Năm đó, hoa sen nở rực rỡ trên Dao Trì mênh mông. Người con gái chàng yêu đã dứt khoát nhảy xuống Tru Tiên đài ngay trước mặt chàng.
Lại hai nghìn năm nữa vội vã trôi qua, chàng đã năm nghìn tuổi.
Trên Cửu Trùng Thiên có hàng ngàn hàng vạn quy củ. Trong đó có một điều, là các linh vật sinh ra không phải là tiên thai nhưng lại có cơ duyên được xếp vào hàng thần tiên, thì phải rũ bỏ thất tình, diệt trừ lục dục, mới có thể làm thần tiên tiêu dao tự tại mãi mãi trên Thiên Đình. Còn nếu làm trái với điều này, thì sẽ bị đẩy vào cõi luân hồi, mãi mãi không thể thăng tiên.
Yêu tinh người phàm tu hành vốn không dễ dàng, hễ đắc đạo thăng tiên đều nghiêm chỉnh chấp hành quy củ này, không có ai dám mang theo tình cảm hồng trần đến ảo giới Tam Thanh, sống theo nề nếp. Trong những người sống theo nề nếp đó, có những người đã trở thành người đứng đầu của một phái thần tiên. Người đứng đầu này có tầm nhìn rất cao xa xét về mặt quy củ, nhưng chính người đứng đầu này cũng phải thừa nhận, xét đến nghiêm trang đường hoàng khi làm việc, lạnh lùng trịnh trọng khi làm người, trong suốt ba mươi sáu tầng trời không có ai có thể sánh với thái tử Dạ Hoa còn chưa tròn năm vạn tuổi.
Tam thúc Liên Tống của chàng tìm chàng uống rượu, thỉnh thoảng lại đùa với chàng đôi câu, có lần chủ đề trong bữa rượu là sự tròn khuyết của vầng trăng dưới chân Cửu Trùng Thiên, từ trăng tròn trăng khuyết mà lan sang cả đời người tròn khuyết, Liên Tống bị chặn họng, muốn giữ thể thiện, nên nửa cười nửa không vỗ vỗ vai chàng, nói: “Cháu ấy, đời mình còn chưa viên mãn, lại nói với ta thế nào là viên mãn, chẳng khác gì đánh trận trên giấy cả”.
Chàng xoay xoay chén rượu, hỏi: “Đời cháu không viên mãn như thế nào?”.
Liên Tống lập tức, ra vẻ từng trải, rầu rĩ nói: “ Đêm đến xem sao trên đài Quan Tinh, nhờ đôi mắt có thể biết được trăng đầy hay vơi. Lướt qua bên ngoài huyễn cảnh Tam Thanh, nếm mùi tình ái mới biết được thế nào là sự tròn khuyết của đời người”.
Liên Tống nói như thế, chàng nghe như vậy, nghe xong chỉ cười nhạt một tiếng, không coi là thật. Chàng chưa bao giờ cảm thấy tình ái lại là thứ lớn lao.
Sau cuộc rượu này, cuối tháng bảy, Thiên Quân lệnh cho chàng xuống hạ giới hàng phục một con Xích Viêm Kim Nghê Thú() sinh ra ở Đông Hoang. Nghe nói Kim Nghê Thú này mười năm trước từ Nam Hoang chạy đến nước Trung Dung ở Đông Hoang, tàn bạo không biết sợ ai, khiến cho nước Trung Dung mười năm đại hạn, ngàn dặm khô héo, con dân cả nước gian nan phiêu bạt. Quốc quân Trung Dung là một vị vua nhân từ hiếm có, nhưng đã mười năm nay, Kim Nghê Thú si mê vợ của Quốc quân, không thèm hỏi một tiếng mà bắt vương hậu về động, làm nhục nàng. Quốc quân nước Trung Dung đánh không lại chàng, giận dữ thắt cổ, âm hồn bay đến U Minh Ti, tố cáo hết thảy tội ác của Kim Nghê Thú.
Tên tuổi của Xích Viêm Kim Nghê Thú tuy không hơn các thần thú từ thời thượng cổ như Thao Thiết, Cùng Kỳ, nhưng cũng không hề thua kém chúng. Thiên Quân lệnh cho một mình Dạ Hoa xuống hạ giới thu phục con súc sinh này, cũng có ý tôi luyện chàng làm người kế thừa.
Chàng và Kim Nghê Thú đánh nhau một trận bảy ngày ở nước Trung Dung, giữa lúc trời đất quay cuồng, tuy chàng đã chém đứt đầu con ác thú này nhưng vì sức cùng lực kiệt cũng phải hiện nguyên hình. Nguyên hình của chàng vốn là một con rồng đen uy phong lẫm liệt, chàng cảm thấy như vậy phô trương quá, nên đã thu nhỏ bằng một con rắn, tìm được một sơn động tầm thường trên núi Tuấn Tật bên cạnh. Trên núi Tuấn Tật, nơi nơi đều là hoa đào, đang đúng mùa hoa rộ, chàng ngồi trong động lạnh lùng dò xét một lượt, rồi mới thong thả nhắm mắt ngủ.
Giấc ngủ đó rất ngon. Không biết ngủ mấy ngày liền mới tỉnh, khi mở mắt ra chàng phát hiện nơi mình nằm không phải trong sơn động ẩm ướt nữa, mà hình như là trong một mái nhà tranh của người phàm trần. Gian nhà tranh xiêu xiêu vẹo vẹo như chực đổ, rất ăn nhập với cánh cửa gỗ nho nhỏ còn xiêu xiêu vẹo vẹo hơn, khiến người ta không khỏi cảm thấy, chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa ấy là cả căn nhà tranh lập tức đổ sụp xuống.
Gió đồng nội bên ngoài nhà thổi vào, lẫn trong đó là tiếng lá cây xào xạc, cánh cửa gỗ cũng mở ra. Đầu tiên là một đôi hài, sau đó là một bóng người áo trắng, và cuối cùng là gương mặt của người con gái ấy.
