Tần Liệt Dương không biết mình vừa bị cái gì nữa.
Trác Á Minh chạy thẳng đến, người này nhìn bề ngoài thì có vẻ yếu đuối nhưng thực tế sức lực tương đối lớn, chưa kể lúc này hắn đã buông tay, nhanh chóng bị y đẩy ra.
Hắn được Ninh Trạch Huy đỡ lấy, sau đó thấy Trác Á Minh cùng nhiều y tá vào phòng tiến hành cấp cứu.
Ninh Trạch Huy muốn kéo hắn ra ngoài, nhưng bị hắn cự tuyệt.
Hắn cảm thấy lòng mình lúc này rất bối rối, rõ ràng vừa mới ngược đãi Lê Diệu xong, còn dày vò Lê Dạ, nhưng khi hắn nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Lê Dạ, nghĩ tới câu ‘Rất đau! Tôi cũng vậy!’ của Lê Dạ thì hắn có cảm giác rất lạ.
Hình như không phải đã nguôi giận, nhưng trong lòng thấy khó chịu.
Cái này đâu phải là hành hạ người khác, rõ ràng là dày vò chính mình!
Hắn không hé răng, lại mang vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Lê Dạ, Ninh Trạch Huy tự nhiên cũng không dám lên tiếng, hai người cứ yên lặng đứng đó, chờ hơn mười phút, Trác Á Minh mới xong việc, đi lại chỗ hai người.
Lúc này mặt y lạnh như bài poker, nói với hai người: “Đã hết thời gian thăm bệnh, mời ra ngoài.
Hơn nữa,” Y rất nghiêm túc nhìn Tần Liệt Dương, “Tôi thấy mỗi lần anh đến đều ảnh hưởng nghiêm trọng tới cảm xúc của bệnh nhân, ngài Tần Liệt Dương, vì lo lắng cho sức khỏe của bệnh nhân, tôi thấy ngài tạm thời đừng đến là tốt nhất.”
Tuy bệnh viện có quy định thời gian thăm bệnh, nhưng với tư cách là bác sĩ Trác Á Minh lại không có quyền quản lý ai được phép tới thăm bệnh, y chỉ có thể đề nghị.
Có điều do y đang rất tức giận nên giọng điệu vô cùng sắc bén.
Ninh Trạch Huy thật sự sợ Tần Liệt Dương nổi bão, đang tính lên cản, ai ngờ Tần Liệt Dương tự nói: “Anh ấy sao rồi? Tôi trả viện phí, tôi có quyền biết.”
Cảm giác của Trác Á Minh đối Ninh Trạch Huy đã không tốt, với Tần Liệt Dương còn tệ hơn, mỗi lần mở miệng là nói tới tiền, lại càng chán ghét hơn.
Nhưng y cũng phải thực hiện nghĩa vụ, nói rất ngắn gọn: “May mắn không có gì trở ngại, anh cũng may mắn lắm, không thì thành mưu sát rồi!”
Nói xong, ngay cả cười một cái cũng lười, Trác Á Minh lập tức đuổi hai người ra.
Hiếm khi Tần Liệt Dương lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hắn giống như một đứa trẻ mới làm sai, liên tục quay lại nhìn Lê Dạ, nhưng Lê Dạ bị y tá che mất, đi mãi tới thang máy hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Tần Liệt Dương đứng chờ thang máy, Ninh Trạch Huy lại rút điện thoại ra, quay sang nói với Trác Á Minh: “Bác sĩ Trác, cho xin WeChat đi.
Lê Dạ có chuyện gì lập tức báo tôi biết.”
Trác Á Minh không còn lạnh lùng như lúc nãy: “Số cá nhân, không cho người ngoài.”
Ninh Trạch Huy không xin được số từ y, đành quay đầu đi kiếm hai y tá đang đứng trong bàn tiếp tân, làm dáng nói: “Hey, người đẹp nào cho tôi WeChat của bác sĩ Trác được không?” Trác Á Minh từ trong phòng bệnh nhìn ra thấy cảnh này, mở cửa đi ra ngoài, hai y tá lập tức như chim bay tán loạn, chỉ còn lại hai người họ.
