Tâm Tự Diệu Ngôn

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lâm Duật Ngôn không thể nào hiểu được tại sao Trác Hàng lại có loại thần tượng này, có lẽ là vì mọi người đều thích người mạnh mẽ nhỉ.

Cậu đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ ngợi, mười hai tuổi, có thể sống sót ở nơi thế này, thật sự rất lợi hại.

“Nhưng thần tượng thì thần tượng, không có nghĩa là tao muốn đến sống ở chỗ đó.” Trác Hàng nói: “Chỉ tò mò, dù sao lưu truyền đến mức vô cùng kỳ diệu, ai cũng muốn đến nhìn xem.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Nếu đã là lời đồn, có lẽ con phố này căn bản không tồn tại đâu?” Từ đầu đến cuối cậu không tin ở thời đại này còn tồn tại khu vực mặc kệ ác ôn lẩn trốn, cũng quá nguy hiểm rồi.

Trác Hàng nói: “Thật ra tao cũng bán tín bán nghi, nhưng thỉnh thoảng diễn đàn sẽ đăng vài tấm ảnh, cảnh đường phố gì đó, còn có phạm nhân bị đánh tới gãy tay gãy chân kia, cũng có thể tìm được trên tin thời sự.” Nói đoạn lấy điện thoại ra ấn mở mấy tấm, cho Lâm Duật Ngôn xem.

Ảnh chụp không có gì đặc biệt, giống như nam sinh bàn bên cạnh nói, một con phố buôn bán rất cũ, đổi lại là bán cái gì cũng có, bên cạnh hàng thịt lợn vậy mà bán quần áo, cực kỳ tùy ý.

“Vả lại vừa nãy cái thằng kia cũng đã nói hắn đã đến, mặc dù không biết thật hay giả.” Lại nhỏ giọng nói: “Nhưng nếu đoán không sai, tám mươi phần trăm đều là tin vịt.”

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì trong diễn đàn, mười người có chín người đều nói mình từng đến, sau đó admin đào ra, nói không có người nào là thật.” Trác Hàng tức giận nói.

Mấy nam sinh bàn bên cạnh nói xong cũng đi, Lâm Duật Ngôn hút ống hút, sau khi uống hết ngụm đồ uống cuối cùng, coi như nghe được một câu chuyện, cậu hỏi Trác Hàng: “Buổi chiều mày có việc gì không?”

Trác Hàng nói: “Chơi game.”

Lâm Duật Ngôn biết cậu ta không có chuyện khác, hỏi: “Khu phía Tây có buổi triển lãm tranh mày có muốn đi không?”

Trác Hàng nói: “Không đi, xem phim còn được, triển lãm tranh quá nhàm chán.”

Lâm Duật Ngôn không cưỡng cầu, lấy điện thoại ra nhìn địa chỉ, sau khi tạm biệt Trác Hàng, một mình đón xe tới đó.

Khu phía Tây là khu phố cổ, việc xây dựng từ đầu đến cuối có phần chậm chạp, có hộ không chịu rời đi còn có vài kiến trúc cổ, thi công không tốt lắm. Trước kia Lâm Duật Ngôn chưa từng tới bên này, trừ hôm đi tìm Cố Diệu Dương, chính là hôm nay đến xem triển lãm tranh, nhưng vị trí triển lãm tranh cách khu ổ chuột và phố bar hơn chục cây số, đến cũng không sợ lại gặp phải.

Nhớ tới Cố Diệu Dương lại nhớ đến bức tranh so sánh rõ ràng kia, Lâm Duật Ngôn mím môi đi qua cửa quay của sảnh triển lãm, đứng ở lối vào gọi điện cho dì ở nhà, bảo dì liên hệ với quản lý cư xá, lắp vài thiết bị chống trộm trên đầu tường, tránh cho lại có người nhảy vào.

Họa sĩ tổ chức triển lãm lần này không nổi tiếng, người đến xem triển lãm cũng không có nhiều, tuy Lâm Duật Ngôn trải qua thất bại vào tối hôm qua, nhưng vẫn rất thích chuyện vẽ tranh, xem từng bức từng bức, ngay cả tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.

