Thoát khỏi giấc mộng đó, tim ta vẫn còn nhói lên liên hồi. Chuyện đã qua hơn một trăm năm, thế mà với ta lại chỉ như mới xảy ra hôm qua vậy. Ta giơ hai tay che mắt, nước mắt cứ lặng lẽ chảy ra, cổ họng không kìm được mà bật ra vài tiếng nức nở nghẹn ngào. Tại sao hạnh phúc vốn ở ngay trước mắt, vậy mà vẫn không thể với tới được? Tại sao người đã ở ngay trước mặt, vậy mà vẫn chẳng thể nhận ra? Tại sao đã chờ đợi bao năm, cuối cùng vẫn chỉ là bỏ lỡ? Tại sao khi Hạo Diệp không còn, ông trời mới để ta mơ giấc mộng này, mới để ta biết chàng mới chính là người ta tìm kiếm bấy lâu?
Đúng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Khi nhìn thấy người vừa bước vào, ta sững sờ hồi lâu, lát sau mới lên tiếng: “Mạt… Mạt Lị?”.
Người vừa bước vào là cung nữ thân cận nhất của ta khi còn ở hoàng cung Yến quốc, Mạt Lị. Ta cứ tưởng cô bé đã nghe theo lời ta nói mà chạy trốn cùng đám cung nhân nhân lúc rối loạn, khi Đại Yến thất thủ, rơi vào tay Tề quốc, không ngờ cô bé lại xuất hiện ở đây, ngay tại lúc này.
Mạt Lị đang bưng bát thuốc vẫn còn bốc hơi, thấy ta đã tỉnh thì lập tức chạy tới, gấp đến độ thuốc trong bát suýt chút trào ra ngoài, kích động đến nỗi đôi mắt hoe đỏ nhanh chóng nhoè ướt: “Điện hạ! Người cuối cùng cũng tỉnh rồi!”.
Gương mặt này, giọng nói này, biểu tình này, đúng thật là Mạt Lị, cung nữ theo hầu ta khi ta còn ở Yến quốc. Nhưng sao cô bé lại xuất hiện lúc này, ở đây? Dù cô bé có biết võ công nhưng cũng chỉ đủ để tự vệ, nếu chỉ với khả năng đó thì sao cô bé có thể thành công đột nhập vào đại lao Tề quốc mà lành lặn đứng trước mặt ta như bây giờ được?
Như biết ta đang thắc mắc điều gì, không đợi ta lên tiếng hỏi Mạt Lị đã mở miệng giải thích: “Ban đầu nô tỳ cũng định nghe lời điện hạ, cũng định chạy trốn cùng đám cung nhân nhưng còn chưa rời khỏi hoàng cung nửa bước mọi người đã bị quân Tề bắt lại, nô tỳ cũng bị áp giải về đây”. Cô bé bưng bát thuốc đến trước mặt ta, tiếp tục lên tiếng: “Điện hạ đã hôn mê ba ngày rồi. Tề vương biết chuyện liền kêu nô tỳ đến đây hầu hạ người, cho phép người ở lại cung Ưu Đàm tĩnh dưỡng, còn ban cho điện hạ nhiều dược liệu quý hiếm để bồi bổ cơ thể. Thuốc này phải uống khi còn nóng mới có hiệu quả, điện hạ mau uống đi, đừng phụ tấm lòng của bệ hạ”.
Tay đón bát thuốc của ta run lên, thuốc trong bát trào ra vài giọt, rơi xuống thấm vào vạt áo. Nghe Mạt Lị nói vậy ta mới để ý nơi ta đang ở không phải đại lao tối tăm bẩn thỉu mà là một cung điện còn xa hoa tráng lệ hơn cả cung điện của ta ở Yến quốc. Nhưng điều đó lại không khiến ta cảm thấy vui vẻ hay may mắn chút nào mà chỉ thấy lòng vô cùng lạnh lẽo. Cung Ưu Đàm là nơi thế nào kia chứ? Đó là tẩm cung mà Tề vương tiền nhiệm dành riêng cho ái phi của mình, là nơi nghỉ ngơi riêng của tân vương Hạo Nhiên, ngay cả hoàng hậu mới phong cũng chẳng thể bén gót tới. Vậy thì một tù nhân như ta lấy tư cách gì để ở lại nơi này, hơn nữa còn được ban nhiều dược liệu quý hiếm mà ngay cả phi tần trong hậu cung cũng chẳng thể có, còn được tân vương quan tâm, sủng ái hết mực?
