Yên Lan thu hồi tầm mắt, ngồi trong Trúc Tự Hiên run sợ một hồi, hướng thị nữ bên người nói: "Trước giờ chỉ thấy Tam điện hạ cùng quốc sư mới nói nhiều lời như vậy."
Thiên Bộ cười nói: "Điện hạ nguyện ý cùng bọn họ nói nhiều mấy câu, không phải rất tốt sao?"
Ngón tay cầm cờ của Yên Lan thoáng nắm chặt, nhẹ giọng nói: " một cái thiếu niên mới lớn thôi mà, có chuyện gì tốt chứ." ngữ khí có chút nghi hoặc: "Hay là Hứa điện hạ lúc trên trời cũng hay kết giao thiếu niên như vậy?"
Thiên Bộ vì đứng cách xa cửa sổ nên không thấy rõ các thiếu nhiên dưới lầu như thế nào, cho nên khẽ cười hỏi: "Là vị thiếu niên như nào ạ?"
Yên Lan rũ mắt: " người đưa lưng về phía ta, dáng người không lớn lắm, chỉ nhìn bóng lưng, cảm thấy hơi bình thường." khẽ nhíu mày: "Nhưng nói rất nhiều."
Thiên Bộ lắc đầu một cái: "Điện hạ từ trước đến giờ, vẫn không thích người nói nhiều."
Yên Lan trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt có chút mê man: "Ta không nhìn thấu được Tam điện hạ."
Thiên Bộ vẫn khẽ cười, nhưng không tiếp lời.
Yên Lan tiếp tục: "Ta đêm đó... nhớ lại một màn ở tháp Khóa Yêu cùng Tam điện hạ, ngày hôm sau liền đi tìm hắn, ta hỏi hắn khi đó vì sao lại cứu ta...Hắn tựa hồ không kinh ngạc chút nào về việc ta nhớ lại, cũng không thấy sự vui vẻ, hắn từ trong sách ngẩng đầu lên nhìn ta, cười đáp lại, "Ngươi nói là tại sao ta lại cứu Trường Y sao? Không có lý do gì đặc biệt, bất quá là Trường Y nàng cùng ta có chút bất đồng thôi."
Trong đôi mắt nàng ẩn chứa nỗi buồn: "Thiên Bộ, ngươi nói hắn có kỳ quái không, ta chính là Trường Y, hắn cũng biết ta là Trường Y, cho nên mới tới nơi phàm trần này, xuất hiện bên người ta, nhưng hắn chưa bao giờ gọi ta một tiếng Trường Y, ta nghĩ rất lâu," trong con ngươi nàng dâng lên màn sương, càng tôn lên một vẻ điềm đạm đáng yêu: "Là bởi vì ta trừ lời từ biệt ở tháp Khóa Yêu cũng không nhớ được những thứ khác, cho nên Tam điện hạ hắn không cảm thấy ta là Trường Y," nàng hướng Thiên Bộ nói: "Ta nói đúng không?"
Thiên Bộ nhẹ nhàng: "Có một số việc công chúa nghi ngờ, đừng ngại cứ hỏi thẳng điện hạ, công chúa cần giữ gìn sức khỏe, không nên tích tụ quá nhiều ưu tư."
Yên Lan im lặng một hồi, ánh mắt lại dời về phía cửa sổ, tựa như đang hỏi Thiên Bộ, nhưng càng giống như đang tự lẩm bẩm: "Ngươi nói Tam điện hạ đối với Trường Y rốt cuộc là như thế nào, đối với ta lại như thế nào?"
Thiên Bộ lặng lẽ thở dài trong lòng.
Đại Thiên thế giới mấy tỉ phàm đời, thời gian mỗi phàm đời trôi qua không giống nhau, có nơi so với Cửu Trọng Thiên còn nhanh hơn một chút, có nơi so với Cửu Trọng Thiên lại chậm hơn một chút. Đại Hi Triều nơi này so với trên trời nhanh hơn rất nhiều, một ngày ở Cửu Trọng Thiên chính là một năm ở Đại Hi Triều.
