Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

chương 83

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tám giờ sáng Tần Liệt Dương về tới Bắc Kinh, bầu không khí trong xe bình thường.

Trên đường Lê Dạ đã hỏi thăm về chuyện hắc nước bẩn của Báo Đô Thị, trước giờ Tần Liệt Dương đối với Lê Dạ luôn là tốt khoe xấu che, có điều chuyện này hắn đang là bên có lý, kể lại từng bước đối phó với Báo Đô Thị phải gọi là rung động tâm can, tài xế ngồi ngay ngắn lái xe phía trước nhưng không ngừng liếc phía sau, cảm giác… cảm giác Tần Liệt Dương đêm qua đi thẳng tới Bắc Hoa Sơn có phải đã bị tráo hay không, cái người vô liêm sỉ, thao thao bất tuyệt này làm gì có chỗ nào giống với Chủ tịch nghiêm túc không biết đùa giỡn của bọn họ?

Đáng tiếc Tần Liệt Dương dưới sự thán phục, ánh mắt lo lắng nhưng tán thưởng của Lê Dạ, say mê đến mức không phát hiện.

Trải qua quá trình phổ cập kỹ càng của Tần Liệt Dương, Lê Dạ đã theo kịp tiến độ, hiểu rõ Báo Đô Thị rõ ràng là tìm đường chết, bị người ta sai khiến mà hãm hại QUEEN, sau đó đến việc Từ Mông Mông nhân cơ hội làm tiền, Lê Diệu làm giả kết quả, Tần Liệt Dương vỗ đầu, hắn chợt nhớ ra từ trưa tới tối hôm qua tng trùng thượng não, chỉ lo động phòng mà quên nói chuyện này cho Lê Dạ.

Người thông minh tháo vát như hắn, e là chỉ mỗi Lê Dạ mới có thể khiến hắn u mê thần trí.

Chẳng qua chuyện này vốn không dễ xử, nhưng lại không thể lừa gạt cho qua, Tần Liệt Dương thoáng suy nghĩ xong thử mở đầu bằng câu, “Chuyện là… Lê Diệu làm việc ở công ty Kiểm Trác Á Uy.”

Lê Dạ nghe xong giật mình, anh không ngờ sẽ lần nữa nghe được tin tức của Lê Diệu, lại còn liên quan tới QUEEN.

Sau khi nói ra chuyện này, Tần Liệt Dương luôn cẩn thận quan sát cảm xúc của Lê Dạ, nói thật thì hắn không lo Lê Dạ mềm lòng, hắn chỉ sợ Lê Dạ bị kích thích.

Dù sao Lê Diệu do một tay anh nuôi lớn, hiện giờ thành ra như vầy, hắn sợ Lê Dạ tự trách.

Không ngờ Lê Dạ chỉ ồ một tiếng, vô cùng thấu hiểu hỏi hắn, “Nó có tham dự đúng không?”

Tần Liệt Dương nhịn không được nắm chặt tay Lê Dạ, nhìn anh nói, “Chính nó xin làm kiểm tra sản phẩm, sau đó thừa cơ đem dung dịch Formaldehyde bôi lên hàng mẫu, sau đó lấy lý do không có thời gian chuyển cho đồng sự từng có phốt, ý định vu oan người ta.

Không ngờ bị camera giám sát quay được, bị điều tra ra.”

Trái lại Lê Dạ không hề kích động, bình tĩnh gật đầu, “Chuyện này nó dám làm.”

Trước kia không biết, anh chưa từng nghĩ nhân phẩm em trai mình không ổn, cuộc sống của anh thật sự khổ, Lê Diệu gần như là ánh sáng mà cuộc đời anh luôn hướng tới, anh có thể không ngừng chạy về phía trước là nhờ dựa vào niềm tin này, làm sao anh có thể hoài nghi ánh sáng này được.

Nhưng khi anh chính thức nằm trên giường chờ chết, Tần Liệt Dương lấy chuyện được quay lại trường uy hiếp Lê Diệu, nghe gã tự thú nhận mọi chuyện anh mới biết Lê Diệu là loại người gì.