Sự thật chứng minh lo lắng của ta là đúng.
Thấy ta như vậy, Mạt Lị cúi đầu, khẽ cắn môi, thấp giọng nói: “Bệ hạ muốn phong người làm hoàng quý phi của Tề quốc”.
Lời cô bé nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Đầu ta trống rỗng, chiếc bát trên tay lập tức rơi xuống, nước thuốc đổ ra làm ướt cả một mảng váy màu trắng. Chỗ chân bị thuốc đổ ra của ta bỏng rát vô cùng, nhưng lòng ta lại như bị chìm trong băng lạnh. Dự cảm không lành trong ta rốt cuộc cũng trở thành sự thật. Hoàng quý phi, đó là vị trí mà bao nữ nhân trong thiên hạ cầu còn chẳng được, là tước vị cao quý chỉ đứng dưới hoàng hậu. Hạo Nhiên đã bố cáo với thiên hạ như thế, ý định của hắn chẳng phải là đã quá rõ ràng rồi sao…
Mạt Lị luống cuống dùng tay áo của mình lau chỗ thuốc bị đổ ra, hoảng hốt khuyên nhủ: “Điện… điện hạ, người đừng nghĩ quẩn. Dù sao Tề vương cũng đối xử với điện hạ rất tốt, hơn nữa bây giờ Yến quốc không còn, chúng ta lại chẳng có thế lực hậu thuẫn, nếu điện hạ còn muốn tiếp tục sống sót thì chỉ còn cách dựa vào Tề vương mà thôi”.
Ta tựa lưng vào thành giường, khoé môi khẽ cong thành một nụ cười khổ: “Chuyện đó bản thân ta rõ hơn bất cứ ai”. Là một nàng công chúa vong quốc, là một tù nhân nằm trong tay quân địch, nếu muốn tiếp tục tồn tại ta chỉ còn cách tìm một thế lực vững mạnh để dựa vào, và ở Tề quốc, thế lực vững mạnh nhất, người duy nhất ta có thể lợi dụng chính là tân vương Hạo Nhiên. Nhưng nếu chỉ sủng mà không yêu, ân sủng của đế vương có thể kéo dài bao lâu kia chứ, đâu thể dựa vào chút ân sủng mỏng manh tựa giấy đó để sống an ổn cả đời được. Có lúc đắc sủng ắt có lúc thất sủng, nếu được đế vương sủng ái thì bị các phi tần khác ghen ghét đố kỵ, tìm mọi cách hãm hại; không được sủng ái thì lại bị kẻ khác coi như cỏ dại mà dẫm đạp dưới chân. Chẳng lẽ từ nay về sau ta cũng giống như bao nữ nhân trong hậu cung, phải sống trong nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng phải đề phòng cảnh giác, nghĩ kế hại người? Chẳng lẽ số phận của ta đúng như lời vị trưởng tăng đó nói, dù là kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau ta đều không thể không dính líu tới hoàng tộc vương thất, đều không thể thoát khỏi chốn hậu cung hiểm ác này?
Chuyện Hạo Nhiên muốn phong ta làm hoàng quý phi của Tề quốc bị tất cả những văn võ bá quan trong triều phản đối, Tề thái hoàng thái hậu cũng không để yên cho hắn muốn làm gì thì làm. Bà nhiều lần khuyên bảo hòng làm hắn từ bỏ ý định nhưng hắn nhất quyết không nghe, bà phái người đến muốn nhờ ta thuyết phục hắn thì lại bị hắn chặn ngoài cửa điện không cho vào. Có lần Tề thái hoàng thái hậu đến cung Ưu Đàm để gặp riêng ta, nhưng vừa đến nơi đã bị cháu mình chặn ở cửa. Lúc đó ta đang uống thuốc Mạt Lị vừa sắc xong, loáng thoáng nghe được vài tiếng: “Bệ hạ thực sự muốn phong Diệp Thất làm hoàng quý phi? Ngoài dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia ra, nàng ta có gì tốt, có gì xứng với tước vị cao quý đó? Nếu bệ hạ chỉ đơn thuần là yêu thích dung mạo của nàng ta, ai gia có thể tìm thay bệ hạ nhiều cô nương xinh đẹp tuyệt trần, tài mạo song toàn, quan trọng là gia thế trong sạch, không ảnh hưởng xấu đến tiếng tăm của bệ hạ”.
