Tam Phục

chương 98

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau vài trận thi chạy tiếp sức, Hội thao chính thức trở nên sôi động.

Bên tiếp sức nam thì giành giải nhất, bên tiếp sức nữ thì giành giải ba, đội Cảnh quan chưa gì đã nở hết cả mũi.

Sau phần thi tiếp sức là hạng mục lớn điền kinh.

Các phần thi của nhóm Hình mẫu nhìn chung đều tập trung ở trên sân, Đoàn Phi Phàm nhảy cao, Đổng Côn với Đinh Triết nhảy xa, Lưu Bàn đẩy tạ. Tôn Quý là người duy nhất thi ở đường chạy quanh sân, cậu ta đăng ký lấp chỗ trống phần thi chạy m.

“Bọn mày chuẩn bị cho tao cái cáng,” Tôn Quý nói, “Chạy xong tao sẽ xỉu sấp mặt, chúng mày đỡ lấy tao rồi khiêng thẳng vào phòng y tế.”

“Tao thấy chắc bọn tao phải khiêng cáng chạy theo mày quá,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ai biết có khi nửa đường mày đã ngã sấp mặt luôn rồi.”

“Vậy chỉ có mình mày mới khiêng nổi cáng thôi, vất vả quá rồi.” Tôn Quý nói.

Cả đám cười phá lên một trận.

Không biết có phải vì thấy ở Hội thao, thi đấu trong sân dễ thu hút con gái hơn không, mà dù sao thì cũng dễ xem hơn, ngồi đó khỏi cần động đậy hay la hét gì, Đổng Côn cũng nghe ngóng được Lư Hạo Ba ngoài môn bơi thì còn đăng ký cả nhảy cao với nhảy xa ba bước.

“Nhảy ba bước phải không,” Đinh Triết gật gù, “May mà bọn mình đăng ký nhảy một bước, không đụng trúng nó.”

“Sợ quái gì nó,” Giang Khoát nó, “Bọn cậu không nhảy lại được nó à?”

“Cậu tưởng bọn tôi là dân đội bơi chắc?” Đinh Triết nhìn Giang Khoát, “Lư Hạo Ba chơi thể thao ác liệt lắm, không thì gái xinh lớp bọn cậu đời nào đã để mắt đến nó.”

“Không thì Đoàn Phi Phàm lại có thể bị nó đánh cho đo đất luôn sao?” Lưu Bàn nói.

“Này?” Đổng Côn chỉ cậu ta.

“Này?” Đinh Triết với Tôn Quý cũng đồng loạt giơ tay chỉ cậu ta.

“Diệt khẩu thôi.” Giang Khoát nói.

“Vậy thì là do đánh không lại nó hả!” Đổng Côn nói.

“Cho dù không đánh được nó đi nữa, chẳng lẽ lại không đánh được mày!” Đinh Triết nói.

“Lát nữa tao lôi nó ra đánh đo đất luôn cho mày xem.” Đoàn Phi Phàm nói.

Mấy phần thi tiếp theo đều diễn ra gần như cùng lúc, có điều thứ tự nhảy cao của Đoàn Phi Phàm lại ở phía đầu nên mọi người đều kéo qua sân nhảy cao xem Đoàn Phi Phàm, dù sao thì bên sân nhảy cao còn có Lư Hạo Ba. Vào giây phút hắn ta thi đấu trên cùng một sân với Đoàn Phi Phàm, mọi người dù phải bỏ phần thi của mình thì cũng phải qua cổ vũ cho Đoàn Phi Phàm.

“Hội thao trường mấy cậu chỉ có mấy môn này thôi sao?” Giang Khoát hỏi.

Đổng Côn thở dài: “Cũng gần cả năm rồi, cậu có thể có chút cảm giác thuộc về cái trường của chúng ta một chút không hả?”

Giang Khoát bật cười: “Hội thao trường bọn mình chỉ có mấy môn này thôi sao?”

“Chứ sao nữa,” Đinh Triết nói, “Không bì được với số môn ở cái trường cấp ba quý tộc của bọn cậu hả?”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

“Có những gì?” Tôn Quý rất hứng thú.

“Taekwondo, bóng chày, chèo thuyền, bắn tên…” Giang Khoát nói, “Có lần khai mạc còn biểu diễn cưỡi ngựa.”

“Đệt,” Đinh Triết nói, “Mấy môn này mà đem vào trường chúng ta thì có được mấy người tham gia chứ.”

“Cậu toàn tham gia bắn cung phải không?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi Giang Khoát.

“Ừ, từng tham gia một lần,” Giang Khoát nói, “Không có đối thủ.”