Sự cẩn trọng vững vàng đã tu luyện bao năm qua bỗng chốc bị chấn động ghê gớm, chàng bỗng mơ màng trong giây lát, người con gái trước mặt dáng vẻ tha thướt yểu điệu, không hiểu sao lại giống hệt bóng hình trong mơ ẩn sâu trong ký ức, một cảm xúc khó gọi tên bỗng dâng tràn, cảm giác ấy tựa như kiếp trước đã đánh mất một thứ gì mà chưa tìm thấy, sau mấy nghìn vạn năm cuối cùng chàng đã tìm ra. Nếu là Liên Tống sẽ thong thả xua xua cây quạt, nói: “Đây là động tình”. Còn Phật Tổ chắc sẽ niệm A di đà Phật: “Đây là vọng niệm”.
Có quả ắt có nhân. Điều chàng không nhớ ra là, bảy vạn năm trước Mặc Uyên dùng nguyên thần tế chuông Đông Hoàng, chàng bị một giọng nói thổn thức, vô cùng bi ai lay tỉnh: “Sư phụ, người mau tỉnh lại đi, người mau tỉnh lại đi”, từng hồi từng hồi vang lên bên tai chàng, cho dù người được gọi không phải là chàng, nhưng chàng lại tỉnh. Chủ nhân của âm thanh đó chính là người con gái trước mặt chàng.
Ảo mộng của kiếp trước, trước khi chàng đầu thai làm cháu trưởng của Thiên Quân, chàng đều không nhớ, nhưng kiếp duyên sinh ra trong lửa đỏ như hoa sen lại chiếu vào số mệnh tương lai của chàng. Lúc đầu chàng tỉnh lại giữa lửa đỏ, thứ đầu tiên chàng nhìn thấy trong cõi đời này, không phải trời cũng chẳng phải đất, mà là người con gái đang mỉm cười rạng rỡ với chàng. Người con gái này, khi đó nàng hóa thân thành nam giới, tên gọi là Tư Âm.
Chàng nằm trên giường, giống như bị thứ gì đâm trúng, đôi mắt bình lặng như nước bằng, bỗng dần dần nổi những cơn sóng màu đen.
Người con gái đó quan sát kỹ một lúc, mới vui vẻ hỏi: “Ngươi tỉnh rồi à?” sờ lên chiếc sừng trên đầu chàng một lát rồi mới hài lòng nói: “Mấy con rắn mà ta biết không có con nào đẹp như ngươi, ngươi đúng là một con rắn lạ lùng, trên đầu còn mọc cả sừng. Chiếc sừng của người rất trơn, hi hi, sờ vào rất thích”.
Chàng cụp mắt xuống, rồi lặng im nhìn nàng.
Thực ra chàng là một con rồng đen oai phong lẫm liệt, nhưng người con gái này kiến thức nông cạn, có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy một con rồng, nên chỉ coi chàng là một con rắn nhỏ có độ dài khác thường, cho nên, mới muốn huấn luyện chàng thành một con rắn nhà. Rắn nhà có rất nhiều điểm tốt, thí dụ như, nàng sẽ ôm chàng trong lòng mà nói chuyện với chàng, nàng sẽ dùng đôi bàn tay mềm mại đút thức ăn cho chàng, nàng còn chia cho chàng một nửa chiếc giường, đêm đến cho chàng nằm cạnh nàng mà ngủ, còn đắp cho chàng một lớp chăn dày. Chàng nghĩ, có lẽ nàng chưa bao giờ nuôi rắn, không biết rắn không cần ngủ trên giường, cũng không cần đắp chăn, đương nhiên, rồng cũng không cần.
Rất nhiều đêm, sau khi nàng ngủ say, chàng hóa thành hình người, ôm nàng vào lòng, đến sáng ra trước khi nàng tỉnh lại, chàng lại biến thành con rồng đen nhỏ bé.
Nàng không biết nhuộm vải, đồ mặc trên người toàn một màu trắng, so với những xiêm y lụa là của nữ thần tiên trên trời giản dị hơn rất nhiều, nhưng chàng lại cảm thấy xiêm y màu trắng rất đẹp. Chàng đặt cho nàng một cái tên, gọi là Tố Tố().
Chớp mắt đã đến tháng chín, hoa quế trên bốn bể tám cõi ngát hương, trong mùi hoa quế thơm ngào ngạt, Tố Tố lại nhặt về một con quạ mẹ vừa mới mất con, cả ngày bận rộn tìm thịt cho con quạ mẹ ăn, nên lơ là với chàng rất nhiều. Tuy chàng không tỏ ra điều gì, nhưng lại ý thức được nguy cơ là, trong mắt Tố Tố, con rắn nhỏ như chàng e rằng cũng chẳng khác gì với con quạ mẹ kia. Chàng cảm thấy cứ thế này sẽ không ổn, bèn nhân một hôm Tố Tố lại đưa con quạ mẹ ra khỏi nhà tranh đi tìm thịt, hóa thân thành hình người, gọi mây rồi bay lên Cửu Trùng Thiên.
Người am hiểu ái tình nhất trên Cửu Trùng Thiên chính là tam thúc Liên Tống của chàng. Thiên Quân hiện giờ khi còn trẻ cũng rất phong lưu, nhưng Liên Tống còn phong lưu hơn ngài rất nhiều, là công tử đa tình hàng đầu trong Thần tộc.
Công tử đa tình nói: “Thúc chưa từng dính dáng với con gái ở trần gian, nhưng có câu nói rất hay, rằng “Tú bà thích tiền, con gái thích đẹp”, phàm là con gái trẻ trung thì không ai là không thích những lang quân tuấn tú, cháu đứng trước mặt nàng ta, cười với nàng ta một cái, đảm bảo nàng ta say như điếu đổ”.
Chàng nhấp một ngụm trà, không bảo đúng cũng chẳng bảo sai.