Ta không rõ biểu tình lúc ấy của hắn như thế nào, chỉ nghe giọng hắn bình thản, không nhanh không chậm, không mặn không nhạt đáp: “Hoàng tổ mẫu còn chưa rõ tính trẫm hay sao? Nếu chỉ đơn thuần là yêu thích dung mạo của nàng, trẫm sẽ không làm như vậy; còn nếu trẫm muốn phong nàng làm hoàng quý phi, có nghĩa là trẫm coi trọng nàng, muốn nàng danh chính ngôn thuận ở bên trẫm cả đời”. Ngừng một lúc tựa như do dự, lát sau hắn mới nói: “Hơn nữa, nàng không phải Diệp Thất vô dụng mà là vị Chiêu Nhân công chúa, đệ nhất tài nữ được người người xưng tụng. Với trí tuệ và tài năng của mình, nàng xứng đáng được đứng bên trẫm hơn bất kỳ ai khác”.
Tề thái hoàng thái hậu nhanh chóng hỏi lại, giọng nói lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Nàng ta là Ngọc Thất? Vậy chẳng lẽ người thành thân với Thiên nhi, người mang trong mình cốt nhục của nó là Diệp Thất?”. Nhưng chỉ một lát sau bà đã lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, giọng nói thập phần kiên định, lời lẽ vô cùng sắc bén: “Vậy thì càng không thể giữ nàng ta lại được. Nàng ta biết rõ đây là cái bẫy của Tề quốc, vậy mà vẫn không hề do dự để muội muội của mình đi vào chỗ chết, chỉ riêng việc này thôi cũng đủ cho thấy nàng ta tuyệt tình tàn nhẫn đến chừng nào. Giữ một người như vậy ở bên mình chẳng khác nào nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà. Hơn nữa, chúng ta đã khiến Yến quốc diệt vong, với tính cách đó, bệ hạ còn mong nàng ta bỏ qua mối quốc thù mà an phận thủ thường, ngoan ngoãn ở bên bệ hạ suốt đời ư?”.
Tay đang bưng bát thuốc của ta đột nhiên khựng lại, lòng không khỏi cảm thán đúng là người từng trải có khác, từng câu từng chữ như những lưỡi dao bén nhọn đâm vào nơi yếu mềm nhất của con người, không ngần ngại lợi dụng điểm yếu của đối phương để đạt được mục đích, ngay cả khi đối phương là cháu ruột của mình. Hạo Nhiên khó khăn lắm mới trở thành quân vương Tề quốc, sao có thể giữ một kẻ có nguy cơ đe doạ đến đế vị của hắn bên người được?
Ta cứ tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây, Hạo Nhiên sẽ nghe lời thái hoàng thái hậu mà từ bỏ ý định phong ta làm hoàng quý phi, nào ngờ hắn vẫn giữ nguyên lập trường, không mảy may dao động: “Phiền hoàng tổ mẫu lo lắng rồi. Trẫm quyết định để nàng dùng thân phận đó để ở bên trẫm, cũng có nghĩa là trẫm có cách thu phục nàng”. Xem ra cả ta và Tề thái hoàng thái hậu đều coi thường vị đế vương mới đăng cơ này rồi.
Hạo Nhiên không từ bỏ ý định phong ta làm nhất phẩm phu nhân, Tề thái hoàng thái hậu cũng không từ bỏ ý định khuyên nhủ hắn: “Cứ cho là bệ hạ đủ tự tin cho rằng mình có thể khiến nàng ta toàn tâm toàn ý ở bên người đi, nhưng còn văn võ bá quan trong triều thì sao? Họ nhất định không đồng ý để một người như Ngọc Thất trở thành hoàng quý phi của Tề quốc”.
Lại nghe hắn đáp lại bằng giọng lạnh lùng: “Trẫm là quân, chúng là thần; lời quân nói, thần có thể không nghe? Phong ai làm phi là chuyện riêng của trẫm, một quân vương ngay cả chuyện riêng của mình cũng quản không nổi thì khác nào một con rối cho thần tử mặc sức điều khiển? Hơn nữa trẫm không muốn trở thành một tiên vương thứ hai, vì sự phản đối của triều thần mà từ bỏ nữ nhân mình yêu, để rồi cả phần đời còn lại chỉ có thể sống trong ân hận, chết trong cô độc. Hay như Hạo Thiên vì người mình yêu không còn mà từ bỏ cả đế vị và mạng sống”.
