Nhàn phú
Hôm đó sau khi vào triều xong, Trình Thâm liền theo thường lệ đi về —— nói hắn vào triều cũng không phải để trang trí thôi, có thể nghe báo cáo và quyết định công sự cũng là thánh ân rồi.
Mới vừa đi chưa được mấy bước, đã bị Đinh công công là thái giám thân cận của hoàng thượng cản đường.
"Hầu gia chậm một chút đã."
Trình Thâm nghe lời đi chậm lại, trên mặt lộ ra tiếu ý nhàn nhạt, nói với Đinh công công:
"Không biết Đinh công công có chuyện gì?"
Đinh công công biểu tình sâu không thấy đáy cười:
"Ta chỉ là một hạ nhân, nào dám có việc gì với hầu gia, đây chẳng phải là hoàng thượng nhớ nhung hầu gia sao, mời ngài tới Ngự Thư phòng một chuyến, tâm sự việc nhà."
Trình Thâm sắc mặt biến hóa, nhẹ gật đầu.
"Vậy thì xin mời."
Ngự Thư phòng.
Đợi một hồi lâu, hoàng đế mới từ trong đám người hầu quỳ rạp đi vào cửa.
Trình Thâm vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Miễn lễ." Lúc này hoàng đế thay long bào, mặc thường phục, nhưng Trình Thâm vẫn như trước cảm giác áp bách mười phần.
"Tạ bệ hạ." Trình Thâm cẩn thận đứng lên, ánh mắt nhưng không dám nhìn về phía hoàng đé, cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm mặt đất, tựa như có thể nhìn ra một đóa hoa từ trong đó.
Chỉ nghe hoàng đế cười một tiếng:
"Xem ra Ngự Thư phòng phải đổi mới một chút rồi."
Trình Thâm nghi hoặc ngẩng đầu:
"Bệ hạ?"
"Đảm bảo phía dưới không có mỏ vàng nào, bằng không tại sao hầu gia cứ nhìn chằm chằm vào sàn nhà chứ?" Hoàng đế tiếp tục cười nói.
Trình Thâm giờ mới hiểu được hoàng đế đây là đang trêu ghẹo mình, vội vàng quỳ xuống nói:
"Tiểu thần ánh mắt thô bỉ, mong bệ hạ bỏ quá cho tiểu thần."
Hoàng đế nói: "Trẫm có nói trách phạt ngươi?"
Trình Thâm: "Chưa hề."
"Vậy vì sao ngươi lại quỳ? Trẫm có đáng sợ như vậy sao?" Hoàng đế đè thấp âm thanh hỏi.
Trình Thâm nói: "Tiểu thần tự biết thất lễ, mong bệ hạ thứ tội."
"Trẫm nhưng ngược lại cảm thấy ngươi chẳng những vô tội, hơn nữa còn có công."
Trình Thâm thấp giọng nói: "Tiểu thần không dám."
Bên tai lại truyền tới tiếng cười của hoàng đế: "Tính tình thật ra rất giống cha ngươi đấy, đứng lên đi."
Trình Thâm cả người cứng đờ, nhưng vẫn kiên trì đáp: "Tạ bệ hạ."
Hoàng đế khoát tay ra hiệu cho đám người lui, nói:
"Trẫm hình như đã lâu không gặp đứa cháu ngoại trai kia rồi, nếu lúc nào nó rảnh rỗi, ngươi dẫn nó tiến cung gặp trẫm."
Trình Thâm: "Vâng."
"Nghe nói nó rất thân với khanh?"
Trình Thâm nói: "Ngạn Cảnh từ nhỏ đã cùng thần lớn lên, là một đứa nhỏ khiêm tốn dễ gần."
Hoàng đế ha ha cười: "Trẫm nghe nói nó trên giáo trường cũng là một người giỏi nhỉ."
