Tam Quan Bất Chính

chương 21: 1 pn1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG . PN

Tam quan bất chính

Tam quan bất chính

Tác giả: Lâm Tô

Dịch: QT

Biên tập: Linh

Thiên tai tình người

Chu Hiểu Ninh là người nổi danh theo phái “đảo Đàm” trong Tín Đồ Trò Chơi, là phó tổng giám đốc trẻ tuổi nhất trong đội ngũ nhân viên từ những ngày đầu của công ty, anh tuyệt đối không thích ngài CEO Đàm Ngạn học chữ Tây “nhảy dù” về đây: nhanh gọn lẹ chỉ là cách để miêu tả sự độc đoán chuyên quyền từ một góc độ khác; huống chi người họ Đàm này còn không biết về game. Đầu năm Đàm Ngạn nhậm chức, vừa hết tết âm lịch Chu Hiểu Ninh đã trình đơn xin từ chức.

“Chu Hiểu Ninh, cho tôi một lý do thuyết phục.”

“Ngài nhầm rồi, tôi đã xin từ chức với hội đồng quản trị, bên này chỉ báo với ngài một tiếng thôi.”

Quyền lựa chọn trong tay đã đến kỳ hạn giải cấm, làm trong công ty non trẻ này năm, làm từ lập trình viên ở bộ phận vận hành làm đến phó tổng giám đốc, Chu Hiểu Ninh ở tuổi ba mươi không nghĩ ra Tín Đồ Trò Chơi còn có ưu điểm gì để giữ anh lại. Cùng với những sai lầm về chiến lược kinh doanh, không ít đồng sự trung tầng lúc trước cùng anh ra sức làm việc đều đã lựa chọn ra đi. Tỷ lệ nhảy việc của ngành game online chỉ xếp sau ngành tài chính sốt dẻo, nguyên nhân chỉ có một: mức độ phụ thuộc vào những người chuyên nghiệp quyết định tần suất chọc gậy người khác và bị người khác chọc gậy. Chu Hiểu Ninh khỏi phải lo điều này, thứ anh băn khoăn là từ một núi OFFER đưa tới cửa phải chọn ra cái hài lòng nhất.

(quyền lựa chọn: nếu mình không nhầm thì là quyền đc mua cổ phiếu với giá ưu đãi. Trong trường hợp của Chu Hiểu Ninh thì hình như sau năm, anh mới có quyền này, nên mới gọi là “giải cấm”)

“Tôi biết có rất nhiều công ty muốn lấy anh, không bằng nghe thử điều kiện tôi đưa ra thế nào.”

Hai tháng sau, Chu Hiểu Ninh đáp chuyến bay đến Thành Đô, nhớ lại lời nói của Đàm Ngạn khi đó, là phúc hay họa? Có trời mới biết.

Chỉ có một số điện thoại di động và một cái tên xa lạ, Chu Hiểu Ninh kéo hành lý đi ra cửa sân bay, con người trong truyền thuyết hẳn là giơ tấm bảng có in LOGO công ty Tín Đồ Trò Chơi và tên của anh, có lẽ đã bị chôn trong đám người nhốn nháo mất rồi. Chu Hiểu Ninh cảm thấy phương pháp này quá ngu xuẩn, cảm giác bị phơi bày tên họ và công ty trước mặt quần chúng, cho dù là ai cũng thấy khó chịu.

“Chu Hiểu Ninh.”

Một thanh niên xa lạ, mặc áo thun phản chiến (anti-war), quần jeans rách, đi dép lào lộ vẻ vô cùng thiếu thành ý, mái tóc ngắn hình như đã vuốt qua keo xịt tóc, không hình dạng nhưng làm như có hình, đi đến trước mặt anh, tự nhiên như ruồi tiếp nhận hành lý của anh. Chu Hiểu Ninh kinh ngạc, đối phương lại đáp lại bằng một nụ cười tỏa nắng.

“Đã quên tự giới thiệu, tôi là Trần Thụy. Xe ở bãi đỗ xe bên kia, cùng nhau đi đi.”

Trần Thụy. Người phụ trách của Thanh Thành Games, xưởng phát triển game online một tháng trước bị Tín Đồ Trò Chơi thu mua. Điều kiện Đàm Ngạn đưa ra với Chu Hiểu Ninh là để anh làm đại biểu đặc biệt cho hội đồng quản trị của Tín Đồ Trò Chơi, bước vào Thanh Thành Games. Tín Đồ thu mua % cổ phần của Thanh Thành, nhưng lại cam đoan với Trần Thụy, Tín Đồ sẽ không can thiệp vào quyền tự chủ phát triển trò chơi của Thanh Thành, yêu cầu duy nhất là sẽ cắt cử một ủy viên đặc biệt đến giám sát quy trình tài chính của họ.

“Tuy là chức vị khiến người ta ghét, nhưng đây là một món tiền cược rất lớn, thứ tôi cược là thay đổi về hình thức kinh doanh trong tương lai của Tín Đồ.”

“Vì sao chọn tôi?”

“Bởi vì anh ghét tôi. Chu Hiểu Ninh, anh rất thích hợp với vị trí đắc tội người này. Anh không sợ nói thật, ghét tôi liền tỏ thái độ. Tín Đồ cần người như thế, Thanh Thành muốn bao nhiêu vốn tôi đều có thể cấp, nhưng tôi cần nắm hướng chi tiêu của bọn họ. Cho nên dù chỉ là thanh toán một tờ hóa đơn taxi, tôi hi vọng anh có thể xem xét bằng thái độ nghiêm khắc, thuận tiện đốc thúc bọn họ làm ra một trò hay.”

“Mặt khác, Thành Đô là một “địa phương tốt”, tôi nghĩ anh sẽ thích.”

“Như nhau cả thôi.”

“Chúc anh có vận đào hoa tốt. Thực tiếc, tôi và anh không hợp, bằng không tôi cũng không để ý yêu đương văn phòng đâu.”

