CHƯƠNG : ĐỜI THỨ NHẤT TẠO NGHIỆP – ĐẠI BIẾN
Tác giả: Luna Huang
Đã mấy ngày trôi qua kể từ sự kiện kia nhưng hiện tại trong phòng Nhữ Hinh tại Mỹ Xuân viện liên tục vang lên những âm thanh vỡ đồ cùng âm thanh la hét của nàng. Đám nha hoàn sợ đến quỳ rạp trên mặt đất, quả thực ngày nào các nàng cũng sợ mỗi khi phải đến địa ngục này.
Nhữ Hinh đưa tay kéo hết băng gạc trên mặt xuống soi mình trong gương. Khi nhìn đến sửu dung của mình, nàng thét to, ném gương đồng xuống đất: “Vì sao? Vì sao đã lâu như vậy vẫn chưa phục hồi?”
An thị từ ngoài chạy vào vỗ về nàng: “Hinh nhi ngoan đừng khóc, vết thương có chút nặng phải rất lâu mới hồi phục, ngươi tháo hết băng gạc ra làm sao có thể khỏi được.” Kỳ thực trong lòng người nào cũng biết rõ, vết thương này vô pháp khôi phục.
Nhữ Hinh ôm lấy An thị nức nỡ nói: “Mẫu thân, nữ nhi thành như vậy có phải sau này thái tử ca ca sẽ không thích nữa không?”
“Không đâu không đâu.” An thị vẫn nhẹ giọng an ủi, vỗ vỗ lưng nàng.
“Mấy hôm nay hắn đều không đến, hắn nhất định ghét bỏ nữ nhi rồi.” Nhữ Hinh nói xong lại oa oa khóc lên.
Trưởng Tôn Tề Duyệt theo chân Nhữ Liệp bước đến nguyệt môn của Mỹ Xuân viện nghe được âm thanh này cực kỳ khó chịu, nhưng khó chịu về khó chịu, chỉ có thể ẩn giấu trong lòng, trên mặt vẫn duy trì bình thản. Kỳ thực mấy hôm nay hắn đích xác tránh Nhữ Hinh nhưng hiện hắn vẫn còn cần binh quyền của Nhữ gia hắn không thể bỏ mặc nàng được.
Nhữ Liệp bước vào trong phòng, âm thanh khàn khàn nhưng chứa đầy cưng chìu vang lên: “Hinh nhi, thái tử điện hạ đến thăm ngươi a! Mau nhìn xem.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt bày ra vẻ mặt ôn nhuận bước đến bên giường, “Hinh nhi sao lại khóc thành cái dạng này rồi?” Kỳ thực nhìn thấy gương mặt này của Nhữ Hinh hắn chỉ cảm thấy buồn nôn rồi tránh xa xa thôi. Lúc này phu thê Nhữ gia nơi này hắn không có thể làm gì khác hơn là ôn nhu với nàng.
Nhữ Hinh nâng gương mặt ác tâm của mình lên, khi con mắt ngấn lệ nhìn thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt, nàng lập tức nhào vào lòng hắn, ôm chặt khóc than: “Ô ô…thái tử ca ca, Hinh nhi nghĩ ngươi bỏ mặc Hinh nhi rồi.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt nén cảm giác ác tâm trong lòng, vẫn vỗ vỗ lưng nàng: “Bổn điện hạ nào quên Hinh nhi, nhưng dạo gần đây công sự bận rộn nên bổn điện mới chậm trễ đến thăm mà thôi.”
Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn
“Là thật?” Nhữ Hinh sụt sịt mũi, mặt vẫn áp sát vào lòng hắn: “Hinh nhi thành cái dạng này, thái tử ca ca sẽ có thích Hinh nhi như trước không?” Nàng rất sợ hắn không thích nàng, rất sợ hắn vứt bỏ nàng.
“Đương nhiên.” Trưởng Tôn Tề Duyệt xoa xoa đầu nàng làm bộ như rất cưng chìu nói: “Hinh nhi là vị hôn thê của ta, bổn điện hạ không thích Hinh nhi thì có thể thích ai?” Hắn vốn nghĩ mặc kệ là gì hắn vẫn đang mượn thế lực của Nhữ gia, mà Nhữ Hinh lại xinh đẹp như vậy, tính tới tính lui hắn cũng toàn thu được lợi. Nghĩ không ra, nàng đột nhiên sẽ hủy dung, đây thật khiến hắn bài xích.
Tuy Trưởng Tôn Tề Duyệt giả rất giống, nhưng chính vì quá giống nên khiến phu phụ Nhữ gia hoài nghi. Nào sẽ có nam nhân nào yêu thích một nữ tử bị mất đi dung mạo như vậy. Trong lòng bọn họ tràn ngập không vui, nhưng hiện tại nữ nhi thích, liền không thể làm được gì.
Nói qua một hồi, Nhữ Hinh khóc mệt mỏi liền ngủ thiếp đi. Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng theo đó ly khai Nhữ gia. Bộ y phục hắn đang mặc trên người về đến Chính Vũ cung lập tức cởi ra bảo cung nhân đốt đi, bởi hắn cảm thấy bẩn.
