Edit: Lily_Carlos
Một hồi đại chiến vừa diễn ra trên bờ sông Nhược Thủy, hai bên đều bị tổn thất nghiêm trọng, Dực quân Kình Thương bị nhốt và chuông Đông Hoàng, Mặc Uyên thượng thần dùng nguyên thần tế chuông Đông Hoàng đổi lấy bảy vạn năm thái bình cho tứ hải bát hoang.
Thiên tộc Dao Quang thượng thần và Tố Cẩm nhất tộc cùng nhau hi sinh, đồng thời Tố Cẩm tộc trưởng phu nhân cũng tự vẫn theo phu quân chỉ để lại một bé gái mồ côi……
Mười dặm rừng đào, Chiết Nhan vừa xem trò vui ở động hồ ly về thì ngạc nhiên nhìn thấy một đứa bé ở trước rừng đào.
Dung mạo của nữ hài tuy kém Bạch Thiển Bạch Chân nhưng vẫn vô cùng tinh xảo, mà đây chỉ là chưa lớn thôi nếu như lớn rồi thì cũng rất xinh đẹp.
Hắn đang suy nghĩ cái gì vậy? Không thể thảo luận về tướng mạo của nữ tử như vậy dù cho người ta vẫn chỉ là một tiểu hài tử.
Mặc kệ như thế nào, Chiết Nhan vẫn cúi người ôm về nhà gỗ……
Nắng sớm ngày mới xuyên qua khe cửa chiếu lên khuôn mặt của tiểu nữ hài, ánh sáng chói chang làm cho nàng khó chịu mở mắt: “Ân……”
“Nhóc con, tỉnh rồi sao?” Dung nhan tuấn mỹ vô song của Chiết Nhan rơi vào mắt nàng.
“Ngài là Chiết Nhan thượng thần?” Nữ hài chống người dậy, nàng nhìn thân thể nho nhỏ của mình mà lộ vẻ kinh ngạc.
“Nhóc con nhân ra ta sao?” Hắn không ngờ bản thân tị thế mấy vạn năm rồi mà nữ hài mấy trăm tuổi trước mặt này lại nhận ra hắn? Hiếm lạ, thật là hiếm lạ.
“Ân! Uy danh của Chiết Nhan thượng thần truyền xa, tất nhiên tiểu nữ sẽ biết.” Chuyện gì sảy ra vậy, sao nàng lại trở về lúc còn nhỏ? “Xin hỏi thượng thần hiện tại là khi nào?”
“Lúc này không phải là buổi sáng sao?” Chiết Nhan tưởng rằng nàng chỉ hỏi có lệ, nhưng sau đó hắn nghĩ lại mới ngờ ngợ ra nàng không hỏi cái đó: “Là Hạo Đức Quân sáu vạn ba nghìn linh tám mươi hai năm, Dực tộc chi loạn vừa kết thúc.” Chả lẽ tiểu nữ hài này ngủ đến ngốc rồi?
“Hạo Đức Quân sáu vạn ba nghìn linh tám mươi hai năm …… Hạo Đức Quân……” Nàng trở lại năm mình tuổi? Vậy tại sao mình không ở thiên cung mà lại ở chỗ này?
“Nhóc con, ngươi tên là gì? Người nhà ngươi đâu?”
Nàng rũ mắt xuống nói: “Ta đã không có tên, cũng không có người nhà.”
Chiết Nhan nghi hoặc, tiểu nữ hài này do mất trí nhớ hay do quá nhỏ chưa nhớ được chuyện gì, ngẫm lại thì khả năng phía trước cao hơn nhưng tại sao nhóc con này biết hắn? Cũng nhớ rõ hắn?
Sau đó lại nghe nhóc con nói: “Ta nghe nói Chiết Nhan thượng thần có một loại dược có thể làm cho người ta quên đi thứ mình muốn quên có đúng không, có không…… Có không……”
“Ngươi còn nhỏ tuổi muốn cái đó làm gì?”
“Cả đời có dài, có bao nhiêu ký ức nhưng kí ức không tốt vậy muốn nhớ làm gì đây?”
“A ~ tuổi còn nhỏ mà nói chuyện như ông cụ non?” Vì thế Chiết Nhan bắt đầu giáo dục: “Cả đời ngươi cũng nói nó rất dài, vậy tại sao cứ phải rối rắm những chuyện đó bản thân mình vui vẻ là tốt rồi! Nếu cảm thấy thua thiệt thì đi bù lại, nếu cảm thấy tiếc nuối thì cố gắng làm nó viên mãn. Nếu chuyện đã như vậy thì không ngại đem nó trở thành một kiếp nạn, nếu đã đi qua thì kế tiếp chính là cuộc sống mới.”
Nàng nghe lời khuyên bảo của Chiết Nhan bỗng thấy bình thường lại: “Vẫn là thượng thần hiểu rõ, nếu cảm thấy thua thiệt thì đi bù lại……” Nếu nói thua thiệt có phải nàng thiếu nợ Dạ Hoa? Nàng tư tâm áp đặt tình cảm của mình lên hắn, tư tâm lợi dụng chính mình và người hắn yêu thương để tổn thương hắn?
“Nếu muốn một lần nữa bắt đầu…… Ngươi vừa mới nói ngươi không có tên?” Chiết Nhan bước tới cửa ngẩng đầu nhìn lên không trung: “Không bằng ta thay ngươi lấy một cái tên, tên là Cẩm Thư được không? Cẩm Thư khó nắm bắt Cẩm, gió cuốn bay Thư?” Chiết Nhan cố ý lấy tên này để cho nàng buông tay chứ không phải hắn không biết gì.
“Cẩm Thư…… Đa tạ thượng thần……”
“Ân!” Chiết Nhan bước ra khỏi nhà gỗ, sau đó giong Chiết Nhan truyền đến: “Nếu cảm thấy không có chỗ để đi thì mười dặm dừng đào này chứa ngươi?”
Cẩm Thư nhìn lên bóng dáng màu hồng nhạt đó cũng lặng lẽ khắc vào trong lòng nàng, nàng nhẹ nhàng nói: “Tố Cẩm…… Đa tạ Chiết Nhan thượng thần……”
Tác giả có lời muốn nói: Não động có điểm đại, nói Chiết Nhan giống như tương đối thích nhặt nữ oa oa, ha ha