Ngày Chẩn Y miễn phí bao giờ cũng là ngày bận rộn nhất trong tháng, nhưng với mấy đứa trẻ dưới sáu tuổi thì lại nhàn nhã vô cùng, tự chơi tự học ở Thực Dưỡng Phòng.
Sau khi quay về từ chợ thôn, Lạc Thạch cùng Mục tử đang ngồi trong phòng gỗ, chăm chú lắng nghe Nặc lão truyền đạt.
“Muốn có đủ dược liệu, không còn cách nào khác phải biển thủ một chút từ nhà bếp và Dược Khố. Sấu Thỉ Cẩu Vận hai cái tên này thì đơn giản rồi, vấn đề lớn là cái thứ hai kìa. Sau tuổi nhi đồng mới bắt đầu được học dược thuật, thiên tài đi nữa cũng phải bảy tuổi mới được vào Dược Khố hỗ trợ. Ngươi bây giờ coi như năm tuổi, không thể gian dối, thì quá phí phạm thời gian. Có lẽ phải thay đổi phương hướng một chút a”.
“Ý tiền bối là muốn ta thể hiện ra tư chất thiên tài, nhằm đốt cháy giai đoạn, có phải không?”
“Ngươi vẫn rất tinh ý, bất quá vẫn là đúng một nửa và sai một nửa”, Nặc lão gật gù “Nếu muốn, bằng kiến giải dược liệu của lão phu, ngay ngày mai ngươi lập tức có thể cầm đầu cả Lạc gia về tài bốc thuốc chữa bệnh. Nhưng như thế là quá sáng chói không cần thiết, nên kéo dài tầm nửa năm là vừa đủ để củng cố sự ưu việt của ngươi trong mắt mọi người, được bước vào hỗ trợ Dược Khố liền kiểm soát lại, kềm chế xem lúc đó ra sao rồi mới lại tính bước tiếp theo. Còn việc luyện thể tuyệt đối phải là bí mật giữa bốn người các ngươi, không thể làm rình rang”.
Lạc Thạch gật đầu đã hiểu, giữ lại một hậu chiêu phòng thân, cũng là phong cách tư duy trước giờ của gã. Ba tên Sấu Thỉ, Mại Ngầu, Cẩu Vận thì đơn giản rồi, chỉ cần ‘thiên phú của gã’ về mặt y thuật được bộc lộ, vị trí trong Trai sẽ leo cao, thì càng dễ gây dựng mối quan hệ, bịt miệng cả ba không khó. Thậm chí còn có thể ăn thêm đồ, hay vào kho bếp nhặt một ít đem về, một công mấy việc. Chỉ là cái gì cũng có hai mặt, phong quang gã mà quá vô hạn, sẽ rất dễ rơi vào tầm ngắm, không chỉ là nội đấu gia tộc, mà còn hấp dẫn cả những ánh mắt thiếu thiện ý từ ngoại nhân.
Lạc gia cũng không chỉ đơn giản như bề ngoài, nội bộ cũng có những bí mật và phức tạp riêng, gã hiện đã ‘mồ côi’ lại ‘thân bất do kỷ’ nghĩa đen hàng thật giá thật, thì càng không thể buông lỏng phòng bị. Trái Đất kia đôi lúc cũng bởi cái ‘mặt nạ đạo đức’ mà để cho mầm hoạ giẫy giụa, rồi ‘phạt thảo’ vì nhiều lý do sau màn nên chẳng ‘trừ căn’, thì gã mới có cơ hội sống sốt đến ngày hôm nay. Còn thế giới này, cường thế hiếp người, nói giết liền giết, triều đình, gia tộc, giang hồ của phàm nhân đã vậy, Tu Chân giới thì lại càng khắc nghiệt man rợ hơn rất nhiều.
Thấy Lạc Thạch trầm ngâm, Nặc lão cũng chuyển sang nói với Mục tử.
“Bạch kiêu ngươi, hiện có thể bay được bao xa, trong phạm vi nếu gặp nguy hiểm liền lập tức quay được về đây?”
“Dã thú ngoại vi Vạn Thụ Sương Lâm rất yếu, ta hiện đã có thể vào sâu trong khu vực này khoảng năm mươi cây số, mà vẫn sống thoải mãi a”.