Công tử đa tình lại nói: “Từ xưa tới nay mỹ nhân đều yêu anh hùng, hay là cháu hóa ra một con yêu quái, thả nó vào núi dọa cho nàng ta một trận, đến khi nàng ta sợ chết khiếp, cháu lại cầm kiếm Thanh Minh anh tuấn hào sảng xông ra đánh chết con yêu quái đó, như thế cháu trở thành ân nhân cứu mạng của nàng ta, nàng ta không biết lấy gì báo đáp, đương nhiên chỉ có thể dùng thân báo đáp”.
Chàng đặt chén trà lên mặt bàn, xoay xoay, khẽ nói: “Hôm nào cháu rảnh, cháu giúp thúc hóa một con yêu quái đi dọa Thành Ngọc, haizz, những yêu quái bình thường hẳn sẽ không dọa được nàng ấy, phải là yêu quái thật lợi hại mới đánh được nàng ấy, cháu sẽ đánh cho nàng ấy gần tắt thở để thúc đi cứu nàng ấy, có lẽ nàng ấy cũng không biết lấy gì báo đáp, sẽ lấy thân báo đáp thúc”.
Công tử đa tình cười khan hai tiếng, phe phẩy quạt thở dài bất lực: “Nam nhân kế() cháu không ưng, anh hùng kế cháu lại lo cho nàng ta, sợ nàng ta bị dọa. Hay là thế này, dùng khổ nhục kế đi, cháu tự đâm mình hai nhát, rồi nằm trước cửa nhà nàng ấy, nàng ấy không thể đứng yên nhìn một người sắp chết trước cửa nhà mình, chắc nàng sẽ phải cố gắng cứu chữa cho cháu. Như thế, để báo đáp nàng ấy, sau khi vết thương khỏi, cháu sẽ ở lại làm nô bộc cho nàng ấy, cháu thấy thế nào?”.
Chén trà dằn xuống mặt bàn, cạch một tiếng, chàng cho rằng kế này rất hay.
Dùng khổ nhục kế cũng không cần đâm mình hai nhát, thần tiên có phép thuật che mắt. Sau khi uống trà với Liên Tống xong, chàng lập tức gọi mây đi về. Lần này xuống hạ giới, chàng tạo một tiên chướng, để tránh tai mắt trên trời, che núi Tuấn Tật thật kỹ. Khi hạ xuống trước nhà tranh của Tố Tố, chàng bắt quyết, biến mình toàn thân đẫm máu giống như vết thương lúc được thăng làm thượng tiên năm nào.
Kế này quả rất thành công, Tố Tố đẩy cánh cửa chực rớt xuống đó, vừa nhìn thấy Dạ Hoa đã kinh sợ tột độ, lập tức kéo chàng vào bên trong nhà tranh. Hành động cầm máu của Tố Tố cũng rất vụng về, chàng nằm trên giường nghiêng người nhìn nàng toát mồ hôi giã thuốc, cảm thấy hơi hạnh phúc. Nhưng nàng lại vô cùng sợ hãi, bàn tay đắp thuốc run lẩy bẩy, một chén nước thuốc hơn một nửa bị rớt xuống đất, non một nửa còn lại thì rớt trên áo chàng, mấy giọt còn lại may mắn lắm mới rót lên miệng vết thương của chàng. Chàng nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, hơi nhếch khóe môi, chợt phát hiện trong trái tim mình bỗng hơi xao động, nhân lúc nàng quay người thêm thuốc, chàng nhúc nhích ngón tay, làm vết thương lập tức tự khỏi. Tố Tố thêm xong thuốc, quay đầu lại thì thấy chàng đã mau chóng lành lặn, kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm. Chàng cảm thấy dáng vẻ trợn mắt há mồm này của nàng rất đáng yêu.
Tố Tố không an tâm về chàng, giữ chàng ở lại nhà tranh dưỡng thương thêm mấy ngày, quả đúng ý chàng. Nàng không nhắc nhở chàng phải đi, chàng cũng giả vờ như không biết, trị lành vết thương cũng dứt khoát không nhắc đến chuyện rời đi, cho đến sáng ngày thứ mười hai.
Sáng sớm ngày thứ mười hai, Tố Tố bưng một bát cháo đến trước mặt chàng, nói khéo rằng, nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, nuôi một con vật nhỏ thì không thành vấn đề, nhưng nuôi một con người thì lại không dễ dàng, vết thương của chàng đã khỏi, có lẽ chàng cũng nên rời khỏi đây rồi. Nàng ấp a ấp úng, rõ ràng phải nói những câu đuổi khách này nàng cũng thấy ngượng ngập.
Chàng bê bắt cháo lên húp một hơi, bình tĩnh nói: “Nàng đã cứu ta, đương nhiên ta phải ở lại để báo đáp nàng”.
Nàng vội vàng xua tay nói không cần, chàng không đáp, chỉ thong thả ăn hết bát cháo không thể coi là ngon, rồi mới nhìn nàng, cười nói: “Nếu không báo đáp nàng, chẳng phải ta là kẻ vong ân phụ nghĩa sao? Cho dù nàng nhận hay không nhận, cái ơn của nàng ta nhất định phải báo”.
Sắc mặt nàng hết xanh rồi lại trắng. Chàng chống má nhìn nàng, cảm thấy dáng vẻ bối rối của nàng thật đáng yêu nhưng lại vì thể diện mà không dám để lộ ra. Chàng hoàn toàn không ngờ rằng, câu tiếp theo nàng nói còn đáng yêu hơn dáng vẻ của nàng gấp trăm lần. Nàng nói: “Nếu như chàng muốn báo ân, chi bằng lấy thân báo đáp đi”.