Những người kia tới tìm Tần Liệt Dương đòi đánh, vu oan Tần Liệt Dương trộm tiền, hiểu được mặt khác của Lê Diệu.

Anh nhớ lại một vài chuyện anh vốn không chú ý, ví dụ như hồi còn nhỏ Lê Diệu rất tranh cường háo thắng, chỉ cần gã muốn sẽ bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích.

Cho đến tận khi ba mẹ qua đời, Lê Diệu mới trở nên nghe lời, anh còn tưởng ba mẹ qua đời khiến gã chịu đả kích, đứa nhỏ này mới hiểu sinh tồn khó khăn, bây giờ xem ra gã chỉ là giấu bản tính vào trong mà thôi.

Thật ra khi gã học cấp , có một lần thầy giáo cần gặp mặt phụ huynh, thầy của gã đã nói Lê Diệu quá háo thắng, đã đến mức không thể kiềm chế, chỉ cần có ai thi điểm cao hơn gã, gã liền coi người ta như kẻ thù, phẩm hạnh đứa nhỏ này cần coi lại.

Lần đó thầy giáo muốn gặp anh vì có bạn học báo cáo Lê Diệu xé vở bài tập của người ta.

Anh đi hỏi Lê Diệu, Lê Diệu chỉ nói, “Có cái gì để giải thích, nó giàu em nghèo, nó không học giỏi bằng em, nghe nói ba học sinh giỏi nhất sẽ được tuyển thằng vào đại học, đương nhiên nó muốn tranh với em, kệ nó đi.”

Nhà nghèo thật sự hay bị người ta coi thường, anh mới tin gã, tuyển thẳng vào đại học quả thật rất quan trọng, ai mà không tin.

Bây giờ nghĩ lại, e là người ta nói thật.

Không phải Lê Dạ muốn ác ý phỏng đoán Lê Diệu, mà vì để cuộc sống của mình trở lên thoải mái hơn, ngay cả người anh đã nuôi lớn mình, hắn cũng có thể bỏ mặc.

Thật ra gã là một kẻ không có ranh giới thiện ác.

Bề ngoài Lê Diệu luôn trông có vẻ tiền đồ xán lạn, Lê Dạ chưa từng thấy mặt tối của gã.

Mà Tần Liệt Dương phá hỏng mong chờ nhiều năm để lưu lại trường của Lê Diệu, giờ Lê Diệu có cơ hội trả thù, anh nghĩ gã không làm mới lạ.

Thật ra sự bình tĩnh của anh lại khiến Tần Liệt Dương lo lắng.

Lê Dạ là người quan tâm ngườ thân của mình, khóe miệng anh giật giật nhẹ, anh muốn cười đấy, chẳng qua lại không cười nổi, chuyện này dù sao cũng khiến anh thấy buồn rầu.

Tay còn lại của anh vỗ lên tay của hai người, “Yên tâm đi, đả kích lớn hơn anh còn chịu được, chỉ thấy đáng tiếc.”

Đáng tiếc anh đã từng hận không thể vắt cạn từng giọt mồ hôi và máu để cung gã lên tiến sĩ, đáng tiếc thời gian mười lăm năm qua anh vì gã trả giá.

Tần Liệt Dương thấy đau lòng cho anh, Lê Diệu là thứ gì mà lại khiến Lê Dạ của anh thương tâm đến vậy? Hắn trực tiếp ôm người vào lòng, an ủi anh, “Anh muốn làm thế nào em đều ủng hộ anh.” Lê Diệu phải bị pháp luật trừng phạt hay không thì trong lòng hắn cũng không quan trọng bằng tâm tình của Lê Dạ.

Lê Dạ kiên định lắc đầu, “Anh không có ý kiến gì, nó làm sai thì nên chịu trách nhiệm, anh sẽ không nhúng tay vào, đó chính là hại nó, anh trước kia không biết, hiện giờ không thể lại hại nó nữa.

Anh… anh… nếu tiện thì anh muốn gặp nó một lần.”

