Editor: Táo
Vài ngày sau khi biết tin Hoa Đà qua đời, Tào Tháo nói muốn dẫn tôi cùng Quách Dịch đi đến một nơi khác để tĩnh dưỡng.
“Ngươi sẽ thích nơi đó.” Tào Tháo nói với tôi như vậy.
Nhưng nơi đó đến cho đến cùng là nơi nào, hắn lại không chịu nói cho tôi biết rõ.
Mãi cho đến khi xe ngựa dừng lại một con đường, tôi được Kỳ Nguyệt cùng tiểu Quách Dịch dìu xuống đất, mới nghe được tiếng Tào Tháo nói với Quách Dịch: “Dịch Nhi, ngươi nói cho mẫu thân ngươi nghe, đây là nơi nào?”
“Vâng..” Bên tai giọng nói Quách Dịch hơi mang vẻ suy tư, nghĩ ngợi một hồi: “Thư, viện, Dĩnh, Xuyên?”.
Tiếp theo là tiếng vỗ tay của Tào Tháo: “Rất tốt, quả nhiên là nhi tử của Phụng Hiếu!”
Trong lòng tôi cười khổ, nghĩ đến Tào Tháo ngài cũng không phải không biết đây thật ra là hài tử của Điêu Thuyền và Quan Vũ.
Nhưng… Thư viện Dĩnh Xuyên?
“Nơi này… Đây chính là nơi Phụng Hiếu học tập?” Tôi hoàn toàn không ngờ Tào Tháo lại dẫn tôi đến nơi này.
“Đúng vậy. Hơn nữa ta đã sai người dọn dẹp xong căn phòng năm đó của Phụng Hiếu cho các ngươi ở. Dịch Nhi cũng có thể ở đây nghe các tiên sinh giảng bài.”
Giờ phút này, trong lòng tôi trong nháy mắt dấy lên lòng biết ơn tràn đầy đối với Tào Tháo.
“Tào công, Ôn Nhiễm thật sự rất cảm tạ…”
“Ha ha” Tào Tháo ngắt lời tôi, hời hợt nói: “Ngươi biết ta muốn cảm tạ gì mà?”
Vào thư viện, tôi được dắt đến căn phòng trong truyền thuyết Quách Gia từng ở. Còn chưa bắt đầu quen thuộc với vật dụng trong này, bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.
Một giọng nói mà tôi cảm thấy tôi không thể tin nổi và không nên nghe thấy ở nơi này.
“Quách phu nhân… Xin dừng bước, trên người quả là đang mang tâm bệnh?” Là Tư Mã Huy?!
“Thủy Kính tiên sinh, sao ngài lại ở đây?”
“Dĩnh Xuyên có nhiều nhân tài. Ta cũng muốn nở mày nở mặt nên mới đến đây giảng bài cho học trò một khoảng thời gian”. Ngài ấy trêu ghẹo đáp lại, giây tiếp lại bỗng trở nên nghiêm túc để tôi ngồi xuống, xem qua mắt tôi.
“Thủy Kính tiên sinh quả nhiên chuyện gì cũng tinh thông.” Tôi thậm chí không biết họ đang diễn vở kịch gì.
Ngài ta xem xong, nói với Tào Tháo: “Cho ta mười ngày.”
“Vậy mười ngày sau ta sẽ trở lại. Ta hy vọng ngài không làm cho ta thất vọng.” Tào Tháo nặng nề nói, rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
“Tiên sinh, ngài có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì xảy ra vậy?”. TàoTháo đi rồi, tôi đương nhiên phải hỏi tình hình Tư Mã Huy.
“Chuyện là Tào Tháo đưa phu nhân đến đây, cho ta mười ngày để chữa cho phu nhân”. Tư Mã Huy bình tĩnh trả lời.
“À, các thái y trong cung đều nghe lời sai khiến của Tào công, giờ Hoa Đà cũng không còn nữa, còn có ai dám đến nữa, chả phải lại phiền tiên sinh sao? Ngài cũng không cần có nghĩa vụ làm việc cho Tào công?” Tôi vốn tưởng Tào Tháo thật sự có lòng sắp xếp tôi ở thư viện mà Quách Gia từng ở, để tôi an tâm tĩnh dưỡng. Thì ra, hắn cũng chỉ là muốn tôi mau sáng mắt mà thôi.
“Lời của phu nhân nói cũng không hoàn toàn đúng. Có lẽ, là ta cố ý muốn Tào Tháo tìm kiếm sự giúp đỡ từ ta”. Tư Mã Huy đưa cho tôi một chén nước, tiếp tục giải thích: “Ta phái người thả đi tiếng gió, nói Thủy Kính tiên sinh là một người có năng lực y học không thua gì Hoa Đà, ha ha.”
“Vậy, sự thật thì sao?”
“Sự thật, ta chỉ hiểu dược lý mà thôi”. Ngài ấy nói rất thoải mái.
“Vậy lý do ngài làm như vậy là vì gì?” Tôi thật sự thấy khó hiểu, Tào Tháo là một người thất thường như vậy, mà ngài cũng dám trêu chọc. Mười ngày sau không có kết quả, hậu quả không biết sẽ ra sao?
