Về phần Hách Liên Bá Thiên, tuy truyền đến bên giường bốn cô thị nữ, nhưng hoàn toàn không phát sinh chuyện gì.
Mãi đến tận canh ba hắn mới chịu rời khỏi Ngự thư phòng, vẻ mặt mỏi mệt không lời nào diễn tả. Đi vào phòng ngủ, không nói lời nào, đặt lưng liền ngủ.
“Hoàng Thượng!”
“Hoàng Thượng!”
Bốn thị nữ trên giường cất chất giọng ngọt ngấy tận xương, hai cánh tay mềm mại không xương bò trên người hắn, chạm đến từng bộ phận mẫn cảm.
Trước khi hầu hạ các thị nữ đều đã được huấn luyện, tuy vẫn là xử nữ, nhưng người nào cũng biết rõ phải làm thế nào mới có thể lấy lòng đàn ông.
Nhưng cách châm lửa nhanh chóng của ngày xưa, suốt một đêm này, hoàn toàn không có tác dụng.
Hách Liên Bá Thiên chỉ nặng nề nằm đó.
Hắn phát hiện, bản thân hoàn toàn không thích sự đụng chạm của những cô gái này, bao cảm xúc mãnh liệt của dĩ vãng, một chút cũng không còn.
Trong đầu hắn, chỉ có hình ảnh nữ tử thuần khiết mà lạnh lùng trong tấm áo trắng như tuyết kia.
Càng nghĩ lại càng phẫn nộ.
Hắn không nên nghĩ đến nàng. Nàng là điểm yếu chết người.
Hắn đưa tay kéo một thị nữ rồi xoay người đè lên.
Nhưng đến khi nhìn đến khuôn mặt cô thị nữ kia, hắn lại ngừng lại, bởi vì, hắn chẳng có chút cảm xúc nào.
Không thể ngờ hắn hoàn toàn cưỡng lại những tấm thân mời gọi trước mắt.
Chỉ nhớ nhung có một tấm thân mảnh mai kia.
Đẩy mạnh người thị nữ ra, hắn tự ngồi dậy.
Các thị nữ ngơ ngác, vừa định tiến tới khiêu gợi, Hách Liên Bá Thiên đã ném cho họ những cái nhìn sắc lạnh.
Các thị nữ sững sờ không nói được tiếng nào.
Cả bốn thị nữ đều là người mới tiến cung, chỉ nghe nói tính tình Hách Liên Bá Thiên vô cùng thô bạo, ai dám vuốt râu hùm chứ.
Các thị nữ chỉ có thể dùng chăn gấm che lại thân thể lõa lồ của bản thân.
Vẻ mặt các cung nữ trở nên mờ mịt, tám mắt nhìn nhau, không ai có khả năng đưa ra dù chỉ là một câu trả lời.
Chỉ có thể ngơ ngác ngồi bên rìa.
Hắn lại chậm rãi nằm xuống, nhưng cũng không bảo bốn thị nữ lui ra.
Đêm nay, hắn không có ý định ở cạnh nàng. Tuy không có bất cứ bằng chứng hay manh mối gì, nhưng lòng hắn biết rõ.
Hung thủ tám phần là nàng.
Bởi vì chỉ một mình nàng có động cơ hành động.
Nếu là thị nữ hậu cung ra tay, nếu có đối phó, cũng phải đối phó với Khinh Tuyết mới đúng, sẽ không có ai đi đối phó với hai phi tử thất thế.
Nếu đặt giả thuyết là người ngoài cung làm ra chuyện này, thì hoàn toàn không có khả năng.
Muốn vào cung, rồi sau đó lại giết người, còn giấu diếm giấu vết, thực sự không có khả năng.
Điểm đấy, hắn cực kỳ tự tin.
Hoàng cung của hắn, vẫn chưa sơ hở đến mức đấy.
Nhưng tại sao một kẻ trước giờ chưa từng quan tâm đến chuyện có tình cảm hay không, chỉ cần là đàn bà là hắn có thể phát tiết, chỉ cần là đàn bà, chỉ cần đủ đẹp, hắn không cần điều gì khác.
Vì lẽ gì mà đêm nay, có một sự thật vốn hiển nhiên đang dần thay đổi.
Sau khi lệnh cho tiểu Lưu tử đi triệu bốn thị nữ mới tiến cung, hắn đã tự giam mình trong Ngự Thư Phòng, hoàn toàn không muốn đặt chân vào phòng ngủ, dù cho chính sự chẳng chất chồng đến vậy.
