Sau khi Cam Ninh tạ ơn xong, mới phát hiện mình không có chỗ ngồi. Chuyện tình cấp bách, Lưu Biểu thực sự không ngờ tới điểm này, nói xong mới phát giác thế nhưng không hề chuẩn bị chỗ ngồi. Mà phần lớn người đang ngồi cũng không thích Cam Ninh ngồi bên cạnh bọn họ, bởi vậy coi như không thấy tình cảnh của Cam Ninh.
Cam Ninh nhìn xung quanh, người xung quanh đều nắc đầu xua tay.
- Cam tráng sĩ, nếu không chê, đến chỗ ta ngồi đi.
Lưu Kỳ mời nói.
- Như vậy xin đa tạ.
Cam Ninh tạ ơn nói. Vừa nãy Lưu Kỳ giúp y, khiến y có thiện cảm đối với Lưu Kỳ, dù sao vừa nãy nếu không có Lưu Kỳ, để Lưu Biểu tiếp nhận bọn họ e là còn phải tiêu tốn thêm thời gian, vì thế cũng không từ chối. Lưu Kỳ bên này sớm chuẩn bị chỗ ngồi, vốn chuẩn bị khi gặp đám người Bàng Thống, Từ Thứ sẽ cùng nói chuyện với bọn họ, không ngờ Bàng Thống, Từ Thứ không tới, hiện tại Cam Ninh tới đây vừa vặn dùng tới.
- Tự giới thiệu một chút, ta tên Lưu Kỳ.
Lưu Kỳ đợi Cam Ninh vào chỗ, liền chắp tay nói.
- Ta Cam Ninh, tên hiệu Hưng Bá.
Cam Ninh chắp tay trả lời.
- Việc hôm nay xin đa tạ, đại công tử về sau nếu có việc dùng Hưng Bá ta, chỉ cần phái người nói một công, dù vượt núi đao biển lửa nguyện không thoái thác.
Cam Ninh trịnh trọng nói với Lưu Kỳ.
- Đã như vậy, sau này có việc liền phiền tới Cam huynh.
Lưu Kỳ cũng không khách khí, bởi vì đối với văn nhân phải khiêm tốn, đối với quân nhân phải hào sảng, bằng không người ta sẽ tưởng rằng mình coi thường họ.
- Cam huynh vừa đến Kinh Châu sao?
Lưu Kỳ hỏi.
- Đúng vậy, ta nghe nói hôm nay là ngày mừng thọ Châu Mục đại nhân, vì thế liền cấp tốc tới đây, vừa may tới kịp, các huynh đệ khác còn đang trên đường đi.
Cam Ninh không chút giấu diếm nói.
- Không biết Cam huynh ở Tương Dương đã có chỗ ở chưa?
Lưu Kỳ hỏi.
- Trước kia chưa từng qua Tương Dương, vì thế chưa có, đợi sau khi yến tiệc kết thúc sẽ đi tìm.
Cam Ninh nói xong, liền bưng chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
- Bên trong phủ ta hiện tại có rất nhiều phòng trống, nếu Cam huynh không chê hãy đến chỗ ta ở? Việc tìm kiếm phòng ở e là trong thời gian ngắn cũng không dễ tìm phòng hợp ý.
Lưu Kỳ nhắc nhở nói. Dù sao tiếng xấu của Cam Ninh đã đồn rộng, phỏng chừng sẽ không ai nguyện ý bán phòng cho y.
- Như vậy, Cam Mỗ sẽ không khách khí. Đến lượt Cam mỗ kính đại công tử một ly, ân huệ của đại công tử đều trong chén rượu này.
Cảm Ninh hiển nhiên hiểu hoàn cảnh của minh nên không từ chối, cầm chén rượu lên mời Lưu Kỳ, y biết vừa nãy Lưu Kỳ giúp mình, trên người y đã in vết tích của Lưu Kỳ, nếu không theo Lưu Kỳ e là y ngay cả chỗ dừng chân cũng không mua được.
- Cạn.
Lưu Kỳ giơ chén rượu lên cùng Cam Ninh uống một hơi cạn sạch.
. . . . .
