CHƯƠNG : LỰA CHỌN KHÔNG HỀ KHÓ KHĂN
Tác giả: Luna Huang
Vào hạ, trên triều đám đại thần đồng loạt dâng tấu buộc Trưởng Tôn Tề Duyệt lập phi, hắn lại quỳ xuống cầu thánh chỉ thú Nhữ Hinh nhưng không một ai tán thành kể cả Nhữ gia.
Cả buổi trên triều kéo dài từ sáng đến chiều vẫn chưa thống nhất được ý kiến. Hoàng thượng vốn là muốn đa số thắng tiểu số mà quyết định nhưng Trưởng Tôn Tề Duyệt lại bảo thái tử vị này hắn không ngồi nữa, thế nên tức đến hoàng thượng hôn mê tại chỗ.
Nhữ Hinh cùng Nhữ Thành Sở ở sân to trước tiền thính cùng nhau chơi ném vòng. Thấy được mọi người mang sắc mặt âm trầm trở về nàng cũng không có hỏi tới, bởi nàng cho rằng đó là quốc sự, nàng là một nữ nhân lại mang lòng đến biệt viện, càng không nên biết.
Ai ngờ bị Lạc Cách Quận cùng An Lam Ca mỗi người một bên túm tay lôi vào thư phòng. Nhữ Thành Sở khóc đến hết nước mắt, đang chơi đột nhiên đối thủ bị tiêu trừ không lý do hỏi hắn làm sao chấp nhận được. Nhữ Dao cùng Thiêm Hương phải an ủi mãi mới xong.
Đứng ở trong thư phòng, Nhữ Hinh dùng con mắt không hiểu gì nhìn đám nam nhân đang nhìn nàng bằng ánh mắt đầy áp lực. Trong thư phòng hiện tại, không ai nói lời nào, bất đắc dĩ nàng lên tiếng phá tan không khí quái dị này: “Đến cùng mọi người muốn gì? Đột nhiên giữa thanh thiên bạch nhật lôi lôi kéo kéo, đến đây lại không nói gì. Nếu là không có gì. . .”
Lời có chưa hết đã bị âm thanh khàn khàn của Nhữ Liệp đánh gãy: “Ngươi nói thật cùng phụ thân, giữa ngươi cùng thái tử đến cùng là quan hệ gì?”
“Là không có quan hệ gì!” Nhữ Hinh lắc đầu đầy ngây thơ đáp trả. Nàng cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt lý nào lại có quan hệ chứ.
Nhữ Nhiên trầm giọng nói: “Thế nhưng thái tử lại rất cố chấp, nói không thú muội không được.”
“Là do hắn muốn binh quyền thôi.” Nhữ Hinh nghe liền biết chuyện này liên quan đến Trưởng Tôn Tề Duyệt thế nên nàng ung dung nói: “Tóm lại là muội sẽ không gả, mọi người tự tìm cách đi.”
“Vậy muội muốn gả người nào?” Nhữ Tuân trực tiếp khai môn kiến sơn hỏi.
Lạc Cách Quận cũng thêm miệng: “Không gả không được.”
“Còn phải gả ngay lập tức.” An Lam Ca cũng thần sắc nghiêm trọng nhìn nàng.
“Hả? Nhanh như vậy a?” Nhữ Hinh vốn chưa từng muốn gả, nhưng nếu nói như vậy đám người này sẽ không để mình yên, thế nên vờ như kinh ngạc nói.
Chỉ thấy đám nam nhân đồng loạt gật đầu, nàng đau đầu ôm trán nói: “Để nữ nhi suy nghĩ một chút.”
Còn không để đám nam nhân kia nói gì lập tức có người vào thông báo Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đến. Nhữ Hinh cứ như vậy được hắn giải thoát mang xuất phủ chơi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hôm sau, hoàng thượng tỉnh lại nhưng không thượng triều, chỉ gọi Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm tiến đến ngự thư phòng hỏi chuyện. Ai ngờ cả hai đều bảo muốn thú Nhữ Hinh, thế nên hắn âm thầm cho thái giám xuất cung triệu Nhữ Hinh tiến cung diện thánh.
