Lưu Kỳ cảm giác bản thân tựa như có nghìn vạn con kiến chui vào thân thể cắn loạn vô cùng khó chịu, đồng thời cảm giác được chính mình rất suy yếu, không chỉ suy yếu thân thể, mà cảm giác vô lực kia còn đến từ linh hồn, giống như thân thể gắng sức chống đỡ giữa biển rộng mênh mông, linh hồn và thân thể khi thì tách rời khi thì dung hợp. Nỗi khổ linh hồn phân liệt này khiến Lưu Kỳ muốn hét lớn nhưng lại không thể phát ra thành tiếng, sau đó dần dần mất đi cảm giác.
Không biết trải qua thời gian bao lâu, giống như chỉ trong cái nháy mắt, lại giống như vạn năm, Lưu Kỳ dần dần khôi phục cảm giác. Theo thói quen muốn đưa tay dụi dụi mắt, nhưng cánh tay vừa nâng lên, toàn thân liền truyền đến cảm giác đau nhức khiến hắn thực sự muốn hít sâu một ngụm lương khí.
Khó khăn mở mắt, Lưu Kỳ đầu tiên nhìn thấy là nóc nhà có đủ loại hoa văn điêu khắc hoa lệ, bên trong mỗi nét hoa văn còn kèm thêm chút văn tự hắn nhìn không hiểu, có chút giống như văn tự Trung Quốc cổ đại.
Vài tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ tỉ mỉ điêu khắc đang để trống, chiếu sáng cả không gian bên trong.
Chiếc giường và cái bàn làm bằng gỗ lim tản ra mùi thơm thoang thoảng, khiến tinh thần hắn khẽ rung lên. Cạnh giường đặt một chiếc bàn, trên bàn đặt mấy quyển sách làm bằng trúc, bên trong cũng tản ra hương thơm thoang thoảng.
- Sao lại thế này? Đây là nơi nào?
Lưu Kỳ vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh, vừa nghĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, sau khi mở mắt ra, trong mắt Lưu Kỳ hiện lên một tia bất đắc dĩ lại pha lẫn một tia thoải mái. Hắn không phải không thừa nhận chính mình xuyên việt, tuy cùng tên, cũng gọi là Lưu Kỳ nhưng kém xa vạn dặm. Trước là thanh niên ưu tú thế kỉ , sau là con trai Tam Quốc chư hầu – Lưu Biểu.
Lưu Kỳ không thể không tiếc nuối vận mệnh chính mình, bản thân ở thế kỷ sống cuộc sống tốt, không biết vì sao lại chạy tới trên người gã Lưu Kỳ cùng tên cùng họ này. May mắn tâm tình hắn rất nhanh bình tĩnh trở lại, hắn biết hiện tại không phải là lúc cảm thán oán giận, mà phải nhanh chóng làm rõ tình cảnh trước mắt mình.
Tam Quốc là loạn thế, tại thời kỳ loạn thế này tính mạng tùy thời không còn thuộc về chính mình, khiến người ta không có cảm giác an toàn.
Huống hồ tình cảnh hiện tại của Lưu Kỳ cũng không quá tốt. Tuy vẻ ngoài là trưởng tử của Kinh Châu Mục Lưu Biểu, tương lai thừa kế phụ thân, nhưng trên thực tế, ngay cả " Lưu Kỳ " cũng biết chính mình hiện tại rất nguy hiểm, chỉ cần vô ý sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Thái thị lấy Thái phu nhân dẫn đầu hy vọng phế trưởng lập thức, nâng đỡ Lưu Tông kế vị, bởi vậy vẫn luôn coi " Lưu Kỳ " là cái đinh trong mắt. Còn Khoái thị lấy Khoái Việt, Khoái Lương cầm đầu vẫn luôn muốn đầu hàng Tào Tháo, dâng Kinh Châu lấy đường tiến thân, há có thể cho phép chướng ngại vật " Lưu Kỳ " tồn tại.
Quan trong nhất chính là " Lưu Kỳ " hiện tại trước mặt Lưu Biểu không còn được yêu mến như trước, Lưu Biểu đã dần dần yêu mến Lưu Tông, tuy chưa chán ghét đến mức vứt bỏ hắn, nhưng nếu "Lưu Kỳ" không có biện pháp, như vậy thời gian Lưu Biểu chét ghét vứt bỏ hắn sẽ không còn xa.
" Lưu Kỳ " chính vì sống trong hoàn cảnh này mà u buồn sinh bệnh, nằm trên giường không dậy nổi. Được Lưu Kỳ hiện tại nhập vào thể xác.
Lưu Kỳ vừa suy nghĩ tình cảnh của chính mình, vừa nghĩ đối sách.
- Thôi được, nếu như chiếm được thân thể ngươi, như vậy coi như có được địa vị kia của ngươi. Như vậy coi như ta có thể tiếp tục sinh tồn.