Nặc lão ngạc nhiên, đúng là thứ quái thai. Hiện hai cái tên lai lịch bất minh này mới đến đây gần một tháng, tên nhân tộc trí tuệ rất khá thì không nói, còn cái tên thú tộc này, khả năng phát triển cũng quá là nhanh đi. Năm mươi cây số vào ‘dạo chơi’ trong Vạn Thụ Sương Lâm, Nhân Tu Tam Cảnh, dù đã coi là Tu Chân giả, đi thành nhóm nhỏ còn không có được tự tin như vậy. Mục tử trước mặt đây thậm chí còn có cả ‘Viễn Lý Hồn Giao’ ngay từ khi phụ thể vào con cú chỉ là dã thú tầm thường, chứng tỏ huyết mạch của nó tuyệt đối phải cao hơn Hung Thú, đạt cấp Thần Thú, thì mới có thể có được Tiên Thiên Thần Thông ở giai đoạn này.
“Cũng không lạ, nơi đó mới là vùng giáp ranh giữa hai khu Nội-Ngoại Vạn Thụ Sương Lâm, tương ứng là lãnh địa của mãnh thú và dã thú, ngươi dĩ nhiên dư sức làm vương làm tướng. Bây giờ lão phu xác định mục tiêu mới cho Mục tử ngươi, chếch về hướng Tây Nam Bách Hộ Thôn, khoảng tám mươi cây số sâu vào trong rừng. Ở đó có ngọn núi thấp tên Noạ Bức, là nơi gần nhất chung quanh Giang Thành tồn tại Nhục Mễ. Trong núi có lẽ ẩn hoạ một Noạ Bức Vương, chắc cũng đã ngưng tụ ra Ngạ Thú đan, chỉ không rõ là khai được mấy ‘Khẩu’ rồi thôi?!”
“Ấy về vấn đề đó, Nặc lão yên tâm, dưới Nhị Khẩu cảnh giới thì Mục tử ta liền có thể tuỳ nghi ly khai khó ai cản trở. Còn đen đủi lắm mà gặp phải Nhị Khẩu Mãnh Thú thực sự, liều mình vẫn có năm thành chạy thoát a”. Mục tử dõng dạc nói, nào đã thấy nó ngán ai bao giờ.
“Hảo, lão phu cũng rất có lòng tin nơi bạch kiêu ngươi, cũng rất tò mò chứng kiến một Thần Thú từ lúc ấu tử như vậy, liệu sau này sẽ có bộ dạng gì?! Hắc hắc...”
“Phải rồi, ‘Viễn Lý Hồn Giao’ của ta tác dụng hiệu quả nhất trên người Ca ca, xa nhất hiện tại đạt khoảng mười lăm cây số, nên nếu có gì bất thường, ta sẽ thông báo cho y đầu tiên. Ta lại đói rồi, gặp lại sau nha, Nặc lão, ca ca”.
Mục tử chưa dứt lời, đã thấy mất dạng, Nặc lão chỉ mỉm cười lắc đầu, thiên chi kiêu tử sẽ tự có cái số đỏ của nó, lo lắng cũng chẳng được gì.
“Nặc lão, ý người là muốn Mục tử săn Nhục Mễ về?”, gã cất tiếng hỏi.
“Không những là săn bắt, mà ta còn muốn thâu tóm. Lão phu tin tưởng Mục tử đó không tầm thường, Noạ Bức Vương cũng chỉ là thử thách tu luyện thôi, còn chưa phải là đe doạ sinh tử gì lớn. Mà nếu quả thực nó không vượt qua được, thì bồi dưỡng cũng chỉ là hoài công, nhận ra sớm đỡ phải phung phí sức lực và tài nguyên”.
Lạc Thạch đã hiểu, Mục tử là gì gã rõ hơn ai hết. Thế giới Tu chân mới đúng là nơi nó vẫy vùng, thiên địa này về sau tin chắc sẽ rất kinh động. Được Thần Thú ‘bảo kê’, gã dù làm phàm nhân thì cũng tuyệt đối là số má. Hít một hơi sâu, đuổi đi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, quyết đoán nói với Nặc lão.bg-ssp-{height:px}
“Tiền bối, kế hoạch được đẩy nhanh cũng rất không tồi. Vãn bối đã thấu đáo, vậy liền có thể bắt đầu thôi”.
