Bay chừng hơn nửa canh giờ, xe bò dần dần hạ xuống, dừng trước một cây cầu gỗ nở đầy những bông hoa đỏ trắng. Cuối cầu là một tòa đình viện rộng lớn, cửa gỗ màu vàng thẫm đóng chặt, trước cửa là đủ loại tử đinh hương, từng cụm từng cụm rực rỡ tươi đẹp, tỏa hương nhè nhẹ khắp chốn, giữa đêm hè nóng nực thế này, lại lộ ra vẻ trong lành mát lạnh dễ chịu, dường như bên trong và bên ngoài cửa là hai thế giới khác biệt.
Phó Cửu Vân ôm trọn bờ vai của Đàm Xuyên, đi đến trước cửa khẽ giơ cây gậy gỗ treo trên đó, gõ ba cái lên cái trống da bên cạnh, sau một lúc lâu, cửa gỗ khẽ mở ra, hai đứa bé giống nhau như đúc từ bên trong bước ra nghênh đón, một nam một nữ, cả hai đều mặc quần đỏ áo trắng, mềm mại khả ái.
“Cửu Vân đại nhân.” Hai đứa bé chỉnh tề hành lễ với hắn, “Chủ nhân nhà ta đợi đã lâu, mời hai người theo ta.”
Phía sau cửa lại là một con đường mòn nở đầy hoa, đến cuối đường chia thành hai ngả, cô bé dẫn Đàm Xuyên đi về bên trái, một mặt nói: “Cô nương xin đi theo ta tắm rửa thay y phục.”
Đàm Xuyên hơi sửng sốt: “… Còn phải tắm rửa thay y phục nữa sao?”
Lời nói của cô bé có chút ngạo nghễ: “Đây là quy củ đãi khách của chủ nhân nhà ta, cho dù là bậc vua chúa chốn trần gian tới Mi Sơn cư này, cũng không có ngoại lệ đâu.”
Thật không biết Mi Sơn Quân này là nhân vật thế nào, lại có thể cao ngạo đến vậy, còn có cả đạo lý bắt khách nhân tắm rửa thay y phục nhà hắn mới được phép vào cửa. Ngã rẽ bên trái con đường đi đến tận cùng là một đình viện khác, trong viện có suối nước nóng tự nhiên, dòng nước màu trắng bạc, hơi nóng bốc lên, tràn ngập mùi dược liệu.
Đàm Xuyên sung sướng ngâm nước rất lâu, cô bé mang tới một bộ áo trắng mềm mại, một đôi guốc gỗ mới tinh, thay xong cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần không khỏi rung động. Bấy giờ lại theo cô bé xuôi đường cũ trở về, hít ngửi hương hoa thơm ngát trong đình viện, gió đêm mềm mại xuyên thấu qua lớp áo quét trên da thịt, mỗi bước chân đều có cảm giác như thể thuận gió mà đi.
Phó Cửu Vân đứng chờ dưới một bụi tử đinh hương, áo trắng như mây nới lỏng bao phủ hắn, mái tóc dài để một bên vai, đang nói chuyện phiếm cùng cậu bé kia, nghiêng đầu thấy nàng bước tới, liền ngừng nói, chỉ bình tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt ôn nhu yêu thương.
Bị một đôi mắt xinh đẹp như đá quý nhìn chăm chú như vậy, cũng không phải chuyện dễ dàng. Đàm Xuyên kìm lòng không đậu gục đầu xuống, hai tai lại nóng lên, gần đây xem ra da mặt nàng bị mỏng đi rồi, động một tí là đỏ mặt thẹn thùng, chính nàng cũng không chịu nổi.
Trên vai bỗng nhiên ấm áp, hắn lại bắt đầu ôm vai nàng, động tác tự nhiên mà thân mật, như thể hắn gần gũi với nàng như vậy là chuyện đương nhiên. Đàm Xuyên cảm thấy chính mình phải nhắc nhở hắn một chút, nhưng đáy lòng lại không muốn hắn xa cách nàng như thể người dưng, mâu thuẫn này thật sự làm cho người ta hết cách.
Viền tai nóng lên, là môi hắn kề sát, hơi nóng phun trên mặt, nàng thậm chí không dám thở, lại nghe hắn thấp giọng thì thầm: “Hôm nay cứ uống rượu thả cửa, có thể uống bao nhiêu cứ uống bấy nhiêu. Dù sao mọi chuyện đều có ta, say cũng không sao cả.”