Là vì tiềm thức hắn không tình nguyện, không muốn chạm vào những cô gái này.
Khi nhìn thấy những nhan sắc người thanh thuần kẻ yêu mị, hắn chẳng thấy có chút phản ứng nào được khơi dậy, chỉ cảm thấy chán chường không chút hứng thú.
Cả tâm trí chỉ nghĩ về nữ tử kia.
Nghĩ về dung nhan tuyệt sắc, ánh mắt quật cường, nhãn thần bí ẩn mà lại lạnh lùng như sương giá.
Hắn nghĩ, hẳn là hắn trúng độc rồi.
Trúng độc của nàng.
Chỉ có lí do đó mới giải thích được tình trạng này của hắn.
Khi thời gian trôi sang canh bốn, rốt cục hắn không muốn đè nén nữa.
Hắn ngồi dậy, đi về phía Hải Đường Cung.
Trên đường đi, hắn chỉ cảm thấy tâm trạng phấn khởi, kích động, nhưng sâu trong tâm trí lại là sự kháng cự.
Nữ tử kia, nàng ấy giống như hoa anh túc, rõ ràng ngươi biết rằng nàng ấy là sự nguy hiểm chết người, nhưng ngươi vẫn bị nàng mê hoặc đến không thể tự kiềm chế.
Hơn nữa càng ngày càng sâu, càng ngày càng đậm.
Lúc nàng phát điên, hắn cũng từng muốn điên dại theo nàng.
Hắn biết rõ ràng nàng không phải một người lương thiện, thậm chí rất có khả năng chính là gian tế Tề Dương Quốc, nhưng hắn vẫn không thể đè nén ý nghĩ muốn có nàng.
Không thể đè nén ý nghĩ muốn được vỗ về lên từng tấc da thịt của nàng, ý nghĩ hòa nàng chung với máu thịt bản thân.
Thở dài một hơi.
Hồng nhan họa thủy, quả nhiên là không sai.
Nhưng hắn sẽ không để nàng làm “họa” đến Nhật Liệt Quốc.
Hắn phải mau chóng điều tra ra tất cả, sau khi trắng đen rõ ràng, hắn mới có đủ dứt khoát để hạ quyết tâm.
Không cho cung nhân thông báo, hắn trực tiếp đi thẳng vào phòng ngủ của nàng, khi hắn đẩy cánh cửa một cách từ từ và bước vào, đã thấy trong phòng tối đen.
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Ai?”
Có phần nặng nhọc, giống như cổ họng nàng đang không khỏe.
Hắn đáp: “Là trẫm.”
Khinh Tuyết nghe thấy thế mới bớt phần đề phòng, căn bản là nàng không thể ngủ, đầu óc tràn ngập cảnh tượng khi gặp hắn lần đầu tiên, những cặp đùi trắng nõn quấn quanh thân hình mạnh mẽ kiên cường của hắn, tạo ra đủ các tư thế khiêu khích thị giác.
Nàng vẫn nhớ, khi nhìn thấy cảnh tượng đó, lòng nàng chẳng có cảm xúc gì, chỉ cảm thấy thờ ơ.
Nhưng bây giờ nhớ lại, nàng lại có thể càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng phiền muộn.
Nghĩ đến cảnh những thị nữ mới tiến cung, phô bày thân thể trên giường lớn trong tẩm phòng của Hoàng đế, quấn quít với hắn trong tình trạng không mảnh vải che thân, nàng liền cảm thấy lòng đau nhói từng cơn.
Nghe thấy giọng của hắn, nàng có chút kinh ngạc, có vài phần vui mừng, nhưng khi nói thành lời thì chỉ thấy thái độ lạnh lùng hờ hững: “Tại sao Hoàng Thượng lại đến đây?”
Nghe nàng nói thế, hắn có chút không vui.
Thái độ trong trẻo lạnh lùng, thờ ơ xa cách, đối với sự có mặt của hắn dường như chẳng chút vui mừng
Hắn vốn đã không vui, lúc này càng thêm dồn nén: “Nàng mất hứng?”
“Thần thiếp sao có thể mất hứng chứ? Thần thiếp đang vạn phần sung sướng a!” Ngữ khí dối trá một cách cố tình. Khiến hắn nghe mà phản cảm.