Trác Á Minh quan sát gã: “Cần tới vậy?”
“Cần tới vậy.” Ninh Trạch Huy bị bắt tại trận cũng không thấy xấu hổ.
Gã trong mắt của Trác Á Minh chính là một tên mặt dày mày dạn, lại thêm một tên con nhà giàu Tần Liệt Dương, quả thật là tổ hai người tai họa, miệng của y cũng hiếm khi gay gắt như hôm nay: “Gương mặt này quả nhiên xài được.”
Nói đến đây, Ninh Trạch Huy có chút ảo não: “Cái này thì không phải, là danh thiếp dùng được.”
Danh thiếp có cái rắm gì mà dùng? Trác Á Minh luôn duy trì gương mặt poker, hết lần này tới lần khác hỏi không được, thái độ không được tự nhiên lắm.
Ninh Trạch Huy chợt cảm thấy làm thân không thành cũng không phải chuyện gì khó chịu, vội vàng giải thích: “Danh thiếp QUEEN của tôi có thể chiết khấu % đó.”
Nghe xong giải thích, Trác Á Minh hờ hờ một tiếng, quay đầu đi thẳng.
Ninh Trạch Huy cần WeChat vốn là vì boss, boss còn đang ở kia chờ thang máy.
Không tiếp tục đùa giỡn với Trác Á Minh, gã vội vàng chạy qua.
Chỉ là vừa chạy qua thì nhìn thấy gương mặt mờ mịt của Tần Liệt Dương, Ninh Trạch Huy lập tức trở về trạng thái làm việc.
Làm trợ lý, gã nghĩ nên khuyên Tần Liệt Dương một chút: “Kỳ thật tôi nghĩ anh nên cân nhắc lời đề nghị của bác sĩ Trác.”
Tần Liệt Dương nghe lời này thấy không hài lòng: “Cậu cũng nghĩ tôi muốn giết người?”
Ninh Trạch Huy tất nhiên không nghĩ như thế, “Không phải, nhưng Liệt Dương, anh không cảm thấy mỗi lần anh gặp Lê Dạ, anh đều rơi vào trạng thái kích động sao? Chúng ta hiện tại như đi trên băng mỏng, sau lưng…” Gã thấy trong thang máy có camera nên khựng lại một chút, lướt qua chuyện mẹ con của Phương Mai, “Có nhiều người đang dòm ngó chúng ta, không thể có chút sai lầm nào được, tâm trạng anh thật sự là chênh lệch rất lớn, tôi nghĩ anh ta có ảnh hưởng quá mức.
Còn nữa, sức khỏe Lê Dạ hiện giờ chưa ổn định, ảnh cần tĩnh dưỡng.”
Tần Liệt Dương lẳng lặng nghe, Ninh Trạch Huy nói xong hắn cũng không tỏ thái độ, vừa lúc thang máy dừng lại ở bãi đậu xe, hắn phất tay, tự mình lên xe.
Sau một hồi ầm ĩ như vậy, chờ về đến nhà đã hơn mười giờ đêm.
Mọi ngày vào lúc này cả nhà hắn thường đã ngủ ―― Ba hắn từ sau tai nạn thường đi ngủ rất sớm, Phương Mai dĩ nhiên phải theo ông, còn Tần Phù, cũng sẽ về phòng sớm.
Nhưng hôm nay, Tần Chấn vẫn còn ở phòng khách chờ hắn.
TV đang chiếu phim khá hot dạo gần đây ‘Liệt hỏa tình thiên’, Phương Mai và Tần Phù không có ở đây, còn ba hắn thật hiếm khi thấy ông không đọc sách mà ngồi coi phim.
Hắn lại gần chào ba hắn một tiếng, Tần Chấn ngẩng đầu lên nói với hắn: “Về rồi à? Ngồi đi.” Ông chỉ bên cạnh.
“Đã đi đâu?”