Trong thư phòng, hai vương tử đứng đối diện nhau, hoàng thượng sắc mặt trầm trọng nhìn cả hai, hỏi: “Các ngươi đến cùng là thế nào?”
Trưởng Tôn Tề Duyệt lên tiếng trước: “Hồi phụ hoàng, Hinh nhi vốn cùng nhi thần có hôn ước, đột nhiên phu phụ Nhữ tướng từ hôn, nhi thần xưa nay đều không đáp ứng, vẫn là thỉnh phụ hoàng tam tư.”
Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn
“Hôn ước cũng đã hủy rất lâu rồi, điện hạ hà tất cố chấp như vậy.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nói xong lại chấp tay hướng hoàng thượng tấu: “Hồi phụ hoàng, nhi thần cho rằng Nhữ ngũ cô nương không hợp với hậu cung, tính tình của nàng hoát bát vẫn là gả cho nhi thần tốt.”
“Hoàng huynh hiểu Hinh nhi được bao nhiêu?” Trưởng Tôn Tề Duyệt lạnh giọng hỏi: “Nếu gả cho hoàng huynh nàng nhất định không vui vẻ.”
“Mỗi ngày ta cùng Nhữ ngũ cô nương đều đi dạo, nàng lúc nào cũng cười rất vui vẻ.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cau mày phản bác.
Trưởng Tôn Tề Duyệt cắn chặt hàm răng trừng mắt Trưởng Tôn Vĩnh Liêm: “Là do hoàng huynh không hiểu nàng nên mới như vậy.” Nàng làm sao có thể vui vẻ được, tuyệt đối đều là ngụy tạo.
“Đủ rồi.” Hoàng thượng vỗ mạnh bàn, tức giận nói: “Thái tử, sau này ngươi sẽ thứa kế đại thống lý nào vì chút chuyện nhỏ này cùng hoàng huynh của mình nháo? Nên hiểu rõ, làm việc lớn là phải chấp nhận hy sinh.”
Hai vương tử vì hoàng thượng tức giận lập tức cung kính quỳ xuống, không ai nói lời nào nữa. Nhưng khi nghe được câu nói của hoàng thượng, Trưởng Tôn Tề Duyệt lại thập phần khó chịu nói: “Nếu đã là như vậy, thái tử vị này nhi thần cảm thấy bản thân không đảm đương nỗi, người vẫn là giao cho hoàng huynh tương đối tốt.”
“Hồ ngôn loạn ngữ.” Hoàng thượng lại gằng một tiếng: “Ngươi cho rằng ai cũng có thể ngồi vào vị trí này? Há có thể để ngươi nói nhường thì nhường.” Thực sự xem đây là trò chơi sao?
“Nhi thần nguyện vì nàng từ bỏ tất cả, kể cả thái tử vị này.” Âm thanh của Trưởng Tôn Tề Duyệt hàm chứa mười hai phần kiên quyết không thể lay động. Hắn đã từng hy sinh nàng để rồi hối hận, nhưng hiện tại sẽ không như vậy nữa.
“Ngươi. . .” Hoàng thượng giận đến cả mặt đỏ bừng có thể thấy được hô hấp đều khó khăn. Xưa nay cách làm việc của Trưởng Tôn Tề Duyệt luôn là quyết tuyệt, hiện tại dùng khẩu khí này, trừ phi là Nhữ Hinh nếu không sẽ không có người thay đổi được.
Lúc này Nhữ Hinh đến, cả hai vương tử đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía nàng. Nàng bước đến chậm rãi hành lễ, hoàng thượng phất tay áo: “Đều đứng lên cả đi.”
Nhữ Hinh đứng giữa hai vương tử, quy quy củ củ đầu hơi cúi. Lúc đầu được triệu tiến cung nàng liền biết rồi. Hôm qua cũng suy nghĩ cả đêm, thế nên hôm nay có thể dễ dàng quyết định.
Hoàng thượng thay bằng chất giọng từ ái nói với nàng: “Hinh nhi năm nay cũng nên xuất khuê rồi, nếu là trẫm cho ngươi chọn gả cho nhi tử của trẫm, ngươi chọn người nào?”