Hách Liên Bá Thiên nhíu chặt đôi lông mày lưỡi mác, nheo mắt nhìn nữ tử đang ngồi trên giường.
Xem ra, chỉ có hắn ảo tưởng một mình, hình như nàng chưa từng có biểu hiện gì là thích hắn.
Hùng hổ đi tới trước giường, hắn liều lĩnh đè lên nàng.
Trong cơn phẫn nộ bằng thái độ thô lỗ, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Cao hứng là tốt rồi! Trẫm sẽ khiến nàng càng thêm cao hứng!”
Nói xong hắn kéo chăn, duỗi tay, thành thạo tìm thấy đai lưng, chỉ vừa lôi kéo, đai lưng tuột xuống, áo lót chậm rãi lộ ra.
Bóng đen dày đặc.
Ánh sáng le lói trong phòng chẳng thể chiếu sáng điều gì.
Nhưng tay hắn, trái tim hắn, lại cảm giác được từng tấc từng tấc đẹp đẽ trên người nàng.
“Không muốn!…” Hoảng hốt một chút, Khinh Tuyết mới biết được Hách Liên Bá Thiên muốn làm cái gì.
Nàng giãy giụa, muốn đứng lên, nàng không muốn.
Hắn coi nàng thành cái gì chứ?
Công cụ tiết dục sao?
Lúc nào ham muốn liền đòi hỏi.
Nàng không muốn, nàng không muốn hắn vừa chung đụng với nguời đàn bà khác đã chạm thân thể dơ bẩn vào nàng, không muốn!
“Không muốn cái gì? Không phải là nàng rất vui sướng vì trẫm đã đến sao?” Hắn không vui quát lên, giọng nói lộ vẻ bá đạo và phẫn nộ. Bao cảm xúc đè nén suốt một ngày trời của hắn, rốt cục đã bộc phát.
Ngữ khí của hắn, nặng nề đứt quãng vì tình dục, cùng với sự phẫn nộ, thân hình cao lớn lại lao đến.
Sự phản đối của nàng, chỉ kích thích hắn nhiều hơn.
Hắn phát hiện, chỉ cần vừa chạm đến nàng, hắn liền rạo rực toàn thân.
Cúi đầu, hôn lên bầu ngực tròn căng đẹp đẽ của nàng, day cắn nhẹ nhàng.
Khinh Tuyết chỉ cảm thấy nhục nhã vạn phần, dùng sức đẩy hắn ra: “Ta không muốn, tuyệt không vui sướng, ngươi tránh ra, đừng dùng thân thể dơ bẩn của ngươi đụng chạm đến ta!”
Bị hắn kích động, nhất thời nàng quên cả lớp vỏ bọc thường ngày, phi thường phẫn nộ.
Trên người hắn phảng phất mùi hoa, nàng biết rõ, là mùi hương trên người đàn bà khác dính lên người hắn.
Thứ mùi thơm khiến nàng buồn nôn.
“Không muốn! Là không muốn bên này… hay là không muốn bên này!” Hách Liên Bá Thiên thấy nàng giẫy giụa phẫn nộ, hôn bầu ngực bên kia.
“Không phải nàng hy vọng trẫm sẽ sủng ái nàng, yêu thương nàng sao, sẽ giúp nàng hoàn thành mục đích sao?” Hách Liên Bá Thiên quát lạnh: “Không cần giả bộ nữa, mang hết sự nịnh nọt của nàng bầy ra cho trẫm ngay bây giờ!”
Nghe thấy thế, Khinh Tuyết chỉ cảm thấy toàn thân hóa đá.
Lòng nàng dâng trào phẫn nộ và căm hận, đau đớn và chua chát, tất cả như vỡ òa.
Cắn răng, nàng chậm rãi nói: “Ta hận ngươi!”
“Nàng hận trẫm, không phải là nàng nên yêu trẫm sao?” Hách Liên Bá Thiên thở hổn hển trong cơn kích tình. Vừa dứt lời, hắn thúc vào, không có bất cứ sự dạo đầu nào…
Khi mùi hương của người đàn bà khác đưa vào mũi Khinh Tuyết, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm vô cùng.
Khi hắn tiến vào cũng là lúc nàng gập người, dạ dày co bóp dữ dội, nôn không ngừng.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài tầm dự đoán của Hách Liên Bá Thiên.
Hắn rời khỏi nàng, lo lắng hỏi: “Tuyết Nhi, nàng làm sao vậy?”