Họ đã bái trời đất thề nguyền. Đêm động phòng hoa chúc, sau khi ân ái, chàng ôm nàng đã ngủ say vào lòng, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng số mệnh thật huyền bí. Người ta nói vạn điều đều là mệnh, không hề do con người, mệnh của người phàm do thần tiên định đoạt, còn mệnh của thần tiên lại do số trời định đoạt, đều không tránh khỏi. Chàng được chọn làm trữ quân kế vị Thiên Quân, chính vì cái họa do nhị thúc của chàng là Tang Tịch gây ra. Thiên Quân đã đính ước với nhà họ Bạch ở Thanh Khâu, bốn bể tám cõi đều biết sau này chàng sẽ phải cưới thượng tiên Bạch Thiển của Thanh Khâu. Trước đây chàng luôn cảm thấy đời người chẳng qua cũng chỉ thế thôi, cho dù là cưới Bạch Thiển ở Thanh Khâu hay là Thanh Thiển ở Bạch Khâu, thì cũng chỉ là thêm một người nằm trên giường đi ngủ mà thôi. Còn bây giờ, chàng đã có người con gái mình yêu, tất cả chuyện trước kia, giờ phải tính lại từ đầu.
Bài học xương máu của Tang Tịch vẫn còn sờ sờ ở đó, hơn nữa chàng đã ở ngôi vị trữ quân không thể vứt bỏ, chỉ đợi đến khi tròn năm vạn tuổi, là được phong làm thái tử, chuyện của chàng và nàng, đã khó lại càng thêm khó. Chàng trăn trở mấy ngày, mọi phương án đều được đem ra so sánh, cuối cùng chọn cách nguy hiểm nhất, nhưng lại là vất vả một lần mà an nhàn mãi mãi. May thay tộc Giao Nhân ở Nam Hải gần đây lại có động tĩnh bất thường, cũng coi như là cơ duyên để chàng thoát khỏi Thiên Cung một cách triệt để. Nhưng chuyện này một mình chàng làm e rằng khó tránh khiến người khác nghi ngờ, phải nhờ người nói với Thiên Quân để che mắt. Chàng chọn đi chọn lại mãi, cuối cùng đẩy cho Liên Tống gánh trách nhiệm này.
Liên Tống phe phẩy quạt, dò xét chàng từ trên xuống dưới một lượt: “Làm như thế, trận chiến Nam Hải là không thể tránh rồi. Lúc đó đương nhiên thúc có thể làm chứng cho cháu trước mặt Thiên Quân, chứng thực cháu đã tan thành tro bụi hoàn toàn. Thế nhưng vì một người phàm trần, cháu lại nỡ từ bỏ ngai vị Thiên Quân sao? Haizz, trần gian họ gọi thế là gì nhỉ? À, là không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân, đó không phải việc làm của một đấng minh quân”.
Chàng chỉ xoay xoay chén trà, nửa cười nửa không: “Cháu chẳng có lòng nhân ái yêu khắp chúng sinh của ba ngàn thế giới, cố gắng ngồi vào ngôi vị này cũng chẳng thể thành minh quân, chẳng thà trả lại ngôi thái tử, nhường cho người hiền đức. Năm xưa Tang Tịch bị lưu đày, đến năm thứ ba thì đến cháu. Nếu cháu mà tan thành tro bụi, nói không chừng, chưa đến ba năm Thiên Quân đã có thể tìm được người kế vị tốt hơn”.
Liên Tống híp mắt cười, chỉ nói một tiếng: “Khó lắm”.
Không lâu sau, Tố Tố hoài thai. Tuy chàng vui mừng không xiết nhưng tính cách bình tĩnh đã tu thành bao năm nên nhìn bề ngoài thì trấn tĩnh hơn những người lần đầu làm cha bình thường rất nhiều. Sau khi hoài thai, Tố Tố càng kén ăn chọn uống, những ngày đó, tài nghệ nấu nướng của chàng đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Tất cả đều từng bước từng bước phát triển theo đúng tính toán của chàng. Hai tháng sau, tộc Giao Nhân cuối cùng đã phát động phản loạn, Liên Tống cầm quân cờ trắng cười nói: “Theo lý mà nói, thủ lĩnh của tộc Giao Nhân không có tính cách bộp chộp như vậy, theo tính cách chu đáo cẩn thận của hắn, chí ít còn kéo dài thêm một tháng nữa. Liệu có phải cháu đã làm gì tác động không?”.
Chàng liếc nhìn bàn cờ, bình thản đáp: “Bọn họ lộ chuyện này sớm ngày nào, Thiên Quân sẽ lệnh cho cháu đi điều đình chuyện này sớm ngày ấy, cháu cũng sẽ tính được nhiều kế sách hơn”.
Liên Tống đặt quân cờ trắng xuống, cười ha ha: “Cháu chớ mang lý do hoang đường này ra bịp ta, chủ yếu là nương tử hoài thai rồi, cháu không đợi được phải không?”.
Các ngón tay chàng kẹp quân cờ đen, đặt “cạch” một tiếng lên bàn cờ, những quân cờ trắng lập tức lọt vào vòng vây của quân cờ đen, chàng ngẩng đầu lên khẽ cười, nói: “Chỉ là một mũi tên trúng hai đích mà thôi”.
Thiên Quân quả nhiên hạ lệnh, cho chàng đi Nam Hải thu phục tộc Giao Nhân, Liên Tống cũng xin đi đánh trận, Thiên Quân chuẩn tấu. Chàng sợ Tố Tố lo lắng, nên chỉ nói với nàng là chàng phải đi một nơi rất xa làm một chuyện rất quan trọng, sợ nàng cô đơn, lấy một chiếc gương đồng từ tay áo ra đưa cho nàng, những lúc chàng không bận thì có thể qua đó nói chuyện với nàng.
Để lừa Thiên Quân, trong trận chiến Nam Hải, chàng để cho thủ lĩnh tộc Giao Nhân đâm một nhát, lưỡi đao Trảm Phách Thần luôn được tộc Giao Nhân cất giữ trong miếu thờ suốt mấy nghìn vạn năm đã đâm một đường từ ngực đến bụng chàng, để lại một vết đao vừa dài vừa hẹp. Lực chém rất vừa vặn, độ sâu cũng vừa tầm, sâu thêm một chút thì hồn bay phách tán, mà nông hơn một chút thì rõ ràng là vết thương chưa đủ chí mạng.