Tần Liệt Dương tất nhiên là đồng ý.

Tội phạm đang trong trại tạm giam vốn là không thể thăm, tuy vụ án của Lê Diệu rõ ràng, gã cũng thú tội rồi, nhưng hiện giờ vẫn chưa ra tòa thẩm án, chuyện này phải đợi sau khi tòa tuyên án mới được.

Không lâu sau xe đã tiến vào trung tâm, Tần Liệt Dương muốn đi thẳng đến công ty, Lê Dạ muốn về nhà.

Tiểu Châu lưu lại Nam Trang, Tần Liệt Dương tự mình lái xe, dặn tài xế xem chừng Lê Dạ, tốt nhất là đưa anh ra ngoài giải khuây, sau đó mới đi công ty.

Trên đường đi hắn luôn lo lắng Lê Dạ sẽ nghĩ nhiều, mãi đến khi vào cao ốc Tần thị, hắn mới lên tinh thần, trở lại làm Tổng giám đốc Tần liệu sự như thần.

Hôm nay hắn đến trễ một tiếng, có điều Ninh Trạch Huy vẫn chờ hắn tại thang máy như mọi ngày.

Vừa lên câu đầu tiên là thông báo tình hình bên Báo Đô Thị, “Không xin lỗi, hôm nay trang đầu đăng tin lừa đảo qua điện thoại, căn bản không đề cập gì đến chúng ta.

Anh nói đúng, bọn nó chính là chết không hối cải.”

Tần Liệt Dương nhíu mày nhìn quầng thâm mắt của Ninh Trạch Huy, còn không theo kịp bước chân của hắn, cảm thấy mình làm ông chủ có phải quá nghiêm khắc rồi không, khiến nhân viên ra nông nỗi này, thầm nghĩ chờ mọi chuyện xong xuôi nhất định phải thưởng lớn cho Ninh Trạch Huy và bộ phận PR.

Sau khi nghe xong hắn nói, “Cái này không phải bọn họ im lặng là giải quyết được.

Những thứ tôi kêu cậu chuẩn bị đã xong chưa?”

Ninh Trạch Huy có chút khó xử, gã hiểu rõ tính điên cuồng của Tần Liệt Dương, trước kia gã luôn cảm thấy như vậy rất tốt, đầu năm nay mà không học được giải phóng bản thân nhất định sẽ nghẹn khuất tới chết.

Có điều đề nghị ngày hôm qua có hơi kinh hãi thế tục đó, gã nhỏ giọng nói, “Đó dù sao cũng là truyền thông, làm vậy ổn không?”

Tần Liệt Dương không thèm để ý, “Có gì không ổn, cũng không phải tôi gây sự, tôi chỉ ăn ngay nói thật.

Chúng ta là những công dân nghiêm túc chấp hành pháp luật, đóng thuế doanh nghiệp đầy đủ, dựa vào cái gì dám đối xử với chúng ta như vậy.

Chưa kể, tôi có tìm người giúp rồi, cậu không cần lo.”

Ninh Trạch Huy vẻ mặt bị đau răng, “Anh tìm ai, hay để tôi đi chung?”

Tần Liệt Dương vẫy vẫy tay, “Không cần, Vương Tuấn Vĩ, mang theo gã ai dám trêu vào.”

Ninh Trạch Huy vừa nghe cái tên này liền đoán chuyện lần này tính làm lớn rồi.

Gã ngăn không được nhưng vẫn không từ bỏ mà khuyên một câu, “Anh có thể kiềm chế chút không?”

Tần Liệt Dương gật đầu, cầm tài liệu Ninh Trạch Huy chuẩn bị kỹ càng, thay đổi âu phục đã sớm dặn má Lưu đem tới, xong xuôi đi về phía thang máy ―― Hắn hẹn Vương Tuấn Vĩ mười giờ gặp nhau tại cửa chính.

Lúc đi ra ngoài, khi đi ngang Ninh Trạch Huy hắn dùng sức vỗ vai gã, “Gần đây khiến cậu mệt chết rồi, cũng do công việc nhiều quá, chờ xong xuôi tôi mời cậu đi du lịch.”