Thiên Bộ nhớ lúc nàng theo Tam điện hạ tới chỗ này, chính là năm hai mươi tám sau khi Trường Y đoạn hồn tại tháp Khóa Yêu. lúc đó tiểu thiên tôn Dạ Hoa quân của Thiên quân mới hai mươi lăm tuổi.
Đúng như vậy, người phàm hai mươi lăm tuổi đã coi như một thanh niên, nhưng lúc mới có thiên địa, trời chia làm năm tộc, tộc càng yếu tuổi thọ càng ngắn, lớn lên rất nhanh. Ví dụ như việc mang thai của Tiên Ma, thời kỳ mang bầu không dễ, lớn lên càng không dễ dàng, vì vậy hai mươi lắm tuổi đối với thần tiên mà nói, bất quá mới chỉ là một đứa con nít thôi.
Ngày đó, Cửu Trọng Thiên tổ chức sinh thần cho tiểu tiểu Dạ Hoa quân, sau yến tiệc, Thiên quân gọi Tam điện hạ lại. Từ trên mặt Tam điện hạ, không nhìn ra được Thiên quân đã nói gì với hắn. Lúc tiểu tiểu Dạ Hoa quân mặt đầy đoan chính dùng bọn hắn bái biệt, Tam điện hạ còn tặng hắn một thứ đồ rất thú vị, còn khẽ véo khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của tiểu Dạ Hoa quân.
Trên trời có rất nhiều tiểu tiên đồng, bọn chúng người nào cũng linh động khả ái, trong đó tôn quý nhất xinh đẹp nhất đáng yêu nhất chính là Dạ Hoa quân. Tuy tiểu Dạ Hoa còn nhỏ tuổi, nhưng tính khí điềm đạm ít nói ít cười, nếu là tiểu tiên đồng khác, bị trưởng bối véo mặt nhất định sẽ làm nũng, nhưng tiểu Dạ Hoa tựa như lười để ý, tiếp tục lễ phép chu toàn cúi chào Thiên quân cùng Tam điện hạ.
Khi đó Tam điện hạ nhìn Dạ Hoa nghiền ngẫm: "Ngươi biết là sau khi lớn lên sẽ phải cưới Thần tộc đệ nhất mỹ nhân Bạch Thiển, mà Bạch Thiển so với ngươi nhiều tuổi hơn rất nhiều, cho nên ngươi mới cố ý từ nhỏ đã tỏ ra già dặn, để tương lai xứng với nàng đúng không?"
Lời như vậy vốn không nên cùng một đứa con nít nói, trên Cửu Trọng Tiên có mấy ai dám can đảm trước mặt tiểu Thiên tôn hồ ngôn loạn ngữ, Thiên quân sợ rằng sẽ lột da bọn họ, nhưng chỉ có Tam điện hạ, Thiên quân dù nghe thấy, cũng như gió thoảng qua tai.
Trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của tiểu Dạ Hoa chợt hiện một chút đỏ, sau đó lan ra tận bên tai, tuy mặt đỏ tai đỏ nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rất đoan chính: "Thỉnh Tam thúc cẩn thận lời nói."
Tam điện hạ liền cười.
Lúc Tam điện hạ cười lên, trong đôi mắt màu hổ phách kia như có mùa thu lá bay, trong sự lộng lẫy như ẩn chứa nỗi buồn mang mác. Hắn vẫn luôn như vậy, cho dù nhu hòa cười, cũng mang theo ý hời hợt.
Tam điện hạ cúi người, quạt xếp đặt trên vai tiểu Dạ Hoa: "Cẩn thận cái gì?"
Tiểu Dạ Hoa quân mím môi. Tất nhiên không phải là vấn đề khó trả lời, nhưng câu trả lời không khỏi làm cho người ta lúng túng, tiểu Dạ Hoa là tiểu tiên đồng thông tuệ nhất trên trời, mặc dù tuổi còn nhỏ, cũng biết loại lúng túng này, đứng ở đó bên tai đỏ ửng, một bộ dạng không biết phải làm như thế nào.
