Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

chương 46

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tần Liệt Dương sáng sớm xông vô để lại một câu rồi đi mất, để lại Lê Dạ đến lúc đi học vẫn còn hồn vía trên mây.

Thầy giáo hôm nay tuổi còn rất trẻ, họ Hứa, là đệ tử quan môn của Liễu Đường Sinh, mới hai mươi sáu tuổi, được Liễu Đường Sinh dặn dò từ trước nên rất quan tâm Lê Dạ, nhìn thấy anh như vậy, đã nhắc nhở anh phải tập trung vài lần, nhưng Lê Dạ vẫn trông như bị mất hồn.

Đại Hùng ngồi kế bên thấy vậy mới báo cáo với thầy giáo: “Báo cáo, thầy không cần nhắc chú Lê nữa, chú hôm qua bị dọa, chắc phải hai ba ngày nữa mới khá lên được.”

Mọi người đều có mặt trên group chat, phản ứng của lão nhà quê Lê Dạ ai cũng thấy được.

Nếu không phải lớp học mỹ thuật mọi người tư tưởng cởi mở, thời buổi tin tức lưu thông, còn nhiều người không muốn sống giấu giếm, mọi người có ai mà chưa thấy qua người đồng tính.

Cho nên không quan tâm, chỉ là Lê Dạ làm bọn họ thấy buồn cười, tôi thấy hai người đàn ông hôn nhau, cảm thấy cứ như trai mới lớn vừa bước chân vào xã hội.

Thành ra Đại Hùng vừa nói xong, cả lớp cười ầm cả lên.

Còn có người nhiều chuyện kể lại cho thầy giáo, lúc này linh hồn bé nhỏ của Lê Dạ mới được kéo về.

Nhân tiện giải thích cho mình, “Nhưng… Nhưng chưa từng thấy.” Thầy Hứa lập tức liếc mọi người, dùng gương mặt không lớn hơn đám học sinh bao nhiêu nói, “Thế nào, không muốn học nữa?”

Người này nổi danh là Cương Nha tiểu bạch thỏ, người vừa chau mày đám học sinh lập tức yên tĩnh lại, Lê Dạ vừa mới được giải vây xong.

Có điều không bao lâu nghe được thầy Hứa nói: “Anh thấy được ở đâu, kinh hách lớn như vậy, là quá xấu hay quá đẹp hả? Sao tôi lại chưa bao giờ nhìn thấy?”

Mọi người vừa yên tĩnh lại lập tức cười muốn sập nhà, Lê Dạ nhìn bộ dạng nghiêm túc của thầy Hứa, có cảm giác không biết phải mở miệng thế nào mới tốt, có một câu thích hợp là khóc không ra nước mắt, chỉ là anh không biết thôi.

Có điều cũng có chỗ tốt, mọi người nhốn nháo ồn ào xong khiến Lê Dạ thấy hình như chuyện này rất bình thường.

Nghe khẩu khí của mọi người, y hệt năm đó anh giải thích chuyện của Tam đại gia và chú Vương Lục cho Tần Liệt Dương nghe, dáng vẻ vô cùng bình thường, nhưng trên thực tế Lê Dạ không tự chủ sờ môi của mình, cũng không phải đơn giản như vậy.

Đại Hùng trông bộ dạng của anh giống như chưa trãi sự đời, nhìn anh cười thần bí, sau đó đắc ý nói: “Chú Lê, chú ngồi cùng bàn với cháu đã một tháng rồi, còn chưa thấy mặt bạn trai cháu đi, qua đây qua đây, cháu cho chú xem.”

Lê Dạ lúc này là triệt để đổ vỡ.

Đại Hùng ra vẻ làm người tốt đến cùng, nhìn Lê Dạ nói: “Chú à, chú bao tuổi rồi, đừng ngây thơ vậy chứ.

Có muốn biết có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Lê Dạ chớp chớp mắt nhưng không hé răng, Đại Hùng vẫn nhìn anh, cuối cùng Lê Dạ gật đầu, Đại Hùng hiểu rõ vỗ vai anh, ra vẻ ý vị thâm tường nói: “Cho chú đồ tốt, bảo đảm coi xong sẽ phá vỡ tam quan của chú.”