Chính là có ngươi ở đây, mới không thể thả cửa uống say đấy chứ?! Đàm Xuyên liếc xéo hắn một cái, thấy trên mặt hắn cũng không có vẻ trêu tức, không khỏi sửng sốt một chút. Hắn nháy nháy mắt trái: “Tóm lại nghe ta, ngoan.”
Mi Sơn Quân chờ trong một tòa điện nho nhỏ ở sâu trong đình viện, trong điện trải một lớp thảm trắng dệt bằng mây tre mềm mại, chiếc bàn nhỏ làm từ gỗ đàn hương đặt trên sàn, lộn xộn trên mặt đất còn có rất nhiều người cũng mặc áo trắng, có nam có nữ, có già có trẻ, có yêu có người.
Mùi rượu nồng nặc trộn lẫn trong gió ùa tới, những người này hẳn là đã say đến hôn mê, nằm ngay đơ khắp nơi trên mặt đất cũng không ai quan tâm. Trong điện túy sinh mộng tử, chỉ có một người đang động, y đang rót rượu, đổ rượu từ một vò rượu to vào bốn bầu rượu nhỏ. Đó là một nam tử trẻ tuổi hết sức gầy, giống như một khung xương đang căng ra bên trong để đỡ lấy y phục, trên hai gò má còn đỏ ửng như bị bệnh. Nghe tiếng bước chân, y bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lại trong suốt vô cùng, phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người. Đàm Xuyên bị y nhìn lướt qua, bất giác ngừng bước.
[túy sinh mộng tử: say rượu mơ mơ màng màng]
Mi Sơn Quân không nói nhiều, trực tiếp ném một vò rượu tới đây, Phó Cửu Vân nhanh chóng chụp được, mở nắp ngửa đầu uống một hơi hơn phân nửa. Y lúc này mới mỉm cười, vỗ vỗ nệm êm bên cạnh: “Coi như tới rồi, ngồi xuống, cùng nhau uống rượu. Cô nương bên cạnh cũng lại đây.”
Phó Cửu Vân ôm vai Đàm Xuyên ngồi xuống bên cạnh hắn, giới thiệu hết sức ngắn gọn: “Nàng tên Đàm Xuyên.”
Mi Sơn Quân nói nhạt: “Được! Đế Cơ nước Đại Yến, ta kính ngươi một vò.”
Y mời rượu lại không dùng chén, mà dùng bầu rượu. Đàm Xuyên bị động bưng lên bầu rượu, im lặng nhìn hai mắt y, thấy trên cổ tay y có buộc một chuỗi ngọc lưu ly nhiều màu, lão tiên sinh đã qua đời cũng có một chuỗi vòng như vậy, thế là cười hiểu ra: “… Chúng ta cũng xem như cùng sư môn, bầu rượu này, hẳn là ta kính sư thúc mới đúng.”
Nói xong không chút do dự, ngửa đầu uống cạn bầu rượu, dốc ngược bầu lại, một giọt cũng không thừa.
Mi Sơn Quân lại cười một chút: “Tinh mắt lắm. Đại sư huynh năm đó vì báo ơn mà rời khỏi sư môn, dấn thân vào hoàng cung Đại Yến dạy bạch chỉ thông linh thuật cho hoàng tộc, thoáng chớp mắt, trăm năm đã qua. Hắn chỉ là một bán tiên, bây giờ hẳn là qua đời rồi hả?”
Đàm Xuyên đáp lại một cách cung kính: “Vâng, tiên sinh táng tại chân núi Vãn Lan nước Quỳnh ở phía Tây. Hậu sự toàn bộ do ta lo liệu.”
Mi Sơn Quân cũng không có vẻ bi thương, lại lấy hai bầu rượu, mỗi người một bầu, cụng bầu với nàng: “Vò này ta kính ngươi, đa tạ Đế Cơ đã lo liệu hậu sự cho sư huynh.”
Tuy nói Đàm Xuyên là thùng rượu không đáy, nhưng cũng không chịu nổi y vừa bắt đầu đã mời rượu hết vò này đến vò khác, hơn nữa rượu trong vò cũng không phải loại rượu mạnh bình thường, vừa vào miệng liền biết ít nhất cũng phải có đến ba loại rượu mạnh trở lên trộn vào thành hỗn hợp rượu mạnh này, rất dễ làm người ta say. Nàng ngủ một ngày, một hột cơm cũng chưa ăn, bụng đâu ra mà rót mấy chục bầu rượu, đầu dần dần trở nên choáng váng.