Hỏi xong liền quay người quát vọng ra cửa: “Người đâu, mau truyền Thái y!”
Xuân nhi đứng ngoài chờ sai bảo nhanh chóng đẩy cửa bước vào, tay cầm một ngọn nến, thắp hết đèn đóm lên, trong nháy mắt phòng ngủ u ám chuyển thành chói lòa.
Trên chăn đệm màu xanh nhạt là uế vật nàng nôn ra.
Hách Liên Bá Thiên không chút ghê tởm, vơ tạm quần áo khoác lên người, sau đó lấy áo khoác lại cho nàng, nhanh chóng ôm nào vào lòng.
Nàng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi môi vốn đỏ hồng giờ tím tái, mím chặt, mắt sưng đỏ ghê người.
“Tuyết Nhi, nàng không sao chứ? Tuyết Nhi…” Hách Liên Bá Thiên nhìn thấy nàng như thế, khẩn trương không biết phải làm như thế nào cho phải.
Khinh Tuyết chỉ nhắm chặt hai mắt, nàng không muốn nhìn thấy hắn, cảm thấy nhìn hắn thêm bao nhiêu, sẽ khó chịu thêm bấy nhiêu.
Nàng không biết rốt cục đêm nay nàng bị sao, lại có thể liều lĩnh như vậy.
Mục đích của nàng vốn là quyến rũ hắn, sao giờ phút đấy lại không muốn hắn chạm vào nàng chứ?
Chuyện hắn chung đụng với người đàn bà khác vốn là chuyện rất bình thường, nhưng tại sao nàng lại cảm thấy ghê tởm và phản cảm chứ!
Xuân nhi nhanh chóng sai người đi thỉnh Chu Đãi đến, cho người bê một chậu nước ấm vào, bản thân đến bên bàn rót một cốc nước ấm, hành sự hết gọn gàng chu toàn.
“Hoàng Thượng, xin để nô tỳ hầu hạ nương nương uống chén nước.” Nôn nhiều như vậy, phải nhanh chóng uống một cốc nước mới có thể bảo trì thể lực.
Hách Liên Bá Thiên nhìn cô ta một cái, đưa tay nói: “Để trẫm!”
Xuân nhi đưa cốc nước cho Hách Liên Bá Thiên.
Hách Liên Bá Thiên nhận cốc nước, sau đó cúi xuống nói với Khinh Tuyết đang nằm trong lòng: “Tuyết Nhi, nàng uống nước đi.”
Khinh Tuyết không thèm nhìn hắn, quay mặt đi.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: “Đừng trẻ con thế, thân thể quan trọng hơn.”
Nhưng Khinh Tuyết không thuận theo, vẫn quay mặt đi hướng khác, hơn nữa giãy dụa muốn rời khỏi lòng hắn.
Hách Liên Bá Thiên nhìn nàng, hít một hơi, rồi sau đó nói: “Nàng đã quên ước nguyện ban đầu của nàng rồi sao? Nếu nàng chết lúc này, làm sao hoàn thành tâm nguyện được nữa?”
Hắn không nói thẳng việc báo thù cho mẫu thân, nhưng hắn biết Khinh Tuyết hiểu được.
Quả nhiên nàng ngừng việc giãy dụa, mở mắt, đưa mắt nhìn hắn một cái, sau đó hé miệng uống nước.
Hách Liên Bá Thiên nhìn thấy nàng như thế, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn ngẩng đầu nhìn Xuân nhi: “Đã đi thỉnh Thái y chưa?”
Xuân nhi gật đầu: “Đã cho người đi truyền rồi ạ, hẳn là sẽ đến ngay thôi.”
Hách Liên Bá Thiên gật đầu.
Lúc này, một tiểu cung nữ bê một chậu nước ấm vào, Xuân nhi lên tiếng: “Hoàng Thượng, xin để nô tỳ lau mặt và thay quần áo cho nương nương.”
Hách Liên Bá Thiên gật đầu, lần này không nói gì thêm.
Xuân nhi bê chậu nước đến bên giường.
Khinh Tuyết chỉ lẳng lặng nằm đó, ánh mắt rời rạc, không thể nhìn ra là đang vui hay buồn.
Chỉ có sự bình tĩnh, bình tĩnh đáng sợ.
Lần nôn vừa rồi, nàng cảm thấy như nôn hết dơ bẩn trong bụng ra, khó chịu cũng dịu đi mấy phần.