Sau khi chàng xảy ra chuyện, Liên Tống lập tức tiếp quản vị trí của chàng. Đội quân đau thương tất sẽ thắng trận, thái tử bị thủ lĩnh tộc Giao Nhân chém một nhát, tính mạng khó giữ, khiến cho các tướng sĩ bi phẫn tột cùng, chỉ trong ba ngày đã dìm Nam Hải trong bể máu, toàn tộc Giao Nhân bị giết sạch.
Vì thế, chỉ đợi Liên Tống quay về Thiên Cung thêm mắm dặm muối, báo tang với Thiên Quân, nói chàng đã bỏ mạng ở Nam Hải, thì tất cả đều hoàn hảo. Nhưng chàng ngàn tính vạn tính, lại chẳng tính đến điều quan trọng nhất, Tố Tố đi ra khỏi tiên chướng của chàng đặt trên núi Tuấn Tật, đã bị Thiên Cung phát hiện. Chàng chẳng thể diễn tiếp vở kịch này, ngày chàng về lại Thiên Cung, Nam Hải hạn hán đã lâu bỗng mưa một trận như trút nước.
Chàng chưa bao giờ biết hối hận là gì. Bây giờ, chàng mê man nằm trên chiếc giường trong điện Tử Thần, lại vô cùng hối hận vì đã không làm tiên chướng trên núi Tuấn Tật thêm chắc chắn. Chàng ngỡ vết thương ở Nam Hải quá nặng, đã làm tiên chướng trên núi Tuấn Tật bị hổng một lỗ, mới để Tố Tố đi lọt. Nhưng chàng không hề biết, cho dù tiên chướng đó có kiên cố đến đâu, thì nương tử của chàng vẫn lọt qua được.
Thiên Quân đến Tẩy Ngô cung thăm chàng, đầu tiên hỏi han thương thế của chàng, ngừng lại một lúc, mới chậm rãi nói: “Mấy hôm trước ta có gặp một người phàm trần ở hạ giới, đang mang cốt nhục của con, thế là thế nào?”.
Chàng nằm trên giường, bình tĩnh đáp: “Khi cháu hàng phục Kim Nghê Thú xong thì bị thương nhẹ, được người con gái phàm trần đó cứu chữa. Bào thai trong bụng nàng ta, coi như là cháu báo ân”.
Thiên Quân gật đầu, nói: “Nếu là báo ân thì không sao, sau này cháu nối ngôi, quá trọng tình ái thì sẽ không hay, cháu chỉ cần nhớ điều này, còn đâu không phải lo lắng gì hết. Nàng ta đã mang thai con của cháu, thì hãy đón nàng ta lên trời đi”.
Chàng mở mắt nhìn đóa sen lớn đang nở trên màn giường, vẫn bình thản nói: “Đưa một người phàm lên trời, sẽ không ra thể thống gì, nàng ta vốn ở trần gian, hà tất sao phải nhọc công đưa lên trời?”.
Điệu bộ của chàng khiến Thiên Quân rất vừa ý, Thiên Quân vui vẻ cười xòa, lâu sau mới nói: “Đứa trẻ của Thiên tộc phải được sinh trên trời, lưu lại nơi hoang dã mới là không ra thể thống, vết thương trên người cháu cũng gần khỏi, hãy đón nàng ta lên đi”.
Thể thống như lời chàng hoàn toàn không phải là thể thống mà Thiên Quân nhắc tới. Thực ra chàng biết điều này chẳng liên quan gì tới thể thống, đại để là Thiên Quân không tin chàng. Năm xưa Tang Tịch đưa Thiếu Tân lên trời, nếu không phải là Tang Tịch may mắn, Thiếu Tân sẽ ra sao, chàng cũng không biết nữa, nhưng bây giờ chàng tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ của Tang Tịch, đưa nàng vào Thiên Cung.
Khi đó chàng biết, chàng và nàng không thể bên nhau nữa. Từ đó về sau, trong Thiên Cung rộng lớn, chàng và nàng chỉ có thể làm người xa lạ. Chàng không thể đẩy nàng vào vòng xoáy, không thể để nàng bị hại, dù chỉ một chút. Thậm chí chàng còn nghĩ rằng, may mà nàng chưa yêu chàng, trong mối tình này, may mà chỉ có chàng đơn phương yêu nàng. Có thể ở năm tháng trên núi Tuấn Tật, cho dù sau này nàng sẽ quên hẳn chàng, chàng cũng không nuối tiếc. Ba năm, chỉ cần có thể bảo vệ nàng bình an qua ba năm này, đợi nàng sinh con xong, Thiên Quân sẽ không có lý do để giữ nàng ở lại Thiên Cung, lúc đó, chàng sẽ cho nàng uống nước Vong Xuyên dưới U Minh Ti. Nàng sẽ sống vui vẻ, tự do tự tại trên núi Tuấn Tật cho đến khi già, còn chàng chỉ cần có thể thỉnh thoảng ngắm nàng qua gương, thì lòng đã mãn nguyện rồi.
Chàng đưa Tố Tố lên trời, bố trí cho nàng ở trong “Nhất Lãm Phương Hoa”, chọn trong cung của chàng một tiểu tiên nga thật thà nhất để hầu hạ nàng. Nháy mắt hai năm đã trôi qua, hai năm này, người ngoài đều cho rằng chàng không quan tâm đến nàng, Thiên Quân cũng cho là vậy. Nhưng thực ra có lúc, khi chỉ hai người bên nhau, có lúc chàng không kìm được lòng mình, lại đối xử ân cần dịu dàng với nàng. May mà những hành động “thiếu chừng mực” này chỉ có nàng và chàng biết.
Và may thay, trong hai năm cũng không có bất cứ ai gây rắc rối cho nàng. Tuy nàng sống trong Thiên Cung, nhưng không có chút liên quan, ảnh hưởng gì với Thiên Cung.
