Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng. Ba người Ngữ Bình Đô đứng ở góc tường, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tim nhìn gót chân. Trương Chinh phe phẩy quạt, bộ dạng xem kịch vui. Nhan Thiện thần sắt nghiêm trọng ngồi ở trước bàn. Thẩm Thanh ôm ghì lấy Nhan Nghiêm, dán mặt vào ngực hắn, chỉ hé nửa con mắt “ngây thơ vô tội” nhìn chương phụ đại nhân.
cha chồng.
-Một người sống sờ sờ đó mà không ai phát hiện ra, thế này là sao?
Hiếm khi Nhan Thiện có được phong thái không giận mà uy. Ngữ Bình Đô lập tức quỳ xuống, ba miệng một lời
-Là sơ xuất của thuộc hạ, xin chủ tử trách phạt!
Nhan Thiện hừ một tiếng, quay sang mắng Nhan Nghiêm:
-Cả con nữa, không cẩn thận gì cả! Tại sao để Thẩm Thanh lén trốn vào hành lý? May là kịp thời phát hiện, nếu không đã có án mạng xảy ra rồi!
Nhan Nghiêm nghe thấy chữ “án mạng” không khỏi ôm Thẩm Thanh chặt hơn, chưa hết sợ hãi cúi đầu:
-Tất cả là do con không tốt!
Thẩm Thanh co rúm người, cảm thấy mình lại gây họa rồi. Nàng lấy hết can đảm, lắp bắp nói một câu:
-Ông… ông là ai? Không… không được bắt nạt Tiểu Nghiêm!
Ngữ Bình Đô cùng trợn mắt, không ngờ phát ngôn đầu tiên của tôn tức điện hạ lại mới lạ như thế. Trương Chinh suýt đánh rơi cây quạt, hắn từng nghe nói Ngũ hoàng tôn cưới một cô vợ ngốc, lần đầu tận mắt chứng kiến mới thật hết hồn! Nhan Thiện thì khỏi nói, tức đến bốc khói. Nhan Nghiêm đành phải xông lên cứu hỏa.
-Nàng không nhớ sao? Người là phụ thân của chúng ta, tại sao lại gọi là “ông”?
-Phụ thân? Mẫu thân lại cưới một phụ thân khác à?
Xong rồi, xong rồi… Ngữ Bình Đô thầm cầu nguyện, không dám ngẩng đầu xem sắc mặt của Thái tử. Trương Chinh rất muốn giơ ngón tay cái lên tuyên dương lòng quả cảm của cô nhóc. Và Nhan Nghiêm lại hy sinh thân mình xông vào biển lửa:
-E hèm… phụ thân là phụ thân của ta, nàng gả vào Nhan gia thì cũng là phụ thân của nàng. Còn phụ mẫu thân sinh là ở Phận gia. Hai người này không giống nhau!
Thẩm Thanh nghiêm túc suy nghĩ, lại nhìn vị “phụ thân” âm trầm ngồi ở kia…
-Vậy… phụ thân nào lớn hơn?
-Tất nhiên phụ thân Nhan gia lớn hơn rồi! (Sau này người lên ngôi chính là lớn nhất trong thiên hạ!)
Nhan Nghiêm lượt bỏ vế sau, hy vọng Thẩm Thanh sẽ hiểu. Kết quả nàng lại nói với Nhan Thiện:
-Phụ thân nào cũng được, không cho ông bắt nạt Tiểu Nghiêm!
Mọi người làm như không nghe thấy, chuyên tâm nhìn sàn nhà. Nhan Nghiêm bất lực, phải dùng ánh mắt khẩn cầu cha. Nhan Thiện đúng là đang tức giận nhưng cũng tức cười. Ông từng cảm thấy Thi Âm có mắt nhìn người quá kém, con bé khờ khạo như vậy sẽ trở thành chướng ngại cho Nhan Nghiêm. Bây giờ thì ông hiểu rồi, quả chua quả ngọt chỉ có người ăn mới biết! Tính tình Nhan Thiện vốn từ bi, cũng không nỡ trách mắng đứa bé ngây thơ kia, huống hồ nó đang rất dũng cảm bảo vệ con trai ông.