Tất cả đều là hư không, tứ chi vô lực, chỉ cảm thấy rất không khỏe. Trái tim như muốn ngừng đập, cảm giác ghê tởm chỉ tăng chứ không giảm.
Nhưng dạ dày nàng đã trống rỗng, như thể chỉ vừa hé miệng sẽ nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Có người nói chuyện trong phòng, nhưng nàng không nghe được, chỉ cảm thấy những tiếng ong ong đập vào tai.
Dòng huyết dịch chảy dồn dập như muốn xé rách mạch máu mỏng manh của đại não, được Xuân nhi dùng khăn ướt lau qua mới dễ chịu hơn một chút. Nhắm hai mắt lại, nàng chỉ cảm thấy lòng thật khó chịu.
Loại khó chịu này, là hỗn hợp của rất nhiều cảm xúc.
Lý trí nàng nói không được để ý tới hắn, đã sớm biết hắn là hoàng đế, chuyện tương tự hoàn toàn bình thường.
Nhưng trái ngang là lòng luôn nhung nhớ, rồi lại khó chịu.
Đây là ghen, nàng thực sự hiểu điều đó.
Nhưng chính vì hiểu được, nàng mới không biết phải làm thế nào mới tốt, thật đau khổ.
Vẫn luôn gây áp lực với bản thân, sợ rằng sẽ đem lòng yêu hắn.
Không dự đoán được, cuối cùng vẫn vướng chữ tình.
Nhắm hai mắt lại, nàng thật sự muốn ngủ một giấc dài mãi mãi, không phải phiền lòng vì bất cứ chuyện gì nữa. Nhưng nàng biết, nàng không thể làm thế.
Thù giết mẹ chưa báo.
Mẫu thân ơi…
Giọt lệ bên khóe mắt nàng, tròn như trân châu, nhẹ nhàng lăn xuống.
Rơi xuống gối gấm thêu hoa hải đường, từ từ hóa thành một đóa hoa.
Hách Liên Bá Thiên vừa muốn lên tiếng, lại nghe thấy tiếng Chu Đãi đi đến, thanh âm lanh lảnh vang vọng: “Hoàng Thượng, Tuyết Phi nương nương, thần đến đây.”
Vì thế Hách Liên Bá Thiên nuốt ngược lời muốn nói vào trong, chỉ nặng nề cất giọng: “Nhanh vào chẩn mạch cho Tuyết Phi nương nương.”
Chu Đãi tươi cười lĩnh mệnh, vừa mới tiến lên, nhìn dáng vẻ ưu thương, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của nàng, nụ cười trên môi liền cứng ngắc.
Hóa thành trầm trọng.
Hắn vốn tưởng rằng Khinh Tuyết lại bầy trò gì, căn bản là không thèm để ý.
Dù sao thì cũng nôn ra rồi, cho thấy không phải do người khác hạ độc.
Hơn nữa chỉ sợ hiện tại kẻ nào muốn hại Khinh Tuyết cũng không đơn giản.
Nàng bị làm sao đây?
Nhìn nữ tử nằm trên giường với đôi mắt nhắm chặt, đôi lông mi dài hắt ra bóng đen ám ảnh, hàng mi vẫn long lanh, cho thấy rõ nàng vừa rơi nước mắt.
Rõ ràng hơn là vệt nước bên khóe mắt nàng và vệt ẩm ướt trên gối đầu.
“Tuyết Phi nương nương, thần chẩn trị cho ngài.”
Khinh Tuyết không hề vươn tay, chỉ nhắm chặt hai mắt như cũ.
Chu Đãi nhìn nàng, một lúc lâu sau nói ra một câu: “Tuyết Phi nương nương, có bệnh nên chữa, chỉ những người chán sống mới chọn cách tiêu cực chờ chết, nhưng nương nương đang tuổi thanh xuân rực rỡ, lại có Hoàng Thượng sủng ái nhường đấy, có thể chán sống vì lẽ gì chứ, xin thứ cho thần vô lễ. Thần phải xem mạch cho ngài.”
Nói xong liền thấy hàng mi Khinh Tuyết khẽ run lên, nàng hiểu rồi đấy, lời Chu Đãi nói người khác nghe sẽ chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng Khinh Tuyết sẽ hiểu hắn muốn nói gì.