...
Kế hoạch ước định, trong nửa năm tới phải thể hiện tài năng vượt bọn đồng trang lứa, nhưng lại không được quá hoành tráng. Suy đi tính lại, gã mới đưa ra phương án tối ưu nhất, đó là bắt đầu từ chỗ Mạc Đại Y sư, hay nói cách khác, cơ hội tự tiến cử bản thân nằm trên người Thất, Bát nhị vị sư huynh Lạc Kiên, Lạc Định.
Hai huynh đệ chúng mang bệnh khá phức tạp, nằm ngoài kiến thức y học của thời đại này, nên thường xuyên phải tới Dược Thư Phòng để Mạc Đại y sư theo dõi và kê thang. Gã cần được bí mật trò chuyện riêng với ông ta, sau đó thì muốn bộc lộ như thế nào thì tuỳ ý. Gây ấn tượng thật mạnh với người có tiếng nói trong Trai một chút, cũng không phải xấu xa gì, lại thêm hình hài của gã lúc này, ‘tuổi nhỏ vô tri’, vỏ bọc che giấu hoàn hảo như vậy, ‘dã tâm’ sẽ ít bị nghi ngờ hơn.
Nghĩ tới là cảm thấy vội, chỉ muốn thực hiện luôn, bất quá gã cũng vẫn bình thản, nhẩm tính thật kỹ các nước bước trong đầu. Một lúc sau, Lạc Thạch khoan thai bước ra ngoài đình nhỏ, kéo ghế kê dưới đan điền, y theo thói quen giờ giấc mà bắt đầu bài tập ‘gập bụng gánh nước’. Hôm nay, gã cảm thấy khá phấn chấn, tinh thần tăng cao bất thường, nên quyết tâm đặt ra mục tiêu ba trăm cái, không ‘phá cực’ sẽ không ăn cơm.
...
Tập xong, gã tắm qua thay đồ, nhưng không hướng nhà bếp, mà đi tới phòng sinh hoạt chung.
“Cơ thể Thạch đầu tử ngươi đã có tiến triển rất rõ sau một tháng”, Nạc lão trầm ngâm đánh giá “Cơ bắp cũng bắt đầu hình thành, khả năng điều tiết sức mạnh thuần thục hơn trước. Ngươi có cảm thấy sau bài luyện thể không còn bị cơn đói hành hạ dày vò?”
“Ừm Nặc lão, bản thân vãn bối cũng tự cảm nhận được thay đổi rõ rệt trong người, thậm chí từng thớ thịt, hay hơi thở cử động di chuyển ra sao, đều có thể mơ hồ nhận biết a”.
Hai bài tập thể lực, tập trung vào bốn nhóm cơ lớn của cơ thể, bao gồm cơ đùi, cơ vai, cơ lưng, cơ bụng. Nghệ thuật Cận chiến tay không của Khoa học Quân sự Trái Đất, mang tên ‘Thực Quyền’, chú trọng ‘nhanh, mạnh, hiểm’, không có chiêu thức rườm rà, chỉ cần nắm vững những thế đánh cơ bản, thì đòn nào cũng là sát chiêu.
‘Gạt đỡ’, ‘Nhắm chuẩn’, ‘Phản công’, ‘Thu về’, bốn bước cơ bản, đều cần dựa trên nhục thân thuần tuý, thế nên mỗi một bộ phận của cơ thể đều phải được mài dũa để biến thành ‘lợi khí’. Cơ bắp dầy lên, ngoài việc tăng độ bền bỉ dẻo dai, đồng thời cũng như một ‘phiến giáp’ thịt bảo vệ các phần yếu hại bên trong. Vai gáy, ngực bụng, lưng sườn, bắp đùi phía bên dưới đều là những tử huyệt, nên tập trung dồn cho chúng chính là căn cơ sau này. Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra, nếu nói như thế, vậy cứ cắm đầu luyện tập để tất cả các cơ bắp trên người đều săn chắc to lớn, thì chẳng phải là bất bại sao? Vấn đề đã được kiểm chứng thực tế ở Trái Đất từ lâu, chỉ ra hai nhược điểm rất lớn của kiểu ‘tập thể hình’ này.