-Haizzz… thôi bỏ đi, chuyện đã thế này rồi, Yến Bình ngươi đi chuẩn bị một chút, lập tức đưa nàng trở về kinh thành!
Thẩm Thanh nghe thấy “đưa về” thì hoảng sợ trốn ra sau lưng Nhan Nghiêm
-Không về, không về, Thanh nhi không về! Tiểu Nghiêm ở đâu thì con ở đó!!!
Nhan Nghiêm không biết làm sao, bỏ nàng lần nữa thì không đành mà đưa đi thì sợ nàng cực khổ… Trương Chinh thấy vậy bàn với Nhan Thiện:
-Lão gia, dù sao thiếu phu nhân cũng đã tới đây rồi, bây giờ đưa về phải mất một ngày. Không bằng để nàng đi cùng, nếu ép buộc không chừng lại xảy ra chuyện.
Nhan Thiện thấy trình độ “liều” của con bé này không phải hạng vừa, thôi thôi, coi như quản thêm một đứa trẻ, đoàn người có nữ nhân sẽ giống một gia đình hơn. Ông suy nghĩ kĩ rồi xua tay bảo:
-Nếu đã vậy thì đem theo nàng, Nghiêm nhi trông chừng nàng cho tốt, cần chuẩn bị cái gì thì làm ngay đi, sáng mai lại lên đường!
Vậy là đoàn người có thêm một cô nhóc. Để ít gây chú ý, họ thống nhất gọi Thẩm Thanh là tiểu thư, xem như em gái của Nhan Nghiêm. Cô bé dĩ nhiên là sung sướng lên mây, nhảy nhót tưng bừng. Khi còn bé Thẩm Thanh bị nhốt ở nhà, lấy chồng lại bị nhốt trong cung, chưa từng được ra ngoài nhìn thế giới chung quanh. Nàng gặp cái gì cũng tò mò, hệt như ngáo ộp từ trên trời rơi xuống. Ban đầu Nhan Nghiêm vẫn lo được lo mất, tinh thần căng thẳng không dám rời mắt khỏi nàng. Về sau hắn cảm thấy chuyến đi này có phần biến hóa thành chuyến dã ngoại, chưa từng thấy Thẩm Thanh tự do vui vẻ như vậy, tinh thần cũng thả lỏng, bắt đầu hưởng thụ cùng với nàng.
Đài Nam chỉ là một trấn nhỏ, không thể mua thứ gì xa xỉ ở nơi này. Nhan Nghiêm không phải người đòi hỏi ăn mặc cao sang nhưng Thẩm Thanh thì nhất định phải vậy. Hắn đi hết một vòng thị trấn, phát hiện không có thứ vải nào đủ mềm, đủ đẹp để nàng mặc. Trương Chinh cười bảo thiếu gia quá nuông chiều tiểu thư, sẽ dạy hư nàng. Nhan Nghiêm lại không nghĩ mình làm gì sai, da của nàng rất dễ dị ứng, lại mỏng và trắng, hắn không dám cho nàng mặc vải thô bình thường. Qủa nhiên Thẩm Thanh vẫn thích hợp sống trong cung hơn, ít ra “lụa Tây Cương, gấm Đồng Tranh, vải Tả Đào” mới là thứ xứng đáng với nàng.