Nói xong, cậu rút tờ giấy Tuyên Thành ra, dùng bút lông chấm mực, vô cùng lưu loát dùng kiểu chữ Âu Dương Tuần viết vài chữ, tên người dùng: Đại Hùng, mật mã: gda, sau đó trịnh trọng nhét vào tay Lê Dạ.

Đại Hùng đặc biệt dặn dò: “Đây là tâm huyết nhiều năm của cháu đó, đây là tên người dùng và mật mã cháu dùng lên mạng, đều là trân phẩm, tuyệt đối là khả ngộ bất khả cầu, chú là gặp vận may lớn đó, nhất định phải quý trọng.”

Lê Dạ trừng mắt nhìn dòng chữ trên giấy, Đại Hùng đã bỏ đi nghiên cứu bản vẽ đồ họa của cậu, người này gần đây nghiên cứu tranh tả thực ―― hấp thu một chút tinh túy của thể loại nghệ thuật khác, không rãnh quan tâm anh.

Lúc tan học, Lê Dạ cất tờ giấy Tuyên Thành vào túi, Đại Hùng còn dặn anh, “Nhân lúc rãnh rỗi tìm chỗ không có ai ngồi coi.” Tiểu Châu đang thu dọn đồ đạc, nghe vậy tò mò hỏi, “Xem gì vậy?”

Nhìn Lê Dạ không giống người sẽ nói dối, cậu sợ Lê Dạ lộ bí mật, vội vàng cười tủm tìm nói thay anh, “Thầy của tụi thôi cung cấp link để coi trực tiếp, yêu cầu tụi tôi về nhà từ từ ngâm cứu.”

Tiểu Châu tưởng thật, ừ một tiếng rồi đẩy Lê Dạ đi.

Tờ giấy cất trong túi quần của Lê Dạ, dọc đường đi anh vẫn luôn khẩn trương, anh tuy không hiểu rõ việc này lắm, nhưng cũng không ngốc, so với hôn môi càng phá vỡ tam quan, anh nghĩ sơ cũng biết là chuyện gì.

Không phải chuyện lên giường sao? Anh ngồi trong xe hơi, trên đường về nhà có mở một tiết mục giải trí hài nhưng anh không hề nghe, những bộ phim Nhật kia anh đã từng được người ta dẫn đi coi, anh thật sự không hiểu giữa đàn ông với đàn ông là cái dạng gì?

Càng nghĩ càng căng thẳng, Tiểu Châu thấy anh không được tự nhiên, mới hỏi: “Lê Dạ, anh muốn đi vệ sinh không?”

Lê Dạ vội lắc đầu, sau đó thấy mình quá căng thẳng dễ làm người khác nhận ra, đành gật đầu.

Tiểu Châu nhìn chung quanh rồi nói: “Anh chờ chút, qua đoạn đường này có một nhà vệ sinh công cộng.”

Sau khi WC công cộng thì anh không muốn đi nữa nữa, Tiểu Châu chở anh về nhà.

Lúc này mới ba giờ chiều, người giúp việc đã dọn dẹp xong, vừa mới đi chợ về, sáng nay cô hỏi Lê Dạ muốn ăn gì, đầu óc Lê Dạ đang rối nên không nghĩ được gì, nói cô nấu gì cũng được, xem ra là mua cá, lúc Lê Dạ vào nhà thấy cô đang làm cá.

Lê Dạ giục Tiểu Châu đi về.

Thật ra bình thường Tiểu Châu chỉ phụ trách chở Lê Dạ đi về, nhưng hôm nay Tiểu Châu lại không về, “Bác sĩ Trác nói anh đang hồi phục, anh đã tháo thạch cao nhiều ngày rồi, bình thường vẫn ít đi lại, tôi đỡ anh đi mấy vòng.”

Cái này muốn thân thể tốt hơn, Lê Dạ sao có thể từ chối.