Đúng vậy, nàng còn thù giết mẹ phải báo, chưa thực hiện được tâm nguyện này, nàng sao có thể buông xuôi tìm chết chứ?
Cánh tay trắng trẻo bé nhỏ từ từ duỗi ra.
Chu Đãi cười, chậm rãi đặt tay lên mạch.
Bắt mạch xong, hắn chậm rãi thu tay về, nhưng không cầm bút viết phương thuốc, chỉ ngồi đó vô cùng bí hiểm.
Hắn đang chờ Hách Liên Bá Thiên mở miệng.
Quả nhiên Hách Liên Bá Thiên lên tiếng hỏi: “Như thế nào rồi? Tuyết Phi bị sao?”
Chu Đãi nghe thấy thế mới quay đầu: “Hồi Hoàng Thượng, Tuyết Phi có thể nói là có bệnh mà cũng có thể nói là không bệnh.”
Hách Liên nghe thấy thế nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng âm trầm, hắn đang rất lo lắng cho Khinh Tuyết, không có tâm trạng nghe Chu Đãi ba hoa triết lý.
“Cái gì mà có bệnh với không bệnh, hay là ngươi chẩn không ra nên lấp liếm!”
Hắn quát lớn, ngữ khí rất khó nghe, ánh mắt vẫn dán chặt lên người Khinh Tuyết, tràn đầy đau lòng lo lắng.
“Hoàng Thượng, thân thể Tuyết Phi không có bệnh gì, nếu muốn nói là có bệnh, thì cũng chỉ có tâm bệnh, không phải cứ uống thuốc là chữa được, cổ nhân nói đúng bệnh hốt thuốc, bệnh của Tuyết Phi, phải biết được nương nương có tâm bệnh gì, mới có thể chữa khỏi.” Chu Đãi thấy Hách Liên Bá Thiên quát tháo, không chút hoang mang, không chút lo lắng, không chút nóng nảy.
Hắn chậm rãi nói, thái độ hết sức bình tĩnh.
“Tâm bệnh?” Hách Liên Bá Thiên nghe được hai từ này thì ngây ngẩn cả người, nhìn Chu Đãi chằm chằm, lại nhìn Khinh Tuyết.
“Đúng vậy, chính là tâm bệnh.” Chu Đãi đáp.
“Trẫm hiểu rồi, các ngươi lui ra ngoài đi!” Hách Liên Bá Thiên suy nghĩ một chút, rồi sau đó chậm rãi nói.
Chu Đãi không nói gì, chỉ xách hòm thuốc, rồi sau đó đứng dậy bước đi.
Thời điểm trước khi ra khỏi phòng, Chu Đãi quay đầu nhìn nữ tử trên giường
Trong lòng âm thầm thở dài.
Ban đầu cảm xúc hắn dành cho nàng là khinh bỉ, đến bây giờ lại chuyển thành đau lòng, nữ tử này, khi kiên cường khiến người ta đau lòng, khi yếu ớt cũng khiến người ta đau lòng.
Chỉ sợ tên Hách Liên Trường Phong si tình kia mà nghe được tin này sẽ buồn bã lắm.
Nhưng may là Hách Liên Trường Phong không nhìn thấy cảnh tượng đêm nay, chắc sẽ nghĩ là nàng cảm vặt.
Nhất thời, không khí trong phòng lặng như tờ.
Chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Một lúc lâu sau, khi Khinh Tuyết cho rằng Hách Liên Bá Thiên sẽ không nói gì nữa.
Lại nghe thấy hắn lên tiếng, ngữ khí nặng nề áp lực, hắn nói: “Tuyết Nhi, nàng muốn bắt ta phải làm thế nào mới tốt đây?” Sắc mặt hắn đờ đẫn, ngây dại, đau lòng, mà lại rối bời.
Hắn chỉ ngơ ngác nhìn Khinh Tuyết.
Thời điểm nghe câu đó của hắn, sắc mặt Khinh Tuyết càng thêm tái nhợt, hai môi run rẩy, muốn nói điều gì, đã mấp máy môi mà cuối cùng lại không nói nữa.
Đôi mắt vốn nhắm nghiền chậm rãi mở ra, bất lực nhìn Hách Liên Bá Thiên, sụp đổ như lê dân bách tính phải chứng kiến sự tuyệt vọng của Thái tử, nước mắt lã chã như chuỗi trân châu, lẩm bẩm: “Thiếp cũng không biết làm sao bây giờ.”
