Tẩm Thất Mỹ Lang

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trận đấu kế tiếp được tiến hành trong một mảnh không khí quỷ dị……

Sao lại gọi là quỷ dị a……

Có ba người lăm lăm nhìn dấu răng trên mặt Hoắc Mẫn Lăng, có một người chăm chú nhìn vết thương trên tay Phương Vu Hi, có một người lại nhìn bốn người hết sức kỳ quái này……

“Này, họ Phương, ngươi không phải nói có chủ ý sao?” Từ phía trước lui lại mấy bước đến bên cạnh Phương Vu Hi, Hàn Kì lau mồ hôi thấp giọng hỏi.

Nghe được thanh âm của Hàn Kì, Phương Vu Hi thở hổn hển, cả người đã bị mồ hôi tẩm thấp. Phượng nhãn liếc mắt lên đồng hồ lớn trên tường……

Trận đấu tiến hành…… Còn lại năm phút……

Hiện trường điểm số là ── bọn họ ── Lam Lưu ……

“Sách……” Nhẹ nhàng hít sâu một tiếng, Phương Vu Hi nhìn qua Lâm Dương, trên gương mặt xinh đẹp cũng đã tái nhợt.

“Rồi sẽ biết.” Vội vàng trả lời Hàn Kì một câu, Phương Vu Hi liền đến ngăn ở trước mặt Lâm Dương.

Tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng hiện tại đã không có thời gian làm cho hắn nghi hoặc, hiện tại phải bắt kịp thời gian……

Hít vào một hơi, Hàn Kì tiến lên ngăn lại Lam Lưu……

“Mau, cho ta.” Không ai ngăn đón, Lưu Viễn Phi như cá gặp nước vọt tới bên dưới cái rổ, phất tay hướng Lâm Dương ý bảo chuyền qua.

Hảo…… Cứ tiếp tục kiên trì thêm năm phút……

Năm phút sau…… Mẫn Lăng sẽ có thể trở lại……

“Ba.” Nhảy lên đánh bật cú chuyền bóng từ Lâm Dương, Phương Vu Hi nghiêng người một cái, rất nhanh chạy về nơi sân.

“Sưu……” Một tiếng vang nhỏ, bóng rổ từ trong tay hắn tạo nên một đường cong xinh đẹp, lên tiếng trả lời cho việc vào rổ……

“Ba điểm……” Trọng tài giơ cao tay, bảng điểm ‘Xoát’ một tiếng cuối cùng thay đổi con số.

Bốn phút ── so với ……

Mỗi người đều là mồ hôi đầm đìa, đồng phục bị sũng nước, dính sát ở trên người.

Lúc này, y phục trên người Lưu Viễn Phi nhưng lại chậm rãi hiện ra một ít chữ cái màu đen kỳ quái……

“Hảo, đã đến giờ.” thanh âm có điểm nghiến răng nghiến lợi, Phương Vu Hi vỗ tay, hướng trọng tài làm động tác tạm dừng, vẻ mặt kia tựa hồ đã chờ giờ khắc này rất lâu.

“Có ý gì?” Trợn mắt há hốc mồm mà nhìn biến hóa trên người Lưu Viễn Phi, Hàn Kì đẩy đẩy Phương Vu Hi ở bên cạnh, nghi hoặc hỏi.

Phương Vu Hi không nói gì, chạy chậm đến bên người Hoắc Mẫn Lăng vẫn thực nhàn nhã ngồi xổm xem bọn hắn đánh tới đánh lui, vỗ vỗ cái đầu đang chôn thật sâu giữa hai đầu gối.

“Mẫn Lăng……” Cười gian trá, Phương Vu Hi mềm nhẹ kêu lên.

“Ân?” Ngẩng đầu, đại thấu kính dính chặt trên mặt, thần sắc buồn bã ỉu xìu tùy ý có thể thấy được, không có sách tham khảo, Hoắc Mẫn Lăng cảm thấy hắn cũng sắp phải mất nước chết ở trên sân bóng rổ.