“Cám ơn Đàm CEO đã để mắt, nhưng tôi nhận không nổi.”

Lúc Chu Hiểu Ninh dứt khoát đồng ý, hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ tiếp xúc với một tên ba lăng nhăng như thế này. Anh gỡ bỏ cà vạt, đánh giá Trần Thụy trước mắt, ăn mặc không phù hợp yêu cầu của một buổi gặp mặt công việc, còn nhai kẹo cao su nữa, đây tính là thế nào? Nếu không phải gã nói mình tên Trần Thụy, Chu Hiểu Ninh có lẽ đã cho rằng Thanh Thành Games phái một cậu em biết lái xe đến đón mình. Quên đi, nghĩ đến lương một năm tăng gấp đôi và quyền lựa chọn tăng .%, anh nhẫn nhịn không phát cáu. Nếu không vì tiền, hừ!

“Cậu…”

“Sau khi bị thu mua, chúng tôi có quyền giữ lại LOGO của mình, tôi sợ anh không quen Thanh Thành Games cho nên không có giơ bảng LOGO công ty. Dù sao tôi biết anh là được rồi, anh nhìn qua còn gầy hơn hồi họp báo.”

Con người kỳ quái nói những lời kỳ quái. Dù sao ở thành phố này cũng không quen ai khác, Chu Hiểu Ninh không chút suy nghĩ đã leo lên chiếc xe Jeep cũ nát của người kia.

Thang máy dừng ở lầu , căn hộ xa hoa theo kiểu khách sạn rộng hơn m, hiển nhiên là chỗ ở công ty chuẩn bị cho anh. Buông hành lí và laptop, Chu Hiểu Ninh theo thói quen nói với Trần Thụy một câu:

“Cậu đi được rồi.”

“Tôi chờ anh tắm rửa thay đồ.”

“Vì sao chờ tôi?”

“Tuy rằng người quản lý tài sản của căn hộ nói ở đây có đủ mọi thứ, nhưng anh cứ nhìn thử xem còn thiếu gì không, tôi ở lại lái xe đưa anh đi Nghi Gia mua, thuận tiện mời anh ăn cơm chiều, tôi là chủ nhà mà.”

(Nghi Gia: hay còn gọi là IKEA, là tập đoàn bán đồ nội thất lớn nhất thế giới của Thụy Điển)

Nhiệt tình không hiểu ở đâu ra. Trần Thụy này có biết anh đến Thành Đô để làm gì không? Ở mặt ngoài, chức vị của Chu Hiểu Ninh và thân phận người sáng lập công ty của gã không có mâu thuẫn gì, nhưng trên thực tế là Chu Hiểu Ninh nắm quyền tài vụ của Thanh Thành Games, bất cứ hạng mục dự toán gì đều phải thông qua Chu Hiểu Ninh mới được. Nói trắng ra, Chu Hiểu Ninh kỳ thật chính là cấp trên của Trần Thụy.

Muốn cự tuyệt Trần Thụy, nhưng tựa hồ không có lý do thỏa đáng nào. Mới chân ướt chân ráo đến đây, không thể tỏ thái độ với đồng sự tương lai được.

“Anh không cần gấp gáp, cứ từ từ mà làm. So với Thượng Hải, trời Thành Đô tối chậm hơn nhiều. Buổi tối chúng ta có dư dả thời gian đi dạo mà.”

Hai gã đàn ông cùng đi dạo ở cửa hàng nội thất, cảm giác đúng là vi diệu. Chu Hiểu Ninh bằng này tuổi rồi, đương nhiên từng có bạn trai, nhưng anh không có thói quen phô bày chuyện tình cảm, dù sao đồng tính luyến ái thủy chung vẫn là thiểu số. Kiểu tâm lý này thậm chí có khi khiến anh làm ra phản ứng thái quá, cố gắng tránh né các loại tiếp xúc với người cùng giới ở nơi công cộng, làm anh ở Tín Đồ Trò Chơi mang danh lập dị. Đối tượng gặp gỡ trước kia cũng vì không thể chịu đựng việc anh không chịu thừa nhận thân phận đồng tính luyến ái mà chia tay. Trong đầu còn đang suy nghĩ những điều này thì người tự cho là đã thân quen đang hăng hái nói đông nói tây với anh.

“Chỉ mới thấy dáng dấp mặc âu phục của anh, hóa ra không mặc âu phục cũng rất đẹp trai nha.”

Lại nữa. Hoàn toàn không hiểu đây là tình huống gì, Chu Hiểu Ninh cầm tờ ghi chú tràn đầy những thứ cần mua, đi đến kệ hàng tương ứng lấy vật dụng, xong bước đi. Ga giường mới, khăn tắm mới, cốc mới… Những thứ Chu Hiểu Ninh mua đều là đồ vật có tiếp xúc trực tiếp với cơ thể.

“Anh có bệnh sạch sẽ à?”

“Cám ơn đã quan tâm. Những món này… tôi tự trả tiền.”

Chu Hiểu Ninh trừng mắt nhìn người thanh niên, tự mình đi đến chỗ thu ngân. Trần Thụy biết đã nói sai, vội vàng đuổi theo.

Cơm chiều là do Trần Thụy làm chủ, Chu Hiểu Ninh cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao nhân sinh địa không quen, cứ theo cậu ta đi. Địa điểm là một tiệm lẩu, nhưng trên thực đơn lại có không ít món Quảng Đông. (Chu Hiểu Ninh đang ở vùng Tứ Xuyên) Khi nhân viên phục vụ nghe thấy Trần Thụy gọi lẩu uyên ương, đã lộ vẻ giật mình, nhưng Trần Thụy không thèm để ý, mời Chu Hiểu Ninh tiếp tục gọi món ăn.

“Nhân viên phục vụ kia vì sao…?”