Trong một gian phòng dân sinh trong thành Tương Dương, Trương Lăng biến mất ba ngày hiện tại đang lạnh lùng nhìn đám người mặc hắc y trước mặt y, đám người hắc y này toàn thân y phục màu đen, ngay cả cái miếng vải chụp đầu cũng màu đen, vẻn vẹn chỉ lộ ra đôi mắt và đôi bàn tay.
Trong sân im ắng bỗng nhiên có gió lạnh thổi qua, làm lá rụng trên mặt đất phát ra tiếng kêu xào xạc, đám người hắc y kia vẫn không chút thay đổi, đứng sừng sững như một đống tượng gỗ không nhúc nhích.
- Các ngươi chuẩn bị tốt chưa?
Trương Lăng đột nhiên mở miệng, trong tiểu viên đang yên tĩnh bỗng nhiên vang lên thanh âm vô cùng vang dội.
Đám người hắc y kia vẫn im lặng không lên tiếng.
- Tốt lắm. Nếu như các ngươi đã chuẩn bị tốt, vậy hãy hành động đi. Nếu như nhiệm vụ thất bại các ngươi tự biết kết quả rồi đó.
Trương Lăng nói, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Xoạt xoạt. . . Đám người hắc y trong tiểu viện chia làm hai đội cùng lúc rời đi.
Sau khi Trương Lăng nhìn hai đội nhân mã rời đi mới đi vào trong nhà.
- Ư ư ư. . .
Trong phòng có hai người già dường như là một đôi vợ chồng, đang bị buộc trên cây cột trong phòng, miệng bị bịt vải, rên rĩ không thành tiếng. Hai người nhìn thấy Trương Lăng tiến vào, đều trừng mắt nhìn Trương Lăng, dường như có thâm cừu đại hận.
Sắc mặt Trương Lăng vẫn không chút biến đổi, từng bước tiêu sái đến trước người hai người, nhìn hai người nói:
- Đáng tiếc ánh mắt không thể giết người.
Nói xong hai dòng máu tươi từ trên người đôi vợ chồng gì phụt ra, tinh quang trong mắt hai người dần dần mờ nhạt, chết cũng không nhắm mắt.
Trương Lăng đứng dậy rời đi, khuôn mặt vẫn lạnh như băng.
. . . . .
Phía tây bắc thành Tương Dương, là nơi hoàn toàn trái ngược so với thành Tương Dương, nơi nay khá hoang vu, thậm chí có thể nói là vùng đất hoang, bởi vì nơi này là ngục giam thành Tương Dương, những người có năng lực đã sớm bị điều khỏi nơi này, chỉ còn lưu lại chút người miễn cưỡng có thể ăn cháo cầm hơi không có sức lực.
Gió hôm nay tựa hồ rất mạnh, bốn ngục tốt bên ngoài ngục giam đều mặc áo cao cổ, toàn bộ đều co minh trong quần áo ấm, y hi còn có thể nhìn thấy bọn họ run lẩy bẩy.
- Lão đại không bằng chúng ta đi vào thôi, dù sao cũng không có ai đến, bên ngoài lạnh như thế, đứng đây chịu gió rét hành hạ sao?
Nghe giọng nói người trẻ tuổi này nhiều nhất chỉ khoảng hai mươi tuổi.
- Vớ vẩn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu bên trên đến kiểm tra, chúng ta đều mất bát cơm, Cẩu Đản ngươi không muốn làm thì sớm cút đi, đừng để liên lụy tới chúng ta.
Một người trung niên hơn bốn tuổi nói.
- Lão đại, chớ trách Cẩu Đản, lúc này chẳng phải nghĩ tốt cho lão đại sao? Thấy các huynh đệ đứng đây chịu rét, còn bọn ở bên trong ăn uống, quá mức bất công, không bằng chúng ta đi vào một chút rồi trở ra, nghỉ ngơi một chút cũng không việc gì.
Có một gã trẻ tuổi nói.
- Chuyện này có chút không hợp quy củ?
Nam tử trung niên do dự nói.
- Lão đại, Trương Khôi nói không sai, chỉ vào một chút cũng không việc gì.