Chân Ninh Trạch Huy bây giờ còn đang mềm nhũn, hôm qua tuy rằng không thành công, gã cũng coi như thành công chống cự sự mê hoặc của Trác Á Minh, dù sao cũng là thua bởi khí lực, hôm nay hai cái chân của gã yếu nhớt như hai cọng mì, bị Tần Liệt Dương vỗ thiếu điều muốn khụy xuống.

Có điều gã cũng xấu hổ không dám nói thật, chỉ có thể hàm hồ gật đầu coi như chấp nhận, gần đây gã thật sự ra sức rất nhiều, không thẹn với lương tâm.

Tần Liệt Dương đến sớm hơn Vương Tuấn Vĩ.

Ở đây không có chỗ đậu xe, hắn xuống xe xong để tài xế lái xe đi, đứng dưới trời nắng chang chang chờ.

Một hồi hai mắt hoa cả lên mới thấy một chiếc Porsche đi tới, Vương Tuấn Vĩ bước xuống từ ghế lái phụ, còn nói vào trong xe mấy câu.

Bởi Tần Liệt Dương đứng cách đó không xa nên nghe không sót một chữ.

Vương Tuấn Vĩ trao đổi với người ngồi ghế lái, “Anh vào trong nhanh lắm, không cho em bỏ rơi anh ở đây, nghe lời anh.”

Tần Liệt Dương mới nghển cổ nhìn, mới thấy vẫn là người lần trước, gần đây Vương Tuấn Vĩ làm ầm ĩ chính là muốn sống cả đời với vị kia.

Người kia chờ Vương Tuấn Vĩ nói xong cũng không lên tiếng, đạp ga đi luôn.

Vương Tuấn Vĩ thiếu điều bị sặc chết, vừa ho vừa đi qua chào hỏi hắn.

bg-ssp-{height:px}

Tần Liệt Dương nhìn bộ dạng gã hơi bất ngờ, “Chưa từng phát hiện cậu có khuynh hướng thích bị ngược đãi đó?”

Vương Tuấn Vĩ liếc xéo, “Đừng nói bậy, hôm qua mẹ tôi tới trường quay của cậu ấy quậy phá cả buổi, giờ cậu ấy chịu nhìn tôi là do tính tình cậu ấy tốt.”

Cái này còn bao che ư!!! Nhưng đúng là lần này nhà gã quậy lớn thật, có lẽ vì trước kia tuy Vương Tuấn Vĩ đã come out nhưng trong nhà chỉ tưởng gã ăn chơi mà thôi chứ không phải thật, nên không hề để trong lòng.

Nào nghĩ đến gã thật nghiêm túc… tình hình trong nhà rất căng thẳng.

Mẹ gã sinh ba trai một gái, con gái đã mất, chỉ còn lại đứa con nhỏ để quan tâm, còn không phải muốn điên lên sao.

Tần Liệt Dương cho một câu, “Chuyện này cậu cần giữ vững lập trường.”

Vương Tuấn Vĩ gật đầu, trong chuyện này lập trường của gã thật sự rất vững, cho nên mẹ gã không quản nổi gã, bắt đầu ra tay từ nơi khác.

Có điều chỗ này không thích hợp nói chuyện, gã hỏi Tần Liệt Dương, “Nói đi, muốn tôi làm gì đây? Làm chỗ dựa hay đập phá?” Đương nhiên là nói quá lên thôi chứ Vương Tuấn Vĩ cũng không thể làm vậy.

Có điều chắc chắn là Vương Tuấn Vĩ sẽ giúp hắn rồi.

Tần Liệt Dương nói, “Không cần, cậu chỉ cần giúp tôi đi vào, chặn cửa lại, những việc khác tự tôi tới làm!”