“Người địa phương đến đây ăn, thông thường đều không gọi lẩu uyên ương, lẩu sa tế còn sợ không đủ cay nữa mà. Tôi nghĩ có thể anh không ăn cay, nhưng đến Thành Đô nhất định phải thử một món lẩu, cho nên mới mang anh đến chỗ này, món cay Tứ Xuyên và món ăn Quảng Đông đều có, nghe nói món Quảng Đông làm cũng không tệ.”

“Ồ, cám ơn. Bất quá bữa cơm này, cậu đừng tính vào sổ sách công ty.”

“Đàm tiên sinh quả nhiên nói không sai.”

“Anh ta nói gì?”

“Anh ta nói anh rất lợi hại, để anh quản lý chúng tôi, anh ta rất an tâm.”

Nói như vậy, Trần Thụy trong bụng đã biết rõ anh đóng vai phản diện. Còn phí công lấy lòng anh làm chi?

Bữa cơm này có vài món ngon, nhưng Chu Hiểu Ninh lại ăn đến tâm sự đầy bụng. Buổi tối sau khi đưa anh về nhà trọ, Trần Thụy hỏi anh có muốn đi PUB uống một chén không, anh lại nói ngày mai muốn đi công ty nhìn trước một chút.

“Ngày mai chủ nhật, thứ hai đi được rồi.”

“Đây là lần đầu tôi tới Thành Đô, cũng là lần đầu tiếp xúc với Thanh Thành Games, tôi muốn nhanh chóng hiểu biết tình hình công ty. Nghe nói các cậu cuối tuần thường tăng ca, cậu làm ông chủ hẳn là cũng đi chứ hả?”

“Được rồi, sáng mai giờ tôi tới đón anh.”

“Không cần, tôi biết địa chỉ, sẽ lái xe qua đó.”

“Lái xe cũng sẽ ghi vào sổ công ty á, chỗ tôi cách anh không xa, chúng ta cùng đi so ra tiết kiệm được tiền xăng.”

Trước khi đi còn không quên hòa nhau một ván, người thanh niên có vẻ không quá hai sáu hai bảy tuổi này, hóa ra không phải thật sự ngu xuẩn thiếu não.

Đợi tiếng bước chân của Trần Thụy biến mất trong thang máy rồi, thần kinh căng ra cả ngày của Chu Hiểu Ninh mới được thả lỏng. Nói màn tiếp đãi này nhiệt tình quá đáng thì tựa hồ có chút khắt khe, đối phương đâu có ác ý, đúng không? Vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đến nơi này sắm vai chắc chắn là một ngoại nhân không được hoan nghênh. Nhưng thái độ của Trần Thụy lại làm anh có chút không nắm bắt được.

Chủ nhật là một ngày nắng, Trần Thụy rất đúng giờ, không sớm không trễ. Đưa tới một ly cà phê và một tờ báo sáng bản địa, kèm theo một nụ cười tỏa nắng như hôm qua. Công ty nằm ở công viên phần mềm cách xa nội thành, có lẽ là vì cuối tuần, trên đường rất ít xe, tâm trạng Trần Thụy tốt lắm, CD player trên xe chơi một album nhạc Jazz vừa phát hành tháng trước, dáng vẻ ngâm nga khi lái xe của cậu ta, nhìn từ bên cạnh, thật ra vô cùng đẹp mắt.

Dừng! Chu Hiểu Ninh mãnh liệt uống một ngụm cà phê, bắt buộc bản thân dời lực chú ý khỏi người Trần Thụy, chuyển tới tờ báo có rất nhiều quảng cáo giảm giá cuối tuần.

“Mọi người, chào buổi sáng!”

Đi vào cửa chính của Thanh Thành Games, Chu Hiểu Ninh bỗng nhiên hơi hiểu được vì sao trang phục của Trần Thụy lại quá mức thoải mái. Căn bản là nơi đây không giống cao ốc văn phòng của nhân viên trí thức bình thường, công ty nằm ở lầu một, không có bàn làm việc ngăn cách như tổ ong, thay vào đó là bàn công sự bằng gỗ rất dài, hai bên tường vẽ đầy các hình sặc sỡ, có chỗ nào giống một phòng làm việc chứ? Đi tới trước mặt là một nhân viên ăn mặc lôi thôi, ngáp ngắn ngáp dài chào buổi sáng với Trần Thụy.

“Sao vậy? Tối hôm qua lại chơi game suốt đêm?”

“Cuối tuần không suốt đêm, uổng thân là trạch nam.” (trạch nam: người thích chui rúc trong nhà)

“Ha ha, chú ý thân thể. Lại đây, giới thiệu cái, vị này chính là ủy viên đặc biệt Tín Đồ Trò Chơi phái tới, Chu Hiểu Ninh. Đây là nhà tổng thiết kế hoạt hình của Thanh Thành, vị kia… là thiết kế nhân vật… tổ trưởng tổ thiết kế…”

“Bọn họ ở lại công ty là để chơi game? Tôi tưởng tăng ca.”

“Có gì không ổn?”

“Như vậy… rất lãng phí tài nguyên công ty.”

“Tôi không cho là vậy, chơi game là một phần công việc của tất cả những người làm game. Không biết chơi game, không thích chơi game, vậy thì đừng nói tới làm game. Tôi thà rằng tuyển một người không giỏi làm game nhưng thích chơi game, chậm rãi bồi dưỡng, tìm một vị trí thích hợp cho người đó; còn hơn tuyển một người kinh nghiệm nhưng lại có một đống thói quen xấu. Anh cũng thấy đấy, đội của tôi rất trẻ cũng rất năng suất, hiện tại tổng cộng có người, trừ bỏ một người tài vụ, một người nhân sự, một người trợ lý hành chính, còn lại người đều là làm game.”

Văn phòng của Chu Hiểu Ninh nằm ngay lối vào nổi bật của “xưởng”, anh đi dạo một vòng nhận ra chỉ có mỗi một văn phòng này độc lập, còn lại những phòng đơn khác đều ghi rõ là phòng họp hoặc phòng game công cộng. Khó tránh khỏi tò mò, lẽ nào…

“Văn phòng cậu đâu?”