Nhữ Hinh tỉnh lại nhớ đến lời của Trưởng Tôn Tề Duyệt nàng vui vẻ để lang trung thay băng gạc trên mặt sau đó liền ra ngoài dạo hoa viên. Chỉ là đám hạ nhân mới tuyển vào phủ rất không quy củ, cư nhiên nghị luận sau lưng chủ nhân, mà người bị nghị luận không ai khác chính là Nhữ Hinh.
“Ngươi nói xem ngũ tiểu thư bị hủy dung, hôn sự này có thành không?”
“Ta cược hết gia tài là không thành.”
“Thái tử điện hạ cũng quá cưng chìu nàng rồi, ác tâm như vậy cũng có thể ôm vào lòng được.”
“Còn phải nói, đổi lại là ta, ta sớm bỏ nàng rồi.”
“So ra hiện tại tứ tiểu thư mới là người hợp với thái tử điện hạ hơn.”
“Ai! Đáng tiếc là thứ xuất.”
“Mặc kệ là gì, lấy dung mạo kia, đệ nhất mỹ nữ kinh thành nhất định thuộc về tứ tiểu thư a!”
“. . .”
Âm thanh nghị luận càng lúc càng lớn, chứng tỏ người nghị luận càng lúc càng hăng say và thiếu kiềm chế. Nhữ Hinh tức giận đoạt lấy cây dù của nha hoàn phía sau đang che cho nàng ném đến chỗ đám người quát dẹp đường: “Cẩu nô tài, các ngươi chán sống rồi phải không?”
Đám hạ nhân lập tức biết người đến, liền quỳ rạp trên đất cầu xin tha thứ. Nhưng Nhữ Hinh lúc này nào có tâm trạng nghe bọn họ kể lể, nàng ra lệnh nói: “Dĩ hạ phạm thượng, thêu dệt chuyện sâu lưng chủ tử, toàn bộ cắt lưỡi.”
Đám hạ nhân cầu xin khóc lóc nhưng nàng nửa điểm động tâm cũng không có, lúc này Nhữ Dao đi ngang thấy được lập tức chạy đến thay bọn họ cầu tình: “Ngũ muội, bọn họ lần đầu phạm quy lại là người mới vẫn là xử phạt vả miệng là được rồi.”
Nhữ Hinh lần đầu gặp Nhữ Dao, nhìn thấy dung mạo kia nàng càng bực tức hơn, càng khó nhịn hơn. Nàng ta được khen được nhiên là không muốn phạt đám người này rồi. Nàng hạ mắt nhìn đám người lạnh lùng nói: “Nếu như tứ tỷ cũng nói giúp các ngươi vậy liền phạt nhẹ đi.”
Đám người nghe xong đều cảm thấy vui mừng thay nhau dập đầu cảm tạ. Chỉ là đột nhiên nghe Nhữ Hinh nói: “Nhưng các ngươi không những nghị luận ta còn nghị luận thái tử ca ca, các ngươi nói xem chỉ vả miệng liền cho qua sao?”
Nhữ Dao kinh hách nói không nên lời, xúc phạm hoàng tộc là tử tội, nếu so với hình phạt của Nhữ Hinh đưa ra xem ra còn nặng hơn. Nàng đang căng não nghĩ cách liền nghe Nhữ Hinh nói tiếp: “Vậy ta liền đi nói cùng thái tử ca ca, để hắn trực tiếp xử lý khác bọn họ, tứ tỷ thấy thế nào?”
Nhữ Dao đuối lý không nói được gì chỉ biết cúi đầu mà thôi. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy Nhữ Hinh đáng sợ như vậy. Tuy đây là lần đầu các nàng gặp nhau, cũng là lần đầu xem như có nói chuyện nhưng khiến nàng rất kinh hách.
Lúc trước nàng thường lén lút nhìn trộm Nhữ Hinh cùng An Lam Ca chơi đùa, cho dù hạ nhân có sai phạm cũng chưa từng thấy nàng ta giận như lần này. Xem ra, dung mạo này khiến nàng ta thay đổi rất nhiều.
Nhữ Hinh hừ một tiếng đầy khinh bỉ nói: “Nể tình tứ tỷ cầu xin ta không cáo trạng với thái tử ca ca nhưng phạt cắt lưỡi, may miệng. Đây là tứ tỷ ban cho các ngươi, còn không mau đa tạ nàng?” Nói xong nàng xoay người rời đi.
Nhữ Hinh là đích tiểu thư, đương nhiên lời của nàng tại Nhữ phủ chính là tựa như kim khẩu của hoàng thượng vậy, nào có ai dám làm trái. Đám người kia toàn bộ bị cắt lưỡi vá miệng, toàn bộ chịu không được liền chết thảm trong hình phòng.