Tần Liệt Dương căng như tên đã lên dây, “Đi bệnh viện, em trai của Lê Dạ đến gây sự, con đi xử lý.” Sau đó, Tần Liệt Dương lập tức xin lỗi: “Ba, chuyện hôm nay là con sai, con lỗ mãng.”
“Cô Đường rất đẹp, còn học thiết kế thời trang, môn đăng hộ đối lại có tiếng nói chung, con còn không thích?” Tần Chấn cũng ít khi nói chuyện vòng vo với con trai lớn, cha con bọn họ xưa giờ cũng đã quen phong cách làm việc đi thẳng vào vấn đề.bg-ssp-{height:px}
“Không phải.” Trong phút chốc trong đầu Tần Liệt Dương xuất hiện rất nhiều lý do, nhưng cuối cùng hắn chọn một cái thành thật nhất: “Trong đầu con hiện giờ chỉ có công việc, hiện giờ không hề nghĩ đến chuyện yêu đương.
Hơn nữa, cô Đường có chút ngây thơ, chỉ sợ không thích hợp làm nữ chủ của nhà họ Tần.”
Câu đầu là lý do hắn dùng hơn hai năm nay, lần nào cũng nói vậy, hắn lại không phải người đào hoa nên không chịu kết hôn, nửa chuyện xấu cũng không có, nên người khác không bới ra được lỗi nào.
Về phần câu sau, tự nhiên là chỉ cách ứng xử ngày hôm nay của Đường Đỉnh Hân, Tần Liệt Dương thật sự có chút điên, cũng không thể nói Đường Đỉnh Hân sai, dù sao thì ai nghe Tần Liệt Dương nói như vậy đều khó chịu.
Nhưng cách ứng xử của Đường Đỉnh Hân cũng không thể coi là thông minh.
“Những chuyện thế này con không thích thì không ai ép con được.
Nhưng con đã hai mươi bảy tuổi, tuổi này đã thích hợp nói chuyện yêu đương.
Ba vẫn cho rằng đàn ông bản lĩnh thì không cần sự giúp đỡ của phụ nữ, chuyện thông gia lần này cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Nhưng nếu con thấy cần thiết, ba sẽ không phản đối.”
Tần Liệt Dương nghe xong là biết ông hiểu lầm hắn thấy Đường Đỉnh Hân chướng mắt, bởi vì Đường Đỉnh Hân không tiền không thế.
Tần Liệt Dương vẫn luôn xem thường những thứ đó, lại càng không muốn Tần Chấn hiểu lầm, muốn tỏ rõ lập trường, “Con có lập trường làm ăn của mình, ba yên tâm.”
“Vậy thì tùy con, cuộc sống giống như người uống nước, ấm lạnh tự biết, dù có là ba mẹ cũng không thay đổi được.” Tần Chấn đổi sang chuyện khác, “Công việc tuy quan trọng nhưng không cần dồn ép bản thân quá.
Tính tình của con lại quá gay gắt, với tư cách là người quản lý một xí nghiệp mà nói cũng không phải hiện tượng tốt, con cần phải học mềm mỏng một chút.”
Lời của Tần Chấn đúng là đạo lý, chí ít cho dù là ông hay Đường Kiệt Dân, thậm chí là bất cứ thương nhân lớn nào ông gặp, tính tình đều hòa nhã.
Cho nên Tần Liệt Dương chính là điểm khác biệt duy nhất trong vòng tròn, nhưng Tần Liệt Dương lại không thấy như vậy có gì không tốt, hắn luôn cho rằng thủ đoạn sấm sét mới có thể giải quyết dứt khoác gọn gàng.
Đôi khi, ngươi mềm lòng với kẻ thù chính là cho kẻ thù thời gian rút đao.
Hắn dạ một tiếng, nhưng rõ ràng không có ý muốn sửa.
Tần Chấn sau tai nạn, một người thì nằm ở bệnh viện, một người gấp gáp tiếp nhận Tần thị, thật ra đã rất lâu chưa có thời gian trò chuyện.