“Tôi? Bàn làm việc của tôi ở cửa sổ bên trái, bên cạnh tổ mỹ thuật. Tôi không thích cách xa đội của mình quá, luôn thường xuyên cùng bọn họ mặt đối mặt thảo luận ý tưởng thiết kế. Vẫn là ngồi cùng mọi người tiện lợi hơn. Phòng này là thiết kế riêng cho anh, tôi nghĩ anh ở Thượng Hải đã quen kiểu cao ốc văn phòng CBD rồi, đến chỗ quê mùa như chúng tôi sợ sẽ thiệt thòi cho anh.”

“Khách sáo rồi, công tác ở đâu cũng là công tác thôi.”

Tuy rằng người ngồi trong văn phòng rộng lớn là Chu Hiểu Ninh, nhưng từ cửa chớp nhìn ra ngoài, thực hiển nhiên, con người mặc áo thun quần jeans kia mới là quốc vương thật sự của nơi này. Quen biết Trần Thụy chưa đến hai ngày nhưng Chu Hiểu Ninh đã nhìn ra, người thanh niên này đối với cơ nghiệp do một tay mình dựng lên, nắm quyền kiểm soát tuyệt đối. Vẻ thoải mái kia chính là đến từ sự tự tin của cậu.

Đã biết được đại khái tình hình thực tế của Thanh Thành Games, sắp xếp xong lịch trình chủ chốt của công việc tuần sau với Trần Thụy rồi. Khi rời đi, Chu Hiểu Ninh nhịn không được quay đầu lại nhìn lần nữa: cùng là công ty trò chơi, nhưng Tín Đồ trước giờ vẫn theo con đường làm đại lý vận hành, anh chưa bao giờ tiếp xúc với một công ty game nhìn vào còn giống phòng khách nghệ sĩ hơn như thế này. Không thể nói rõ là thích hay không, trong lòng ít nhiều có hơi bất an. Phong cách quản lý quá mức lỏng lẻo của Trần Thụy, đối với sự phát triển của công ty nhỏ có lẽ là một chuyện tốt, nhưng nhìn từ góc độ phát triển lâu dài của công ty lớn thì có thể bảo đảm chất lượng game thành phẩm hay không là cả một vấn đề.

Đàm Ngạn nói anh không cần can thiệp vào quản lí nội bộ của Thanh Thành, chỉ cần quản lý túi tiền cho thật chặt là được. Như vậy, thật sự được à?

Trở lại căn hộ, thang máy chưa tới một phút đã đến lầu . Mở cửa, căn phòng xa lạ, tủ lạnh trống rỗng, mở ti vi, một mớ tạp âm vô nghĩa. Không nói được khó chịu ở chỗ nào, Chu Hiểu Ninh ngã xuống giường, nhớ tới mặt cười của Trần Thụy, đây hẳn là biểu hiện của sự thân thiện đi. Không cần, vì thứ gì mà phải thân thiết với anh chứ? Hơn nữa tham quan Thanh Thành Games xong rồi, bầu không khí này, anh tựa hồ không dung nhập được. Cùng là xuất thân từ dân kỹ thuật, Chu Hiểu Ninh đâu phải không biết về game, nhưng sau khi bước vào tầng quản lý của Tín Đồ vào hai năm trước, anh cảm giác được phong cách xử sự của mình ít nhiều đã có thay đổi. Hơn nữa với một công ty nằm trên thị trường chứng khoán như Tín Đồ, lúc nào tầng quản lý cũng phải xoay quanh giá cổ phiếu của công ty, nhìn đăm đăm báo cáo tài vụ một quý hai quý, bỏ qua kế hoạch phát triển lâu dài của công ty. Giống Trần Thụy hòa mình với tất cả đồng sự trong phòng làm việc, với Chu Hiểu Ninh mà nói, đã là chuyện vô cùng xa xôi vô cùng xa lạ.

Tắm rửa qua, thay đổi trang phục và nước hoa. Trước khi Chu Thành Ninh đến Thành Đô đã có một người bạn “sốt sắng” giới thiệu với anh quán GAY bar nổi danh nhất bản địa, so với một mình lưu lại trong căn hộ trống vắng đến kinh người, Chu Hiểu Ninh hiện tại thèm muốn nhất là hơi thở con người.

Diện tích không lớn, vì là chủ nhật, không nhiều người lắm. Rượu rất rẻ, không đến nỗi khó uống. Đủ rồi, ít nhất có thể đứng ở địa phương ngửi được hơi thở của đồng loại, đã có thể an tâm. Sự khó chịu trước đó, chỉ cần không uống say, có thể quên được thì quên đi. Ngày mai lại là một khởi đầu hoàn toàn mới, Chu Hiểu Ninh an ủi mình như thế. Dù sao cũng là đàn ông ba mươi tuổi, không lẽ nào cứ một mực than vắn thở dài về công việc mình đã chọn. Cho dù không phải người nghiện công việc nhưng biết điều chỉnh cảm xúc thích hợp với công tác là thường thức một người trưởng thành phải có.

“Tôi mời anh sao anh không đi?”

Giọng nói này nghe qua ở đâu rồi nhỉ? Ngẩng đầu lên, cầm ly rượu qua đây bắt chuyện không phải là ai khác ngoài Trần Thụy! Chết tiệt.

Ngay cả tiền boa cũng không kịp đưa, Chu Hiểu Ninh đã chạy trối chết đến đầu cũng không quay lại, sợ bị Trần Thụy nhận ra mặt mình. Chạy một mạch đến đầu phố tiếp theo, thở hồng hộc vẫy xe taxi, quay đầu lại phát hiện không có bất kỳ ai đuổi theo. Vừa rồi là ảo giác sao? Anh chỉ nhớ rõ người kia cao hơn anh nửa cái đầu, trên người có mùi bạc hà nhàn nhạt.