Trong lúc Lưu Kỳ khốn khổ suy tư phải làm thế nào để sinh tồn tại thế giới này? Đột nhiên có hai thiếu nữ đi tới mở cửa phòng, hai thiếu nữ này tuy không tính là tuyệt đẹp, nhưng dung mạo cũng được coi là thanh tú, bất kể ai nhìn đều không thấy buồn chán. Hai thiếu nữ, một người cầm bồn nước, một người cầm khăn, bộ dáng dường như là nha hoàn, nhưng trong lúc hành tẩu nhất cử nhất động tự nhiên toát ra tư thái ung dung. Vẻ ung dung này khiến hai nha hoàn càng thêm quyến rũ mê người.bg-ssp-{height:px}
Lưu Kỳ đang trầm tư cũng bị hai nha hoàn này thức tỉnh, hắn quay đầu nhìn về phía hai người. Trong lòng không khỏi kinh diễm, trong mắt Lưu Kỳ, hai nha hoàn này có thể sánh ngang với minh tinh màn bạc hậu thế.
Lưu Kỳ dựa theo trí nhớ được kế thừa không tìm được tin tức về hai nha hoàn này, hiển nhiên là sau khi Lưu Kỳ sinh bệnh mới đến. Mà dựa theo một sự kiện khác biết được trong ký ức, vốn Lưu Kỳ sợ phụ thân quở trách, vì thế đuổi toàn bộ thị nữ bên cạnh ra ngoài, một người cũng không sót lại.
- Thực là đầu óc củi mục, làm như thế có tác dụng vậy thì quá đơn giản.
Trong lòng Lưu Kỳ thầm mắng " Lưu Kỳ ".
Hai nha hoàn thấy Lưu Kỳ tỉnh lại, trong mắt hiện lên tia kịch ngạc, nhanh rất nhanh liền biến mất. Lưu Kỳ lúc này ngắm nghía hai nàng, còn đang kinh ngạc trước vẻ đẹp của hai nàng, vì thế cũng không chú ý tới dáng vẻ dị thường của hai nàng.
Hai nàng đi tới bên cạnh Lưu Kỳ, buông bồn nước và khăn mặt xuống, một trái một phải nâng Lưu Kỳ dậy, sau đó phủ áo gấm lên lưng Lưu Kỳ, rồi để Lưu Kỳ nằm nửa người trên giường. Đôi bàn tay ôn nhu mềm mại tỏa ra mùi thơm thoang thoảng khiến Lưu Kỳ cảm thấy có chút bồn chồn khó chịu.
Không đợi Lưu Kỳ lên tiếng, một nàng đã dùng khăn mặt thấm ướt lau mặt và tay Lưu Kỳ. Còn nàng kia đi ra ngoài, dặn bảo người ngoài cửa mang đồ ăn tới.
Chỉ chốc lát liền có nha hoàn mang đồ ăn tới, nha hoàn này hiển nhiên thua kém so với hai thị nữ lúc trước, cả đám nha hoàn cúi đầu không dám thở mạnh.
Các nàng dưới sự chỉ huy của hai thị nữ, để đồ ăn lên bàn cạnh giường sau đó lui ra ngoài.
Lưu Kỳ vẫn không động đậy, hai thị nữ kia đành phải khẽ lay lay hắn, Lưu Kỳ thực sự không thích cảm giác được hầu hạ giống như trẻ nhỏ. Kiếp trước hắn tuy là chủ một xí nghiệp, nhưng cha mẹ hắn đều là nông dân, cuộc sống đều tự mình xử lý, cho dù sau này gây dựng sự nghiệp thành công, cũng không quen việc người khác giúp hắn xử lý chuyện sinh hoạt.
Nhưng hiện tại hắn không có cách nào phản kháng, chỉ có bất đắc dĩ chấp nhận. Tuy hiện tại chiếm đoạt thân thể này, nhưng nhất thời còn chưa tiếp thu được sự đãi ngộ của thân phận mới.
Vào lúc này được bàn tay mềm mại như ngọc xoa bóp, mùi hương hấp dẫn, nhưng Lưu Kỳ lại không có lòng dạ hưởng thụ.
Vất vả ăn xong bữa cơm, Lưu Kỳ mới được giải thoát.
Chờ sau khi hai nàng rời đi, Lưu Kỳ một mình nằm trên giường suy nghĩ con đường tương lai.
Ở hậu thế đã đạt được sự ổn định, hắn tự mình gây dựng sự nghiệp, tuổi còn trẻ thành lập lên xí nghiệp của riêng mình, có địa vị tương đối ổn trong thế giới thương mại, muốn sinh tồn thực sự dễ dàng.
Tưởng nhớ một chút, trước kia khi xem tam quốc nhiệt huyết sôi trào, Lưu Bị nhân nghĩa, Tào Tháo gian trá, Gia Cát Lương túc trí đa mưu xuất quân ra trận không biết mùi thất bại, Quách Gia một đời thiên tài lại đố kỵ anh tài, Chu Du " Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố" ( ý nói đến điển cố nếu có người đánh đàn sai, Chu Lang dù say cũng ngoảnh đầu nhìn lại), còn có Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân, Từ Thứ, Bàng Thống... Hàng loạt văn thần võ tướng, Lưu Kỳ luôn luôn sản sinh cảm giác muốn hướng tới.