Trình Thâm khẩn trương hơi hơi chậm lại, trên mặt không khỏi treo vẻ tươi cười:
"Đứa nhỏ này nào có thể chịu được cực khổ, tam thiên lưỡng đầu tiện chạy qua Lâm Uyển thôi, quanh năm luyện ra được."
"Việc học cũng không thể lơ là." Hoàng đế trầm tư một lát nói: "Tuổi nó cũng không còn nhỉ, bằng tuổi nó các công tử ca nào không phải là cưới vợ sinh con rồi, phải để nó kiềm chế tâm. Đến lúc đó ta trong triều thay nó tìm một chức quan phù hợp, ban cho nó một tòa trạch viện, để nó bắt đầu vào triều nghe chính sự."
Trình Thâm: "Tạ bệ hạ."
Rời khỏi Ngự Thư phòng, Trình Thâm sau lưng toàn bộ ướt đẫm, đồng thời, trong lòng có một cỗ thất lạc cùng phiền muộn không nói nên lời: Hắn từ lâu đối với việc mất đi song thân gần như không có ký ức.
Giọng nói của Lý đại nhân lần nữa vang vọng bên tai...
Trình Thâm lắc đầu, đem suy nghĩ tạp nham đuổi ra khỏi đầu, không nhanh không chậm đi trên đường gạch xanh tường đỏ trong cung.
Đúng vào lúc gió đông tuyết tan, gió mang hơi lạnh thổi tới, dẫn đến một hồi mưa phùn.
Hoàn hảo, hôm nay mang theo dù.
Vừa tới gần cổng lớn, lại thấy một thân ảnh dị thường quen thuộc, thanh sam lạc thác, luân khuếch thanh tuyển, đầu đang hướng về phía mình.
Không phải Trình Ngạn Cảnh thì là ai?
Trình Ngạn Cảnh trong tay cũng cầm một cái dù, trên mặt hỉ nộ bất biện.
Trình Thâm trước kia thường không mang dù.
"Sao có dù mà không biết che vậy?"
Trong dự liệu Trình Ngạn Cảnh sẽ tức giận, nhưng thực tế thì ngược lại, Trình Ngạn Cảnh chẳng những không tức giận, ngược lại tiến lên, như thường ngày, che dù cho hắn.
Trình Thâm chưa bao giờ thấy qua ánh mắt như vậy, rõ ràng mà lại chân thành, luôn luôn mang theo một tia đạm mạc bẩm sinh, như cố hết sức ẩn nhẫn cùng thăm dò.
Tuy nhiên, hắn không dám nghĩ sâu rằng đó là ôn nhu.
Trước kia Trình Ngạn Cảnh đối với mình quan tâm vô vi bất chí —— thực ra vẫn có chút khách khí mà xa cách, giữ một khoảng cách với mình, cứ như đối với trưởng bối vậy.
Cũng bởi vì như thế, Trình Thâm đối với Trình Ngạn Cảnh tổng có một loại yên tâm cùng... sợ hãi.
Thế nhưng là mấy ngày nay... nghĩ tới đủ loại chi tiết nhỏ trong mấy ngày nay Trình Ngạn Cảnh dạy mình tập viết...
Trình Thâm tâm treo lên cao, trong lòng có một cỗ cảm giác vô cùng bất an chậm rãi bốc lên.
"Tới gần chút đi." Trình Ngạn Cảnh nói.
Trình Thâm ừ một tiếng, cười nói với Trình Ngạn Cảnh:
"Bệ hạ hôm nay triệu kiến ra, vì vậy có chậm một chút... chúng ta bàn về chuyện hôn sự của ngươi..."
Trình Ngạn Cảnh đột nhiên lên tiếc cắt đứt lời Trình Thâm nói:
"Còn sớm nhỉ."
Trình Thâm ngữ trọng tâm trường() nói:
()ngữ trọng tâm trường: lời nói thấm thía, tình ý sâu xa, lời nói thành khẩn...
"Ngạn Cảnh, người bình thường đến tuổi của ngươi đã sớm cưới vợ sinh con rồi, những năm này là ta sơ suất, không suy nghĩ chu đáo cho ngươi..."