Lấy lý do không tin khả năng lái xe của Trần Thụy, cuối cùng cũng né được cái tên nhiệt tình quá độ kia. Sáng sớm thứ hai bước vào văn phòng Thanh Thành Games, Chu Hiểu Ninh đầu tiên là quan sát một lượt, xác nhận mình đến sớm hơn Trần Thụy mới thở phào nhẹ nhõm. Anh không biết vì sao mới chỉ ngắn ngủn hai ba ngày ở chung, nhưng Trần Thụy luôn làm cho anh khẩn trương. Anh có chút “sợ” Trần Thụy, nhưng lại không nói ra được vì sao “sợ” gã.

“Mời vào.”

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Trong phòng làm việc xuất hiện vài giây yên lặng ngắn ngủi, chết tiệt, hình như chỉnh máy lạnh thấp quá.

“Trần Thụy, có chuyện gì không?”

“Không có. Hôm nay âu phục của anh cũng đẹp lắm.”

Đây là đối thoại kiểu gì vậy? Cách một chiếc bàn, Chu Hiểu Ninh rất muốn ụp cà phê lên đầu tên thanh niên không biết lớn nhỏ này. Anh quyết định từ hôm nay trở đi, phải xuất ra tư thái thủ trưởng với cấp dưới để nói chuyện cùng Trần Thụy, không thể để cho tên kia kiêu ngạo như thế!

Bữa cơm công tác thứ nhất, Trần Thụy mang anh đến một quán cơm rẻ tiền, lúc đi ngang qua nhà hàng xa hoa, vẻ mặt gã còn như cười như không, tựa hồ đang nói cơm công tác là do công ty trả tiền nên không thể xa xỉ lãng phí.

“Anh có ăn quen cơm tiện lợi mười đồng không? Chúng ta ở nơi tỉnh lẻ…”

“Đủ rồi, tôi tới đây là vì công việc, không phải đi nghỉ phép. Cậu… cậu nhìn cái gì?”

“Đẹp thì nhìn thôi.”

Đùng đùng nổi giận trở về văn phòng, Chu Hiểu Ninh ngồi chưa đến nửa tiếng, giờ phút chiều thứ hai ngày tháng , văn phòng có một trận rung động bất thường, còn chưa hiểu mô tê gì đã nghe thấy Trần Thụy ở bên ngoài hô to: “Động đất! Mọi người chạy đi, chú ý an toàn!”

Chưa bao giờ gặp động đất, Chu Hiểu Ninh cứ vậy trơ mắt nhìn cặp tài liệu trên giá sách rớt xuống đất, ly cốc rơi vỡ trên mặt đất, lúc này Trần Thụy xông vào, vừa nắm được tay anh đã kéo anh chạy ra ngoài. Cũng may Thanh Thành Games theo kiểu thiết kế rộng mở của xưởng làm việc chứ không phải kiểu cao ốc văn phòng, lại nằm ở lầu một nên tất cả nhân viên đều được sơ tán đúng lúc. Động đất đình chỉ, Chu Hiểu Ninh đứng trên đất trống còn chưa hoàn hồn, Trần Thụy đã bắt đầu triệu tập nhân viên kiểm kê nhân số.

“Thật tốt quá, tất cả mọi người đều không sao, cá nhân toàn bộ đến đông đủ. Xin mọi người đừng hoảng hốt cũng đừng trở về lấy đồ đạc, tạm thời cứ ở tại chỗ này, có khả năng sẽ phát sinh tiếp dư chấn.”

Tường kính của cao ốc văn phòng có hơi long ra, mặt tường của lầu một cũng nhìn thấy vết nứt rõ rệt, ai nấy vừa trải qua trận động đất cũng đều đang bàn tán.

“Ai da, tôi không mang di động ra. Làm sao liên hệ với người nhà đây?”

Không biết là câu nói của ai đã dẫn theo làn sóng yêu cầu được trở về tòa nhà của mọi người, ngay cả bảo vệ cũng thiếu chút nữa không ngăn được, cuối cùng kết quả hội ý là từng nhóm đi vào, nhanh chóng lấy vật dụng cá nhân của mình.

“Anh đứng đây, đừng nhúc nhích! Tôi giúp anh lấy túi.”

Nhìn bóng dáng Trần Thụy vọt vào tòa nhà hành chính, Chu Hiểu Ninh dường như đã hiểu được nguyên nhân của sự sợ hãi vẫn luôn tắc nghẹn nơi ngực mình. Bỗng nhiên mặt đất lại lung lay vài cái, tường kính bắt đầu rơi xuống càng nhiều mảnh vụn, bảo vệ vội vàng xua đuổi đám người, nhưng…

Trần Thụy vẫn còn ở bên trong!

“Cậu muốn chết à! Vừa rồi lại rung một trận.”

“Vậy hở? Chắc vì tôi chạy một mạch không cảm giác được gì. Túi của anh này, di động ở trỏng.”

Vì sao đến lúc này rồi người kia vẫn còn có thể dễ dàng bật cười? Hơn nữa, anh còn thấy nụ cười kia, chết tiệt, đẹp trai!

Chiếc BlackBerry nhận được tin nhắn địa chấn bạn bè từ Thượng Hải gửi tới, tâm động đất, cấp động đất, những con số làm cho người xem trực tiếp giật mình. Trận động đất lớn có sức tàn phá . độ rich te, tâm địa chấn cách nội thành Thành Đô không hơn km. Trần Thụy kiểm tra lại số lượng nhân công, lập tức quyết định để mọi người về nhà, nhắc nhở ai nấy chú ý an toàn, những công việc sau này thì đợi có thông báo. Còn Chu Hiểu Ninh thì bị gã kéo lên xe, anh không biết Trần Thụy muốn lái đi đâu, giao thông trong thành phố giờ đã hỗn loạn hết cả rồi.

“Cậu để bọn họ về nhà, nhưng động đất có về nhà cũng tránh được đâu.”

