Tâm Ngữ đi xa, lúc mới nhìn thì hắn nhìn vào bóng lưng của Vu Tâm Ngữ, thế nhưng không rõ từ khi nào ánh mắt của hắn đã di chuyển xuống dưới. Dù Vu Tâm Ngữ mặc đạo bào rộng thùng thình, thế nhưng khi nàng bước đi, Tả Đăng Phong vẫn mơ hồ thấy được cặp mông cong cong đầy mị lực.

“Tả Đăng Phong ngươi có còn là con người không chứ!” Tả Đăng Phong bỗng nhiên giơ tay tát cho mình một tát, ý nghĩ xuân phong vùa xuất hiện trong đầu làm hắn có cảm giác xấu hổ. Vu Tâm Ngữ vừa thay đạo bào càng hiện ra vẻ gầy yếu, lẽ ra mình phải bảo vệ nàng chứ không phải là bắt nạt nàng.

“Tình bộc phát, mất lễ nghi” Tả Đăng Phong nói thầm, tự thốt ra lời răn cho chính mình rồi xoay người về đông phòng. Tuy rằng hắn không cách nào khống chế được ý nghĩ của mình, nhưng như thế có thể khống chế bản thân không làm xằng bậy.

Chỉ cần là người thì sẽ có ma quỷ trong lòng, không phải người tốt là không bị ma xui quỷ ám mà đó là người biết tuân thủ luân thường đạo lý và biết khắc chế bản thân.

Truyện Chữ Hay