Nhữ Hinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, rồi lại lui về sau hai bước nhìn cả hai vương tử. Bọn họ đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn nàng, đồng loạt ôn nhuận gọi: “Hinh nhi!”
Nhữ Hinh hít một hơi thật sâu, chân nhấc lên chậm sải bước. Nàng không nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt một mắt, liền bước đến sát người Trưởng Tôn Vĩnh Liêm. Nàng thoát không khỏi cơn ác mộng kia, nếu là bị bức gả, vậy liền gả cho Trưởng Tôn Vĩnh Liêm là tốt nhất.
Tâm của Trưởng Tôn Tề Duyệt dường như bị hành động của nàng làm cho ngừng đập vậy. Thấy bước chân của nàng từng bước từng bước một tiến đến chỗ Trưởng Tôn Vĩnh Liêm rời xa hắn, hắn không thể chịu được, lập tức mở miệng nói:
“Hinh nhi, nàng không thích ta điểm nào, ta sửa được không?”
Thấy nàng không ngừng lại cũng không thèm nhìn mình, hắn lại nói: “Nếu nàng nói không muốn nhìn thấy dung mạo này của ta, ta lập tức hủy nó trước mặt nàng.” Âm thanh bởi vì kích động mà trở nên có chút to vang lên trong ngự thư phòng to rộng lại yên tĩnh.
Hoàng thượng cùng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nghe được câu này đều vứt hết thể diện lễ tiết mà thất thố trợn to mắt nhìn người nói chuyện. Thật vì Nhữ Hinh chuyện gì cũng có thể làm ra được?
Nàng vẫn không nhìn hắn, mà một chút ý tứ dừng lại cũng không có, tim hắn đau đến không thể dùng từ nào để hình dung được. Vừa như có trăm vạn còn kiến đang cắn xé, lại tựa như có kim nhọn ghim xung quanh: “Đừng vậy có được không? Hinh nhi, nhìn ta, người nàng yêu nên là ta, người nàng chọn nên là ta mới đúng!”
Không ngờ Nhữ Hinh vừa dừng bước, Trưởng Tôn Tề Duyệt nắm chặt cổ tay của nàng, xoay người nàng kéo về đứng đối diện hắn, ánh mắt đầy kích động nói: “Hinh nhi nàng đang đùa với ta, đúng không?” Hai tay hắn nắm lấy bắp tay nàng khẽ lay: “Đúng không, nàng nói đi, nàng đang đùa với ta, đúng không?”
Trong lòng hắn đột nhiên rất nhiều bất an, nhưng vẫn cố chen chúc chừa chỗ cho một tia hy vọng cuối cùng, chính là nàng sẽ nói ‘đúng’.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm hồi thần lập tức gằng tay Trưởng Tôn Tề Duyệt ra khỏi người của Nhữ Hinh: “Kết quả đã rõ ràng như vậy, điện hạ hà tất cố chấp?”
“Người cố chấp không phải ta, là ngươi.” Từng chữ một được bức ra từ miệng của Trưởng Tôn Tề Duyệt, “Hoàng huynh, ngươi biết rõ nàng là vị hôn thê của ta vì sao còn muốn đoạt?”
Hoàng thượng lần đầu nhìn thấy thái độ này của Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng là bị hách đến hóa tượng. Nhi tử vốn lãnh huyết vô tình của hắn cũng sẽ kích động đến trình độ không kiểm soát được như vậy sao? Mỗi câu mỗi chữ của hắn từ lúc nãy đến giờ hắn nghe đến không lọt chữ nào, mà cũng không tiêu hóa được dù chỉ là nửa chữ. Vì Nhữ Hinh chấp nhận hy sinh lớn như vậy?
Nhữ Hinh thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt mất bình tĩnh mất khống chế, hầu như biến thành một người khác, bản thân cũng sợ đến xanh mặt. Nàng liều mạng vùng vẫy, phối hợp với Trưởng Tôn Vĩnh Liêm tách bản thân ra khỏi móng vuốt của Trưởng Tôn Tề Duyệt, sau đó núp ở phía sau lưng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cau mày nói: “Không phải đoạt mà là nàng chọn ta.” Hắn hộ Nhữ Hinh lùi cách xa Trưởng Tôn Tề Duyệt một đoạn, tránh nàng lại bị dọa lần nữa.
Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn
Gương mặt vốn tuấn lãnh của Trưởng Tôn Tề Duyệt hiện này chỉ còn đau thương, mắt hắn nhìn về phía Nhữ Hinh đang run sợ sau lưng Trưởng Tôn Vĩnh Liêm, đôi tay run rẩy nâng lên hướng về phía nàng: “Hinh nhi, ta mới là phu quân của nàng, ngoan, đừng giận nữa, đến đây, chúng ta về nhà được không?”
Thấy nàng không nhúc nhích, hắn lại nói: “Nàng muốn thứ gì ta cũng có thể cho nàng. Nàng muốn trở về biệt viện ta đi cùng nàng, muốn chu du thiên hạ ta cũng không cự tuyệt, cho dù nàng quy Tây Thiên, ta cũng sẽ bồi nàng táng. Chúng ta rời khỏi đây, có được không?”
Nhìn thái độ của nàng lúc này, lòng hắn có bao nhiêu đau lòng, không phải ai cũng có thể thấy được, cũng không có từ nào có thể hình dung nỗi thống khổ của hắn lúc này. Tay hắn vẫn ở giữa không trung không ngừng run rẩy, như là chờ nàng đáp lại, lại như chờ nàng đặt tay lên tay hắn vậy.
Nhữ Hinh đưa tay túm chặt lưng áo của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm, mãi đến thủng vài lỗ nhỏ cũng không có ý định buông tay. Nàng chỉ dùng âm thanh chỉ có hai ngươi có thể nghe được, khẽ nói: “Mau đi thôi, hắn đáng sợ quá.”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cũng không lưu lại nữa, hắn hướng hoàng thượng hành qua lễ, lập tức cẩn thận hộ Nhữ Hinh tránh xa Trưởng Tôn Tề Duyệt rời khỏi ngự thư phòng.
Trưởng Tôn Tề Duyệt vốn là kích động muốn đuổi theo nhưng thái độ của Nhữ Hinh khiến chân hắn nhấc không nỗi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa lớn của ngự thư phòng khép tại cản tầm mắt của mình. Nàng vốn là thê tử của hắn, nay lại sắp thành hoàng tẩu của hắn rồi. Người nàng yêu nên là hắn mới phải, vì lý do gì lại trở thành như vậy? Thời gian cũng lâu như vậy rồi, nàng cũng không nhớ gì, nên phải tha thứ cho hắn, yêu hắn như trước mới đúng!
Hoàng thượng hồi qua thần liền đứng lên bước đến bên cạnh hắn, tựa như an ủi, lại tựa như khuyên nhủ: “Đây là nàng tự chọn, nếu thật lòng yêu nàng nên thành toàn cho nàng, để nàng hạnh phúc.” Nói xong liền cũng không lưu lại nữa, bước ra khỏi ngự thư phòng cũng không hề nhìn lại dù chỉ một mắt.
Trưởng Tôn Tề Duyệt vô lực ngồi bệch xuống sàn lót thảm, lúc này hình tượng thái tử kiều ngạo đã hoàn toàn không còn, chỉ còn sót lại dáng dấp của một kẻ bại trận mà thôi. Hắn thê lương cười trong căn phòng tĩnh mịch, lại không người biết hắn đang cười cái gì. Cười vì quả báo trước mắt, hay cười vì bản thân thua trận rồi?
Bảo hắn thành toàn cho nàng? Hắn làm được sao? Vốn nên gọi nàng ‘nương tử’ nay sửa thành ‘hoàng tẩu’, hắn làm được sao?
Không ai biết hôm đó ở ngự thư phòng đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau ngày hôm đó, Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không thượng triều nữa, suốt ngày nhốt mình trong Chính Vũ cung uống rượu. Hoàng hậu hoàng thượng cũng không ai nhắc đến, bọn họ để mặc hắn cho đến khi hắn tự mình thoát khỏi bóng ma kia, làm lại chính mình.