Nàng biết trả lời hắn thế nào?
Khi bản thân nàng cũng đang rối như tơ vò.
Nàng biết rõ không nên yêu hắn, chẳng ngờ được lại ngã lòng trước hắn.
Yêu một người đàn ông không nên yêu, nhất định chỉ có đau khổ.
Hách Liên Bá Thiên im lặng nhìn nàng, vành mắt đỏ hoe, nhưng chung quy hắn vẫn là nhất quốc chi quân, dù có nước mắt cũng không được rơi, nhưng nhìn Khinh Tuyết thế này, hắn thật sự đau lòng.
Hắn chỉ cảm thấy, so với mỗi vết thương hắn từng nhận trên chiến trường khốc liệt, cơn đau đang gặm nhấn tim gan còn nhức nhối hơn, hắn chậm rãi vươn tay, chạm lên khóe mắt nàng, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ đang vương trên mi: “Tuyết Nhi… Đừng khóc… Khóc không tốt cho thân thể nàng…”
Hách Liên Bá Thiên xưa nay nổi danh cứng rắn vô tình độc đoán, giờ phút này lại nói ra những lời nhu tình này.
Nếu không nghe thấy tận tai, Khinh Tuyết chỉ sợ bản thân sẽ không bao giờ tin được.
Nhưng lệ của nàng không ngừng, ngược lại càng trào ra nhiều hơn, không thể kìm lại.
Đó là cảm giác bất lực.
Biết rõ tiến thêm một bước chính là vực sâu muôn trượng, nhưng vẫn không quay đầu, chỉ đứng nhìn khoảng cách đến vực sâu chỉ vỏn vẹn một bước.
Nhưng vẫn phải đè xuống từng cơn xúc động.
Khi Chu Đãi nói ra hai chữ “tâm bệnh”, Hách Liên Bá Thiên đã hiểu tâm bệnh của nàng là gì, thời điểm hắn cưỡng bức nàng, nàng đã nói ra một câu.
“Đừng dùng thân thể dơ bẩn của ngươi đụng chạm đến ta.”
Lúc ấy không kịp ngẫm nghĩ, lúc này mới hiểu ra.
Nhưng hắn có trách nhiệm của hắn, hắn không thể chỉ sủng ái một mình nàng, cho dù hắn thật sự yêu nàng.
Lục cung vô phi, sử sách chưa từng ghi nhận.
Mà hắn, có năng lực vì nàng mà làm thế sao?
Hắn không thể đưa ra câu trả lời.
Huống hồ, còn chuyện rốt cục nàng có phải gian tế hay không, vẫn chưa ngã ngũ trắng đen
“Ta là hoàng đế.” Hắn chỉ nói một câu, hy vọng nàng có thể hiểu được.
Khinh Tuyết nghe xong, như được giải thoát, từ từ thả lỏng bản thân, nở nụ cười thản nhiên, có chút thê lương, lại có chút thoải mái, chỉ lẳng lặng nhìn hắn: “Là thần thiếp thất lễ, tự dưng nôn mửa, làm bẩn thánh nhãn.”
Câu nói khách khí kia, ngay lập tức, tạo thành một cánh cửa ngăn cách hắn và nàng.
Nghe thấy nàng nói thế, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Đừng như vậy.” Hắn nói, ngữ khí có chút không vui, nhưng vì biết nàng cũng đang không vui, hắn không dám dở giọng hung hãn.
“Là thiếp không tốt.” Nàng bồi thêm một câu, vẻ mặt thay đổi.
Giây phút đó, nàng lại mang mặt nạ, tấm mặt nạ ngày thường vẫn luôn mang.
Câu nói kia của Hách Liên Bá Thiên, đã đóng kín lòng nàng.
“Tuyết Nhi!” Ngữ khí Hách Liên Bá Thiên có phần không thoải mái không dễ nhận ra, hắn nặng nề gọi một câu.
Khinh Tuyết chỉ cười, lẳng lặng, hờ hững thờ ơ: “Hoàng Thượng…”
“Đừng như vậy.” Hắn lại thốt lên lần nữa.
Nhưng Khinh Tuyết lại nhanh nhẹn lễ phép, ba phần xa lánh, giờ phút này, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn: “Hoàng Thượng, thần thiếp mệt rồi, thiếp muốn ngủ.”
Nói xong, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, quả nhiên là ngủ thật.