Mất cả ngày đi chợ, cuối cùng chỉ miễn cưỡng mua về hai chiếc váy đẹp hiếm hoi, một đôi giày. Áo lông ở đây chất lượng quá kém, Nhan Nghiêm đem Áng Nguyệt cho nàng mặc, áo to quá khổ, trông nàng giống chú hổ con. Yến Bình chuẩn bị thêm một xe ngựa để thiếu gia và tiểu thư ngồi riêng. Sau khi thấy cách đối đãi không thể nào sủng ái hơn của Nhan Nghiêm, Yến Bình cảm thấy áp lực rất lớn. Hắn miệt mài sửa chữa xe ngựa, thay động cơ trục quay để giảm xóc, tìm vải nhung trải sàn xe, thiết kế lại cửa sổ, gắn rèm kéo hai lớp rồi còn hy sinh luôn con Hắc Long của mình để nó… kéo xe! Tiểu Hắc Long bị gắn khung xe lên lưng, vô cùng bất mãn khịt mũi. Tám đời nhà nó là chiến mã vi vu trận mạc, chưa bao giờ bị hạ nhục như thế này!!!
Nhan Thiện đứng một bên chứng kiến tất cả, tự đáy lòng cảm thấy… rất tủi thân! Ta mới là lão gia đấy, các ngươi có nhớ không hả???
Cô nhóc Thẩm Thanh thì sướng nhất đời rồi. Giờ Sửu lên đường nàng còn mê ngủ, tiếp tục nằm trên vai Nhan Nghiêm ngáy khò khò. Đặt Thẩm Thanh vào trong xe, có lớp đệm nhung êm hơn cả giường trong khách điếm, Nhan Nghiêm cười yêu chiều, nhét Đậu Đậu vào tay nàng. Qủa nhiên cô nhóc không hiểu ý nghĩa của từ “hành lý”, đi xa mà chỉ nhớ ôm theo búp bê, thậm chí vứt hết một nửa rương quần áo của hắn ở lại để có chỗ trốn. Lâu lâu nàng thông minh đột xuất làm hắn trở tay không kịp!
Đoàn người dài thêm một chiếc xe nhưng vẫn ung dung lên đường. Từ Đài Nam tới Toa Đê mất ba ngày đêm, giữa đường không gặp thị trấn hay thôn xóm nào. Mọi người cứ ngày đi đêm nghỉ, tranh thủ gặp sông thì trữ nước, gặp rừng thì săn thú. Yến Đô phát hiện thiếu gia có đôi mắt nhìn xuyên bóng đêm, từ mấy trăm thước có thể phát hiện dã thú. Hắn háo hức dạy Nhan Nghiêm cách dùng cung tên, khoe khoan với hai người kia mình đã thu được đồ đệ lợi hại. Lúc đó Yến Ngữ trề môi mắng hắn:
-Ta thấy ngươi tìm người chết thay thì có. Dạy thiếu gia bắn tên để ngươi phè phởn chờ thức ăn dâng tới miệng chứ gì?
Ra khỏi hoàng cung, bọn họ từ từ xóa đi khoảng cách chủ tớ, đối đãi với nhau như người thân. Nhan Thiện và Nhan Nghiêm đều thấy thoải mái, xoắn tay áo nhóm lửa nướng gà rừng. Mọi người ngồi quay quần vừa ăn vừa tán gẫu, sản khoái ngất trời. Thẩm Thanh mở to mắt chờ gà chín, chép chép miệng, bộ dạng đáng yêu không chịu được. Nhan Nghiêm lén nhìn mọi người, thấy không ai chú ý bèn hôn nhanh một cái. Thật không may vừa đúng lúc Trương Chinh ngẩng đầu lên. Hắn gian tà lấy quạt che nửa mặt, mập mờ nói với Nhan Thiện:
-Lão gia, đệ thấy lão thái thái không bao lâu nữa sẽ có thêm cháu chít cho xem!
Mọi người ngừng cười, không ai bảo ai nhìn về phía Thẩm Thanh và Nhan Nghiêm. Cô bé là người vô tội cho nên cứ hồn nhiên nhìn con gà bốc khói. Chỉ có Nhan Nghiêm bỗng hơi đỏ mặt, cúi đầu lấy khúc củi tự kỷ vẽ hình tròn. Tối đó trước khi đi ngủ Nhan Thiện gọi hắn ra tâm sự:
-Con trai à, dù có thế nào cũng phải kiềm chế bản thân. Ít nhất là chờ nàng cập kê đã!