Nàng còn chưa phản ứng, Hách Liên Bá Thiên đã vội vã đi vào: “Tuyết Nhi, nàng không sao chứ?”
Khinh Tuyết nở nụ cười: “Hồi Hoàng Thượng, thần thiếp không đáng ngại, chỉ là bị chút ngoại thương ngoài da.”
“Không có việc gì là tốt rồi, vậy trẫm cũng an tâm!” Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng thở ra, khẽ vỗ về lên vết thương của nàng: “Đau không?”
Khinh Tuyết lắc lắc đầu: “Không đau.”
Quả thật là không đau, Chu Đãi kia không nói láo, khi mới rót thuốc lên thì cực kỳ đau, nhưng lúc này cảm thấy rất thoải mái.
“Con nô tỳ lớn mật, dám nảy sinh ý nghĩ xấu xa, trẫm muốn giết nó!” Hách Liên Bá Thiên giận dữ, như một con sư tử phát hỏa, đôi mắt như muốn tóe lửa.
Khinh Tuyết vừa nghe, lòng liền kinh hãi, từ trước tới giờ, Hách Liên Bá Thiên vẫn là kẻ đã nói một thì không có hai, hơn nữa tác phong làm việc của hắn quyết đoán, trừng phạt nhẫn tâm, nhưng nàng lại đã nhận lời với Linh Phi, sẽ giữ mạng của Anh nhi.
Vì thế Khinh Tuyết kéo tay hắn: “Hoàng Thượng… Nữ tử này, cô ta đã hại thiếp quá nhiều, thiếp cầu Hoàng Thượng, sau khi điều tra rõ chân tướng, giao cô ta cho thiếp xử lý.”
“Nàng muốn đích thân xử lý cô ta?” Hách Liên Bá Thiên có chút kỳ quái nhìn Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết mỉm cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, thần thiếp muốn tự mình xử lý cô ta, liệu có thể không?”
“Đương nhiên có thể, nếu nàng muốn đích thân xử lý cô ta, trẫm thành toàn cho nàng.” Hách Liên Bá Thiên âu yếm ôm nàng, cười một nụ cười có vài phần cổ quái.
Nhưng chỉ lóe qua như sao băng rồi vụt tắt.
“Cám ơn Hoàng Thượng…” Khinh Tuyết vừa nghe vừa cúi đầu cười yểu điệu, không nhìn thấy chút cổ quái trong nụ cười của người đàn ông kia.
Nàng ngẩng đầu, nói: “Hoàng Thượng, may là vẫn chưa định tội Linh Phi, nếu không, đã thành đổ oan cho người tốt, thật sự là không thể tưởng được, tất cả mọi chuyện, lại do nô tỳ của nàng ấy chủ mưu, thật khiến người khác ngoài ý muốn!”
“Uhm, về phần Linh Phi, cũng chưa chắc là nàng ấy chưa từng có ý định.” Hách Liên Bá Thiên nghe nàng nói xong thì trả lời, vẻ mặt có chút thâm trầm. Hắn chưa bao giờ là loại Hoàng đế đần độn không biết gì.
Rất nhiều chuyện, chẳng qua là hắn đang suy tính, nghĩ xem có nên xử lý hay không, nếu xử lý thì xử lý thế nào mà thôi.
Khinh Tuyết không dự đoán được hắn sẽ nói lời này, vốn định vì Linh Phi biện hộ vài câu, nhưng nghĩ một chút thì quyết định không nói gì nữa, dù sao đi nữa, nàng cũng chưa bao giờ là người quá mức thiện lương.
Với tuệ nhãn của Hách Liên Bá Thiên, chắc chắn là đã nhìn ra điểm đấy.
Nếu nàng lên tiếng, lọt vào mắt hắn chẳng qua chỉ là dối trá và dụng tâm kín đáo mà thôi.
“Có lẽ đi…” Một lúc lâu sau, mới buông ra một câu.
“Trẫm không thích nữ tử quá nhiều thủ đoạn!” Hách Liên Bá Thiên đột nhiên nói. Ngữ khí vô cùng kỳ quái.