“Ầyyyy…” Cả đám cùng dài giọng.

“Đoàn Phi Phàm nhìn bên này!” Gần đó có người hét lên.

Cả đám theo phản xạ quay đầu nhìn về phía tiếng gọi, một tay phóng viên của hội học sinh giơ máy ảnh bấm tạch tạch chụp Đoàn Phi Phàm mấy bức.

“Thế là ý gì hả?” Lưu Bàn hét lên, “Chỉ chụp mỗi nó thôi phải không?”

“Đúng vậy,” Phóng viên kia nói, “Mấy cậu cùng quay đầu qua làm gì hả?”

“Lát nữa tôi tẩn chết cậu,” Đinh Triết cười chửi, rồi lại chỉ tay phóng viên, “Buổi tối tôi cần dùng máy ảnh đó, tôi qua phòng cậu lấy.”

“Tôi tải ảnh về xong sẽ mang qua cho cậu.” Tay phóng viên chụp thêm cho cả đám hai bức nữa, “ Bù lại cho các cậu đây, được chưa hả.”

“Chúng ta đặt tên bức ảnh này là gì nhỉ?” Đổng Côn hỏi.

“Kiện tướng thể thao và đội cổ vũ của anh ấy.” Tay phóng viên nói.

“Tôi sang tẩn chết cậu bây giờ.” Đinh Triết xông tới.

Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Hử?” Đoàn Phi Phàm cũng quay sang nhìn Giang Khoát.

“Nhìn này, kiện tướng thể thao.” Giang Khoát giơ điện thoại về phía Đoàn Phi Phàm, bấm chụp mấy phát.

“Có kiện tướng thể thao chiều mai thi bơi đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ai? Lư Hạo Ba hả?” Giang Khoát tủm tỉm.

“Thằng đó cũng xứng đấy,” Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi, “Để xem Khoát của tôi xử lý nó thế nào.”

“Đệt,” Giang Khoát cười, “Vừa rồi còn bảo nó chơi thể thao đỉnh lắm mà, tôi cũng chưa chắc sẽ thắng được nó đâu.”

“Chắc chắn là được, tôi đã từng thấy cậu bơi rồi.” Đoàn Phi Phàm giơ tay làm động tác, “Giống như cá vậy.”

Giang Khoát cười, không nói gì.

“Mỹ nam ngư.” Đoàn Phi Phàm nói, “Có gắn khóa kéo, bên trong chứa bạn trai của tôi.”

Giang Khoát sững người, sau đó cười đưa mắt nhìn xung quanh: “Giảm âm lượng đi một chút, tôi nói thật đó.”

Bên sân nhảy cao đã có rất nhiều người, khán giả lẫn người thi đều rất đông. Nhiều người gặp lúc không có môn nào đăng ký thi được liền quay sang chọn nhảy xa nhảy cao, dù sao thì quá trình thi cũng ngắn, nhảy qua đừng đụng rớt sào là được, thi bừa mấy phút xong là đi được rồi. Lớp bọn họ có tới mấy người cũng qua đây thi bừa, trong đó có Đường Lực.

Có điều giữa một đám người thi bừa cho xong, vẫn có vài ba người nhìn qua đã thấy có vẻ là dân rất chuyên nghiệp, vừa cao vừa gầy, trông như châu chấu, so sánh tương quan thì thấy Lư Hạo Ba là to khỏe nhất. Giang Khoát hoài nghi một cách hợp lý rằng với vẻ vạm vỡ của hắn, e rằng nhảy sẽ không được cao cho lắm.

“Mấy người kia là sinh viên thể thao hả?” Giang Khoát hỏi.

“Trường mình làm gì có dân thể thao,” Đinh Triết cười bảo, “Mấy người kia là lớp bên cạnh bọn tôi đó, nhảy xa hơi bị đỉnh, nhảy cao cũng tương tự.”

Đoàn Phi Phàm bốc thăm xong liền đi tới: “Tôi nhảy thứ năm.”

“Cậu định nhảy thế nào?” Giang Khoát hỏi, “Nhảy kiểu bước qua hay kiểu qua bằng lưng?”

“Thuộc diện đẹp trai của đẹp trai thế này,” Tôn Quý nói, “Đương nhiên phải theo kiểu qua bằng lưng rồi, không thì mặt mũi nào mà tham gia, bao nhiêu nữ sinh đang đợi xem thế kia.”

Giang Khoát đưa mắt nhìn đám đông đã vây kín thành một vòng xung quanh, đúng là có không ít con gái, tất cả đều đang giơ điện thoại lên đợi chụp.