Ở bên cạnh, Thiên quân chợt kho khan một tiếng, tiểu Dạ Hoa lập tức được Thiên quân đại xá, giống như coi Tam thúc hắn là mãnh thú hay nước lũ vậy, lập tức vội vã bước đi, Ân sư hộ tống hắn Tử Hàng chân nhân đuổi theo hắn mệt đến mức phải nghỉ ngơi trong biệt cung mười bày ngày.
Tam điện hạ nhìn nơi Dạ Hoa quân vừa rời đi, quạt xếp trong tay chậm chạp khép lại, trong vườn Bảo Nguyệt Quang, trên cây Vô Ưu đang kết quả, những đóa hoa hiện ra một màu sắc lạnh lẽo.
Trong ấn tượng của Thiên Bộ, Thiên quân thế hệ này Từ Chính đế vì muốn thể hiện đế tâm thâm trầm, nói chuyện rất thích vòng vo. Nhưng sau khi tiểu Dạ Hoa rời đi, lúc chỉ còn lại hai người, thêm một thị nữ là nàng đứng cách đó không xa, Từ Chính đế liền hướng Tam điện hạ không có vòng vo, cũng không có mở đầu.
Từ Chính đế hỏi Tam điện hạ: "Linh Bảo thiên tôn đã nhìn thấy ngươi sửa lại hồn cho hồng liên tiên tử kia, ngày đó ta cùng ngươi đánh cuộc, là ta đã cho phép ngươi, nhưng ta ngược lại muốn hỏi ngươi, hai mươi tám năm qua, người có hay không cái suy nghĩ muốn hạ giới bầu bạn cùng hồng liên tiên tử?"
Thiên Bộ nhìn không hiểu được phản ứng lúc đó của Tam điện hạ. Là Tam điện hạ có hay không đã dự liệu được trước việc Thiên quân muốn nói với hắn, hay là hắn căn bản không có để ý việc Thiên quân rốt cuộc muốn nói gì với hắn.
"Đã hai mươi tám năm? Vậy thì đi thôi." Hắn đáp: "Phàm thế nhi thần cũng chưa từng đi qua, nghĩ đến chắc hẳn so với Cửu Trọng Thiên càng nhàm chán hơn."
Thiên quân nhìn hắn một chút, thở dài một hồi, phất áo đi trước mấy bước, sau đó lại quay ngược trở về, chung quy vẫn không khống chế được nổi giận: "Đại ca ngươi tuy thay thế Nhị ca ngươi, nhưng năng lực dù sao cũng không bằng, nếu xưa nay ngươi có thể hỗ trợ nó một chút, thì cha ngươi đã chẳng phải bận bịu đến thế, trong thiên cung cũng không đến nỗi không có chuyện mới phát sinh, ngươi ngược lại còn chê nhàm chán?"
Tam điện hạ tựa như cảm thấy Thiên quân tranh cái vô lý: "Nhi thần cùng Đại ca vốn nhiệm vụ khác biệt, nước sông không phạm nước giếng."
Thiên quân trừng mắt: "Nước sông không phạm nước giếng? Có tin hay không ngày mai ta liền đem cái thúng trên người đại ca ngươi úp lên đầu ngươi?"
Thiên Bộ cảm thấy Thiên quan ngày thường tuy đáng sợ, nhưng khi cùng Tam điện hạ nổi giận trước sau vẫn có chút đáng yêu.
Tam điện hạ ngẩng đầu nhìn Thiên quân một cái, có chút không biết làm sao cười một tiếng: "Mới vừa rồi phụ thân hỏi nhi thần có muốn hạ giới hay không, nhi thần đáp ứng, phụ thân là Thiên quân cao quý, lời nói không thể nói đùa."
Thiên quân bị nghẹn một hồi, trợn trừng mắt dời đi, Tam điện hạ lễ phép đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó một mình đi bộ tới Thái Thần Cung của Đông Hoa đế quân, không có mang nàng theo.
Ngày đó Thiên quân đánh cược cái gì, Thiên Bộ biết.