Kể từ sau câu nói này của Hạo Nhiên, ta không còn nghe Tề thái hoàng thái hậu nói thêm một lời nào nữa, có lẽ bà cũng giống ta, cũng chấn động vì những lời hắn nói vừa rồi. Trên thế gian này kẻ chọn giang sơn rất nhiều, người chọn giai nhân cũng chẳng ít. Kẻ chọn giang sơn thì bị nói là bạc tình, người chọn giai nhân thì bị coi là hôn quân. Nam nhân trong thiên hạ dính dáng đến vương vị không phải là hôn quân thì cũng là kẻ bạc tình, không phụ thiên hạ thì cũng phụ ái nhân. Nhưng vừa là minh quân vừa là người trọng tình nghĩa, vừa không phụ thiên hạ vừa chẳng phụ ái nhân, vừa có trong tay cả giang sơn xã tắc lẫn giai nhân trong lòng, trên đời này liệu có mấy ai?
Một lát sau, cũng như mọi lần, Hạo Nhiên lại đến thăm ta. Hắn liếc cái bát trống không đặt trên bàn, lại nhìn sắc mặt hồng hào của ta, hài lòng nói: “Quả là thuốc tốt”. Sau đó hắn liền sai Mạt Lị đem bát xuống, tự tay đút cho ta một miếng lê, giọng vô cùng dịu dàng, đâu còn thấy sự lạnh lùng vừa nãy: “Ta nghe thái y nói thuốc này rất đắng, rất khó uống. Ăn miếng lê này đi, nàng sẽ thấy đỡ đắng hơn nhiều”.
Tâm đã hoá tro tàn, sao còn cảm nhận được ngọt đắng? Nhìn miếng lê kề sát miệng mình, nghe giọng nói tràn ngập ôn nhu ấy, cuối cùng ta vẫn không nhịn được mà nói: “Ngọc Thất chỉ là một công chúa vong quốc, chỉ là một tù nhân đáng ra phải bị nhốt trong ngục cả đời. Bệ hạ không cần vì Ngọc Thất mà làm trái ý nhiều người như vậy”.
Tay đang cầm miếng lê của hắn khựng lại: “Nàng đã nghe hết những lời hoàng tổ mẫu nói với ta vừa rồi?”.
Ta chậm rãi cúi đầu, im lặng không đáp.
Hạo Nhiên khẽ thở dài, để miếng lê lại trong đĩa, lặng lẽ kể lại chuyện xưa: “Nàng còn nhớ chín năm trước khi Yến quốc mở tiệc chiêu đãi vương tôn, quý tộc các nước, nàng đã trổ tài trước mặt tất cả mọi người tham dự để rồi từ đó danh chấn thiên hạ? Tuy lúc đó nàng còn chưa trưởng thành, ta cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng điệu múa vượt sức một đứa trẻ ấy đã khiến ta rung động tâm can, vẻ mặt rạng rỡ phấn khởi khi múa tương phản với biểu tình thất vọng, lạc lõng khi nghe phụ vương của nàng hờ hững khen ngợi đã làm ta nhớ mãi không quên. Cũng chính vì Hạo Thiên không được phụ vương thương yêu như nàng nên ta đã quyết định giúp huynh ấy giành được quyền lực trong triều, nhưng việc muốn giữ nàng làm con tin không phải chủ ý của ta, ta không muốn nàng trở thành thê tử của người khác. Nàng không biết khi biết người thành thân với Hạo Thiên không phải là nàng ta đã vui thế nào đâu. Ta đã nghĩ đây là ý trời, ý trời muốn cho ta và nàng thành đôi”.
Ngừng một lát, hắn dùng tay còn lại nắm lấy tay ta, dùng giọng điệu chân thành tha thiết để giãi bày nỗi lòng: “Ban đầu ta định để một thời gian nữa mới đón nàng về cung, cho nàng một danh phận để có thể ở bên ta trọn đời, nhưng khi nghe hạ nhân nói nàng ngất xỉu trong đại lao ta mới biết không thể tiếp tục để nàng ở lại nơi đó nữa, bằng không ta sẽ hối hận suốt đời. Ta không chỉ muốn phong nàng làm hoàng quý phi, mà còn muốn nàng trở thành hoàng hậu, mẫu nghi Tề quốc”.