May mà Mi Sơn Quân cũng chẳng khá hơn nàng chút nào, đến bầu rượu thứ ba lăm, cổ tay đã cực kỳ run rẩy, rót rượu thì sánh ra ngoài hơn phân nửa. Y thở dài một tiếng: “Quả nhiên là một nữ hào kiệt, ta hôm nay uống suốt cả một ngày, trước mắt không cố thêm được nữa. Ngày mai lại chiến đấu với hai người các ngươi.”
Y ném ra một xấp giấy trắng từ trong tay áo, rơi xuống đất nháy mắt hóa thành mười mấy đứa bé cả trai cả gái áo trắng quần đỏ, không khác gì hai đứa bé đón tiếp hai người bọn họ ở ngưỡng cửa, dặn dò: “Đem hết đám sâu rượu này ra bên ngoài, khóa cửa lớn, ngày mai không tiếp khách.”
Chiêu thức bạch chỉ thông linh ấy còn cao siêu hơn nhiều so với bạch chỉ thông linh thuật của hoàng tộc Đại Yến, Đàm Xuyên cho tới giờ cũng chỉ có thể gọi ra linh thú, không thể gọi ra linh quỷ hình người. Mi Sơn Quân lung la lung lay đứng dậy, ném một phong thư dày cộp vào lòng Phó Cửu Vân: “Lần này xem như ta thua, trước cho ngươi một nửa lai lịch quốc sư, ngày mai thắng ta lại cho ngươi nốt nửa kia.”
Nói xong thân hình nhoáng cái liền biến mất, chỉ còn lại mùi rượu nồng nặc.
Đàm Xuyên vốn đã say đến mức đầu óc kêu ong ong, nghe đến hai chữ “quốc sư” lại giống như có sét đánh trên đầu, lập tức tỉnh táo, quay đầu nghi hoặc nhìn Phó Cửu Vân. Hắn không giải thích gì, chỉ nhét phong thư vào trong ngực, nháy mắt mấy cái với nàng: “Làm tốt lắm, ngày mai tiếp tục cố gắng.”
Nàng lặng im hồi lâu, đột nhiên nói: “Quốc sư? Quốc sư Thiên Nguyên quốc?”
Hắn cười nhẹ: “Ngoan, đừng hỏi nhiều như vậy.”
Đàm Xuyên quả thực không hỏi lại, vịn vào bàn rượu muốn đứng lên, hai chân lại chẳng khác nào vải bông, không chịu nổi lực nháy mắt liền mềm nhũn khuỵu xuống. Phó Cửu Vân ôm ngang eo nàng bế bổng lên, đi qua bao nhiêu hành lang sân viện, sau cùng nàng được đặt trên một chiếc giường mềm mại, chăn đệm mang mùi thơm thoang thoảng như của rừng tùng lá trúc, nhẹ nhàng che phủ người nàng.
Đàm Xuyên cơ hồ vừa chạm đến giường liền ngủ mất, ngủ không biết bao lâu, đột nhiên giật mình tỉnh lại, chỉ thấy trong phòng tối đen không nhìn thấy ngón tay, bên cạnh nằm một nam tử, cánh tay duỗi sang ôm vai nàng.
Trên người hắn có mùi thơm quen thuộc và mùi rượu, là Phó Cửu Vân. Đàm Xuyên hơi hơi động một chút, thấy hắn không phản ứng gì, hơi thở sâu đều đều, hiển nhiên là đang ngủ . Nàng ho hai tiếng, thấp giọng gọi hắn: “Phó Cửu Vân, Phó Cửu Vân?”
Hắn ưm hai tiếng, buồn ngủ mười phần, trở mình ôm lấy nàng, cọ cọ hai cái như thể đang ôm chăn mền rồi tiếp tục nằm mơ.
Đàm Xuyên trợn tròn mắt, tim đập loạn thùng thùng, lặng lẽ nâng tay thò vào y phục hắn, không dấu vết lần mò phong thư đã bị hắn giấu đi kia. Mò mò mò, lại mò phải một mảnh da thịt bóng loáng săn chắc, vội vàng buông tay tiếp tục mò chỗ khác. Lại mò, mò đến túi bên trong y phục, cảm giác không có phong thư. Lại mò nữa —— lại bị hắn dùng lực túm cổ tay.