Nàng ở phàm thế đợi mười tám năm, hơn nữa hai mươi tám năm trên trời, vậy tính ra, chuyện kia đã phát sinh được bốn mươi sáu năm.
Bốn mươi sáu năm trước, để củng cố thế lực Thiên tộc, khiến Ma tộc cùng Quỷ tộc càng kiêng kỵ Thần tộc, Thiên quân từng cử con trai thứ hai là Tang Tịch đi đến Thanh Khâu, hướng cửu vĩ hồ Bạch Chỉ đế quân xin cưới nhữ nhi duy nhất của hắn là Bạch Thiển.
Thiên tộc cùng Cửu vĩ hồ tộc vất vả bàn bạc hôn sự này, không ngờ Tang Tịch lại cùng tỷ nữ của Bạch Thiển con rắn nhỏ ba mắt Thiển Tân âm thầm sinh tình. Chuyện này Thiên quân biết được, Thiên quân càng chán ghét con rắn nhỏ kia, để tránh nàng ta làm hỏng đại nghiệp Thần tộc, không nói lời nào liền đem nó nhốt vào tháp Khóa Yêu. Tang Tịch không đành lòng người thương chịu khổ, vì cứu nàng ta, hắn bất chấp xông vào tháp Khóa Yêu. Rắn nhỏ được cứu ra, trốn thoát, nhưng lại khiến bạn tốt Hồng Liên tiên tử Trường Y mất một cái mạng.
Chuyện này quá ồn ào, cũng bởi vì thế, hôn sự giữa Thanh Khâu Bạch Thiển cùng Cửu Trọng Thiên Nhị điện hạ bị hủy bỏ. Nhưng Thiên quân làm sao có thể bỏ qua nước cờ tốt như vậy, cho nên liền truyền chỉ xuống, tương lai tiểu Dạ Hoa mới ra đời muốn kế thừa ngôi vị Thiên quân thì sẽ phải thành hôn cùng Thanh Khâu Bạch Thiển.
Trong khoảng thời gian này, Nhị điện hạ gây ra chuyện liền bị mất vị trí Thái tử, bị cách chức đuổi tới Bắc Hải, làm một Thủy quân nho nhỏ, con rắn nhỏ ba mắt phu xướng phụ tùy, cũng theo Tang Tịch đi Bắc Hải. Cho dù Thiên quân có trách phạt, hai người cũng coi như đã đạt ước nguyện. Mà một cái mạng của Hồng Liên tiên tử Trường Y, khi nhắc đến, chúng chư tiên biết được chuyện này, đều cảm thấy có chút oan uổng.
Liên quan đến việc tại sao Hồng Liên tiên tử Trường Y lại theo bạn tốt Tang Tịch xông vào tháp Khóa Yêu, cuối cùng còn vì Tang Tịch và con rắn nhỏ mà để lại mạng, các chư tiên trên trời trí tưởng tượng có hạn, đoán tới đoán lui, chỉ có hai loại giải thích.
Loại thứ nhất, bởi vì Trường Y cùng Nhị điện hạ là bạn chí cốt, hành động của nàng chính là biểu hiện hảo hữu lưỡng lặc tháp đao (hai xương sườn đều cắm dao, ý chỉ tình huynh đệ sống chết vì nhau), tóm lại chính là hai chữ đại nghĩa. Loại thứ hai, chính là Trường Y mến mộ Tang Tịch, hành động này chính là hi sinh vì tình, tác thành cho người khác, chung quy chính là hai chữ đại yêu.
Liên quan tới loại sau, các tiểu tiên nga to gan lớn mật trong lúc rảnh rỗi khi nói về việc này, liền nhịn không được nhận xét một hai câu. Đó là Trường Y thật sự quá ngốc, cho dù nàng từ Yêu mới thành Tiên, cần phải tuyệt tình, nàng yêu Tang Tịch thật ra là phạm cấm, nhưng trái phải đều phạm cấm, vì sao không thương lượng với Tam điện hạ. Nhị điện hạ một lòng yêu thương con rắn nhỏ kia, nàng có yêu Nhị điện hạ cũng vô ích, Tam điện hạ mới thật sự là phu quân tốt với nàng, nghe nói Tam điện hạ vì cứu nàng mà vội vàng từ Nam hoang chạy về, không chút suy nghĩ bỏ ra nửa tu vi chỉ để giữ lấy một mảnh hồn khí của nàng...Như thế nào như thế nào.