“Vì từng cùng phu thê hai người đàm đạo một hồi, và vì, Quách Phụng Hiếu…” Giọng nói của ngài ấy bỗng nhiên trầm xuống: “Dấu hiệu bệnh của phu nhân cũng không cần dùng thuốc gì? Thư viện Dĩnh Xuyên bài trí cực tốt, so với thành Hứa Đô phu nhân ở, chắc chắn tốt hơn nhiều. Mười ngày này, phu nhân hãy thả lỏng tâm tư nghỉ ngơi đi, nếu muốn quen với cảnh Quách Gia ở nơi đây từng xem qua sách, ta sẽ vui vẻ làm đôi mắt thay cho phu nhân!”
Tôi không thể không thừa nhận những lời này của ngài ấy nói rất ấm áp.
“Không ngờ, chưa đến hai ngày ở chung, đã có thể có một vị bằng hữu tốt như ngài!”. Tôi chân thành cảm tạ ngài ấy.
“Không cần phải đa tạ ta. Ngẫm lại, Quách Phụng Hiếu nếu biết phu nhân vì hắn mà khóc đến mù mắt. Không biết sẽ thấy sao?” Ngài ta lại cố ý trêu ghẹo như vậy, để tôi yên lòng hơn một chút.
“Chỉ là… Sau ngày nữa thì sao?” Tôi không khỏi lo lắng.
“Thêm mười ngày nữa, lại mười ngày nữa. Cùng lắm thì ta dạy thêm ở đây một chút. Thực ra, công việc ở đây cũng rất tốt. Ở đây có nhiều nhân tài, được giao tiếp với nhân tài cũng là một thú vui tao nhã của ta!”
Ở đây, nơi thư viện Dĩnh Xuyên dùng để học tập này, thiếu niên bảy tám tuổi cũng có, thanh niên mười bảy mười tám tuổi cũng có. Quách Dịch lại có biểu hiện rất hứng thú đối với việc học tập ở đây. Hơn nữa, dĩ nhiên còn kết giao được thêm vài bằng hữu. Cuộc sống của thằng bé đầy đủ, tôi cũng cản thấy nhẹ nhõm phần nào.
Mỗi khi tôi ngồi bên ngoài, lắng nghe tất cả các loại âm thanh của thầy sư và đồ nhi bên trong, nó cũng nhắc nhở tôi về thời sinh viên của mình. Cảm giác bất hạnh tích lũy trong lòng, cũng thoáng nhẹ nhàng đi không ít.
Lại nghe xong một tiết học, tôi lại từ từ đứng dậy, sờ cây gậy mù mà Tư Mã Huy làm cho tôi để dò đường trở về phòng. Theo bản năng, tôi lại sờ sờ cổ tay, thì phát hiện sợi dây chuyền Quách Gia đưa cho tôi trước kia đã không còn nữa. Sáng nay, tôi vẫn cảm thấy nó còn ở trên tay, vì thế tôi lại ngồi xổm xuống, ngay tại đây. Mò mẫn dưới đất.
Trong lớp học, đám đông tụm năm tụm ba đi ra.
Tay tôi chợt bị một người bắt lấy, ngay sau đó lại cảm giác được có thứ gì đó đặt vào trong tay tôi, là sợi dây chuyền đeo tay kia!
“Đa tạ.” Tôi nghĩ đây chỉ là một học trò bình thường, tốt bụng hay giúp đỡ người khác.
Ai ngờ người này lại không bình thường nói với tôi một chút: “Ta nhận ra phu nhân”.
Là giọng nói của một người đàn ông, thanh thản mà bình tĩnh, lại không có chút cảm xúc gì.
Không thể nhìn thấy gì, trong trường hợp này thính giác của tôi lại tương đối nhạy cảm, tôi chắc chắn đây là tiếng nói mà lần đầu tiên tôi nghe thấy. Người nhận ra tôi sao? Nhưng tôi lại không hề biết người này?
Không đợi tôi hỏi hắn là ai, người nọ đã tiếp tục nói: “Hôm tế lễ Quách Gia, ta đã gặp qua phu nhân. Phu nhân là thê tử của ngài ấy sao? Khóc vô cùng thương tâm!”
Tôi dừng một chút, một hồi lâu, mới hơi gật đầu.
“Ừm…” Người khác từ trong mũi phát ra một tiếng thở dài khẽ thở dài: “Ngày hôm đó, lần đầu tiên ta đối với người khác, sinh ra chút ngưỡng mộ.”
Tôi bối rối, hoàn toàn không biết người lạ này hắn đang định nói gì.
“Mắt phu nhân bị sao vậy? Nghe nói, Tào Tháo cố ý cho để phu nhân đến đây tĩnh dưỡng. Ha ha, đối với góa phụ của quân sư đắc lực quá cố, hắn ngược lại có vẻ rất để tâm…”
Những lời này quả thực tôi cũng không muốn để ý, chống nạng mù, đang muốn đi.
“Muốn đi đâu, nếu không ta tiễn phu nhân một đoạn. Có thể nhanh hơn”. Cuối cùng, hắn mang theo tiếng cười, bổ sung bốn chữ kia.
“Đa tạ, không cần.” Mặc dù hắn cười không hề có chút âm thanh hay nhiệt độ nào, nhưng lại khiến tôi thêm bất an ơn.
“Được rồi, gặp lại.”
Còn gặp lại sao?
“Cậu là học viên của thư viện này sao?”. Tôi hỏi.
“Cứ xem là như vậy. Ít nhất cũng không phải là thầy giảng dạy.” Cảm giác được hắn từ bên cạnh tôi đi qua, mang theo một trận gió.
Tôi nhịn không được lại nhìn về phía hắn, trong mắt tối đen, tôi giật mình cảm thấy, mình lại cứ như vậy mà lướt qua một nhân vật lớn trong lịch sử sao?