“Nán lại công ty, nếu phát sinh động đất dữ dội hơn, xảy ra chuyện gì thì tôi chắc chắn là người chịu trách nhiệm. Đây cũng là biện pháp hết cách, đằng nào cũng đâu thể ép người ta ở lại làm việc khi ai cũng đang hoang mang? Hơn nữa, bọn họ đều có người nhà ở đây, ở bên cạnh người nhà mình lúc nào cũng tốt hơn.”

“Trên đời này quả nhiên không có lấy một ông chủ tốt bụng.”

“Nói đến đây, anh cũng là ông chủ của tôi mà?”

“Mệt cậu còn cười được, nhà cậu đâu?”

“Cha mẹ tôi vừa xuất ngoại du lịch, không còn ai khác ở đây. Tôi á, chỉ cần vừa thấy anh, sẽ bật cười.”

“Đồ thần kinh, tôi buồn cười đến vậy à?”

“Chúng ta đi đâu đây?”

“Bỏ chạy.”

“Không được, tôi phải về nhà trọ. Hộ chiếu và chứng minh đều ở đó.”

“Lầu , anh không sợ chết à?”

“Đâu ai kêu cậu đi cùng.”

“Đi thì đi, ai sợ ai.”

Vốn chỉ cần nửa giờ lái xe, nhưng vì giao thông kẹt cứng mà nhay đến một tiếng rưỡi. Chu Hiểu Ninh đang sốt ruột, nhìn thấy vẻ mặt không chút hoang mang của Trần Thụy, tức khí không có chỗ xả. Từ radio trong xe nghe được tin tức chi tiết về trận động đất, nội thành Thành Đô tuy không phải khu tâm chấn, nhưng ít nhiều cũng phải cẩn thận dư chấn. Tới nhà trọ mới phát hiện tòa nhà cao tầng đã bị giới nghiêm toàn diện, Chu Hiểu Ninh nói dối là trong nhà có thứ nguy hiểm, bảo vệ mới để bọn họ đi qua. Nhưng toàn bộ thang máy đã ngừng hoạt động, trèo lên lầu thật không phải chuyện giỡn đâu.

Trong cầu thang tối mờ mờ, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng trở thành tín hiệu duy nhất để xác định sự tồn tại của đối phương.

“Hộc… Trần Thụy, tôi…”

“Sao vậy?”

“Tôi… tôi đi không nổi…”

“Muốn tôi cõng anh à?”

“Thúi lắm! Hộc…”

“Nghỉ một chút đi, một phút, tôi dùng đồng hồ tính giờ.”

“Trần Thụy, cậu nói xem… nếu bây giờ lại có động đất, chúng ta có thể nào…. hộc… chết ở đây không?”

“Không. Cho dù mất mạng tôi cũng phải bảo vệ anh, tôi còn muốn được đường hoàng nghe âm thanh thở dốc của anh một lần.”

“Chuyện cười này rất nhạt.”

Trong bóng đêm một cơ thể bỗng nhiên sát lại gần làm cho Chu Hiểu Ninh không kịp đề phòng. Rõ ràng nhìn không rõ nhưng gương mặt Trần Thụy bây giờ lại rõ nét hơn bất cứ lúc nào. Ánh mắt kia khiến cho Chu Hiểu Ninh không dám nhìn thẳng, quá nóng bỏng… Lẽ nào?

Cảm giác được Trần Thụy ôm lấy mình, cánh tay còn để lên eo, hơi thở nong nóng phả vào mặt, trán bị một thứ gì đó mềm mại chạm lên. Thì ra… là nụ hôn của Trần Thụy.

“Tôi không nói thì anh mãi không biết à?”

“Biết… cái gì?”

“Chu Hiểu Ninh, tôi thích anh.”

Trong tình huống thị lực không đủ, thính lực đã trở nên nhạy bén dị thường. Những lời này, làm cho rung động nơi màng nhĩ có vẻ không giống bình thường. Nhịp tim càng không ngừng gia tốc, chuyện anh sợ, anh sợ… chính là sợ sẽ thích người thanh niên mới quen ba ngày này. Nhưng đối phương còn giành tỏ tình trước. Hô hấp hòa thành một, lại là mùi hương bạc hà nhàn nhạt, thì ra những gì nhìn thấy tối qua, thật sự không phải ảo giác.

“Từ hai năm trước tôi đã thích anh, anh chắc không nhớ rõ đâu. Tôi từng đến Thượng Hải một lần, hội chợ triển lãm games, từ xa nhìn thấy anh trong đám người. Sau đó trên TV trên tạp chí trên báo giấy trên Internet nhìn thấy anh, tất cả đều là dáng dấp mặc âu phục, mỗi ngày tôi đều tưởng tượng ra cảnh lột áo khoác, xé quần anh, chỉ cho anh mặc một chiếc sơ mi trắng, rồi dùng sức xâm phạm.”

“Cậu điên rồi!”

“Vì sao không chịu thừa nhận chứ? Tối hôm qua, sao ở GAY bar nhìn thấy tôi lại bỏ chạy?”

“Tôi không có…”

“Quên đi, dù sao anh bây giờ cũng chạy hết nổi rồi. Còn năm tầng nữa là đến tầng , nhanh đi thôi, rủi mà có dư chấn thật thì chúng ta chỉ đành uyên uyên hợp táng.”

“Đồ mỏ quạ!”

Trong phòng cũng có chút tình huống nho nhỏ, như là bình hoa trên bàn rơi xuống đất, đèn treo vỡ nát, vân vân. Nhà cao tầng quả nhiên là mười phần nguy hiểm, Chu Hiểu Ninh từ hành lý lấy ra hộ chiếu và chứng minh, cầm thêm hai món áo khoác, cùng Trần Thụy nhanh chóng rời đi. Lúc xuống lầu Trần Thụy vẫn luôn cùng anh mười ngón giao nhau, không có thời gian suy nghĩ nhiều, vì vậy anh cũng chẳng giãy ra.