Do đó, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Châu anh đi năm vòng thì nghỉ mười phút, đi gần một tiếng, đến lúc mệt mỏi cả người đầy mồ hôi thì xong, cũng gần bốn giờ, Tiểu Châu mới đi về.

Sau đó người giúp việc bình thường cũng rất được việc hôm nay đột nhiên hỏi rất nhiều thứ, cá kho hay hấp, sườn chua ngọt hay nấu canh, đậu que xào cay hay xào tỏi, tờ giấy kia giống như đầu thuốc lá đang cháy, đốt lòng Lê Dạ thành những vết sẹo to nhỏ, nhưng anh lại không có cơ hội đi coi thử.

Trong lúc không thể tập trung anh nói đại cá kho, canh sườn, đậu xào cay, sẵn tiện nói một ít thói quen ăn uống của Tần Liệt Dương, bấy giờ Lê Dạ mới có thời gian rãnh, anh nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn bốn rưỡi.

bg-ssp-{height:px}

Phản ứng đầu tiên của anh là tìm máy tình của Tần Liệt Dương, Tần Liệt Dương có mấy cái máy tính, trong đó có một cái máy tính xách tay để trên bàn ăn lớn, ngày đầu tiên tới đây, Ninh Trạch Huy có nói với anh, “Nếu anh cần máy tính thì sử dụng cái này, bên trong có kết nối với máy giám sát, bình thường Liệt Dương không xài.”

Nhưng giờ này Tần Liệt Dương sắp trở về, người giúp việc ở nhà bếp, không thích hợp để xem.

Lê Dạ không còn cách nào, chỉ đành đẩy xe lăn về phòng mình, đóng cửa lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm, rút điện thoại di động ra.

Đầu tiên là tìm trang web Đại Hùng nói đến, sau đó nhìn giấy Tuyên Thành rồi nhập tên người dùng và mật khẩu, sau khi trang web vừa tải xong, xuất hiện mấy thư mục, có hình ảnh có video có văn bản, chỉ là liếc nhìn tên mấy dữ liệu này, Lê Dạ không kiềm được nắm chặt tay vịn xe lăn, vô thức nhìn cửa phòng, bảo đảm đã đóng kỹ, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trên màn hình toàn là “Song X nhập O” hay là “Bạn cùng bàn quyến rũ”, “SM kích tình” các loại, nhìn sơ là thấy không thích hợp cho thiếu nhi.

Nhưng muốn nói không tò mò là không có khả năng.

Lê Dạ hiểu rõ, ý nghĩa của chữ bao dưỡng Tần Liệt Dương nói, sẽ không đơn giản như vậy.

Anh hiểu nó có nghĩa gì.

Có điều nhìn đống tài liệu trên máy làm anh không tự giác được suy nghĩ lung tung, Lê Dạ mặt đỏ tim đập nhanh mà lướt qua đống tranh ảnh nửa ngày, mãi mới tìm được một bộ phim mà xem tên có vẻ không quá nóng bỏng, là “”.

Điện thoại của anh có kết nối wifi, tốc độ không chậm, đáng tiếc điện thoại của anh là đời cũ, màn hình cũng không lớn, load cả nửa ngày mới từ từ xuất hiện hình ảnh đầy đủ.

Trên màn hình nhìn rất bình thường, hai người đàn ông ngoại quốc, nhìn có vẻ mới hai mươi bốn hai mươi lăm, tóc rẽ ngôi, mặc sơ mi trắng lộ ra cổ.

Lê Dạ thở phào, nhưng lập tức anh không thể cười nổi, hình ảnh tải càng lúc càng nhanh, chờ tới lúc anh cảm thấy kỳ kỳ, trong video một người nằm đè lên người kia, quần áo mở rộng, lộ ngực rồi tới bụng, lột từ từ đến lúc chỉ còn mỗi cái cà vạt, nửa người dưới hai người bọn họ hoàn toàn trống, trơn.

Ngay lập tức Lê Dạ không dám tin mà hai mắt mở to, chờ anh có phản ứng đã ném điện thoại qua một góc, sợ hãi thở hổn hển.