Nhữ Nhiên biết chuyện liền đến khuyên nhủ muội muội, nào ngờ bị nàng chọc tức đến thổ huyết hôn mê nâng trở về viện. Phu thê An thị lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Nhữ Hinh vẫn mỗi ngày xuất phủ, chỉ là nàng ngồi xe ngựa nên nghe vào không ít nhàn thoại của bách tính. Điều này khiến nàng lửa giận xung thiên lập tức giữa lộ chỉnh người.
Phàm là người nói xấu nàng hoặc bảo nàng không xứng với Trưởng Tôn Tề Duyệt đều bị nàng cắt lưỡi. Mà dung mạo của nàng vì Trưởng Tôn Tề Duyệt mới bị hủy nên hoàng thất cũng im lặng mắt nhắm mắt mở mặc nàng làm bậy.
Trước đó hoàng thượng đích thân cho người tặng nàng một hoàng kim trường sinh tỏa, đó tựa như là một kim bài miễn tử, hộ nàng một đời bình an. Thế nên dần dần không còn ai dám đề cập chuyện này nữa.
Mỹ Xuân viện trước nay luôn là tràn ngập tiếng cười này hệt như tử địa một dạng, người người e ngại bước vào. Nhữ Liệp thấy vậy liền mang Thiêm Hương đến bên nàng, ngoại trừ bầu bạn bên này còn là bảo hộ nàng. Bởi lòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt hắn sớm nhìn ra được. Nếu lúc trước nữ nhi còn dung mạo liền không đáng nhắc đến, nhưng hiện này không nói trước được gì, thế nên hắn cùng thê tử thương lượng qua để Nhữ Dao thay thể Nhữ Hinh gả.
Lần đầu gặp mặt Thiêm Hương, Nhữ Hinh kích động đến không chịu được. Bình thường hạ nhân trong phủ đều dung mạo không tốt, nhưng hiện đột nhiên xuất hiện một hạ nhân dung mạo tốt như vậy, lấn cả chủ tử như nàng, nàng làm sao chấp nhận được.
Vì thế, nàng lạnh giọng hỏi: “Ngươi là Thiêm Hương?”
Thiêm Hương quy củ giữ tư thế hành lễ vì Nhữ Hinh chưa để nàng đứng lên, đáp: “Vâng, nô tỳ Thiêm Hương gặp qua tiểu thư!”
“Biết tội gì?” Nhữ Hinh đưa tay sờ lên băng gạc ánh mắt ngập chán ghét nhìn dung mạo thanh tú của Thiêm Hương đang chôn một nửa xuống đất.
Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn
“Nô tỳ vừa đến không biết đã làm gì đắc tội tiểu thư.” Thiêm Hương như thực trả lời, nàng thực sự không biết.
“Người đến, vả miệng.” Nhữ Hinh không nói lý lẽ lập tức lệnh hạ nhân đánh người.
Thiêm Hương bị hạ nhân áp quỳ xuống vả đến sưng miệng cũng chưa ngừng. Âm thanh ba ba vang lên trong Mỹ Xuân viện kia nghe rất chói tai, tình trạng khóe miệng xuất huyết của Thiêm Hương cũng chưa làm Nhữ Hinh tiêu đi nộ khí.
Kỳ thực lòng nàng cũng rất loạn, nàng rất sợ Trưởng Tôn Tề Duyệt bỏ rơi mình, thú Nhữ Dao hay những nữ nhân khác. Biết rõ rằng nam nhân sẽ tam thê tứ thiếp nhưng nếu có dung mạo, nàng cũng không sợ những thứ này, nhưng hiện tại. . .
Nghĩ đến đây hàng lệ nóng từ má trái tích tích từ giọt xuống đất. Thấy được những nữ nhân mỹ mạo hơn nàng, lòng nàng lại sẽ đố kỵ, lại sẽ muốn hủy đi dung mạo của những người đó, nhưng nàng cũng đã kiềm chế bản thân rất nhiều mới không để ý nghĩ kia biến thành sự thật.
Qua một hồi tâm lý quyết liệt, mắt nàng cũng đảo lên trên mặt Thiêm Hương, lúc này hai gò má của nàng bị bản tử đánh để sưng húp đỏ bừng, khóe miệng thấy được tiên huyết đỏ rực, nàng mới nói: “Dừng tay.”
Lúc này Thiêm Hương bị đánh thanh tỉnh không ít, nàng biết được bản thân phạm tội gì. Đẹp hơn chủ tử chính là tội nặng nhất, mà nghe tướng gia nói tiểu thư chính vì bị hủy dung mà tâm tình đại biến. Chính vì vậy nàng vừa được thả liền dập đầu rất mạnh trên đất: “Nô tỳ biết tội.”
Nhữ Hinh cụp mắt rũ mi không nói, chỉ đứng lên bước đến chỗ xích đu gỗ ngồi. Xích đu này là mẫu thân làm cho nàng, trừ nó là gỗ thượng hạng cùng điêu khắc đẹp ra cũng không có gì khác xích đu bình thường khác. Nhắm mắt lại nói: “Đẩy.”
Thiêm Hương ứng tiếng lập tức bước đến đẩy xích đu.