Tiểu tiên nga thảo luận, ngày đó Trường Y hồn phi phách tán, Tam điện hạ đúng là không chút do dự lấy nửa tu vi chỉ vì giữ lấy một hơi thở của nàng, sau đó Tam điện hạ đem hơi thở này ngưng tụ thành một viên minh châu, còn muốn lấy thánh vật Thiên tộc Kết Hồn Đăng để tạo hồn phách cho nàng, để Trường Y có thể sống lại. Nguyên nhân chính là như vậy, mới có thật nhiều tin đồn, nói ai có thể nghĩ tới Tam điện hạ phong lưu vô song lại có thể có một mảnh si tình như vậy.
Si tình.
Ngay cả Thiên quân cũng tin Tam điện hạ cứu Trường Y chính là do hắn đối với Trường Y si tình.
Hồng Liên tiên tử Trường Y xông vào tháp Khóa Yêu, theo thiên quy, nàng sẽ chịu trừng phạt hồn phi phách tán, Nhưng Tam điện hạ lại làm trái thiên quy, khiến Thiên quân tức giận. Trong Nguyên Cực cung, Thiên Quân trợn mắt với Tam điện hạ: "Tình cảm chỉ là một thứ, mờ mịt như tịch hà thần lộ( mây buổi tối sương buổi sớm), không hình không vết, không đáng để dựa vào, thế gian vốn không có thứ tình cảm nào đáng giá nửa tu vi, ngươi vì Trường Y mà hi sinh như vậy, có nghĩ đến một ngày tình tiêu yêu tán, ngươi nhất định sẽ hối hận. Thế giang vốn không có tình cảm trường tồn, bản thân ngày thường thấy ngươi chơi bời bát hoang, cho là ngươi đã sớm biết đạo lý này, vốn đã yên tâm, hôm nay thấy ngươi làm việc thiên tư như vậy, thực làm bản quân thất vọng, người quá mức lỗ mãng!"
Tam điện hạ lúc này sắc mặt đã có chút tái nhợt, nhưng tựa như cũng chẳng để tâm đến sự tức giận của Thiên quân, Tam điện hạ chính là luôn luôn như vậy: "Phụ thân dạy phải," hắn cười một tiếng: "Bất quá, thế gian nói chung cũng có không hối hận hoặc là bởi vì chuyện này mà chân tình thay đổi, ta trước giờ chưa thấy qua, hôm nay, "hắn dừng lại không nói tỉ mỉ nữa, chỉ nói: "Có lúc tình cảm lớn hơn cả pháp, xác thực pháp không cho phép, nhưng phá vỡ pháp này, tựa hồ cũng không có gì phải hối hận."
Thiên quân vẻ mặt kinh ngạc cùng giận dữ, đại khái là không ngời tới cái người luôn nói năng không thích đáng lại có thể nói ra những lời như vậy, nhìn Tam điện hạ hồi lâu, sau đó không nói thêm một lời rời khỏi Nguyên Cực cung.
Thiên quân gửi gắm trên người Tam điện hạ kỳ vọng rất lớn, Thiên Bộ thật ra có từng nghe qua. Trước đó có một lần Đông Hoa đế quân cùng Tam điện hạ đánh cờ có nói tới, nói Thiên quân có ý để cho Tam điện hạ kế thừa vị trí của thượng thần Mặc Uyên đã về cõi tiên nhiều năm, là Thiên tộc hộ tộc chiến thần. Bàn về chiến tích, Tam điện hạ đứng trong hàng ngũ thiếu niên thiên tộc, xác thực là người có năng lực nhất.