Một người khác thấy nam tử trung niên có chút động tâm liền ở bên đệm lời.
- Được, chỉ là chúng ta chỉ có thể thay phiên vào nghỉ ngơi thôi. Ta và Cẩu Đản vào nghỉ ngơi trước. Trương Khôi, ngươi và Lý Chế ở bên ngoài canh gác, một lúc sau chúng ta sẽ thay phiên các ngươi.bg-ssp-{height:px}
Nam tử trung niên nói xong liền cùng Cẩu Đản đi vào ngục giam.
- Lão đại, ta muốn đi vệ sinh, ngươi đi vào trước đi.
Vừa mới đi được nửa đường, Cẩu Đản nói với nam tử trung niên.
- Ngươi đi nhanh về nhanh, trên đường hãy cẩn thận.
Nam tử trung niên dặn dò nói.
- Không sao, ta đi một tý sẽ trở về.
Cẩu Đản nói liền chạy ra ngoài.
Ngoài ngục giam.
- Khôi ca, ca nói vì cớ gì lão đại đối tốt với Cẩu Đản như vậy?
Lý Chế hỏi.
- Ai biết được? Chỉ là nghe người ta đồn đại Cẩu Đản có một lần cứu mạng lão đại, cũng không biết phải vậy hay không? Dù sao gần đây lão đại rất quan tâm đối với Cẩu Đản.
Trương Khôi nói.
- Không thể nào, Cẩu Đan như vậy sao có thể cứu mạng đại ca?
Lý Chế ngạc nhiên nói.
- Ta cũng không biết, dù sao người ta nói vậy thì ai biết thiệt giả. Aizzz, thời tiết quỷ quái này thực làm cho người ta chịu không nổi.
Nói xong y nắm chặt quần áo.
Hai người trò chuyện qua lại, không hề chú ý tới bóng đen từ bốn phía đang tới gần bọn họ.
Trong đêm tối, một đoàn người hắc y ẩn nấp trong đêm tối và gió lạnh từ từ tới gần ngục giam.
Rắc rắc. Một tiếng vang nhỏ vang lên. Tất cả đám người hắc y đều kề sát trên mặt đất không nhúc nhích, nhìn qua đêm tối tựa như những tảng đá.
- Thanh âm gì vậy?
Lý Chế kinh sợ nói. Y nhô đầu xem xét xung quay, lại không phát hiện thấy cái gì.
- Tiều Bả ngươi sợ tới thế cơ ah, chỉ là tiếng gió thôi.
Trương Khôi cũng nhô đầu ra nói.
- Chính là ta vừa nãy rõ ràng nghe thấy tiếng vang.
Lý Chế nói.
- Được rồi, được rồi, đừng nghi thần nghi quỷ nữa.
Trương Khôi trách cứ nói.
Ngay khi hai người chuẩn bị rụt đầu lại, bỗng nhiên có hai đạo hàn quan hiện lên, đợi khi thấy rõ thì hai thanh đao ngắn đã cắm vào cuống họng bọn họ. Chính là chuôi thanh đao ngắn vẫn còn rung động rất nhỏ. Trong mắt hai người lóe ra tia khó tin, thân thể từ từ nghiêng về một phía, tiếp đến có hai gã mặc hắc y tiên lên. Hai gã hắc y rút thanh đao ngắn ra, sau đó lay lay thân thể hai người, mới cẩn thận đi vào ngục giam.
Một khắc sau, gã hắc y mang theo Trương Duyệt hôn mê rời khỏi ngục giam, vào lúc này không phát sinh tiếng động gì.
- Rắm chó, vì sao xui xẻo như vậy? Tổ tiên ta có phải làm chuyện gì thương thiên hại lý hay không mà khiến ta chịu khổ như vậy?
Cẩu Đản vừa mắng vừa đi tới ngục giam, chỉ là trên người dính đầy phân.
- Hai người này thật lười biếng, nhất định phải nói cho lão đại trừng trị bọn họ thật nặng.
Cẩu Đản thấy hai người Trương Khôi không canh gác, liền hung hăng nói.
- Ai u.