Tuy chưa chắc đã là để chụp Đoàn Phi Phàm thì cũng có thể nhiều người sẽ chụp Lư Hạo Ba, dù sao thì Lư Hạo Ba vẫn còn kiếm được bạn gái, trong khi trong số tám người mà Giang Khoát quen biết thì chỉ có mỗi Tôn Quý là đã thoát kiếp FA.

Nhưng trước đây Giang Liễu Liễu đã từng nói, các nam sinh đẹp trai ở hội thao của trường sẽ toàn ở bên khu nhảy cao, câu này quả không sai, nam sinh đẹp trai nhất đúng là đang ở đây.

Cuộc thi nhảy cao mở màn rất yên ắng, cờ của trọng tài giơ lên rồi hạ xuống, vận động viên thứ nhất chạy ra.

Mới đầu chưa có gì đáng để xem, độ cao khởi điểm là mét, coi như nhắm mắt nhảy cũng qua, ngoại trừ Đường Lực phi tới quá mạnh, độ cao cũng không vấn đề, chỉ là nhảy hơi sớm, một chân đá bay sào văng ra xa mét, nhảy mà khí thế như phim võ hiệp.

Đoàn Phi Phàm cũng nhảy qua, nhưng không qua bằng lưng, có lẽ là do cảm thấy ở độ cao này nhảy như thế không đẹp mắt.

Có điều Giang Khoát có thể nhận ra, điện thoại của khá nhiều nữ sinh đều là đợi cậu ấy.

Cậu ấy tới rồi tới rồi, cậy ấy chạy bước dài rồi kìa.

Giơ điện thoại lên.

Cậu ấy đi rồi đi rồi, cậu ấy nhảy xuống khỏi đệm đi xếp hàng rồi kìa.

Hạ điện thoại xuống.

Tiết tấu động tác của Giang Khoát cũng chẳng khác gì mấy nữ sinh đó, chỉ có Đổng Côn là chuyên tâm hơn, lúc nào cũng giơ máy, lúc Lư Hạo Ba nhảy thì cậu ta chụp khán giả, những vận động viên khác, có thể cậu ta cũng chẳng chụp, nhưng ít nhất vẫn giơ máy, dù sao thì cũng rất đồng đều.

Sau hai vòng thi, những người có thể nhảy qua bằng lưng đều đã đổi tư thế, những người chưa thành thục nắm vững kỹ năng nhảy này thì bắt đầu dùng đủ kiểu tư thế bất kể có khó coi hay không, miễn nhảy qua là được, có người thì bổ nhào cắm đầu qua, có người thì vắt người mà qua.

Đoàn Phi Phàm vẫn đang trong giai đoạn thi cực kỳ thoải mái, bật nhảy lấy đà, cơ thể ngả ra sau giữa không trung, vẽ nên một đường vòng cung đẹp đẽ, sau khi rơi xuống đệm, tư thế lật người cũng đẹp ngời ngời.

Khả năng vận động của Lư Hạo Ba đúng là khá được, tuy Giang Khoát cảm thấy hắn ta quá cơ bắp không nhảy được, nhưng hắn ta luôn nhảy cùng một độ cao với Đoàn Phi Phàm, và cũng giống như vậy, chỉ nhảy một lần là qua.

Sau khi độ cao của xà vượt quá m, nhóm mấy người Đường Lực nhảy tông vào xà đều đã biến mất, còn lại vài tuyển thủ châu chấu với Đoàn Phi Phàm, cùng với kẻ mà dường như đi đâu cũng không thoát nổi – Lư Hạo Ba.

Phong độ của Đoàn Phi Phàm rất ổn định, bất kể độ cao nào, khi nhảy qua, cậu ấy luôn duy trì một khoảng cách nhất định với xà, khiến người ta cảm thấy cậu ấy cứ thế này có thể nhảy tới mét.

Trong số các đối thủ, có hai người xem ra cũng tương tự như Đoàn Phi Phàm, có điều theo như Giang Khoát thấy, Lư Hạo Ba mạnh hơn tất cả mấy người tham gia thi kia không phải là vì trình độ của hắn, mà là vì hắn đang ôm một ngọn lửa giận không tên với Đoàn Phi Phàm, mà cũng có thể là lửa giận có tên.

Lửa giận là một động lực cực kỳ mạnh, Lư Hạo Ba dựa vào sức bật của mình, phi tới trước xà rồi bật nhảy một cú bùng nổ, theo sát Đoàn Phi Phàm nhảy trước hắn ta.