Thiên quân có tật xấu là, hắn luôn luôn cho là không bị tình cảm chi phối mới có đạt thành sự nghiệp. Vì vậy người bị hắn vừa ý muốn ủy thác trách nhiệm lên người, bài học thứ nhất hắn muốn dạy cho bọn họ, là làm như nào để trở thành một thần quân vô tình. Thiên quân vừa ý Tam điện hạ, chính là vì nguyên nhân này.
Đại điện hạ Đoan Túc cùng Nhị điện hạ Thanh Chính nhìn là người vô tình, nhưng quả thực là người rất hữu tình, mà Tam điện hạ phong lưu nhìn có vẻ hữu tình, nhưng thật ra lại là người vô tình nhất.
Đứa con trai nhỏ thiên tử linh tuệ này, trên chiến trường là thiếu niên Thần quân chưa bao giờ thu trận, tính tình tuy có chút nhàn tản, cả ngày không biết suy nghĩ cái gì, nhưng thực ra lại rất thông minh mạnh mẽ, đáng nói nhất chính là thế gian vô tình có thể tác động hắn, quấy nhiễu hắn, hắn vẫn có thể dửng dưng vì cái thần vị hộ tộc chiến thần mà sống.
Nhưng có một ngày, đứa con trai nhỏ hoàn mỹ đó lại nói với hắn, thế gian nói chung cũng có không hối hận hoặc là không bởi vì chuyện dời đi mà mất đi chân tình, có khi, tình lớn hơn pháp cũng không có vấn đề gì.
Thiên quân cảm thấy chuyện này quá có vấn đề. Hắn ở Lăng Tiêu điện khổ sở suy nghĩ hai ngày, ngày thứ ba liền ra chủ ý, lo cho thần thế Tam điện hạ, một lần nữa hắn lại đích thân tới Nguyên Cực cung.
Trên ngọc tọa Nguyên Cực cung, Thiên quân nhàn nhạt nói, hắn sẽ đích thân đi Thượng Thanh Cảnh xin Linh Bảo thiên tôn vá lại hồn phách cho Hồng Liên tiên tử Trường Y, sau đó để nàng lấy một thân phận phàm nhân để sống lại.
Người phàm tuổi thọ có hạn, một đời sáu mươi năm, vẻn vẹn sáu mươi nắm, hắn cho phép Tam điện hạ hạ phàm bồi Hồng Liên tiên tử sáu mươi năm, bất quá sẽ phải phong bế pháp lực, nếu trong sáu mươi năm Tam điện hạ đối với Hồng Liên tiên tử thâm tình không đổi, chứng minh thế gian này quả thật tồn tại không hối hận hoặc không bì dời đi mà mất đi chân tình, vậy thì hắn sẽ cho phép Tam điện hạ nói tình có thể lớn hơn pháp, đến lúc đó sẽ cho Hồng Liên tiên tử trở lại thiên đình, lần nữa ban thần vị, xếp hàng tiên ban.
Mà nếu Tam điện hạ đối với Trường Y đúng như tịch hà triều lộ, ngay cả sáu mươi năm cũng không kéo dài nổi, vậy thì việc hắn bỏ tu vi cứu Trường Y hôm nay, chính là hành động lỗ mãng, Trường Y sẽ vĩnh viễn thành phàm nhân nhập luân hồi, còn hắn sẽ phải đi Tây thiên Phạn Cảnh ở bên cạnh Phật tổ thanh tu bảy trăm năm, rồi sau đó trở về tiếp nhận thần vị hộ tộc chiến thần, đây chính là bài học dành cho hắn.
Đây cũng chính là một vụ đánh cược.
Thiên Bộ lúc ấy thấy Tam điện hạ kinh ngạc hồi lâu, nhưng hắn cũng không nói gì, liền đồng ý với Thiên đế.
Thiên quân là hiểu lầm, hiểu lầm thật sâu a.
Trường Y, Nhị điện hạ, Tam điện hạ ba người rốt cuộc đã xảy ra chuyện ra, người ngoài không hiểu được, nhưng Thiên Bộ đi theo Tam điện hạ nhiều năm, so với người ngoài hiểu rõ hơn đôi chút.