Những lời nói đó của hắn làm ta ngẩn người trong chốc lát. Ta hoàn toàn không ngờ trong suốt bao năm qua cũng có người âm thầm dõi theo ta, yêu ta như ta yêu Hạo Thiên vậy. Nếu chưa từng yêu Hạo Thiên, nếu chưa từng gặp Hạo Diệp và mơ giấc mộng tái hiện kiếp trước của ta và chàng, có thể ta sẽ đồng ý với yêu cầu của hắn, nhưng đó chỉ là “nếu”. Sau khi trải qua hàng loạt biến cố lớn nhỏ, ta thực sự không còn dũng khí để tiếp tục sống một cuộc sống không có Hạo Diệp.
Bất chấp sự phản đối của triều thần, Hạo Nhiên vẫn kiên quyết phong ta làm hoàng quý phi. Buổi tối hôm được sắc phong, ta ngồi trước gương đồng chuẩn bị trang điểm và thay y phục chờ đế vương đến lâm hạnh. Giúp ta trang điểm xong, Mạt Lị lấy từ trong tủ một chiếc áo màu tím nhạt, nhẹ giọng nói: “Nương nương, người nên thay y phục thôi, bệ hạ sắp đến rồi”.
Ta nhìn chiếc áo mỏng như cánh ve trên tay cô bé, lòng bỗng nặng trĩu khi nghĩ về tương lai phía trước. Chẳng lẽ từ nay về sau ta phải sống như bao nữ nhân trong hậu cung, phải dựa vào ân sủng của đế vương mới có thể tồn tại được? Chẳng lẽ suốt đời con chim hoàng anh này đều bị nhốt trong chiếc lồng sơn son thếp vàng?
Thấy ta không nói gì, Mạt Lị khẽ lên tiếng hỏi lại: “Nương nương?”.
Trong đầu như có một tia hy vọng loé lên, ta khoác lên người một chiếc áo choàng bằng nhung tím, quả quyết nói: “Ta muốn lên tường thành hóng gió một chút, lát nữa sẽ trở về”.
Trước quyết định đột ngột đó của ta, cô bé kinh ngạc vô cùng: “Người định lên đó vào giờ này sao? Nhưng trời đã tối, bệ hạ cũng sắp tới rồi…”.
Cô bé khuyên nhủ là vì muốn tốt cho ta, nhưng lại bị ta thản nhiên ngắt lời: “Nếu không muốn theo thì cứ chờ đến lúc ta về, đừng quấy rầy rồi làm hỏng nhã hứng của ta”.
Lời vừa mới dứt, ta đã bước chân ta ngoài, chẳng chút nào do dự. Bởi ta biết chỉ cần tỏ vẻ lạnh lùng quyết tâm thì dù là Tần Thương, Tiểu Diệp hay Mạt Lị đều không thể chống lại ý ta. Quả nhiên, ta mới đi được một đoạn ngắn đã nghe thấy tiếng chân dồn dập phía sau, quay đầu thì thấy Mạt Lị đang cầm đèn lồng đuổi theo. Ta đi chậm hẳn lại, đợi cô bé đuổi kịp rồi nhẹ giọng nói, tiếng thoát ra từ hai cánh môi như tan vào gió lạnh: “Biết thế thì nghe lời ngay từ đầu có phải hơn không”.
Cô bé vừa dùng tay áo của mình giữ cho đèn lồng không bị gió thổi tắt vừa trả lời ta, giọng lí nhí: “Nô tỳ có bao giờ không nghe lời điện hạ đâu”. Vẻ mặt cùng giọng điệu hệt như Tiểu Diệp những lúc chủ động làm hoà với ta.
Ta bật cười, nụ cười đúng nghĩa trong suốt những ngày bị giam lỏng gần đây, để rồi tiếng cười khi thoát khỏi môi lại như bị gió thổi đông cứng. Trên đường đi lên tường thành, ta gặp không ít lính canh, một trong số đó là thân tín của Hạo Diệp, hắn nhận ra ta liền tiến đến quỳ xuống, cung kính nói: “Nương nương, đêm khuya gió lạnh sương nhiều, xin nương nương trở về Ưu Đàm cung, giữ gìn ngọc thể”.
