Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày đám cưới coi như bình thường, cho dù là đám cưới hào môn thì cũng trải qua trình tự như thường, sáng sớm Tần Phù dẫn theo sáu vị phù rể đi đón cô dâu, buổi trưa về nhà họ Tần, đôi vợ chồng trẻ kính rượu cho cha mẹ chồng.

Buổi chiều bốn giờ đến nhà hàng mở tiệc cocktail ở đại sảnh, đến sáu giờ bắt đầu tiệc cưới, sau đó buổi tối là party của cô dâu chú rể.

Đường Đỉnh Hân mang thai chưa tới hai tháng, nên không thể nhìn ra.

Hai người dáng vẻ đều xinh đẹp, đứng cùng một chỗ không khác kim đồng ngọc nữ, từng người đến chúc mừng đều phải nói câu đó một lần, Tần Liệt Dương hỗ trợ đi xung quanh bắt chuyện với khách, thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Phù, phát hiện gương mặt cậu càng nghe càng khó chịu.

Kết quả bị Đường Đỉnh Hân phát hiện được, đá cho một cái mới cậu mới chịu ngoan ngoãn.

Khi tiệc cưới kết thúc, party bắt đầu, một ngày bận rộn của Tần Liệt Dương mới xem như xong.

Đầu tiên là đưa Tần Chấn và Phương Mai trở về nhà chính, cũng đã mười một giờ, hắn vốn là muốn đi nghỉ luôn, nhưng thấy gương mặt u sầu của Phương Mai thì một chút ý nghĩ ở lại cũng không còn, hắn cũng không muốn ngu ngốc ở đây, cầm chìa khóa đi luôn.

Tới lúc hắn về tới khu nhà đã hơn mười hai giờ, hắn dừng xe nhìn từ dưới lên trên, thấy trong nhà không còn đèn, mới thở phào nhẹ nhõm, lên lầu.

Ninh Trạch Huy đã sớm báo cáo với hắn, nói thứ sáu Lê Dạ sẽ dọn tới ở.

Tới ở thì tới ở, phòng hắn cũng chuẩn bị rồi, chẵng lẽ còn không đồng ý? Chỉ là khi nghĩ phải quay về nhà, lại có chút khó khăn, có phần thấy không tự nhiên.

Hắn không biết phải dùng thái độ thế nào để đối diện với Lê Dạ? Không còn sự phẫn nộ khi lần đầu tiên gặp Lê Dạ, khi đó hắn nhớ tới chuyện ngày xưa bị đẩy đi, lại nhớ tới sự tuyệt tình của Lê Dạ, lục phũ ngủ tạng giống như bị lửa thiêu, toàn thân đều là lửa, nước gặp phải cũng bốc hơi.

Nhưng cũng không phải loại thân mật khắn khít như mười năm trước, hắn biết Lê Dạ có sức ảnh hưởng với hắn mà không ai có thể biết được, chỉ cần nghe được giọng nói của anh, hắn có thể bình tĩnh lại rất nhanh, thậm chí có thể ngủ ngon cả đêm, nhưng tóm lại là không thích hợp.

Cho nên, đèn tắt rồi là tốt nhất, làm một người lãnh đạo, hắn lần đầu tiên xuất hiện suy nghĩ trốn tránh.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa, chuẩn bị rửa mặt rồi lập tức vào phòng, ai ngờ hắn phát hiện, ngay lúc cửa mở, đèn bàn bên cạnh sofa đột nhiên sáng lên, Lê Dạ dường như lập tức phấn khởi, ngẩng đầu lên, rất có tinh thần nhìn hắn: “Cậu về rồi?”

Tần Liệt Dương đứng ngay cửa, trong nhất thời không biết phải làm sao.

Nổi nóng? Hình như không có gì để nổi nóng.

Thân thiết? Sao có thể chứ? Hắn thấy tốt nhất là nên giữ khoảng cách, hai bên không ở gần nhau, chờ Lê Dạ khỏe rồi thì để anh đi, bọn họ vốn không phải là người ở cùng một thế giới, sau này tự nhiên sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.

Hắn im lặng, còn Lê Dạ thì không.

Dùng tay trái đã hồi phục tương đối tốt đẩy xe lăn tiến lên, nói với hắn: “Chắc cậu rất mệt, tôi có nói chị giúp việc nấu chè đậu xanh cho cậu, để trong tủ lạnh làm lạnh sẵn, cậu ăn đi rồi ngủ, tôi nhớ cậu rất thích món này.”

Bởi vì đẩy xe đến gần, Tần Liệt Dương mới thấy rõ tình hình của Lê Dạ, so với một tháng trước thì khí sắc đã tốt hơn nhiều.

Người cũng béo hơn chút, trắng lên nhiều, nhìn thấy đã không còn cảm giác đã từng dầm mưa giải nắng nữa rồi, ngược lại còn có dáng vẻ của thiếu niên Lê Dạ trong trí nhớ.

Quan trọng nhất là Lê Dạ đã nói, hắn rất thích món này.