Cẩu Đản vấp chân vào vật gì đó, lúc này té ngã trên mặt đất.
- Aaa!
Khi Cẩu Đản thấy rõ thứ khiến y trượt gã chính là Lý Chế, y liền kinh sợ hô lớn, chạy nhanh như điên:
- Lý Chế, ngươi đừng làm ta sợ, ta sẽ báo với lão đại để lão đại mạnh tay trừng trị ngươi.
Thấy Lý Chế hồi lâu không phản ứng, Cẩu Đản mới nghiêng người chân nam đá chân chiêu chạy tới bên cạnh Lý Chế, nhìn thấy trên cổ Lý Chế có vết thương, lại hoảng hốt hét lớn.
Sau hồi lâu Cẩu Đản mới bình tĩnh lại.
- Lão đại, lão đại. . .
Cẩu Đản vừa gọi vừa chạy như phát điên trong ngục giam. Cẩu Đản trong ngục giam vừa gọi vừa tìm, trên mặt còn mang theo một tia mê man và bất lực.
Phạm nhân trong ngục giam đều bị tiếng gọi của Cẩu Đản làm bừng tỉnh, đầu ghé vào song ngục nhìn Cẩu Đản đang vừa gọi vừa chạy loạn.
Cẩu Đản lật một thi thể lạnh như băng lên, trong mắt mang theo một tia hi vọng, một chút thấp thỏm và một tia tuyệt vọng. Khối thi thể được mở ra, nhìn đó là đồng bạn ngày xưa, Cẩu Đản giống như không biết, vẫn gọi:
- Lão đại, lão đại. . .
Thi thể được mở ra càng lúc càng rõ, thanh âm của Cẩu Đản càng lúc càng nhỏ lại, tia hi vọng trong mắt cũng càng lúc càng mờ nhạt. Chính là một chút hi vọng cuối cùng thúc giục y tiến về phía trước, lật khối thi thể lên.
Trong một góc sáng sủa, một cổ thi thể nằm lẳng lặng một chỗ còn chưa cởi bỏ chiếc áo vải thô màu xám tro trên người, tóc tai hỗn độn còn vướng vài gốc cỏ dại, đao trong tay còn chưa buông xuống, mắt trợn tròn, ánh mắt còn sót lại một tia bất ngờ.
Khi Cẩu Đản nhìn thấy khối thi thể này, Cẩu Đản dừng bước, từng bước tiến đến khối thi thể, mỗi bước đi đều khẽ gọi một tiếng " Lão đại" . Giống như sợ người tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.
Cẩu Đản cứ như vậy bước từng bước tiến gần về phía thi thể, nhưng cước bộ của Cẩu Đản lại càng lúc càng chậm, giọng nói cũng càng nhỏ lại. Tia hy vọng trong mắt y cũng mờ nhạt dần.
Cuối cùng, Cẩu Đản nhẹ nhàng ôm lấy thi thể lão đại, gào khóc vài tiếng. Nhưng lão đại cũng không thể trả lời, tia hy vọng cuối cùng trong mắt Cẩu Đản cũng hoàn toàn biến mất.
Y gỡ bội đao trên người lão đại xuống, sau lại chỉnh sửa quần áo chỉnh tề giúp lão đại, chải chuốt từng sợi tóc cho ngọn ngàng, lúc sau lại nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt vì lão đại. Sau lại vuốt ve trán lão đại, giống như muốn vuốt ve nắp nhăn trên trán.
Vừa vuốt ve vừa nhẹ giọng nói:
- Lão đại không phải muốn ta gọi ngươi là phụ thân sao? Hôm nay ta sẽ gọi cho ngươi nghe, được chứ?
- Không nói chính là đồng ý. . . Phụ thân, phụ thân. . .
- Cẩu Đản, mau đứng dậy, coi ngươi kìa, vẫn còn lười biếng không đứng dậy coi chừng ta đánh ngươi.
- Cẩu Đản, ăn nhiều chút, ban đêm canh gác vất vả.
Đêm lạnh như băng có ai để ý tới sinh mệnh hèn mọn này, còn lại chỉ là tuyệt vọng vô tận và giết chóc kéo dài.