Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

chương 52

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tần Liệt Dương không lập tức bỏ đi, dù sao hắn phận làm con, đang lúc ba tức giận như vậy cũng nên ở lại xem sao, phòng khi có chuyện gì.

Ngoài ra, hắn sờ điện thoại nằm trong túi áo, cần tìm một nơi yên tĩnh Lê Dạ nhìn không tới để nghiên cứu.

Sau khi kích thích Tần Phù, hắn vào phòng khách đang ở tạm rồi khóa cửa.

Trong phòng đều là đồ dùng của hắn từ tầng ba dọn xuống, ngược lại xuống ở đây khiến hắn thoải mái không gì sánh được.

Tần Liệt Dương thả người xuống giường, mở điện thoại lên mạng.

Hắn không giống Lê Dạ, Lê Dạ là vô tình với nhát gan, tối đa là hiếu kì, thuần túy bị Đại Hùng dụ dỗ xem.

Tần Liệt Dương thì ngược lại, hắn tuyệt đối là cố tình.

Hắn tìm cái có tên nghe kích thích nhất để xem, ai dè xem chưa tới năm phút đã đóng điện thoại, yên lặng tháo nút đầu tiên trên cổ áo.

Đệt, hắn không phải một lão xử nam hoàn toàn không biết gì, hắn cũng từng xem phim x được không? Những năm qua cũng phải có lúc hắn tự xử chứ, hắn cho rằng mình đã xem vô số phim x, không ngờ nhân ngoại hữu nhân.

Đại Hùng kiếm đâu ra cái đống này vậy? Đã thế còn đưa cho Lê Dạ coi.

Đương nhiên, Tần Liệt Dương phải thừa nhận hắn thật sự hi vọng Lê Dạ có thể coi mấy cái này, có điều lúc lướt xem lịch sử hoạt động, người này hình như chỉ kịp coi một tấm hình đồi trụy, kết quả nhìn giống như tội phạm đã làm cái gì lớn lao vậy, hắn nhớ lại bộ dạng hoảng sợ ngày đó của Lê Dạ thì không nhịn được cười.

Sau đó… Tần Liệt Dương tất nhiên không coi nữa, làm vậy chẳng phải là tự tìm khổ sao?

Ngó đồng hồ thấy đã qua giờ ăn, hắn gọi điện thoại cho Tiểu Châu, không ngờ Lê Dạ nghe máy: “Liệt Dương, Tiểu Châu đang lái xe, có gì cứ nói anh sẽ nói lại cho cậu ấy.”

“Không cần, tôi tìm anh.” Tần Liệt Dương tuyệt không giấu giếm, “Anh vừa ăn cơm xong à? Anh vừa ăn gì?”

“Một bữa ăn truyền thống ở nhà hàng Nhật.

Có cơm nắm và vài món ăn khác.” Con người Lê Dạ có chỗ tốt chính là anh không phải người hay làm bộ, nói cái gì đều hiện ra sự chân thật của anh, “Ăn ngon nhưng đắt quá.”

Kaiseki hay a traditional multi-course Japanese dinner.

Mình không biết để tiếng Việt thế nào nên có thể google để coi thêm hình ảnh.

Tần Liệt Dương không để tâm, “Ăn ngon là được, tiền không quan trọng.

Chiều về nhà anh định làm gì? Ngủ trưa? Hay muốn vẽ tranh?”

“Đều đúng.” Lê Dạ hiển nhiên rất để tâm, “Anh còn nhiều khiếm khuyết, phải luyện tập nhiều hơn.”

Lê Dạ từ trước giờ luôn lời ít ý nhiều, hoàn toàn khác với tính hay càm ràm của anh khi còn nhỏ, cũng không giống lúc dùng WeChat.

Tần Liệt Dương nghĩ có lẽ là do xa lạ, từ từ cũng tới, hắn sẽ không để ý, nghe thấy không có gì nên định tắt cuộc gọi, sẵn tiện dặn dò anh: “Tối tôi về nhà ăn tối, anh nhớ nói người giúp việc nấu thêm đồ ăn.”

Không ngờ Lê Dạ đột ngột hỏi: “Chờ chút Liệt Dương, trong nhà cậu không có việc gì chứ?”