Trên Cửu Trọng Thiên đều nói cái vị Đông Hoa đế quân lánh đời trong Thái Thần Cung kia chính là vị thần tiên đúng nghĩ nhất, bởi vì đế quân hắn mấy chục ngàn năm như một đều ở trong Tam Thanh Hoan Cảnh, chỉ có bốn lúc ra ngoài, đại minh nhật nguyệt, dường như tạo hóa đem hết tài năng trút lên người lão nhân gia hắn. Nhưng có lúc Thiên Bộ nghĩ, đế quân hắn không bao giờ để những điều kia vào trong đầu, chính vì thế hắn mới sống thọ đến vậy, việc này cũng không có gì; Tam điện hạ còn trẻ, cùng với đế quân cũng không nhàn hạ hơn là bao, việc này thập phần hiếm thấy.
Đại khái bởi vì Tam điện hạ sinh ra chính là thần tiên thích hợp làm thần tiên nhất khắp tứ hải bát hoang mà thôi.
Thí cụ như xấp xỉ tuổi tác Tam điện hạ so với Đại điện hạ cùng Nhị điện hạ, ba vị đều là thiếu niên thần quân thân phận tôn quý, Đại điện hạ mong muốn, chính là mọi việc đều mạnh hơn hai người em trai; Nhị điện hạ mong muốn, chính là so với Đại điện hạ thông minh hơn một chút, muốn lập kỳ công ghi tên khắp tứ hải bát hoang; mà Tam điện hạu, nhìn Tam điện hạ bên người hết mỹ nhân này đến mỹ nhân khác, giống như một dáng vẻ phong lưu, tựa hồ là người ham muốn dục vọng nhất, nhưng với Tam điện hạ mà nói, thế gian này vạn vật vô ích. Nội tâm Tam điện hạ căn bản không có bất kỳ dục vọng nào.
Trước nàng đối với chữ "vô ích" này không lĩnh ngộ được gì, chẳng qua là có một lần nghe Tam điện hạ cùng đế quân uống trà đánh cờ luận pháp, nhắc tới hai chữ vô ích này. Bọn họ nói chuyện cao thâm, nàng nghe không hiểu, bởi vì Tam điện hạ nguyện ý tác thành các nàng một lòng hướng phật, nàng suy nghĩ một trận vẫn không có kết quả, liền muốn chỉ giáo Tam điện hạ.
Thiên Bộ nhớ, lúc đó mỹ nhân bên cạnh Tam điện hạ chính là nữ nhi của Nghĩa Thủy thần quân Hòa Huệ thần nữ. Trên trời đồn rằng Tam điện hạ đối với vị thần nữ này rất vừa ý, bởi vì vị thần nữ này đã ở bên cạnh hắn bốn tháng có thừa. Bên bờ Đông Hải, trên đỉnh Vân Sơn quanh năm mây mù che phủ chỉ có lộc minh hạc tiếu, Hòa Huệ thần nữ phong tư mỹ lệ ngồi dựa vào một gốc tùng vạn năm tuổi, đang nhẹ nhàng linh hoạt gảy Thất Huyền cầm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tam điện hạ với ánh mắt mê luyến.
Lúc Tam điện hạ đang dùng bút phác họa lại Hòa Huệ thần nữ nghe mình ở một bên hỏi hắn từ "vô ích" hiểu như thế nào, hắn cũng không ngừng bút, lạnh nhạt nói: "Mọi vật trên thế gian, sinh tử tuần hoàn, không có việc gì, vật gì là vĩnh hằng, cũng không có tình cảm vĩnh hằng; vạn sự vô thường, có tất sẽ thành không, sự vật không có sự sống, lại tất thành có, nhưng sinh tử tuần hoàn không nắm bắt được, muốn vĩnh hằng, đây chính là vô ích."
Nàng vẫn không hiểu, nhìn vị thần nữ xinh đẹp phía kia, nhỏ giọng hỏi: "Như vậy hiện tại đối với điện hạ mà nói, cũng là vô ích sao, vô ích, chẳng lẽ không phải là làm cho người ta nhàm chán? Điện hạ hiện tại đang cảm thấy nhàm chán sao?"