A…… Sách tham khảo…… Sách tham khảo…… sách a…… sách……

Hoắc Mẫn Lăng hiện tại đang lưu lại tàn niệm……─ ─||……

“Có phải thực nhàm chán hay không a?” Phương Vu Hi bỗng nhiên giơ một ngón tay, đầu ngón tay không có chút lệch lạc chỉ thẳng vào trên người Lưu Viễn Phi đang lau mồ hôi.

“Trên người Viễn Phi có sách tham khảo ngươi thích…… Ngươi xem hay không xem?” Cười gian……

“Nga?” Có tinh thần……

“Thật sự, nhanh đi xem đi……” Vỗ vỗ đầu Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi vừa lòng nhìn Hoắc Mẫn Lăng đầy cõi lòng chờ mong chạy tới bên người Lưu Viễn Phi, hướng trọng tài vung tay lên ý bảo trận đấu có thể bắt đầu.

Đồng phục trên người Lưu Viễn Phi rõ ràng xuất hiện một đống lớn đề luyện tập của sách tham khảo, đề đạt tiêu chuẩn, đề khó giải…..

Là sách tham khảo!

Trong lòng nhảy nhót khó có thể ức chế, Hoắc Mẫn Lăng cao hứng phấn chấn bỏ chạy đến trước mặt Lưu Viễn Phi, gắt gao nhìn chằm chằm vào bài tập tham khảo giống như cam lộ khiến nội tâm hắn dễ chịu, hai mắt tỏa sáng……

“Mẫn Lăng?” Lưu Viễn Phi sửng sốt, tựa hồ không có dự đoán được Hoắc Mẫn Lăng lại bỗng nhiên ngăn ở trước mặt hắn, cao hứng là cao hứng, nhưng hiện tại đang ở trong trận đấu, hắn phải đi qua đón bóng a……

Nhưng là……

“Ai nha…… Mẫn Lăng, đợi một chút nga…… Ngoan……”─ ─|| mặc kệ hắn đi đến đâu, Hoắc Mẫn Lăng vẫn luôn gắt gao đi theo hắn, ngăn ở phía trước hắn, hai mắt chăm chú vào trước ngực hắn nhìn xem rất là mê mẩn……

“Mẫn Lăng, ngươi ngăn đón như vậy ta đánh không được bóng……” Lưu Viễn Phi nhu nhu lên cái đầu tóc đen kia, cười làm lành nói, Hoắc Mẫn Lăng cứ bám hắn như vậy, hắn căn bản là không có cách nào khác nhận được bóng nha!

Nhưng Hoắc Mẫn Lăng vẫn không nghe thấy lời hắn, tiếp tục nhìn bài tập chằn chịt trên áo thể thao, một chút cũng không có ý muốn rời đi, cứ như vậy chắn trước mặt Lưu Viễn Phi, làm cho hắn hành động không được……

“─ ─|| này chính là chủ ý của ngươi sao?……” Nhìn hai người dính vào với nhau, mặt Hàn Kì co rút, vẻ mặt buồn bực nhìn về phía Phương Vu Hi.

Mệt hắn có thể nghĩ ra chủ ý như vậy……

Hảo tệ…… Thực quá mức tệ……

“… Nhẫn nhẫn đi, thời kì cấp bách cũng chỉ có thể như vậy ……” bộ dáng Phương Vu Hi cũng hiểu được tựa hồ có điểm quá tệ, nhưng vì chiến thắng cũng chỉ có thể như vậy, dựa vào Mẫn Lăng bám lấy Lưu Viễn Phi, còn lại Lâm Dương và Lam Lưu là có thể thoải mái ứng phó rồi……

“Giành bóng đi…… Thừa dịp lúc hai đối hai……” Đem tầm mắt từ chỗ Hoắc Mẫn Lăng cùng Lưu Viễn Phi bên kia quay về, gắt gao tập trung nhìn hai người đang dẫn bóng đến, vẻ mặt Phương Vu Hi chợt trở nên nghiêm túc.