Bỏ ngoài tai những lời thỉnh cầu mà như mệnh lệnh truyền từ ai đó, ta lạnh lùng tiếp lời: “Bổn cung muốn lên tường thành hóng gió cho khuây khoả cũng phải được sự đồng ý của ngươi sao?”.
Hắn cúi đầu càng thấp, nhưng giọng vẫn kiên định trầm ổn: “Mạt tướng không dám, chỉ là bệ hạ đã đến cung Ưu Đàm và đang chờ nương nương ở đó”. Ý là muốn ta nhanh chóng rời khỏi đây, nhanh chóng trở về hầu hạ tân vương của hắn.
Nghe vậy, Mạt Lị cũng khẽ kéo ống tay áo của ta, hạ giọng nói chỉ đủ cho hai chúng ta nghe: “Đúng đấy nương nương. Cho dù bệ hạ có sủng ái nương nương đến thế nào thì việc người để ngài phải chờ cũng không hay đâu. Huống chi phần đời còn lại của người còn phải dựa vào ngài ấy”.
Đúng vậy, nhưng đó là nếu ta có ý định tiếp tục sống với tước vị hoàng quý phi được phong. Bởi vậy, dù hai người có khuyên can thỉnh cầu thế nào thì ý ta vẫn thế, không hề lung lay: “Vậy thì ngươi trở về bẩm báo với bệ hạ, ta hóng gió xong rồi sẽ về hầu hạ ngài”.
Không khí yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là hắn chịu thua trước: “Mạt tướng đã rõ. Mong nương nương nhanh chóng trở về”.
Ta phất tay áo ra hiệu cho hắn rời đi rồi tiếp tục leo lên tường thành. Lên càng cao, gió càng lạnh. Cuối cùng cũng lên tới nơi, gió đêm lạnh như cắt da cắt thịt, như rít gào phẫn nộ bên tai. Đèn lồng trong tay Mạt Lị khẽ chao đảo rồi phụt tắt. Trong bóng đêm, ta nghe người đứng phía sau lên tiếng thúc giục, giọng nói như bị gió lấn át, phải cố gắng lắm mới nghe được: “Nương nương, trên này gió to quá, chúng ta về thôi”.
Trước những lời nói như bị gió cắt vụn của cô bé, ta vẫn chẳng mảy may đáp lời, mắt vẫn nhìn xuống cả kinh thành Tề quốc đang chìm trong giấc ngủ nồng say.
Mạt Lị nghi hoặc hỏi lại: “Nương nương…?”.
Dù cô bé có thúc giục thế nào, lo lắng ra sao, ta vẫn không để ý tới lời cô bé nói, bởi lúc đó trước mắt ta bỗng hiện ra một ảo cảnh lạ kỳ. Hoa lê vốn đã tàn theo xuân nay lại nở rộ, phủ trắng cả kinh thành, nổi bật trong màn đêm thăm thẳm. Và dưới tán hoa lê trắng tuyệt đẹp ấy, ta nhìn thấy một người vận áo bào tím, ở góc trán có vết bớt hình hoa lê sinh động như thật. Người ấy dang rộng vòng tay, môi nở nụ cười dịu dàng như gió xuân ấm áp, ta nghe thấy người ấy khẽ gọi: “Thất Thất, đến lúc rồi. Ta đến đón nàng đây”.
Thấy cảnh tượng ấy, nghe người ấy gọi, trái tim đã hoá tro tàn của ta lại như được hồi sinh, như tìm lại được hạnh phúc đã đánh mất. Ta đưa tay đẩy Mạt Lị đang kéo áo ta ra, trong tiếng hét thất thanh của cô bé, ta xoay người nhảy xuống tường thành, hai tay dang rộng như một cô gái sà vào lòng người mình yêu, tay áo bị gió thổi phồng lên như một chú chim dang cánh chuẩn bị bay vào phương trời của riêng mình. Ta nở nụ cười rạng rỡ nhất, lòng tràn trề mãn nguyện.
Cuối cùng thì chàng cũng đến đón ta, để hai ta cùng đoàn tụ dưới suối vàng, cùng luân hồi chuyển thế.
Cuối cùng thì con chim hoàng anh kia cũng được tự do, cũng thoát khỏi chiếc lồng sơn son thếp vàng cầm tù nó bấy lâu nay để bay đến một phương trời mà nó vẫn hằng mong ước.