Nhưng hơn bảy trăm đêm trong hai năm này, chàng luôn trằn trọc cả đêm, không thể chợp mắt.
Tiết khai xuân năm thứ ba, tình thế vùng Bắc Hoang không ổn, Thiên Quân sai chàng đi trước trấn thủ, luôn luôn quan tâm tới động tĩnh của Bắc Hoang. Chàng dẫn theo mấy tay Đấu Khôi thuộc hạ, đi thẳng đến Đông Hoang. Nhưng lại không ngờ rằng đây chỉ là mưu kế của Thiên Quân, chỉ hòng tách chàng ra mà thôi.
Thiên Quân đã dành năm vạn năm tâm huyết cho chàng, tuyệt đối không để cho bất cứ điều ngoài ý muốn nào xảy ra.
Ngày hôm sau sau khi chàng đi, phi tử mà Thiên Quân mới nạp không lâu, Chiêu Nhân công chúa Tố Cẩm đã tự biên tự diễn một vở kịch. Nàng ta nói với giá bút trên bàn của chàng, giọng điệu ai oán: “Chàng cưới một người phàm trần, chẳng phải vì trả thù ta đã phản bội chàng lấy Thiên Quân, đúng không? Nhưng ta có cách gì, ta có cách gì cơ chứ, nữ tử trong bốn bể tám cõi, ai có thể chống lại được ân sủng của Thiên Quân? Nói cho ta nghe đi, Dạ Hoa, người chàng yêu vẫn là ta, đúng không? Chàng gọi nàng ta là Tố Tố, chẳng qua là vì, là vì trong tên ta cũng có một chữ Tố, đúng không?”.
Chàng thực sự không biết trong cái tên Tố Cẩm ấy, chữ Cẩm là chữ Cẩm nào, chữ Tố là chữ Tố nào? Chàng nhớ tiên giai và tên tuổi của mỗi nam thần tiên từ nhất phẩm đến cửu phẩm trên Cửu Trùng Thiên, chỉ vì khi phê duyệt công văn thường dùng tới. Còn tên của Chiêu Nhân công chúa này viết ra là hai chữ nào, chàng chẳng rảnh rỗi mà đi tìm hiểu.
Nếu những lời này bị chàng nghe thấy thì sẽ coi như những lời cười nhạo vô căn cứ, hoặc là buông một câu “Ngươi điên rồi”, nhưng người nghe được những lời này không phải chàng, mà là Tố Tố.
Đương nhiên chàng không biết, Tố Tố đã nghe thấy rất nhiều những lời nhảm nhí, bịa đặt cho riêng nàng.
Nửa năm sau, chàng quay lại Thiên Cung, còn chưa về tới Tẩy Ngô cung đã nhìn thấy tiểu tiên nga hầu hạ Tố Tố là Nại Nại hớt hơ hớt hải băng qua con đường nhỏ tới, nhìn thấy chàng thì khóc lóc ầm ĩ, nói Tố Tố đang tranh cãi với Tố Cẩm nương nương ở Tru Tiên đài.
Đối với thần tiên, Tru Tiên đài không phải là nơi tốt lành gì, thần tiên bình thường khi đến đây cũng không thi triển được phép thuật nào hết, có lẽ Tố Tố không bị thất thế, lòng chàng tạm an tâm như vậy. Nhưng khi chàng cau mày chạy tới, tuy không nhìn thấy Tố Cẩm hại Tố Tố nhưng lại nhìn thấy một tay Tố Tố đẩy Tố Cẩm xuống Tru Tiên đài. Tố Cẩm toàn thân xiêm y lộng lẫy ngã nhào khỏi lan can, trái tim chàng trong phút chốc bỗng như bị thít chặt, nếu công chúa Chiêu Nhân xảy ra chuyện thì…
Khi chàng nhảy xuống Tru Tiên đài kịp thời cứu được Tố Cẩm thì nhìn thấy đôi mắt của nàng bị chướng khí làm cho bị thương. Khoảnh khắc ấy, chàng chợt nhớ tới câu chuyện của Tang Tịch năm trăm năm trước. Chàng còn nhớ, tiểu mãng xà mà Tang Tịch yêu chẳng qua chỉ vì được chiều chuộng trên Thiên Cung, liền bị Thiên Quân hạ một đạo thánh chỉ tống vào tháp Tỏa Yêu. Tố Cẩm hình như nói gì đó nhưng chàng không hề chú ý. Ba trăm năm trước có một lần khi chàng lao mình ra đỡ nhát đao Trảm Phách Thần của thủ lĩnh tộc Giao Nhân, trái tim cũng không nặng nề đến vậy. Tố Tố chạy tới nói: “Không phải thiếp, không phải thiếp, thiếp không đẩy nàng ta, Dạ Hoa, chàng phải tin thiếp, chàng phải tin thiếp…”.
Nàng không ngừng kêu oan, vô cùng đáng thương, chàng nhìn thấy mà lòng đau nhói, nhưng hai năm nay nàng đã thực sự được bảo vệ chặt chẽ, không biết tình cảnh hiện tại, nàng làm vậy càng khiến người ta bàn tán. Tố Cẩm bưng mắt rên rỉ, mấy tiểu tiên nga theo hầu đứng xa xa đã cuống quýt chạy tới.
Một người bao năm lâm nguy trên trận mạc cũng không rối loạn như chàng trong khoảnh khắc liền khôi phục lí trí, trong lòng đã thầm tính cách xử lý chuyện này cho trọn vẹn đôi bề. Nhưng chuyện này vốn là mưu kế của Thiên Quân, người thắng là người hành sự nhanh và bất ngờ. Chàng bị điều đến Bắc Hoang hơn nửa năm, thì làm sao có thể thắng nổi Thiên Quân, thế là mưu kế của chàng còn chưa được triển khai đã bị mấy tiên bá dưới quyền Thiên Quân dập tắt ngay lập tức.