Xe chạy đến một quảng trường trống trải gần đó, Trần Thụy lấy ra lương khô và nước uống bình thường đặt ở cốp xe. Thì ra Trần Thụy lúc thường thích cùng bạn bè lái xe dạo chơi khu vực quanh Thành Đô nên có thói quen ở trong xe chuẩn bị sẵn các thứ nhu yếu phẩm cho hoạt động ngoài trời.

“Này, anh lấy hai áo khoác làm gì?”

“Để thay đổi.”

“Tôi lạnh, tôi muốn mặc.”

Trần Thụy hi hi ha ha đoạt lấy một cái. Sau động đất, di động bị mất kết nối mạng bắt đầu nhận được sóng. Hai người liên lạc người nhà và bạn bè báo bình an, sau đó một trước một sau nhận được điện thoại của Đàm Ngạn.

“A? Hai người ở cùng một chỗ?”

“Ừ, ở cùng một chỗ.”

“Nhảm nhí! Ai ở cùng cậu ta?”

Chu Hiểu Ninh không lên tiếng thì không sao, vừa kêu lên đã lạy ông tôi ở bụi này, Đàm Ngạn coi như đã rõ tất cả. Ở đầu bên kia cười ha ha, Trần Thụy nói cám ơn xong liền cúp điện thoại.

Sắc trời dần tối, xung quanh quảng trường tụ tập rất nhiều người bởi vì dư chấn mà ra ngoài tránh nạn. Trong radio không ngừng truyền đến các loại tin tức cứu viện hậu động đất, hai người câu được câu không nói những thứ liên quan đến động đất, không ai nhắc lại đoạn tỏ tình vừa rồi.

“Đúng rồi, Chu Hiểu Ninh, anh nói công ty chúng ta nên quyên bao nhiêu tiền?”

“Sao tôi biết được.”

“Bây giờ anh là sếp, tôi đương nhiên phải hỏi ý anh trước. Nếu không tôi muốn quyên ngần đó mà anh không phê chuẩn thì sao đây?”

“Cái này… Đàm Ngạn vừa nói Tín Đồ chuẩn bị góp năm triệu, cứ gộp chung đi là được. Công ty quyên tiền hơn phân nửa là vì PR, cậu muốn quyên tiền thì lấy danh nghĩa cá nhân mà quyên.”

“Tôi chuẩn bị quyên một tháng tiền lương, còn anh?”

“Vậy tôi cũng quyên một tháng tiền lương.”

“Keo kiệt. Đừng cho là tôi không biết một tháng tiền lương của anh, so với quyền lựa chọn của Tín Đồ trong tay anh thì tính là cái gì chứ?”

“Trần Thụy, Tín Đồ mất hơn một trăm triệu nhân dân tệ thu mua Thanh Thành, mà trước khi thu mua người nắm giữ toàn bộ cổ phần Thanh Thành chính là cậu.”

“Tôi quyên một triệu.”

“Ta quyên một triệu mười ngàn.”

“Tôi quyên góp nặc danh.”

“Tôi cũng quyên góp nặc danh.”

“Ha ha, chúng ta nếu cứ tiếp tục tranh đua thì phỏng chừng phải quyên đến táng gia bại sản mất.”

Qua hừng đông, nhiệt độ không khí không ngừng giảm xuống, mưa cũng rất không đúng lúc bắt đầu rơi.

“Tiêu rồi, trời mưa làm cho cứu viện càng khó khăn hơn.”

“Đúng vậy, nếu có thể làm chút gì thì tốt rồi.”

“Radio không phải đã nói rồi sao, xe riêng xin cố gắng không xuất hành, bớt cho giao thông rối loạn. Sáng mai đi quyên tiền, chúng ta cùng nhau đi.”

“Này, Trần Thụy, tôi muốn về nhà trọ.”

“Không sợ chết à? Rất nhiều người nói bốn giờ sáng sẽ có một đợt dư chấn lớn.”

“Mệt cậu còn là ông chủ của một công ty, thứ tin vịt nhảm nhí này cũng tin được? Dư chấn sẽ không có nguy hiểm lớn, cứ ngồi trong xe thế này cũng không phải cách, tôi muốn tắm, muốn uống trà nóng. Cậu không dám đi thì tôi về một mình.”

“Cho hỏi một câu, tôi hộ giá thì có fan service không?”

“Fan service gì?”

“Thí dụ như tắm chung…”

Chu Hiểu Ninh dùng bình nước khoáng hung ác đập cho Trần Thụy một cú, Trần Thụy không giận ngược lại còn cười, khởi động xe cẩn thận rời khỏi quảng trường.

Rốt cục được tắm nước nóng, Chu Hiểu Ninh khoác áo tắm mở cửa phòng tắm, Trần Thụy đã đứng ở cửa.

“Cậu làm gì đấy?”

“Tôi sợ đột nhiên có chuyện.”

“Có chuyện gì được? A…”

Nói thì chậm đến thì nhanh, ở tòa nhà cao tầng có thể cảm nhận rõ ràng từng làn sóng dư chấn ập tới, Chu Hiểu Ninh lảo đảo một cái ngã vào lòng Trần Thụy.

“Đừng sợ, có tôi.”

Trong phòng tắm cũng không có chỗ để núp, Chu Hiểu Ninh chỉ cảm thấy cái ôm của Trần Thụy càng ngày càng chặt, một tay bảo vệ đầu anh, một tay vỗ nhẹ lưng anh. Đợi dư chấn đi qua, hai người nhìn nhau cười, tựa hồ trong nháy mắt đã có thứ gì thay đổi.

Dọn dẹp qua loa phòng tắm, dưới sự đề nghị của Trần Thụy, hai người đem chăn đệm và gối đầu đến phòng tắm, quyết định qua đêm trong không gian chật hẹp nhất nhà. (ò_ó)

“Anh đó, đúng là không sợ chết.”

“Vậy cậu cứ đi ngủ trong xe đi, chân mọc trên người cậu mà.”