Nàng cả kinh, nhất thời nhắm tịt mắt, giả bộ đang ngủ. Trên người bị siết chặt, bị hắn ôm như thể muốn nhập nàng vào trong thân thể, cho dù cách y phục, cũng có thể cảm giác nhiệt độ nóng đến bỏng người của thân thể hắn. Đàm Xuyên rốt cuộc không dám giả ngủ, vội la lên: “Ta…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã nặng nề hôn xuống, thậm chí có chút thô bạo, gần như chà đạp giày xéo mà mút lấy cánh môi nàng. Không theo kịp tiết tấu của hắn, nàng cảm thấy trên môi đau đớn, tựa như bị lửa thiêu, không khỏi ra sức giãy dụa, kéo tóc hắn, làm cho đôi môi gắn chặt của hai người tách ra một khoảng.
“Phong thư!” Nàng run rẩy nói hai chữ, hắn lại không chịu nói gì, thừa dịp nàng há miệng, một đường công thành chiếm đất, tập kết đầu lưỡi run rẩy trong miệng.
Đàm Xuyên cho rằng nàng sẽ chết dưới lực đạo đáng sợ và sự nóng cháy này mất, không còn là ngả ngớn trêu đùa ái muội, miệng lưỡi dây dưa cùng một chỗ mang theo đầy dục vọng mãnh liệt, hắn muốn ăn nàng, ăn sạch không bỏ sót, mỗi một tấc đều phải thuộc về hắn, không chấp nhận nàng cự tuyệt —— không cho phép cự tuyệt.
Lòng bàn tay hắn như bàn ủi, đột nhiên tiến vào thăm dò từ vạt áo, áp chặt vào da thịt trần trụi sau lưng nàng, dần dần dời xuống, ôm lấy vòng eo cong tuyệt đẹp kia. Đàm Xuyên chỉ thấy ý loạn tình mê, một cảm giác trống rỗng chiếm cứ nàng, muốn dán sát vào hắn, rướn người dán sát hắn. Ôm chặt hắn, như là sợ mất thứ gì vô cùng quan trọng.
Đôi môi giằng co triền miên hơi tách ra một chút, hơi thở nóng rực nặng nề của Phó Cửu Vân phả trên mặt nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn cơ hồ không nhận ra: “… Nàng muốn làm chuyện xấu? Vậy mọi người cùng nhau làm chuyện xấu, có được không?”Đầu óc Đàm Xuyên đã nát như tương, ý nghĩ kia chẳng qua cũng chỉ là chợt lóe. Tựa như sẽ chết đuối trong vòng tay thâm trầm của hắn, cho dù há to miệng thở gấp, cũng không sao thở nổi. Tay, chân, thân thể, tất cả đều không còn là của nàng, sao có thể an trí để mà an tâm?
Dường như hắn đọc được ý nghĩ của nàng, khoác hai cánh tay không biết đặt đâu của nàng lên vai mình. Lần này, đôi môi ướt át hạ xuống cực kỳ dịu dàng, chậm rãi nhai nuốt cái lưỡi mềm mại của nàng, ung dung từ tốn dụ dỗ nàng thuận theo tiết tấu của hắn, từng chút từng chút, đầu lưỡi dây dưa; từng chút từng chút, tựa như hải tảo vuốt ve không nỡ chia lìa.
Trên vạt trái của bộ áo trắng nàng đang mặc có một nút khuy ngầm, lúc mặc vào thấy phức tạp vô cùng, thế nhưng dưới bàn tay hắn lại ngoan ngoãn phục tùng, đầu ngón tay lướt tới chỗ nào vạt áo chỗ đó liền lập tức mở ra, bị hắn dùng hàm răng cắn, từng chút từng chút kéo lên đầu vai. Đôi môi ẩm ướt nóng bỏng của hắn phủ lên bộ ngực nàng.