Cảnh này thật sự rất giống với mười năm trước, gương mặt khi Lê Dạ bưng bát đưa cho hắn.

Thật ra hắn cũng không thật sự thích lắm.

Nhưng ngày xưa nghèo khó, Lê Dạ còn là quỷ keo kiệt, mùa hè cũng tiếc tiền mua nước đá, chỉ là thấy hắn nóng nực cũng đau lòng nên mới nấu chè đậu xanh ―― Món này cũng chỉ là hầm mềm đậu xanh thôi.

Đợi sôi bỏ thêm đường, sau đó đặt trong giếng nước làm lạnh, rồi dỗ hắn ăn giải nhiệt.

Chẳng qua nó cũng có thể coi là món ngon khó có được vào khoảng thời gian đó, huống chi còn do Lê Dạ tốn công chuẩn bị cho hắn, hắn tất nhiên là ăn hết, nên Lê Dạ cho rằng hắn thích.

Vừa nhớ lại quá khứ, trong lòng nhịn không được mềm mại.

Hắn gần như lập tức nghiêm mặt, làm ra vẻ ghét bỏ: “Tôi không thích cái món lộn xộn gì đó.

Để anh tới ở, chẳng qua vì mười năm trước anh cho tôi một nơi để ở, đừng xem mình như chủ nhà, còn bày đặt làm cái này cái kia cho tôi, tôi không thích cũng không quen ăn.

Chính anh thành thật đi, không cần cố gắng lấy mấy cái quá khứ đó can thiệp vào cuộc sống của tôi.

Cho dù là chó hoang mèo hoang nhặt được ngoài đường, tôi cũng sẽ làm y như vậy.

Anh đừng có nhầm lẫn!”

Nếu như nói lần đầu tiên gặp mặt Lê Dạ nói như vậy là vì hận, cảm thấy lẽ thẳng khí hùng, nghĩ Lê Dạ lấy tiền của hắn thì nên chịu những cái này.bg-ssp-{height:px}

Nhưng lần này, hắn càng nói càng thấy chột dạ, lại không hiểu tại sao.

Hắn không dám nhìn mặt Lê Dạ, hẳn là sẽ thương tâm thất vọng, như vậy cũng tốt, trong khoảng thời gian này sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau.

Xin ủng hộ chúng tôi tại _ T R U M t r u y e n.

ne t _

Ai biết lại nghe Lê Dạ nói: “À, tôi biết rồi, tôi không có ý này.

Nhưng mà, căn phòng cậu chuẩn bị cho tôi, tôi rất thích, cảm ơn.”

Tần Liệt Dương cảm thấy bộ trọng giáp mình trang bị đột nhiên hoàn toàn vỡ vụn, đều bị Lê Dạ nhìn thấu! Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lê Dạ, anh đã khống chế xe lăn trở về phòng mình, nhìn có vẻ như không có gì, đi được một nửa thì Lê Dạ dừng lại nhưng không quay đầu, đưa lưng về hắn nói: “Tôi có ăn thử, thật sự rất ngon, hay cậu cứ thử đi, tiêu nhiệt giải khát.”

Sau đó mới vào phòng.

Tần Liệt Dương nhìn cửa phòng đến nỗi muốn đục một lỗ trên đó, mới quay về phòng của mình, gọi điện thoại cho Ninh Trạch Huy, chuông vang lên mấy lần, bên kia mới vang lên giọng nói đặc biệt cáu kỉnh: “Boss à, đã nửa đêm rồi.”

Tần Liệt Dương lạnh giọng chất vấn: “Là cậu nói với Lê Dạ tôi chuẩn bị phòng cho anh ấy?”

Vừa nghe xong câu này, giọng điệu Ninh Trạch Huy lập tức thay đổi: “Alo alo alo, sao đột nhiên tín hiệu yếu vậy, ây da, không nghe thấy gì, anh nói lớn chút, hay là không nghe thấy, thôi đi, tôi cúp nha.”

Điện thoại bị cúp.

Tần Liệt Dương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại nửa ngày, còn đặc biệt nới lỏng cà vạt, mắng tiếng tên khốn!

Trác Á Minh tắm xong đi ra, nghe thấy một màn Ninh Trạch Huy giả bộ mất tín hiệu cúp điện thoại, y dựa vào cạnh cửa trêu chọc: “Sao thế? Đang trốn người tình cũ hả?”

Ninh Trạch Huy nhìn qua, thiếu điều chảy máu mũi.

Người này chỉ dùng khăn tắm quấn nửa người dưới, nửa, thân, trên, trần trụi, khoe hết ra ngoài, nước trên người còn chưa lau khô, theo tóc chảy từng giọt từng giọt xuống ngực, lại chảy qua phần bụng có cảm giác sờ rất đã, đáp xuống khắn tắm.

Chỉ cần nghĩ tới lát nữa mình sẽ đi theo lộ tuyến của nước chảy, chậm rãi thưởng thức hương vị của người này, đúng là không thể giữ bình tĩnh nỗi.

“Không phải, điện loại của boss thôi.