Trong phòng tắm trải đệm rất chật hẹp, không có biện pháp chỉ đành chen chúc với Trần Thụy. Căn nhà trọ trước đây vẫn cảm thấy trống không, bởi vì trực tiếp chạm đến độ ấm cơ thể mà lần đầu tiên cảm thấy ấm áp.

“Này, tại sao cậu lại bán công ty của mình cho Tín Đồ? Cậu không sợ Tín Đồ sẽ thay đổi hoàn toàn sự nghiệp một tay cậu dựng lên à?”

“Anh cũng thấy đấy, con người tôi không thích mặc áo vest cùng người ta nói chuyện làm ăn, những thứ như tạo vốn, cho vay, nghĩ tới đã thấy đau đầu. Hợp đồng ký với Tín Đồ để lại cho Thanh Thành rất nhiều quyền tự chủ.”

“Đến quyền tài chính cũng giao cho người khác, còn tự chủ cái gì?!”

“Giao cho anh, tôi rất vui lòng mà.”

“Ai vui lòng với cậu hả?”

“Tôi chỉ biết một chuyện, tôi thích làm game, không muốn phân tâm vì việc khác, bị thu mua đích thực là có mạo hiểm, song tôi cho rằng nó đáng giá để thử một lần. Cùng lắm thì tiền thu mua tôi được nhận, có thể dùng để mở một xưởng làm việc mới.”

“Cái này cũng đúng…”

“Còn anh? Vì sao đồng ý đến Thành Đô? Từ Thành Đô lên Thượng Hải có không ít người, nhưng đâu có bao nhiêu người từ Thượng Hải đến Thành Đô.”

“Cái lý thuyết vùng miền điển hình của cậu, Thượng Hải thì làm sao? Thành Đô thì làm sao? Đều là công việc cả.”

“Ăn ngay nói thật thôi mà, ai mà không tình nguyện đến nơi có tiền.”

“Đúng vậy, tôi đến Thành Đô là vì lương một năm tăng gấp đôi.”

“Oa, đại gia à. Ngài nuôi em đi!”

“Đồ thần kinh.”

“Chu Hiểu Ninh, làm sao đây? Tôi càng ngày càng thích anh mất rồi. Khuôn mặt xinh đẹp, vóc người đệ nhất, còn có tiền như thế, quả thực là nam chính trong tiểu thuyết mà. Không được không được, tôi phải nhanh chóng lấy thân báo đáp, gạo nấu thành cơm, để anh có muốn vứt tôi cũng không được.”

Cố ý rì rầm bên tai Chu Hiểu Ninh, bàn tay Trần Thụy cũng bắt đầu không thành thật, mò mò vào trong áo của anh.

“Cậu nói bậy gì đó?”

“Chu Hiểu Ninh, anh sợ cái gì?”

“Sợ… gì?”

“Sợ tôi tiếp cận anh, sợ nhìn đôi mắt tôi, sợ tôi phát hiện chúng ta thật ra là đồng loại. Anh còn độc thân mà, vì sao?”

“Tôi không có…”

“Anh sẽ không vì… sợ hãi cũng thích tôi đấy chứ?”

Không thể nhịn được những lời ép hỏi coi anh như kẻ yếu của người thanh niên tự cho là đúng này, giữa đàn ông và đàn ông, làm gì có nhiều lời vô nghĩa sến súa như thế! Câu trả lời cuối cùng của Chu Hiểu Ninh là một nụ hôn nóng rát.

“Nếu đêm nay nhất định phải táng thân nơi này, cậu tốt nhất thỏa mãn tôi trước đi, cũng đừng chê đêm dài lắm mộng đó.”

Cẳng chân thon dài quấn lấy thắt lưng người kia, Chu Hiểu Ninh chủ động khiến cho Trần Thụy vui đến khó tin.

“Vậy tôi phải nói trước, kỷ lục của tôi là một đêm bảy lần, anh được không đấy?”

“Vậy tôi cũng cảnh cáo trước, cậu có tinh tẫn nhân vong cũng đừng trách tôi.”

“Ư… A… Trần Thụy… Vừa rồi lại có dư chấn sao?”

“Anh nghĩ sao?”

Ngay ngắn rút ra sau đó mạnh mẽ đâm vào đến ngọn, làm cho Chu Hiểu Ninh đang bấu lấy đệm chăn co quắp một trận, khoái cảm say lòng người làm cho đầu gối run rẩy của anh gần như không chịu được sức nặng toàn thân.

“Tôi… ư… phân không rõ. A… ha!”

“Chu Hiểu Ninh, cho dù chết, tôi cũng phải chết cùng một chỗ với anh. Anh giác ngộ đi!”

Thân thể bị người kia đong đưa lặp đi lặp lại, không cẩn thận đụng phải vách tường lạnh lẽo của phòng tắm, lại lập tức được bàn tay ấm áp của Trần Thụy bảo vệ. Âu yếm dịu dàng cùng ra vào mãnh liệt nơi hạ thân, Chu Hiểu Ninh bị khoái cảm hành hạ đến không thể nhịn được, tiếng rên rỉ đầy xấu hổ không ngừng vang lên, kích thích Trần Thụy, tình giao kịch liệt xua tan sợ hãi từ thiên tai, thân thể sống động điên cuồng tìm lấy nhau. Trong chớp mắt cao trào, Chu Hiểu Ninh lần đầu sâu sắc cảm nhận được, còn sống — thật là tốt.

Chẳng sợ những gì người này nói từ hai năm trước đã thích anh là lời ngon tiếng ngọt, anh không quan tâm; anh không biết người đàn ông này từng có bao nhiêu bầu bạn, có phải cao thủ hay không, anh không cần biết; tuy mới chỉ quen nhau ba ngày, nhưng anh thích Trần Thụy, giờ khắc này, cảm giác cần có nhau đã vượt qua tất cả.

———————————————–

tình thú mới, chui vô nhà tắm ngủ = =

Truyện Chữ Hay