Khoảng năm giờ, sảnh triển lãm đóng cửa.

Lâm Duật Ngôn đi ra, vốn định đón xe về nhà, nhưng ở giữa đường, nhìn thấy một bà cụ hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như lạc đường.

“Bà đang tìm gì ạ?” Cậu chạy tới hỏi.

Trên tay bà cụ có một tờ giấy, đưa cho cậu nói: “Cậu bé, cháu có biết làm sao để tới đây không?”

Là tên của một cư xá.

Lâm Duật Ngôn cũng không quen thuộc bên này, thế là lấy điện thoại ra điều hướng để tìm kiếm, xác định đường đi, dắt bà cụ nói: “Cháu đưa bà tới đó.”

Vị trí của cư xá hơi khuất, sau khi đến vị trí chỉ định, lại nhắc nhở lên kế hoạch tuyến đường mới, Lâm Duật Ngôn dẫn theo bà cụ đi vài vòng trong khu lân cận, cuối cùng đưa bà đến cửa nhà, đợi đến lúc muốn về nhà, phát hiện mình lạc đường.

Nơi này phố nhỏ con hẻm chiếm đa số, không phải điều hướng chỉ sai phương hướng, chỉ dẫn người tới đoạn đường thi công. Cậu lòng vòng một lúc, dứt khoát không xem nữa, chọn đại một hẻm nhỏ, dự định đi tới cuối cùng, đến chỗ rõ ràng, bảo tài xế tới đón cậu.

Kết quả chọn hẻm không tốt, mới đi mấy phút, đã đụng phải một đám côn đồ kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Chính xác mà nói, là bốn năm người, đuổi theo đánh một người.

Người bị đuổi theo, còn là Cố Diệu Dương!?

Lâm Duật Ngôn ngẩn ra mấy giây, nhanh chóng bịt mắt, trong lòng nhảy ra một từ.

Oan gia ngõ hẹp.

Ba ngày liên tục, tại sao đi tới đâu cũng có thể gặp được hắn.

Lâm Duật Ngôn muốn mau mau rời đi, nhưng tình huống trước mắt này, lại khiến cậu dừng lại mấy giây. Mặc dù cậu ghét Cố Diệu Dương, nhưng cũng không đến mức nhìn hắn bị đánh thấy chết mà không cứu, dù sao nhìn thấy người xa lạ bị bắt nạt cũng sẽ ra tay giúp đỡ, cho dù không có năng lực đánh nhau, cũng sẽ giúp báo cảnh sát.

Cậu chần chừ trong chốc lát, vẫn trốn sau một cây hòe quan sát tình huống hai bên.

Quả nhiên Cố Diệu Dương biết đánh nhau, một người đọ sức với năm người cũng không rơi vào thế yếu, thậm chí còn đạp ngã hai người. Lâm Duật Ngôn nghĩ ngợi, cũng không biết lúc này báo cảnh sát là giúp ai, thế là cất điện thoại, dự định đường cũ trở về, lại không nghĩ rằng, đối mặt với tầm mắt Cố Diệu Dương quăng tới.

Lâm Duật Ngôn lập tức có dự cảm không tốt, phát hiện biểu cảm vốn tàn nhẫn trên gương mặt của hắn vậy mà lóe ra vẻ mỉm cười, trong lòng hoang mang rối loạn, muốn mau chóng rời đi, nhưng đã quá muộn.

Cố Diệu Dương buông kẻ thù trong tay ra, sải bước chạy tới chỗ Lâm Duật Ngôn, dồn sức một cái, bổ nhào cậu xuống đất.

Lâm Duật Ngôn sắp khóc, hoảng sợ nói: “Cậu làm gì vậy?”

Cố Diệu Dương từ bỏ tự vệ, sống lưng hướng lên chịu một gậy, nhìn như đau đớn nói: “Cứu cậu.”

Lâm Duật Ngôn càng sợ hơn, khóe miệng run rẩy nói: “Cậu cứu tôi làm gì? Tôi có thể tự chạy!”

Cố Diệu Dương lại bị đánh một cái, cong khóe miệng: “Muộn rồi, đã vì cậu, bị thương rồi.”

Truyện Chữ Hay