Tôi đối với anh là toàn tâm toàn ý đó.” Gã huýt sáo một cái, vỗ vỗ lão nhị của mình, cười nói: “Làm sao bây giờ? Từ ngày gặp anh tới giờ, tôi ngày càng giống thằng nhóc mới lớn.”

Trác Á Minh đi qua, một tay trực tiếp đẩy ngã gã ra giường, đè lên, dùng lưỡi khiêu khích môi gã: “Tôi lại không thích trai mới lớn đâu, chẳng có kinh nghiệm, một chút khoái cảm cũng không có.

Tôi thích…” Y cúi đầu hôn gã, thuận tiện xoa nắn lão nhị của gã, “Tôi thích tài xế già, biết làm thế nào để thoải mái…” Y vừa nói vừa đi xuống dưới, đi từ môi Ninh Trạch Huy xuống hầu kết.

Ninh Trạch Huy chưa bao giờ được người ta phục vụ như vậy, trong lúc nhất thời tất cả cảm quan của gã đều tập trung chỗ đầu lưỡi kia, nào liếm, mút, cắn, cà, còn hai bàn tay xoa, nhéo trên người gã, khiến gã không kiềm nỗi rên thành tiếng, ngâm nga, sau đó nghe thấy giọng nói khàn khàn của Trác Á Minh, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã biết anh rất mẫn, cảm.”

Ý kiến này rốt cuộc cũng giúp Ninh Trạch Huy có được một chút tập trung tinh thần, cười chọc: “Còn lần đầu tiên tôi thấy anh, còn tưởng rằng một tên học giả già chứ.

Không nghĩ tới lại phóng túng cỡ này.” Gã vừa nói xong thì dùng sức, đẩy ngược Trác Á Minh xuống nằm đè lên, ngược lại Trác Á Minh lại không để tâm, nằm thẳng xuống giường, còn lấy hai tay gối ra sau đầu, đùa giỡn nói: “Thì ra anh thích ở trên.”

Ninh Trạch Huy trực tiếp vỗ mông y, lập lại động tác ban nãy của y, đè lên người y cắn một cái, ghé vào lỗ tai y ác ý nói: “Tôi thích làm chết anh.”

Nói xong, gã lập tức nhào người tới, muốn hôn môi Trác Á Minh, tay sẵn tiện mò xuống dưới khăn tắm, chuẩn bị đem thứ đồ chơi làm người khác buồn bực này mở ra.

Nhưng lúc này, Trác Á Minh vừa nãy còn rất hợp tác đột nhiên đưa tay đẩy gã ra, ánh mắt Trác Á Minh giống như đang quan sát, nhìn gã một lượt từ đầu xuống chân, sau đó mới hỏi: “Anh là công?”

Ninh Trạch Huy nhất thời cũng ngẩn ra, ẩn ý của Trác Á Minh không cần nghĩ cũng hiểu được, người này cũng là công?

Trác Á Minh nhìn mặt gã đủ biết câu trả lời, trực tiếp giơ tay đẩy Ninh Trạch Huy ngã ra một bên.

Hai bên đã trêu chọc nhau hơn tháng có lẻ rồi, rốt cuộc đến lúc tên đã lên giây thì phát hiện người ta cũng giống mình? Ai mà không tức giận.

Trác Á Minh cau mày nói: “Anh bộ dạng lẳng lơ thiệt hận không thể cho cả thế giới biết mình là gay, anh là công?”

Ninh Trạch Huy cũng buồn bực không kém, gã vì bữa tối hôm nay còn chuẩn bị một bữa tối lãng mạn với đèn cầy rượu vang, không phải vì dụ dỗ người ta lên giường sao? Kết quả lão nhị đã thẳng đứng thế này rồi, đối phương lại nói mình cũng là công.

Gã lập tức đáp lễ Trác Á Minh một câu, “Fuck! Không phải anh cũng đăng ảnh lẳng lơ trên WeChat mỗi ngày sao? Là ai gửi ảnh lộ ngực cho tôi, làm gì có công nhà ai lẵng lơ như thế?”

Trác Á Minh nói lại: “Còn tôi lần đầu mới biết, công bị người ta khiêu khích.” Hiển nhiên lúc hai người bắt đầu, thật ra người trêu chọc trước là Trác Á Minh.

Vừa nghĩ tới những hành vi can đảm làm bậy kia của Trác Á Minh, Ninh Trạch Huy thấy trong lòng đập bình bịch, người hợp khẩu vị như vậy bỏ qua rồi rất khó kiếm, Trác Á Minh bên kia đã mặc đồ đàng hoàng.

Ninh Trạch Huy ngồi trên giường gọi y: “Nè, gấp như vậy làm gì? Thật ra… kỹ thuật của tôi rất tốt, có muốn thử trước rồi nói sau không.”

Trác Á Minh cong môi cười, Ninh Trạch Huy thấy trong lòng giống như có con nai đang dẫm đạp, thì nghe y nói: “Anh nghĩ thông suốt rồi gọi tôi.”.

Truyện Chữ Hay