CHƯƠNG
Tam quan bất chính
Tam quan bất chính
Tác giả: Lâm Tô
Dịch: QT
Biên tập: Linh
Người hiện đại có bao nhiêu cách liên lạc? Sau khi Đàm Ngạn thử qua di động, điện thoại, email, IM đều tìm không được người, anh có thể xác định Phó Lỗi đã biến mất khỏi tầm mắt mình. Anh không hỏi Mặc Viễn, tuy đàn ông lên giường với nhau không phải chuyện mới mẻ gì, nhưng nếu nói vì thế mà dọa chạy mất một người trong đó thì không khỏi quá mức riêng tư.
Sau khi tan việc, lái xe đến dưới nhà Phó Lỗi canh giữ một hồi, đèn phòng khách bỗng nhiên sáng lên.
“Anh là…”
“Cậu là…”
“A! Em nhận ra rồi, anh là phù rể đám cưới của anh em.”
“Ừ, anh là Đàm Ngạn, tìm Phó Lỗi. Xin hỏi cậu ta có đây không?”
“Anh ấy về Mỹ rồi, còn em là trộm chìa khóa dự phòng của anh ấy qua đây ở.”
“Vậy… cậu ấy về Mỹ có chuyện gì không?”
“Không biết.”
“Vậy cậu ấy có nói lúc nào trở về không?”
“Không biết. Lúc anh ấy đi rất có vẻ không vui, hỏi anh ấy cũng không nói gì.”
Hôm đó, “ăn cua đại áp” xong, Phó Lỗi đen mặt đuổi Đàm Ngạn ra khỏi cửa là thật, nhưng cũng đâu đến mức khoa trương cuốn gói chạy lấy người như thế. Trên đường lái xe về nhà, Đàm Ngạn càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Có tính thú với Phó Lỗi là thật, Phó Lỗi nếm thử tư vị so với thoạt nhìn còn tuyệt vời hơn cũng không giả, vậy có lẽ nào… Màn kịch thứ nhất trong đầu là: Pháp luật Trung Quốc không xếp việc xâm phạm người cùng giới vào tội cưỡng gian, cho nên Phó Lỗi chạy về Mỹ chuẩn bị khởi tố anh? Không thực tế, hợp gian ở Mỹ cũng đâu cho là tội. Màn kịch thứ hai trong đầu: Phó Lỗi không chấp nhận được sự thật đã bị người cùng giới xâm phạm nên về nước tự sát? Không thực tế, tự sát làm gì phải chạy về Mỹ. Màn kịch thứ ba trong đầu: Phó Lỗi đang tránh né anh, nghe ra mới là giải thích hợp lý nhất.
Đàm Ngạn có chút áy náy, không đụng người ngoài giới luôn là quy tắc bất biến của anh. Nhưng lời đồn song tính luyến và tác phong hành sự phóng đãng của Phó Lỗi làm anh từng tin chắc Phó Lỗi là đối tượng có khả năng. Chơi, so với những người đã cùng lên giường hoặc kết giao trước kia, không có gì khác biệt. Cho nên Đàm Ngạn chỉ tìm bạn chơi, nếu ai tưởng thật lập tức chấm dứt trò chơi, bạn trai cũ chính là cùng anh chia tay như vậy. Đàm Ngạn chợt nhớ tới một câu Phó Lỗi từng nói “Anh căn bản không hiểu tinh thần của trò chơi: thuần túy đuổi theo hạnh phúc, vứt bỏ hết thảy tính chất hiệu quả và lợi ích.” Anh và cậu, đều là những người mê trò chơi, có điều định nghĩa về trò chơi và bạn chơi lại cách xa nhau vạn dặm. Với anh bạn chơi là đối tượng không cố định, anh tình tôi nguyện, chơi xong coi như hết, không ai coi là thực; với Phó Lỗi bạn chơi lại là người bạn đáng giá trân trọng nhất.
Không biết nên nói Phó đại chuyên gia là đơn thuần hay ngốc nghếch đây. Còn mình không cẩn thận lên giường với người ngoài giới, lại phải làm thế nào mới đúng? Giải thích? Những chuyện thế này giải thích có ích gì? Dỗ cậu ấy? Đâu phải phụ nữ, lại nói Đàm Ngạn căn bản không biết dỗ phụ nữ thế nào. Nếu Phó Lỗi không muốn làm bạn chơi của mình, mà mình cũng không đảm đương nổi một người bạn chơi như Phó Lỗi, vậy giữa hai người rốt cuộc nên là quan hệ thế nào đây?