Anh quan tâm hắn khiến Tần Liệt Dương cả người thả lỏng dựa vào đầu giường, khóe miệng cong lên, chỉ là giọng nói rất bình tĩnh: “Không có việc gì, chuyện làm ăn có chút vấn đề, đã giải quyết tốt.” Có lẽ do tâm tình tốt, hắn không nhịn được muốn trêu chọc một chút, chẳng hạn như hỏi về bức hình đồi trụy đó, có điều hắn chưa nghĩ nói toạc ra, sợ Lê Dạ hoang mang, chỉ mờ mịt đùa anh: “Cái kia, video dạy học anh nên xem nhiều, nếu thiếu nói tôi tìm thêm cho anh, cần phải học nhuần nhuyễn.”

Lê Dạ chột dạ, chỉ nói được xong lập tức ngắt máy.

Tần Liệt Dương có chút mệt, thật ra còn hơi đói, sáng sớm hắn chạy bộ đã tiêu hao thể lực rồi, sau đó tám giờ đã đến công ty làm việc, làm liên tục không nghỉ, cho nên mỗi lần ăn trưa đều ăn rất nhiều, nếu không sẽ không chịu nổi đến chiều.

Hôm nay hắn vốn chuẩn bị đi dạo với Lê Dạ, ai ngờ bị kêu về nhà, còn lùm xùm tới mức này, còn không được ăn gì, bao tử đã sớm kêu gọi, chỉ là hắn muốn ngủ nên chịu đựng.

Đeo tai nghe mở WeChat, Tần Liệt Dương đi vào mộng đẹp, trong mộng mơ thấy chuyện khi còn nhỏ.

Thật ra cuộc sống lúc đó rất khổ, mỗi ngày đều cố gắng để no bụng.

Nhưng mỗi ngày về đến nhà đều mệt đến mức không muốn ăn đã đi ngủ, thật là cuộc sống mâu thuẫn.

Lê Dạ thì không giống, có mệt mấy cũng đi nấu cơm, sau đó gọi Tiểu Lục dậy ăn cơm.

bg-ssp-{height:px}

Rõ ràng người nhịn đói không ăn là hắn, vậy mà Lê Dạ so với hắn càng lo lắng hơn.

Có lẽ nằm mơ quá vui vẻ, Tần Liệt Dương giấc ngủ kéo dài, lúc tỉnh dậy đã ba giờ.

Hắn vừa ra khỏi phòng, má Lưu mới nói: “Ông chủ đã dậy lâu rồi, nói tài xế chở ra ngoài.

Bà chủ cũng đi rồi.

A Phù và Đỉnh Hân vẫn ở trên lầu chưa xuống, cậu chủ đói bụng không, tôi đi nấu cơm cho cậu.”

Tần Liệt Dương nghĩ cũng biết ba hắn muốn ra ngoài đi loanh quanh để hít thở không khí.

Mẹ hắn nhất định tới nhà Phương Hải Đông, Phương Hải Đông là trụ cột tinh thần của mẹ hắn, hôm nay mất hết mặt mũi, mẹ hắn phải đi trấn an phần nào, chưa kể chiêu này của hắn không theo lẽ thường, e là bọn họ có chút trở tay không kịp, cần phải thương lượng đối sách.

Hắn gật đầu, “Nấu tô mì là được, cũng trễ rồi, chút nữa phải ăn cơm tối.”

Ngồi ở bàn ăn chờ mì, điện thoại kêu một tiếng.

Tần Liệt Dương lấy ra xem, không ngờ là tin nhắn của Lê Dạ.

Mở ra xem, là một bức Thanh Tùng Đồ, hắn còn chưa tỉ mỉ thưởng thức, Lê Dạ đã gửi thêm một tin nhắn, “Anh đang cố gắng luyện tập.” Tần Liệt Dương không khỏi nén cười, người này thật ngốc, hắn kêu anh luyện tập cái này sao?

Má Lưu bưng mì từ trong nhà bếp ra thấy bộ dạng cười trộm của Tần Liệt Dương, không nhịn được hỏi hắn: “Liệt Dương à, lâu rồi cậu chưa từng vui vẻ như vậy.” Tần Liệt Dương không khỏi sờ mặt mình, “Có sao? Hình như không có cười mà.”

“Không phải do cười,” má Lưu trả lời hắn, “Nhìn mặt là biết, không cần cười lớn cũng biết.”

Trên lầu, Đường Đỉnh Hân nghe được tiếng xe hơi, đứng ở cửa sổ nhìn, sẵn tiện nói với Tần Phù: “Này, mẹ anh lại đi tìm cậu anh kìa.