Trong thư phòng, Thiên Quân đang mời mấy trưởng chi trong Thiên tộc bàn bạc công chuyện. Mấy người họ đang thương tiếc cho thân thế của công chúa Chiêu Nhân, luôn chăm sóc Tố Cẩm, nhìn thấy Tố Cẩm như thế này thì cơn giận bốc lên đùng đùng.
Thiên Quân ngồi trang nghiêm trên ngai báu, nhấp một ngụm trà, bình thản nói: “Tố Cẩm là con cháu của đấng trung liệt, lớn nhỏ toàn tộc đều không tiếc xương máu hy sinh vì chính đạo của trời đất, đáng nhẽ Thiên tộc ta phải đối tốt với nàng, nhưng lần này lại để nàng bị một kẻ phàm trần làm bị thương như thế này, chuyện này mà không xử lý hợp lý thì khó tránh khỏi các vị khanh gia đau buồn”.
Chàng không muốn đưa nàng vào vòng xoáy trên Cửu Trùng Thiên này, đã hết sức cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh được.
Tố Cẩm lại đổ thêm dầu vào lửa, mấy vị trưởng chi ngồi bên cạnh giận dữ khôn xiết, Thiên Quân cũng nghiêm trang nhìn chàng. Năm thành thủ thuật làm đế vương của chàng cũng đều do ngài dạy dỗ cho, nghĩ một chút về chuyện của Tang Tịch, cũng không khó nghĩ ra ngài đang nghĩ gì.
Việc Tố Tố có đẩy Tố Cẩm xuống Tru Tiên đài hay không giờ đã không quan trọng. Vở kịch do Thiên Quân bày ra đã gần đến hồi kết, ngài ngồi đợi đứa cháu của mình bất chấp tất cả để giải vây cho người phàm trần kia, trong thư phòng có không khí giận dữ bao trùm là vì mấy vị bề tôi tính tình lỗ mãng do ngài đặc biệt chọn riêng, mượn cớ là lời của mấy kẻ bề tôi, xử người phàm trần kia bị tan thành tro bụi. Ngài ngồi trên ngôi Thiên Quân cao vời vợi này, đương nhiên hiểu rằng thế nào mới là tốt, thế nào mới là không tốt với người thừa kế của ngài.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ trong giây lát, chỉ có tiếng thút thít của Tố Cẩm vẫn vang lên.
Hai tay chàng nắm chặt đến mức trắng bệch, nhưng vẫn cung kính nói: “Thiên Quân dạy rất phải. Vừa nãy cháu cũng không nhìn rõ, chỉ nghe thiên phi nói Tố Tố vô ý làm vậy. Tuy là vô ý, nhưng cũng khiến đôi mắt của thiên phi bị hỏng nặng. Đương nhiên Tố Tố phải đền đôi mắt cho thiên phi. Thân là người phàm mà lại dám đẩy một vị thiên phi xuống Tru Tiên đài, tuy thiên phi biết nàng ta không cố ý, nhưng như thế Tố Tố không thể được tha thứ, không biết xử Tố Tố chịu hình phạt sét đánh ba năm, có khiến cho thiên phi và các khanh gia đồng ý không?”.
Thiên Quân đợi hồi lâu lại không ngờ rằng cháu mình lại nói những lời biết đến toàn cục như thế, các bề tôi cũng không thể bới móc, đành đồng thanh hô thái tử thánh đức, không lẫn lộn công tư dù chỉ một chút, chúng thần tử vô cùng hài lòng.
Gương mặt lạnh lùng của Thiên Quân đành gật đầu, phê chuẩn.
Chàng tiến lên trước một bước, tiếp tục cung kính nói: “Tố Tố từng có ơn với cháu, Thiên Quân dạy cháu rằng, chịu ơn mà không báo, uổng làm quân tử. Lúc đầu là cháu dẫn nàng ta lên Thiên Cung, bây giờ nàng ta gây chuyện như thế này, đương nhiên cháu cũng phải gánh trách nhiệm này, trong bụng nàng ta còn có cốt nhục của cháu, về tình về lý, cháu đều nên xin Thiên Quân, cho cháu thay nàng ta chịu hình phạt sét đánh liền ba năm”.
Những lời chàng nói đều hết sức có lý, Thiên Quân không hề thay đổi nét mặt, đợi chàng dứt lời, chỉ cúi đầu uống trà, khi ngẩng đầu lên nét mặt hiền hòa, rồi gật đầu chuẩn tấu.
Chàng tận mắt nhìn thấy Tố Tố một tay đẩy Tố Cẩm xuống Tru Tiên đài, đền mắt là một nửa thuận theo Thiên Quân, một nửa là thuận theo Tố Cẩm, nhưng quan trọng nhất là đã trả đủ cho Tố Cẩm món nợ của nàng ta. Thần tiên và người phàm dây dưa quan hệ, chuyện này đã là làm loạn thiên số, và kỵ nhất là lằng nhằng không xong. Ông trời cũng tự điều hòa quan hệ lằng nhằng đó, ví dụ như món nợ mà Tố Tố nợ Tố Cẩm, hôm nay không trả, sẽ có một ngày ông trời sắp đặt một số mệnh cho nàng, khiến nàng phải trả hết sạch nợ nần.
Chàng cực kỳ không muốn nàng bị hại. Nhưng chàng không biết rằng, cho dù chàng có bản lĩnh siêu phàm, thì cũng không thể bảo vệ an toàn cho nàng. Vì kiếp nạn này là định mệnh của nàng.