Nhớ cơ thể mẫn cảm của cậu, nhớ bộ dáng một câu “ông đây” hai câu “ông đây” của cậu, nhớ giọng điệu khi nói “Thứ ông chú như anh sao đó sao đó” của cậu, thậm chí nhớ cả bản báo cáo cậu viết: xuyên qua bài phân tích công bằng, logic chặt chẽ, từ ngữ cẩn thận, Đàm Ngạn thường sẽ có ảo giác đó là một cơ thể có chứa hai linh hồn.
Chỉ là có tính thú, vấn đề rất đơn giản. Giữa đàn ông, nếu có nhiều hơn một chút gì đó, việc mất không chế tùy thời có thể phát sinh một giây sau đó.
Tín Đồ từ trên xuống dưới vì trò bóng rổ đã tập trung hết sức mạnh, cộng thêm bản phân tích sâu sắc từ cái nhìn bên ngoài của Phó Lỗi, Đàm Ngạn tin tưởng mình có thể nắm bắt thời cơ xâm nhập thị trường. Trò chơi dự định sẽ chính thức lên sàn vào lễ quốc khánh, toàn thể nhân viên ở bộ phận vận hành và bộ phận marketing đều tăng ca, hết thảy đều đã sắp xếp ổn thỏa. Một ngày trước đó, Đàm Ngạn nhìn thấy Mặc Viễn đưa preview của phần báo cáo phân tích quý ba lên trang web công ty, Phó Lỗi đã trở lại?
“Thằng nhóc mày có tay có chân có việc làm, màn kịch này có chỗ nào mới không? Đừng không có việc gì lại coi nhà anh đây như khách sạn, chạy về chỗ anh mày đi!”
“Anh của em không cho em làm thầy giáo, bảo em đến công ty bạn anh ấy làm việc.”
Chuyện này là sao? Phó Lỗi mới xuống từ chuyến bay quốc tế, rời đi hơn ba tuần, xách hành lý về lại ngay tại cửa nhà mình đụng phải Mặc Cận đang chuẩn bị xuất môn. Cậu mệt đến không thèm để ý, hôm sau giao báo cáo quý ba cho công ty xong, mới bắt đầu làm rõ chân tướng sự tình.
“Ồ, hắn ta sắp xếp công việc mới cho em trai anh nên anh bán em đi?”
“Em? Anh chỉ bán báo cáo của em cho Đàm Ngạn thôi, giá ưu đãi như vậy, không lý nào không bán.”
“Nói nghe hay thật! Em thấy là do anh không chịu được Mặc Cận chìm ngập trong đống son phấn, hôm nay cùng nữ sinh quan hệ hữu nghị ngày mai cùng nữ sinh đi cắm trại mùa thu, kích thích quá hả? Mặc Viễn, anh đúng là đồ không tiến bộ, chỉ biết giở thủ đoạn. Đem Mặc Cận buộc bên mình, cho nó một chút ngon ngọt lại để nó một lần thất vọng, như vậy vui lắm sao? Hai anh em các người đúng là bệnh hoạn, toàn kiếm chuyện vớ vẩn. Nhất là anh, đàn ông ba mươi tuổi…”
“Đàn ông ba mươi tuổi thì sao?”
Người tiếp lời gõ cửa một cái tượng trưng, trực tiếp đi vào văn phòng Mặc Viễn.
“Là tôi nhờ bạn cũ của mình giúp tôi tìm người, Tín Đồ cần một thanh niên biết tiếng Anh chính thống, lại có nền tảng tiếng Trung nhất định, hiểu trò chơi hiểu bóng rổ, làm công tác điều phối cho bộ phận vận hành game bóng rổ của công ty và nhóm phát triển phía Mỹ. Thù lao ưu đãi, điều kiện tốt như vậy Mặc Viễn đề cử Mặc Cận em trai mình, tôi thấy rất hợp tình hợp lý, không biết Phó đại chuyên gia có ý kiến gì?”
Phó Lỗi coi như không thấy Đàm Ngạn, dặn dò hạng mục công việc sau cùng với Mặc Viễn xong, xoay người muốn đi.
“Ông chủ anh minh. Đã có nguồn tiêu thụ, vậy báo cáo sau này đều ra giá gấp đôi. Hiện tại ngay cả cola ở cửa hàng tiện lợi cũng tăng đồng, tôi cũng nên tăng giá, bằng không sẽ không đuổi kịp tốc độ tăng trường CPI trung bình % một năm.” (CPI = consumer price index: chỉ số giả cả tiêu dùng, để đo mức tăng giá cả của hàng hóa, thường là năm sau giá hàng cao hơn năm trước)“Phó Lỗi, cậu đợi đã!”