Tần thị đích xác là thương mại đế quốc, người có chức quyền cũng quen biết không ít, nhưng dù sao vẫn không quen nhiều và chất bằng Vương Tuấn Vĩ, chưa kể hôm nay hắn muốn động thủ trên đầu thái tuế, thân quen không giống nhau, nếu hắn tới mà người ta muốn trốn không gặp thì hắn cũng bó tay, nhưng có Vương Tuấn Vĩ ở đây thì không giống, mọi chuyện đều có thể giải quyết.

Thật ra muốn đi vào nơi này rất phiền phức, phải đi đến bàn lễ tân, gửi lại chứng minh thư, sau đó gọi điện thoại tới chỗ mình muốn đi để xác nhận, người ta đồng ý mới có thể đi vào.

Nhưng có Vương Tuấn Vĩ ở đây, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều, gã chỉ cần chào hỏi rồi dẫn người đi vào, sau đó đi thẳng tới phòng Bộ trưởng Chương Diên Vĩ.

Có Vương Tuấn Vĩ ở đây muốn tìm người phải nói là chuẩn, thậm chí không có ai ngăn cản, gõ cửa đi vào, Chương Diên Vĩ còn rất hào hứng đứng dậy hoan nghênh Vương Tuấn Vĩ, vươn tay bắt tay với gã, nói chuyện phải gọi là thân thiện, “Sao Tuấn Vĩ có thời gian tới chơi thế này? Lâu rồi không gặp cháu.”

Lúc này Vương Tuấn Vĩ mới lách mình để lộ Tần Liệt Dương phía sau, cười tươi nói, “Chú Chương, người này là Tần Liệt Dương Chủ tịch Tập đoàn Tần thị, là bạn từ nhỏ của cháu, hắn có việc cần tìm chú, sợ không gặp mặt được tôn đại phật như chú nên mới lôi cháu ra làm bình phong.”

Gần đây tin tức trên báo chí rất nóng, với tư cách chủ quản lãnh đạo, không biết chuyện mới lạ.

Nhưng vấn đề là hiện tại đòi hỏi tự do báo chí, còn có giám sát thông tin vốn là trách nhiệm của bên báo chí, vì vậy chẳng ai muốn thò tay vào quản chuyện này cả.

Báo ngày hôm qua Chương Diên Vĩ đã đọc, còn chuẩn bị hẹn Tống Hoành Ly ra nói chuyện để lão ta chú ý tính chân thật của tin tức, không nghĩ tới bên này mệnh lệnh của ông vừa đưa xuống, khổ chủ đã tìm tới cửa.

Cũng may, tuy chưa gặp qua sự tình như vầy, nhưng Chương Diên Vĩ kiến thức rộng rãi, đã gặp qua nhiều tình huống khó xử hơn, trên mặt không hề lộ ra cảm xúc gì đặc biệt, rất là tự nhiên dặn dò Tần Liệt Dương, “Thì ra là cậu Tần, tuổi trẻ tài cao.”

Hai bên dứt lời thì ngồi xuống, có Vương Tuấn Vĩ ngồi ở đây ông ta không tiện coi nhẹ Tần Liệt Dương.

Gần đây thanh thế của nhà họ Vương đang mạnh mẽ, cấp bậc của Vương Tuấn Vĩ chưa đủ để người ta nghe theo nhưng vẫn là người không thể đắc tội.

Chương Diên Vĩ hỏi Tần Liệt Dương, “Không biết hôm nay Tổng giám đốc Tần đặc biệt đến đây là có chuyện gì?”

Tần Liệt Dương cười nhẹ, để tài liệu đã chuẩn bị tốt lên bàn, sau đó mới nói, “QUEEN là nhãn hiệu xa xỉ phẩm trực thuộc Tần thị, bắt đầu từ năm ngày trước, Báo Đô Thị XX lấy kết quả kiểm tra đo lường tư nhân của người tiêu thụ, tra được sản phẩm của QUEEN vượt chỉ tiêu Formaldehyde, bắt đầu lên chuyên đề tin tức công kích tiêu cực liên tục QUEEN.