"Vì vậy nói lòng vòng một hồi thì? Bệ hạ nhìn trúng tiểu thư nhà ai? Hay là nói, ngươi thay ta chọn trúng tiểu thư nhà nào? Kỳ thật ta..." Trình Ngạn Cảnh tựa hồ có chút kích động, ngữ khí hơi trùng xuống, dứt lời, y phát hiện mình đã nói lỡ, hít sâu một hơi, mím môi ngừng nói.
Trình Thâm dáng vẻ tươi cười cứng ngắc trên mặt biến mất, thở dài:
"Ngạn Cảnh, về nhà nói."
Trình Ngạn Cảnh chau mày, nhẹ giọng hỏi:
"Nếu như ta có người ta thích thì sao hả?"
Theo lý thuyết, Trình Thâm nghe xong những lời này hẳn là cao hứng, sau đó vui vẻ hỏi Trình Ngạn Cảnh cô nương kia là ai? Thế nhưng Trình Thâm chẳng những không cao hứng, ngược lại có nhiều hơn một chút sợ hãi ——
Hắn không hỏi là ai, mà chỉ nói:
"Có thể nhìn thấy ngươi thành gia, ta cũng rất vui mừng."
Trình Ngạn Cảnh cũng không theo thì không bỏ qua:
"Ngươi sao không hỏi ta người đó là ai?"
"Mặc kệ nàng là ai, ta tin ngươi cũng sẽ không khiến ta thất vọng, Ngạn Cảnh." Đôi mắt trong cùng ôn hòa từ trước đến nay của Trình Thâm giờ mang theo phản bác kiên định cùng bất dung.
Lúc ngày thường, hắn đều là tiểu tâm dực dực nghênh hợp với đứa co trên danh nghĩa này, người khác đều chê cười hắn sợ Trình Ngạn Cảnh, hắn cũng không quan tâm lắm —— hắn biết rõ Trình Ngạn Cảnh là quan tâm hắn, cho dù ngữ khí có kích động, ngang ngược hống hách. Trong lòng đều là thịt mềm, ngoại trừ hai con mắt trên mặt kia, người còn có một con mắt khác, ở trong lòng.
Hắn đều cảm thụ được hết.
(quần què, làm khó ta hả?.-. các ngươi nói cái mẹ gì đó?)
Sau khi dấu chân ngựa bị phát hiện xong, một đường truy tìm nguồn gốc, liền phát hiện manh mối không xa.
Trình Thâm sợ sẽ nghe được đáp án mình không cách nào tiếp nhận nổi.
Hắn thậm chí không biết phải giảng giải thế nào, nẫng đỡ nam tử nhỏ hơn hắn gần sáu tuổi này đi vào quỹ đạo, càng không biết mình đã dẫn ngoặt từ khi nào, cứ thế khiến đường tình cảm của Trình Ngạn Cảnh lệch hướng.
Trình Thâm trong tâm rất loạn.
Trình Ngạn Cảnh trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.
Lúc về tới Hầu phủ, Trình Thâm nói:
"Ngạn Cảnh, kể từ hôm nay, chúng ta phân viện ngủ đi."
"Trước ngươi không phải nói ta không thân cận với ngươi sau, lúc này sao lại đẩy ta ra xa chứ?" Trình Ngạn Cảnh trên mặt thản nhiên, lời nói ra rồi lại mang thêm vài phần miễn cưỡng.
Trình Thâm quả thực tâm loạn như ma: "Ngạn Cảnh, đừng làm rộn."
Trình Ngạn Cảnh: "Được."
"... Thời tiết đầu xuân, đi dạo tới miếu cùng các bờ hồ hiều cũng tốt, tới vùng ngoại ô đạp thanh() cũng được..."
()đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh.
"Được."
Trình Thâm cơ hồ là chạy trối chết.
---
Aizz, em chờ câu tỏ tình của anh đó Ngạn Cảnh
[..; : AM)