Trò chuyện riêng hai người như hôm nay thật hiếm hoi, Tần Chấn không khỏi nói nhiều thêm vài lời, “Tựa như chuyện của cô Đường hôm nay, con không thích đi nữa thì còn nhiều cách rời đi sao cho khéo, hà tất không chừa mặt mũi cho người ta.
Dù sao sau này vẫn phải thường xuyên gặp mặt.
Còn chuyện em trai con, nó làm sai thì nên phạt nặng, nhưng nó vẫn là người nhà họ Tần, cần gì phải hạ nhục nó ngay giữa Hội đồng quản trị? Liệt Dương, lệ khí của con quá nặng, cứ như vậy sau này nửa bước cũng khó đi.”
Ba dạy con, theo lý Tần Liệt Dương nên đồng ý.
Nhưng sau khi nghe xong, hắn lại cung kính ngồi thẳng dậy, không hề thỏa hiệp: “Ba, con không làm được.”
Tần Chấn giật mình mở to mắt.
Tần Liệt Dương nói tiếp: “Con cho rằng quan trọng là con có thể giúp cho bọn họ kiếm tiền, chứ không phải con đối với bọn họ có bao nhiêu khoan dung hay hòa nhã.” Thật ra hắn muốn nói hắn chưa bao giờ là người khoan dung, người nào nợ hắn thì hắn nhất định đòi lại, nhưng hắn cần phải kiêng dè cảm nhận của Tần Chấn, còn phải đề phòng Phương Mai thổi gió bên gối, nói ra khỏi miệng đều phải êm tai một chút: “Đây là tác phong của con.”
Tần Liệt Dương như vậy là bắt đầu từ khi hắn mười lăm tuổi, trước khi mất tích, do phương pháp giáo dục nên hắn thành thục hơn những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng cũng không cấp tiến tới mức này.
Chỉ là từ khi tìm được hắn trở về, hắn đã như vậy.
Hai năm không đi học, hắn chỉ hận không thể không ngủ dùng thời gian ba tháng để bổ sung, hắn đối với bất cứ ai cũng dùng gương mặt tươi cười, nhưng khi làm gì cũng mạnh mẽ dữ dội, không lưu lại chút tình cảm nào, đối với bản thân ngoan, với người khác càng ác.
Có người chỉ nói lợi ích không nói tình cảm, nhưng Tần Liệt Dương cũng không phải dạng người đó, hắn có tình cảm, tình cảm của hắn nồng nhiệt tới mức tự làm bị thương bản thân, là người vô cùng cực đoan.
Tần Chấn khuyên không được, đành phất phất tay, “Đẩy ba lên lầu đi.” Tần Liệt Dương lập tức tiến lên đẩy ba hắn tới thang máy, chợt nghe Tần Chấn lên tiếng giống như nói chuyện phiếm, “Bộ phim ‘Liệt hỏa tình thiên’ em trai con đầu tư không tệ, cũng là một hướng đi.
Ba đã đồng ý đầu tư công ty ảnh thị cho nó, con nhớ thực hiện.”
Tay Tần Liệt Dương siết chặt, lên tiếng đáp ứng: “Dạ thưa ba, con sẽ làm thỏa đáng.”
Không phải được, mà là dạ.
Tần Chấn sao lại nghe không ra sự khác nhau, lão thở dài, còn phải ma sát nhiều.
Buổi tối khi Ninh Trạch Huy về nhà, tìm được tài khoản của Trác Á Minh, liền nhắn ‘Ninh Trạch Huy’ để kiểm tra thông tin, kết quả là đá chìm đáy biển.
Ninh Trạch Huy nghĩ tới ánh mắt khinh thường của Trác Á Minh, thấy không cam lòng, dứt khoát gửi liên tiếp ba tin nhắn nữa.
Cứ tưởng vẫn không hồi âm thì một hồi sau nghe âm báo trên điện thoại, Ninh Trạch Huy vội vàng mở lên nhìn, thấy Trác Á Minh trả lời một tin nhắn, “Chiết khấu cũng vô dụng.”
Gã bị từ chối!.