Sau khi Tố Tố bị móc mắt, chàng cũng lập tức đến phủ Thần Tiêu Ngọc ở tầng trời thứ ba mươi ba nhận hình phạt sét đánh. Chủ thần của Lôi bộ là Cửu Thiên nổi tiếng về công minh chính trực, tuyệt đối không vì chàng là thái tử mà nhẹ tay. Tuy rằng hình phạt sét đánh không làm hại đến sinh mệnh, nhưng mỗi một đạo sét đánh xuống người, lại đau đớn như nguyên thần bị xé nát trong nháy mắt, là một hình phạt an toàn mà giày vò người ta. Mỗi ngày chàng đều phải nhận bốn mươi chín đạo sét trên người, ngay cả ngày Tố Tố sinh con cũng không ngoại lệ. Vết thương trên người vết này chồng lên vết khác, trông rất ghê rợn. Chàng sợ Tố Tố phát hiện, sợ nàng lo lắng, chàng càng không dám đến “Nhất Lãm Phương Hoa” qua đêm cùng nàng.
Sau khi Tố Tố sinh con, đưa nàng về núi Tuấn Tật đã là giấc mơ xa vời không thể thực hiện được. Cho dù thế nào cũng không thể tránh được thương tổn, chàng sẽ dùng cả đời để ở bên cạnh nàng. Khi ấy chàng không biết rằng, đây chẳng qua là sự si mê vọng tưởng của một mình chàng mà thôi. Người chàng yêu say đắm, cho dù như thế nào chàng cũng không mang lại được hạnh phúc cho nàng. Vì chẳng qua, chàng chỉ là tình kiếp để nàng thăng phẩm cấp, chàng được sắp đặt là tình kiếp để nàng thăng phẩm cấp, nếu không phải là chàng thì cũng không là người khác, chàng biết đây sự tàn khốc của số phận.
Tố Tố nhảy xuống Tru Tiên đài, chàng cũng dứt khoát nhảy theo. Tru Tiên đài chẳng qua chỉ tiêu diệt sự tu hành của thần tiên, nếu như bình thường, căn bản không thể lấy mạng chàng, nhưng chàng bị sét đánh khắp người, vô cùng yếu ớt, nhảy xuống như vậy rõ ràng là đi tìm cái chết. Thiên Quân ngỡ rằng sau khi ép người con gái đó chết chẳng qua chỉ khiến chàng buồn bã mấy ngày, từ giờ về sau chàng vẫn là vị trữ quân hoàn mỹ nhất của Cửu Trùng Thiên, nhưng ngài không ngờ rằng cháu mình quá coi trọng người con gái đó, khi ngài chạy một mạch từ điện Lăng Tiêu đến Tru Tiên đài để cứu chàng, chàng đã như ngọn đèn cạn dầu. Trong khoảnh khắc đó, vị Thiên Quân ở ngôi cao vòi vọi bỗng già đi rất nhiều.
Giấc ngủ đó của chàng kéo dài hơn sáu mươi năm, khi tỉnh lại thì tất cả nhung nhớ đã tiêu tan, cũng không biết vì sao mình phải tỉnh lại. Mẫu phi của chàng là Nhạc Tư không đành lòng, lấy một viên Vong Tình đan từ chỗ Dược Quân về, đưa cho chàng, chàng cũng chỉ lạnh lùng liếc một cái. Tuy nỗi đau khổ bi thương giống như lưỡi dao cùn cắt thịt, đến với chàng thật muộn, nhưng chàng cảm thấy, Tố Tố là màu sắc duy nhất trong cuộc đời năm vạn năm của chàng, nếu đến màu sắc duy nhất này cũng bị xóa đi, thì chàng không còn là chàng nữa. Tuy đau khổ, nhưng chàng không muốn quên nàng.
Sự cố chấp của chàng với Tố Cẩm cũng là sự cố chấp của Tố Cẩm đối với chàng. Nhưng sự cố chấp của Tố Cẩm với chàng lại hại chết Tố Tố, chàng thực sự muốn giết nàng ta. Trước Tẩy Ngô cung, khi kiếm Thanh Minh đâm vào lồng ngực, Tố Cẩm áo hồng kinh ngạc lắp bắp hỏi: “Tại sao?” Chàng cảm thấy thật vô vị, chỉ rút phắt kiếm ra, lạnh lùng liếc nàng ta một cái, quay người đạp vào cửa cung, vừa giơ cánh tay lên đã đóng chặt cửa Tẩy Ngô cung.
Nhưng Tố Cẩm thực ra không quá mạnh mẽ, tuy rằng từ nhỏ nàng ta đã là một đứa con côi, bảy vạn năm trôi qua chuyện gì cũng xuôi chèo mát mái, chỉ có chàng, hết lần này đến lần khác khiến nàng ta thất bại. Nàng ta đem đèn Kết Phách – thánh vật của tộc mình dâng lên Thiên Quân, ba tháng sau, thành công bước vào Tẩy Ngô cung.
Nháy mắt ba trăm năm trôi qua.
May mà ông trời không độc ác như tưởng tượng. Kiếp duyên mà chàng và nàng đã trải qua, vốn là duyên.
Ba trăm năm sau, trong rừng đào của Chiết Nhan, chàng gặp một người con gái. Ngày hôm sau, trong Thủy Tinh cung của Đông Hải Thủy Quân, người con gái đó ngồi trên ghế đá dạy dỗ phu nhân nhị thúc của chàng, tay phải cầm một chiếc quạt, tay trái ngón trỏ và ngón cái vòng một vòng tròn, ba ngón còn lại gõ khe khẽ lên mặt bàn đá, đó chính là động tác mà Tố Tố thường làm trong vô thức. Cái miệng dạy dỗ người ta đó, cực kỳ giống Tố Tố.
Trong đầu chàng “ầm” một tiếng, bước ra từ trong bóng râm của bụi cây san hô, khóe môi nhếch nụ cười mà ba trăm năm chưa từng thấy: “Dạ Hoa không biết, cô nương lại là thượng thần Bạch Thiển của Thanh Khâu”.
Chú thích:
. Xích Viêm Kim Nghê Thú là sư tử lông vàng, có thể phun ra lửa (ND).
. Tố có nghĩa là màu trắng, những gì trong trắng, tinh khiết (ND).
. Nguyên văn là “mỹ nhân kế”, chúng tôi đổi lại là “nam nhân kế” cho phù hợp với tình tiết truyện (ND).