Lần này đã tìm được nguyên nhân làm tim mình đập nhanh, sao có thể để cậu ấy nói đi là đi? Đàm Ngạn vội vàng gọi lại.
“Ông chủ, tiếp khách.”
Cũng không thể ở trước mặt Mặc Viễn ngăn cản người ta, đành phải nhìn Phó Lỗi rời khỏi công ty không thèm ngoảnh đầu lại. Bận rộn một ngày, đợi đến chín giờ tan ca đến dưới nhà Phó Lỗi, thấy đèn không sáng, mới nhớ tới ban ngày đã cùng Mặc Viễn bàn bạc xong, Mặc Cận rốt cục đồng ý sau kì nghỉ dài hạn sẽ đến Tín Đồ Trò Chơi làm việc, hai anh em hục hặc xong rồi, em trai cũng ngoan ngoãn cùng anh hai về nhà rồi.
Rốt cuộc ngay tại cửa Internet cafe lần trước ngăn được Phó Lỗi. Cậu cả người đen thui, chỉ có dây xích bạc thắt ở ngang hông là sáng đến chói mắt, bày ra bộ dáng tiểu lưu manh sở trường.
“Tôi nói… cậu sẽ không phải vì trốn tôi mới chạy về Mỹ chứ hả?”
Tuy cảm thấy hỏi như thế thật sự rất có chút đàn bà nhưng Đàm Ngạn vẫn nhịn không được nói ra.
“Anh thần kinh à?”
“Vậy cậu đi làm gì? Vì sao trốn tránh tôi?”
“Đàm Ngạn, anh cho mình là gì. Tôi làm sao phải nhắn nhủ với anh? Trốn anh? TMD anh là cọng hẹ nào chứ hả, cẩn thận tôi kiện anh tội rình mó trái phép quấy nhiễu thường dân.”
“Phó Lỗi, nếu cậu là vì chuyện kia mà trong lòng khó chịu…”
“Ông về Mỹ để làm kiểm tra bạch cầu, ngươi hài lòng chưa?”
“Tôi có thể cam đoan…”
“CEO đại nhân, giờ này ngài vẫn là trở về canh giữ phiên giao dịch chứng khoán Hoa Kì đi. Khách hàng của tôi mua cổ phiếu Tín Đồ đô một cổ phiếu, bị kẹt hơn một năm, nửa tiếng trước người ta đem tin tức nghe được nói với tôi, hỏi tôi có thể nào bị sụt giá hay không.”
“Tin gì?”
“Phía các người tuyên bố bắt đầu test game mới; còn game cũ chiếm hơn % doanh thu của Tín Đồ, hôm nay trên một diễn đàn game của Mỹ bên phát triển game đã công khai bày tỏ đang xem xét danh sách để chọn một đại lý mới sang năm. Anh cảm thấy thế nào? Nhặt hạt vừng, mất trái dưa, giá cổ phiếu năm ngoái , năm nay , sang năm…? “Sân sau bốc cháy”, chính là nói cục diện bây giờ của các người.”
Trên gương mặt quá mức tái nhợt không có bất kỳ biểu tình gì. Nói đến công việc, Phó Lỗi sẽ lập tức biến thành một con thú máu lạnh, cái mũi nhanh nhạy, hàm răng sắc bén, miệng lưỡi cay nghiệt, làm cho Đàm Ngạn lạnh xương sống lại đồng thời cảm thấy vô cùng gợi cảm.
Lúc này tiếng chuông “tháng chín trời cao người bứt rứt” lại lần nữa vang lên, chỉ nghe Phó Lỗi bực mình tiếp điện thoại.
“Không phải nói ký xong tờ hợp đồng cuối cùng thì kết thúc sao? Còn cái gì nữa? Mấy thằng luật sư các người có để yên hay không? Ông mặc kệ, vốn chẳng phải thứ quan trọng gì, di sản cái gì mà di sản. Phiền chết đi được!”
Thì ra đi Mỹ thật sự không phải vì trốn mình, nhìn thân ảnh chui vào xe taxi, Đàm Ngạn nhẹ nhõm thở một hơi, còn có hi vọng. Xem ra muốn biết chân tướng Phó Lỗi biến mất gần một tháng, còn cần một ít trắc trở.