QUEEN là sản phẩm chủ chốt của công ty chúng tôi, mỗi quá trình đều bị giám sát nghiêm ngặt, lúc mới đầu chúng tôi còn tưởng khâu nào đó trong công ty xảy ra lỗi, lập tức tiến hành hai chuyện, một là tự kiểm tra, đem hàng tới mười ba công ty kiểm trắc tiến hành kiểm tra đo lường, hai là tích cực liên hệ Báo Đô Thị, mong muốn có thể liên hệ với người tiêu thụ để tiến hành xử lý thỏa đáng.

Nhưng Báo Đô Thị hoàn toàn không có ý muốn giải quyết, chỉ một lòng muốn đem sự việc phanh phui, thậm chí thông qua truyền thông gây hấn công kích với QUEEN, mặc cho chúng tôi đã có kết quả kiểm tra của mười ba công ty khác nhau,” hắn đẩy tài liệu về phía trước, “Chúng tôi đã nhiều lần liên hệ với hi vọng có thể kiểm tra lại sản phẩm xảy ra vấn đề, bọn họ đều không hồi âm.

Chỉ liên tục lên bài QUEEN vượt quá Formaldehyde ở vị trí quan trọng là đầu đề trang báo, thậm chí còn tổ chức để người tiêu thụ và phóng viên đến trước cửa cao ốc Tần thị diễn kịch quay phim.

Hành vi này đã thoát khỏi lập trường công chính chân thật của một nhà báo, tôi cho rằng mục đích của chuyện này là vu oan.”

Hai chữ vu oan vừa ra, chân mày Chương Diên Vĩ nhúc nhích.

Ông liếc nhìn tài liệu Tần Liệt Dương đưa qua, nhíu mày nói, “Lời này không thể nói tùy tiện.”

Tần Liệt Dương liền cười, “Tất nhiên là không thể nói tùy tiện.

Có nghi ngờ này là do sản phẩm xảy ra vấn đề lúc kiểm tra đo lường vốn là sai, trước mắt người làm kiểm trắc Lê Diệu của công ty Á Uy đang bị tạm giam, đã thắng thắn nhận tội gã tự mình bôi dung dịch Formaldehyde lên hàng mẫu.

Hiện giờ sự việc đang được công an chuyên ngành điều tra sâu hơn.”

Chương Diên Vĩ cười, “Chuyện này là sai từ ngọn nguồn.”

Tần Liệt Dương cười nói tiếp, “Nhưng mà Bộ trưởng Chương, từ lúc bắt đầu chúng tôi đã nhiều lần yêu cầu gặp mặt vị khách hàng đó, thậm chí sau đó còn yêu cầu được kiểm tra những hàng mẫu xảy ra sự cố đó lần nữa trên báo, Báo Đô Thị chưa bao giờ đáp lại chúng tôi.

Lập trường một tờ báo hẳn là phải công bằng công chính, tôi còn đặc biệt lật xem bộ sách chứng chỉ sát hạch biên tập phóng viên, trong đó ghi rõ ràng yêu cầu khi đang tiến hành đưa tin, phải trích dẫn quan điểm song phương, Báo Đô Thị chẳng những nhiều lần bỏ lơ yêu cầu của chúng tôi, còn tiến hành đưa tin sai sự thật về chúng tôi lên trang đầu, khiến QUEEN tổn thất danh dự nghiêm trọng, tôi muốn hỏi nếu như thế này không gọi là vu oan thì gọi là gì mới thích hợp? Toàn bộ Báo Đô Thị từ Tổng giám đốc cho tới biên tập phóng viên không có ai trong bọn họ hợp cách sao? Bọn họ ngay cả quy tắc hành nghề cơ bản nhất cũng không biết? Một công ty truyền thông như thế này thật sự quá nguy hiểm.”

“Một công ty kinh doanh có bao nhiêu nơi để lên tiếng, không hỏi thật giả, không tiến hành xác minh, chỉ bắt đầu đưa tin với quy mô lớn, hận không thể dìm đối phương vào chỗ chết.