Đàm Xuyên run rẩy cơ hồ muốn tan chảy, mười đầu ngón tay bám chặt bờ vai rắn chắc của hắn, móng tay ghim vào da thịt. Muốn trốn tránh, nhưng hắn lại ôm siết lưng nàng như vậy, chẳng biết trốn tránh nơi nào. Dòng thủy triều đáng sợ mãnh liệt cuộn trào từ đầu tới chân, mang theo mùi vị ngọt ngào như của tử vong, cắn nuốt nàng. Áo trắng trên người hắn mát lạnh mềm mại, ống tay áo dài ma sát bờ eo nàng; đôi môi hắn nóng bỏng như thể muốn thiêu đốt nàng, cắn nuốt, liếm láp, phảng phất như thân thể nàng là miếng bánh ngọt mê người. Đó là một loại nhức nhối khó chịu làm cho người ta không cách nào nhẫn nại nhưng cuối cùng vẫn phải chịu đựng nỗi đau ngọt ngào ấy, nàng cảm thấy mình rất nhanh sẽ chết mất thôi.
Ở một chỗ sâu trong trí óc, có thanh âm nhẹ nhàng nói: Dừng lại, phải dừng lại, không thể tiếp tục, ngươi không nên như vậy.
Dừng lại không được, đáy lòng có thanh âm còn rõ ràng hơn đáp lại. Nàng đối với hắn, là lưu luyến? Là né tránh? Là yêu thích? Hay chỉ vẻn vẹn là muốn tìm một vòng ôm ấm áp nàng có thể dựa vào một thoáng? Chính nàng cũng không rõ, có lẽ tất cả đều đúng, cũng có thể tất cả đều sai. Ước chừng với nàng hắn là một chén rượu độc thơm nồng, kỳ thật biết rõ ý nghĩa của năm chữ uống rượu độc giải khát, lúc này việc nàng nên làm nhất là cho hắn một cái tát vang dội, sau đó giận dữ rời đi.
[uống rượu độc giải khát: ví với chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau]
Chính là làm không được, ta làm không được. Nàng tự nói với mình, mơ hồ có một ý nghĩ điên cuồng liều lĩnh, muốn nếm thử mùi vị thơm nồng ngọt ngào của chén rượu độc kia.
Đã không còn gì để mất, phải, nàng chưa từng sợ hãi mất đi thứ gì? Thế gian này, người nợ nàng nhiều lắm, nàng lại một mình thiếu nợ Phó Cửu Vân một món ân tình, còn không trả cho hắn, vậy cứ buông xuôi đi. Thời gian dài như vậy, vẫn đùa giỡn tâm kế, đấu với người, đấu với yêu, nàng đã mệt mỏi, chỉ mong sao sớm ngày kết thúc chuỗi báo thù hư không này. Trước khi hết thảy đều chấm dứt, chí ít nàng còn có thể ôm lấy hắn, dùng đôi tay vẫn còn tồn tại gắt gao ôm chặt hắn, kẻ vẫn luôn không ngừng truy đuổi phía sau nàng.
Đầu ngón tay của Phó Cửu Vân như có ngọn lửa nhỏ, ôn nhu mà không cho phép kháng cự bao trùm nơi non mềm nhất của nàng, tựa như đang thăm dò, cẩn thận dè dặt, mang theo biết bao yêu thương, nhẹ nhàng vuốt ve nàng. Môi hôn không thể nắm bắt kia rốt cuộc cũng không còn chạy loạn, giống như muốn trấn an nàng, theo tiết tấu của ngón tay lần lượt hạ xuống trên bờ môi hé mở của nàng những nụ hôn.
Đàm Xuyên giống như một con cá vừa bị vớt lên bờ, không cam lòng mà bật lên, không cách nào đè nén, trong mê loạn từ cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ nỉ non: “Cửu Vân…”
Hai cánh tay mềm mại lại đón lấy hắn, quấn quít trên cổ hắn giống như dây leo, kéo hắn về hướng nàng, về hướng nàng.
Ngón tay Phó Cửu Vân đột nhiên ngừng lại, không rời khỏi, chỉ là lẳng lặng bao phủ nàng như vậy. Hắn đè nặng trên người nàng, hô hấp dồn dập, lý trí chỉ còn sót lại một sợi dây kéo thật căng, hoặc là ngay lúc này buông ra, hoặc là dứt khoát kéo đứt. Nàng đã rộng mở vì hắn, đã ở ngay trước mắt hắn, khao khát nàng, như thể chỉ một khắc sau là cái chết sẽ ập tới, khẩn cấp vội vã, tới nỗi không sao nén được.
Hắn khao khát nàng đến thế.