Anh nói xem sản nghiệp nhà cậu anh cũng không ít, đúng rồi, Phương Dương và Phương Vĩ cũng không cùng mẹ, mỗi ngày nhìn nhau chướng mắt, lão không lo chuyện trong nhà mình, mỗi ngày tụ tập ở nhà anh náo nhiệt làm cái gì?”

Tần Phù trong lòng đang rối, không thèm phản ứng Đường Đỉnh Hân, không mở miệng.

Đường Đỉnh Hân không bỏ cuộc, hiếu kỳ hỏi cậu: “Còn nữa, anh hai của anh là cùng một mẹ sinh ra, theo lý mà nói ảnh sinh sớm hơn ba năm, đáng lẽ cậu anh phải thích ảnh hơn chứ nhỉ? Sao lại một lòng một dạ ghét bỏ anh hai vậy, ở trong đó có gì lắt léo à?”

Đương nhiên là có chuyện, nhưng loại chuyện này ai nói ra được.

Tần Phù đã phiền chết, đứng dậy muốn đi.

Đường Đỉnh Hân trực tiếp bồi thêm một câu: “Sao hả, chuyện này không thể nói? Vậy chúng ta nói tới vấn đề lúc nãy đi, thật ra anh không thấy cậu anh là không cam tâm hả? Anh có nghe lời ổng nói không, ổng nói ổng và ba chồng chỉ hơn kém vận khí mà thôi.

Rõ ràng là không cam tâm.

Mẹ anh và anh hai quan hệ không tốt, muốn cho anh lên đài tiếp nhận Tần thị có thể hiểu được, có thể coi như vì mình mưu cầu lợi ích.

Nhưng cậu anh thì không phải.

Không nói tới việc hai người đều là cháu ruột, năng lực của anh hai rõ ràng tốt hơn anh nhiều.”

Tần Phù tất nhiên không thích nghe mấy lời này, trừng mắt cô.

Đường Đỉnh Hân vốn không sợ cậu, lập tức trừng trở lại, “Anh có cái gì không phục, anh hai không người giúp đỡ vẫn có thể tiếp nhận Tần thị còn bình yên vượt gia giai đoạn chuyển tiếp quyền lực, anh có nhà họ Tần sau lưng vậy đã làm được việc gì ra hồn chưa? Đừng có mỗi ngày ảo tưởng mình giỏi giang, đời này anh chỉ làm tốt được một việc thôi, đó là biết đầu thai.”

“Cô là đang đố kị.” Tần Phù chen vào.

“Đúng.” Đường Đỉnh Hân thừa nhận không do dự, “Tôi đố kị đó, rõ ràng trong tay cầm bài tốt như vậy mà đánh ra cái dạng này, tôi là đang đố kị với chỉ số thông minh của anh đó.”

Tần Phù nói không lại cô, lần thứ hai muốn quay đầu bỏ đi, nhưng Đường Đỉnh Hân chỉ nói một câu đã giữ được cậu lại: “Anh cũng là ông chủ, anh thật sự không suy nghĩ, tại sao anh hai nhậm chức có thể dẫn dắt Tần thị ngày một đi lên, kiếm càng nhiều tiền, có sức ảnh hưởng xã hội càng lớn hơn, lợi ích lão nhận được càng nhiều hơn, nhưng lão nhất quyết muốn giúp anh lên đài không?”

Đường Đỉnh Hân vỗ vỗ đầu cậu: “Dùng cái đầu rỉ sét của anh suy nghĩ lại đi, đừng nói cái gì vì tình thân vì mẹ anh các thứ, anh tin không? Tôi thấy… là bởi vì có lợi ích khác càng lớn hơn.”

Tần Phù đột nhiên nhìn thẳng Đường Đỉnh Hân, Đường Đỉnh Hân nhìn cậu cười, xoa bụng, cô đích thật vì con mà mạnh mẽ, nhưng không phải người không biết tự lượng sức đi chống đối Tần Liệt Dương, cô chỉ muốn rút Tần Phù ra, nếu không một con bù nhìn có tác dụng gì.

Chỉ có vứt bỏ được Phương Hải Đông, có mới có thể thật sự nắm tài sản của Tần Phù trong tay, tiếp theo phát triển nó trở thành vương quốc của cô..

Truyện Chữ Hay