Bộ trưởng Chương, từ lúc QUEEN thành lập tới giờ tổng cộng năm, liên tục đóng thuế kinh doanh, chúng tôi là người luôn kiên quyết ủng hộ chính sách của nhà nước, bây giờ Báo Đô Thị làm như vậy là muốn đục khoét chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa hay sao? Lần này may mà chúng tôi cương quyết, dưới sự bao vây chặn đánh càn rỡ của một công ty truyền thông tìm ra một con đường sống, nếu như chúng tôi không cứng rắn, chúng tôi tốn bao nhiêu công sức mới có thể đưa QUEEN trở thành một trong những nhãn hiệu xa xỉ phẩm có tiếng trên thị trường quốc tế, xém tí nữa là suy sụp rồi, ba mươi ba năm tâm huyết hủy trong một chốc, đó không phải chỉ là tổn thất của riêng công ty chúng tôi.

Phản ứng xã hội như thế tôi tin không ai chịu nổi.”

“Hôm nay là chúng tôi, ngày mai là ai đây? Nếu hành vi này không bị xử lý thích đáng, muốn bao nhiêu xí nghiệp phải gặp nạn đây? Trung Quốc là miếng bánh lớn nhất trên thế giới, biết bao nhiêu là thương hiệu nước ngoài chen vỡ đầu muốn tiến vào thị trường Trung Quốc, nếu thương hiệu của chính đất nước chúng ta bị công ty truyền thông vô lương tâm như thế hãm hại phá sản, vậy chẳng phải là muốn đem thị trường Trung Quốc béo bở dâng cho nước ngoài sao? Kinh tế của đất nước phát triển như bay vậy có khác nào làm áo cưới cho người ta?”

Từng lời từng lời của Tần Liệt Dương phải nói là mạnh mẽ khí phách, Chương Diên Vĩ tựa như mới bị đánh năm mươi roi mà thái độ bắt đầu nghiêm chỉnh hẳn, quả thật hành vi khuyết thiếu tính chuyên nghiệp của Báo Đô Thị XX có chút khó chấp nhận.

Chưa kể, đúng như lời Tần Liệt Dương nói, thói quen kiểu này không thể để lâu.

Nếu cứ để những tin tức báo cáo vô căn cứ thế này phát triển tiếp chính là tai họa.

Ông trịnh trọng gật đầu, “Tổng giám đốc Tần, cậu nói rất đúng, chuyện này quả thật cần nhìn nhận ở góc độ lâu dài, tài liệu để lại, chúng tôi sẽ xử lý thích đáng.”

Tần Liệt Dương cần chính là cái này, mặc dù hắn không có chứng cứ, nhưng trong lòng hắn tin chắc là do cậu hắn làm, Tống Hoành Ly kia nhất định là người của lão, dựa theo tính tình của cậu hắn, nhất định sẽ an bài thỏa đáng cho Tống Hoành Ly, tuy hắn tin chỉ là an bài tạm thời, nhưng Tần Liệt Dương là muốn làm chuyện này trở nên gay gắt hơn, hắn sẽ không để Tống Hoành Ly rời khỏi dễ dàng như vậy, hắn muốn Tống Hoành Ly chịu không nổi nữa mà khai ra.

Đạt được mục đích, tự nhiên Tần Liệt Dương thức thời rời đi, Chương Diên Vĩ còn đứng dậy đưa tiễn, bày tỏ ý nhất định sẽ nhanh chóng xử lý.

Chờ ra ngoài rồi, Vương Tuấn Vĩ nhịn không được đấm Tần Liệt Dương một cái, “Thằng này thật lợi hại, tôi nghe được còn ngỡ ngàng, quá đỉnh.”

Tần Liệt Dương cười cười, làm gì mà đỉnh, là tình hình thực tế, cái tư tưởng này thật sự không thể để lâu, không nói đến việc xây dựng sự nghiệp, chỉ bằng vào công thương nghiệp có bao nhiêu khó khăn, chỉ một câu là muốn hủy hoại hết tất cả cố gắng, thật sự quá bất công.