Khinh Tuyết có cảm giác, những lời này, là nhắm vào nàng.
Nhưng tại sao chứ?
Ngẩng đầu, đã thấy hắn có vẻ mặt bình tĩnh, không có chút dị thường nào.
Nàng không nói nữa.
Nhưng lại đổi đề tài: “Hoàng Thượng, chúng ta đi xem thẩm vấn đi?”
“Được.” Hách Liên Bá Thiên đáp.
Rồi sau đó hai người đi đến Hoa Ngọc Cung.
Hoa Ngọc Cung kim bích huy hoàng mười phần quý khí, mới bước chân vào, đã cảm nhận được sự cao quí hoa lệ.
Những đồ trang trí đắt tiền không có vẻ lòe loẹt, mà cho người nhìn cảm giác hào nhoáng mỹ lệ.
Đây là lần thứ hai Khinh Tuyết đi vào chỗ này.
Nơi này, luôn khiến nàng cảm thấy nặng nề không thở được.
Cũng giống như Hoa Phi xinh đẹp quí phái nhưng nội tâm thâm trầm.
Đi vào trong điện, đã thấy Anh nhi quỳ gối ở giữa, Hoa Phi đang thẩm vấn.
Hách Liên Bá Thiên trừng mắt liếc nhìn Anh nhi kia một cái, sau đó đi về phía Hoa Phi.
Hoa Phi vừa thấy Hách Liên Bá Thiên, liền nở nụ cười, đúng là mười phần quý nhã: “Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Hoa Phi chậm rãi đứng lên, rồi sau đó nghiêng người hành đại lễ.
Hách Liên Bá Thiên khoát tay ngăn lại: “Miễn lễ, tra đến đâu rồi?”
Bàn tay ngọc ngà với chiếc nhẫn mã não lồng qua ngón tay thon dài của Hoa Phi khẽ mân mê, cầm lấy tờ khai trên bàn, trình cho hắn: “Hoàng Thượng, nha đầu kia đã thú nhận hết, là cô ta chủ mưu chuyện ở Ngọc Hà Hồ, chuyện Tuyết Phi trúng độc trúc đào, cũng là cô ta làm ra, cô ta là tùy giá nha hoàn đi theo Linh Phi nhập cung, nhìn thấy Linh Phi bị thất sủng rồi thương tâm, vì thế nảy ra ý nghĩ xấu xa, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến Linh Phi muội muội.”
Hoa Phi nói đến đây thì thở dài: “Cô ta cũng coi như một nô tỳ trung thành, chỉ tiếc là tâm địa ác độc, ý nghĩ ác độc như thế cũng có thể nghĩ ra, thật không ngờ, kết quả lại là tự hại bản thân, cũng hại đến Linh Phi muội muội.”
“Tội không thể tha!” Hách Liên Bá Thiên lạnh mặt, trầm giọng quát.
Một câu tàn nhẫn, khiến ai nấy đều sợ đến cấm khẩu, không dám nhiều lời.
“Tất nhiên là không thể miễn xá, như tội danh của cô ta, phải bị lăng trì!” Hoa Phi cười nhạt nhẽo, vẻ mặt không chút dao động, thời điểm nói đến hai chữ ‘lăng trì’ vẫn một trạng thái bất động thanh sắc.
Hách Liên Bá Thiên thấy cô ta nói thế, chỉ nói: “Nàng đem cẩu nô tài này giao cho Tuyết Phi xử trí đi, dù sao đi nữa Tuyết Phi cũng suýt mất mạng vì cô ta ba lần liên tục, án này để nàng ấy xử lý.”
“Chuyện này…” Hoa Phi liền hiện vẻ do dự, nhưng chỉ là trong nháy mắt, rồi sau đó liền tươi cười, nhưng trong mắt lại có chút tàn nhẫn không muốn người khác biết: “Vậy giao cho Tuyết Phi muội muội.”
“Đa tạ Hoa Phi nương nương.” Khinh Tuyết gật đầu cảm ơn.