Vừa… vừa nãy là cái gì? Thế… thế này là thế nào? Không đau sao?

Lê Dạ thấy trong đầu hoảng loạn, có lẽ thời gian trôi qua quá nhanh, hoặc là do anh quá khẩn trương.

Không bao lâu bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, anh nghe người giúp việc có vẻ bất ngờ nói: “Ngài đã về, hôm nay tan ca sớm ạ.”

Nghe giọng Tần Liệt Dương đáp lại: “Uhm, kết thúc sớm.

Lê Dạ đâu?”

Nghe Tần Liệt Dương nói hai chữ Lê Dạ, anh cảm giác tựa như có hơi nóng thổi chạy trên da mình, gần như vô thức nhảy dựng lên ―― Không có nguyên nhân gì để hành động như vậy, chỉ là hôm nay anh hoạt động không coi là thuận tiện.

Anh lập tức vội vàng đi tìm điện thoại vừa bị anh ném lúc nãy.

Lê Dạ đang cố gắng đi qua thì nghe người giúp việc nói chuyện: “Ở trong phòng.

Tiểu Châu giúp cậu ấy hoạt động một chút, có lẽ mệt.” Nếu là bình thường Tần Liệt Dương sẽ không chú ý đến, nhưng hôm nay hắn lại nói, “Được, tôi đi xem.”

Nghe tiếng bước chân, Lê Dạ dùng hết sức vươn tay, nghe thấy tiếng văn tay nắm cửa, Lê Dạ cuối cùng đã lấy được điện thoại.

Tần Liệt Dương ở ngoài hỏi, “Lê Dạ anh có ở trong không? Anh khóa cửa làm gì?”

Lê Dạ cầm điện thoại, chưa bao giờ thuần thục như vậy tìm trang web, sau đó tim chỗ thoát tài khoản, log out.

Gần như là nín thở mà làm, chờ thoát tài khoản hoàn toàn, anh mới tắt trang web, Lê Dạ mới hít thở thông thuận, cả người thấy nhẹ nhõm, nhưng trên trán đã đầy mồ hôi.

Tần Liệt Dương đứng bên ngoài lại gõ cửa hai cái, cảm giác rất gấp, giọng nói cũng cao hơn nhiều: “Lê Dạ, anh còn tỉnh không? Mau trả lời tôi.”

Lê Dạ nhanh chóng trả lời: “Có, có đây! Đang tới này!”

Anh nhét điện thoại vào túi quần, điều khiển xe lăn ra mở cửa.

Lúc trước anh còn đang suy nghĩ nên làm thế nào khi gặp mặt Tần Liệt Dương, có lẽ Tần Liệt Dương cũng đang nghĩ làm sao để gặp mặt Lê Dạ nên nói cái gì trước, bây giờ thì không cần nữa.

Lê Dạ chột dạ mở cửa, lắp bắp giải thích: “Tôi… tôi… mệt nên ngủ quên.”

Tần Liệt Dương nhìn thoáng qua giường chỉ có vài nếp nhăn nhẹ, còn lại rất phẳng phiu gọn gàng, à một cái, ngón tay vuốt nhẹ qua trán Lê Dạ, nhìn mồ hôi trên ngón tay: “Ngủ mà đổ mồ hôi? Điều hòa không chạy sao?”

Lê Dạ máy móc nói: “À không, mơ thấy ác mộng thôi.”

Tần Liệt Dương cười cười không nói, cho dù hắn thật sự biết được chuyện gì thì làm sao, hắn nhẹ nhàng tránh ra, sau đó nói: “Được rồi, chúng ta ra ăn cơm đi.” Có lẽ quá kích thích, Lê Dạ vô cùng không muốn để Tần Liệt Dương phát hiện trong phòng có cái gì ngoài ý muốn, anh giống như bị người ta đuổi theo, vội vàng đẩy xe lại bàn ăn.

Tần Liệt Dương nhìn theo bóng lưng kia, đột nhiên thấy ở chung cũng không khó đến vậy..

Truyện Chữ Hay