Hai người là bạn bè đã lâu không gặp, hơn nữa gần đây Vương Tuấn Vĩ có nhiều tâm sự, tự nhiên muốn tìm quán cà phê để nói chuyện, Vương Tuấn Vĩ còn sẵn tiện gọi điện thoại cho tiểu tình nhân qua chung, ai dè người ta nói hôm nay có phim, đi trường quay rồi, Vương Tuấn Vĩ chỉ đành thôi, còn làm ông thầy ba tốt dặn dò, “Cẩn thận nhé, chú ý dây cáp.”

Bên kia chỉ trả lời qua loa, Vương Tuấn Vĩ cúp điện thoại xong thở dài.

Tần Liệt Dương hỏi gã, “Thế nào? Hai người không cùng ý kiến à?”

“Ừ.” Vương Tuấn Vĩ khó khăn nói, “Cậu ta muốn chia tay.”

Tần Liệt Dương khá hứng thú, “Chẳng phải cậu muốn chung sống cả đời sao? Chưa thương lượng được?”

Vương Tuấn Vĩ gật đầu, “Cậu ấy không muốn, cậu ấy là trai thẳng, không thích đàn ông.” Thấy Tần Liệt Dương lộ vẻ mặt vậy sao hai người còn tụ lại với nhau, gã lúng túng giải thích, “Từ ánh mắt đầu tiên tôi đã thích cậu ấy, khi ấy đừng nói cậu ấy là tuyến ba, tuyến mười tám còn chưa tới.

Có điều bề ngoài thật sự đẹp trai, tôi muốn cùng cậu ấy phát triển thử, ai ngờ người quen của cậu ấy nói mặc kệ nam hay nữ cậu ấy đều không muốn làm cái đó.

Mới đầu tiếp xúc cậu ấy vốn không để ý tôi.”

Tần Liệt Dương thấy thú vị, “Vậy sau này thì sao?”

Vương Tuấn Vĩ cực kỳ xấu hổ nhỏ giọng, “Cậu ấy lái xe, vì tránh một đứa nhỏ đột ngột lao ra đường mà tông trúng một chiếc Rolls-Royce, phải bồi thường hơn hai triệu tệ.

Người kia bỏ chạy mất, cậu ấy lấy tiền đâu ra mà bồi thường? Trong vòng cậu ta cũng không quen biết ai, tôi giúp cậu ấy bồi thường, sẵn tiện ký hợp đồng bao dưỡng hai năm.”

Tần Liệt Dương biểu lộ vẻ mặt ngươi thật là cặn bã, đây không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Hoàn toàn quên mất chuyện của hắn và Lê Dạ cũng không khác là bao.

Vương Tuấn Vĩ lập tức nóng nảy, “Gì chứ, là cậu ta tự nguyện, chưa kể tôi vì cậu ta ngay cả mông cũng cống hiến, còn chưa đủ hi sinh hả.

Kết quả ủ hai năm, cứ tưởng ủ ra nhiệt, ai dè chỉ là một tảng đá.”

Nghe gã nói thật đáng thương, Tần Liệt Dương cũng không biết phải nói gì, lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, nhưng người ta không thích cũng không ai ép được, nhân tiện hắn hỏi thêm một chuyện, “Nói cách khác, ba mẹ cậu không đồng ý, người yêu muốn chia tay, vậy mà lúc này cậu còn làm ầm ĩ muốn sống cả đời với người ta???”

Vương Tuấn Vĩ lại nổi máu điên, “Ai cho cậu ta nói không cần là không cần, đừng có mơ.

Làm tôi không phải cậu ta không thấy sướng!”

Tần Liệt Dương: …

Tống Hoành Ly vốn cầm thư từ chức đến đây, muốn nhân cơ hội nói với lãnh đạo vài câu, về phần đưa hay không còn phải xem tình huống.

Không ngờ vừa đến đã nghe thư ký nói, “Chuẩn bị một chút, Bộ trưởng Chương muốn gặp ngài.”

Tại sao Bộ trưởng Chương muốn gặp lão? Tống Hoành Ly lo lắng không yên..

Truyện Chữ Hay