Thứ nhất, cơ bắp có tỉ trọng hơn thịt mấy lần, và hơn mỡ mấy chục lần. Tăng sự bền bỉ nhưng giảm độ linh hoạt, chỉ thủ không công thì cơ hội chiến thắng cũng bằng không.
Thứ hai, cơ bắp rất cứng, vừa là lợi thế đồng thời cũng là nhược điểm. Tỉ lệ chất béo trong cơ thể giảm mạnh, lượng mỡ ở giữa lớp da và cơ bắp hầu như biến mất, nên võ giả cũng vô tình đánh mất luôn khả năng ‘giảm xung chấn’ tự nhiên, dẫn đến càng cương đấu tổn thương lại càng dễ bị nghiêm trọng.
Rèn đúc cơ bắp cục bộ, kèm với chế độ dinh dưỡng thích hợp, sự ‘cân bằng’ sẽ mang đến hiệu quả cao nhất. Tư duy cận chiến, chính là phán đoán và né tránh hoặc đón chặn thế công của đối phương, chủ động đưa những phần cơ thể mà mình đã tập trung cải tạo theo mục đích sử dụng, để chịu đòn. Nhu cương điều hoà, là chân lý của vạn vật, không chỉ riêng võ học. Trong những thư tịch sách vở bị cấm đoán ở Trái Đất thế kỷ , có bao gồm rất nhiều Võ điển thể hiện tư duy lý giải vạn vật của tiền nhân, như quan niệm Thái Cực Âm Dương, tiêu biểu là Miên Hoa Quyền () và Trường Minh Quyền () nguồn gốc Hoa Hạ, Cổ Triệt Quyền Đạo của Đông Doanh phân nhánh thành Nhu Đạo và Triệt Quyền sau này v.v... Những Võ giả sáng tạo ra chúng đều đã từng là một đời Tông sư, lúc ban đầu cũng là tu luyện thuần tuý cương ngạnh, tăng sức chịu đòn và phản xạ, rồi nhờ lịch duyệt và tư duy hơn người, phát triển thêm nhu ý tạo thành võ học đặc trưng riêng của bản thân. ‘Cương’ đại thành mới tính đến ‘Nhu’, ‘dĩ nhu hoá cương’, thể hiện càng rõ thêm đạo lý ‘vật cực tất phản’ của Tu Đạo giả Hoa Hạ Cổ. Những Trương Chân Nhân, Nhất Trần Đại Sư theo cố điển Trái Đất lưu truyền cũng đều là bậc thầy nội-ngoại song tu, sở học thời trẻ chí cương chí dương tinh thuần, mạnh mẽ có thể đoạn thạch phân kim; đến lúc gần cạn thọ niên mới ngộ thêm thiếu nhu thiếu âm bổ sung vào, Võ học liền đại thành, lập tức bước lên hàng Nhất Đại Tông Sư, được lưu truyền ra nhiều thần thoại dị bản trong nhân loại Hoa Hạ cổ.
Nắm bắt được tư tưởng này sớm là một lợi thế không nhỏ trên con đường võ luyện đỉnh phong, bỏ công xây dựng nền móng thật vững chắc, được tinh chỉnh theo đúng quan niệm ‘Âm Dương Giao Thái’, mặc dù chưa chắc có thể Vô địch thiên hạ, nhưng trong hàng ngũ cao thủ cũng đã đủ tư cách để bon chen một chân. Trước mắt, Lạc Thạch quyết định đi theo phương hướng này để xây dựng võ học bản thân, bởi gã tin, những Miên Hoa hay Trường Minh Quyền kia chưa phải đỉnh cao tận cùng của Thái Cực, nên chắc hẳn còn rất nhiều không gian để phát triển về sau.
Đi vào phòng sinh hoạt chung, ngẫm nghĩ một hồi, Lạc Thạch lại với tay chọn cuốn sách ‘Cờ thế’, đoạn chui vào một góc tĩnh lặng ngâm cứu. Hiện mới khoảng ba giờ chiều, những đứa lớn còn đang bận túi bụi ở Dược Khố, hai anh em Lạc Kiên, Lạc Định cũng không ngoại lệ, gã đành đọc sách để giết cái quãng thời gian chờ đợi này.
(): võ bông vải, tương đương Thái Cực Quyền.
(): tương tự Vĩnh Xuân Quyền, nhưng mình không nói nó là Vĩnh Xuân nha các bạn:D.