Hiện tại thời gian của trận đấu là…… Còn hơn hai phút……

“Ai, Mẫn Lăng, ngươi thật sự là rất đáng yêu ……” Nhìn Hoắc Mẫn Lăng vẫn oa ở trước mặt hắn không đi, Lưu Viễn Phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cùng biểu tình ngây ngốc kia, yêu thích thật vất vả ẩn chôn xuống lại di động lên, kìm lòng không đậu lập tức ôm lấy người trước mặt, cúi đầu thì thào.

Ách…… Hắn còn chưa có xem xong……

Đẩy ra Lưu Viễn Phi, hắn ôm mình như vậy thì xem không được đề mục trước ngực, hảo vướng bận nga……

Hắn còn một chút nữa là có thể xem xong rồi, ân……

Hoắc Mẫn Lăng kéo y phục của Lưu Viễn Phi, vẻ mặt chuyên chú tự hỏi một đạo đề mục cuối cùng.

Như vậy…… Như vậy…… Hẳn là như vậy……

Ân ân, vậy đáp án chính là như vậy……

“Viễn Phi! Bóng!” Bị Phương Vu Hi cản phá, trái bóng liền rơi khỏi tay, nhìn phương hướng nó lăn đi, Lâm Dương vội vàng quát.

“Ân?” Phục hồi tinh thần lại, nhìn hướng bóng đã sắp lăn ra khỏi đường biên, Lưu Viễn Phi sửng sốt, lập tức tránh khỏi Hoắc Mẫn Lăng, vội vàng đi cứu bóng.

“Ba…… Ba……” Ai biết tay vừa tiếp xúc lại ma xui quỷ khiến tiếp tục từ trong tay hắn lăn ra, Lưu Viễn Phi còn chưa có phản ứng lại thì quả bóng lại lăn tiếp về phía sau.

“Tháp…… Tháp……” Lăn lông lốc, lăn lông lốc, bóng đứng ở trước mặt Hoắc Mẫn Lăng.

= =! Ân?

Toàn trường bỗng nhiên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Hoắc Mẫn Lăng.

Hoắc Mẫn Lăng cúi thấp đầu, tò mò nhìn thứ lăn đến dưới chân mình……

Yên tĩnh…… Yên tĩnh…… Tĩnh đến mức ngay cả thanh âm của kim rơi đều có thể nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng), không biết tiếng hít thở của ai ở trong không khí từ từ truyền đến……

Trận đấu chỉ còn thừa thời gian ── mười lăm giây……

“Mẫn Lăng! Mau cầm lấy bóng! Rổ a!!!!” Phương Vu Hi là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, mệnh lệnh lớn tiếng làm cho Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt, đầu óc trống rỗng, vội vàng làm theo lời hắn nói đem quả bóng ôm ở trong lòng.

“Rổ a!!!!” Hàn Kì cũng kêu lên, một đội nhân mã khác lúc này cũng đã tỉnh lại.

“Rổ còn có sách tham khảo nga……” Phương Vu Hi tiếp tục bồi thêm, hắn hảo gấp, thật sự hảo gấp, không có thời gian ……Tiểu mọt sách này sẽ rời đi hắn sao? Không được…… Không cần…… Ông trời…… Ngươi phải mở mắt a……

Không biết là phản xạ có điều kiện hay là như thế nào, bên tai mơ hồ truyền đến ba chữ ‘Sách tham khảo’, hơn một tháng huấn luyện, làm cho Hoắc Mẫn Lăng kinh hách nhấc tay lên, trái bóng cứ như vậy hướng cái rổ bay đi……

“Mẫn Lăng…… Đừng……” Lưu Viễn Phi vội vàng lên tiếng ngăn lại, nhưng chung quy đã chậm một bước, nhìn trái bóng kia hướng tới cái rổ bay đi, tâm của mọi người cơ hồ đều đình chỉ trong nháy mắt……

Còn còn lại năm giây……

Bốn giây……

Ba giây……

Hai giây……

“Ba……”

“Tuýt ──” Tiếng còi trận đấu chấm dứt vang lên, trọng tài trở lại hướng bảng ghi điểm làm cái thủ thế ── ba điểm!

:……

Trận đấu chấm dứt……

“Ba……” Vô lực ngồi xuống sàn, Lưu Viễn Phi ngốc lăng……

Truyện Chữ Hay