Tam điện hạ một bên chấm bút thờ ơ đáp: "Vô ích khiến người ta nhàm chán?" Hắn cười một tiếng, nụ cười kia như ẩn chứa chút chán nản, khóe miệng nhàn nhạt: "Không phải nhàm chán." Hắn nói: " Vô ích khiến người ta cảm giác trống trải."
Thiên Bộ vẫn nhớ cái câu nói ngày hôm đó "Vô ích khiến người ta cảm thấy trống trải", trong mắt hắn nhìn là mỹ nhân hiếm có Thần tộc, đầu bút hắn họa cũng là vị mỹ nhân hiếm có này, bức nào bức ý linh động, ít ra cho thấy Tam điện hạ nhìn mỹ nhân không có chút qua loa hời hợt, nhưng thần sắc hắn sau đó, lại tựa như vạn vật thế gian đều không đáng để mắt.
Chính vì thế, chuyện Tam điện hạ vì cứu Trường Y mà mất nửa tu vi đã tạo thành một tin đồn đa tình, Thiên Bộ nghe thấy liền có chút buồn cười.
Khiến Tam điện hạ lộ vẻ xúc động, cũng không phải Trường Y, mà chính là việc Trường Y đối với Tang Tịch bảy trăm năm không đổi một mảnh si tình.
Ước chừng "vô thường chi vô ích" khiến Tam điện hạ cảm thấy trống rỗng, hắn chưa từng thấy cõi đời này có vật "không phải vô ích", mà mảnh si tình của Trường Y đối với Tang Tịch, làm hắn cảm thấy sẽ trở thành một loại "Không phải là vô ích", vì vậy hắn mới phá lệ coi trọng mà thôi.
Hắn đánh mất nửa tu vi cũng phải khiến Trường Y giữ được tính mạng, bất quá là bởi vì, chỉ cần Trường Y còn sống mới có thể giúp hắn chứng minh trên cõi đời này thật sự có vật "không phải là vô ích".
Con đường thần tiên dài dằng dẵng, đều là trống vắng, hết thảy những thứ này Tam điện hạ đều nhìn thấu, nhưng Tam điện hạ không hứng thú với con đường thần tiên trống vắng dài dằng dẵng này. Cho nên Tam điện hạ đã nói hắn có lúc sẽ cùng Trường Y bất đồng, nàng xác thực là bất đồng, chẳng qua là cái không cùng này, lại không liên quan đến nữ nhi tình trường mà thôi.
Mặt trời lên cao, trên đường quá mức náo nhiệt, đây chính là nhân gian.
Thiên Bộ nhìn thiếu nữ mặt buồn rười rượi trước mắt, dáng dấp nàng khá giống Trường y, biểu hiện trên mặt lúc này rất giống Trường Y lúc núp một chỗ nhìn Tang Tịch.
Nhưng hôm nay, nàng đã không còn nhớ được Tang Tịch nữa.
Lúc trước nàng có hỏi Tam điện hạ đối với Trường Y nghĩ thế nào, đối với nàng như thế nào. Ai có thể ngờ được Trường Y hạ phàm giới lại đối với Tam điện hạ nảy sinh tình ý?
Thiên Bộ thở dài.
Yên Lan đối với Tam điện hạ nảy sinh tình ý không phải là chuyện tốt.
Phàm thế có một loại thoại bản nói về tình yêu nồng nhiệt, nói gì thần tiên anh vĩ hạ phàm cả đời khổ sở tìm lại tình yêu đã thất lạc kiếp trước, câu chuyện diễn ra có thể khiến các đại cô nương tiểu tức phụ thương tâm một trận. Thế nhưng chung quy cũng chỉ là thoại bản mà thôi. Tình yêu nào, thần tiên nào, nhất định không phải thanh niên thủy thần tứ hải bát hoang, Cửu Trọng Thiên Liên Tam điện hạ.