“Tao cảm thấy nếu cho Đoàn Phi Phàm đeo dây kiểu phim trường nhảy đằng trước một cú, thằng này có thể nhảy vào được tới Olympic luôn.” Đổng Côn nói.

Giang Khoát không nhịn được, cười suýt sặc.

Đúng lúc Lư Hạo Ba vừa nhảy xong, đi ngang qua trước mặt cả đám, ánh mắt lần lượt quét qua từng người, tựa như một cây gãi lưng quét qua, chọc cho cả đám càng cười khoái chí hơn.

Trình độ chung của trường có hạn, Hội thao lần này cũng chủ yếu dành cho sinh viên năm nhất năm hai, theo luận thuyết học sinh còn trong tay thầy cô sẽ mãi là kém nhất, tham gia thi đấu hầu như toàn là tạp nhạp, lại theo như Đinh Triết nói thì không có sinh viên thể thao, nên sau khi độ cao vượt quá m thì trên sân chỉ còn lại bảy tám người.

“Thế nào?” Lúc Đoàn Phi Phàm nghỉ giải lao, Giang Khoát hỏi.

“Nhiều nhất là m,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mà đó là còn vì chiều cao tôi thế này, nếu tôi mà lùn hơn một chút thì giờ chắc nhảy không qua rồi.”

“Tôi tưởng cậu phải nhảy được tới m chứ.” Giang Khoát nói.

“Tôi có nổ cũng không dám nổ tới mức đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi chỉ luyện có một đợt hồi cấp thôi.”

“Vậy Hạo Ba của chúng ta cũng sẽ là m rồi,” Đinh Triết nói, “Mày mà dừng là nó chết luôn, không còn động lực nữa.”

“Có đi giày cao gót đế xuồng cũng phải nhảy tới m chứ,” Tôn Quý nói, “Người ta có thể kìm nén như anh hùng bảo vệ trường sao?”

Phần thi tiếp theo đầy mùi thuốc súng, tuy từ đầu đến cuối phần thi diễn ra không dài nhưng không khí vẫn hừng hực thấy rõ. Bởi mọi người đều có thể nhận ra, trận đấu này, thứ hạng chỉ là thứ yếu, đây chính là trận đấu giữa Lư Hạo Ba với Đoàn Phi Phàm. Lư Hạo Ba thể hiện thái độ rất rõ, còn Đoàn Phi Phàm tuy không tỏ rõ thái độ nhưng cũng không thả lỏng một chút nào.

Độ cao là m.

Trước lượt Đoàn Phi Phàm còn có hai tuyển thủ châu chấu, cả hai đều nhảy qua suôn sẻ.

Lúc Đoàn Phi Phàm chuẩn bị, đám đông xung quanh đã bắt đầu hét.

“Ố ố….” Đổng Côn gào lên.

Đoàn Phi Phàm hít vào một hơi, nhẹ nhàng nhảy mấy cái, sau đó chạy lên mấy bước rồi đột nhiên tăng tốc, lật người bật nhảy, như thể dùng vai lưng mà nâng cả cơ thể lên.

Giữa tiếng hò hét vỗ tay, cậu ấy nhảy qua sào một cách thật đẹp đẽ.

Thực ra, Giang Khoát có thể thấy là Đoàn Phi Phàm đã nhảy không cao bằng mấy vận động viên châu chấu nhảy trước đó, ước chừng đúng là như cậu ấy đã ước lượng, khoảng m, nhưng cậu ấy hơn ở chỗ tư thế nhảy hoàn mỹ vô cùng đẹp mắt.

Giây phút này, độ nổi của Lư Hạo Ba cũng không hề kém cạnh, lúc hắn ta xông ra là cũng vang lên một tràng cổ vũ. Có điều chắc là do áp lực quá lớn, lần nhảy thứ nhất của hắn ta, gót chân bị móc vào sào.

Lúc nhảy xuống khỏi đệm, hắn ta cũng vùng vằng rất bực bội.

Nhưng lần nhảy tiếp theo, hắn ta bỏ qua mức m, nhảy thẳng lên mức m.

Vẫn nhảy không qua.

Đoàn Phi Phàm thì vẫn tuần tự từng bước mà lên mức m.

Tiếng vỗ tay của mọi người rất nồng nhiệt, cảm giác cuộc giao chiến này đúng là rất quyết liệt. Giang Khoát lại thấy Đoàn Phi Phàm đang muốn kết thúc trận đấu này nhanh nhanh một chút, cậu ấy không định so tài với Lư Hạo Ba, nhất là trong tình huống bao nhiêu con mắt trông vào thế này. Cậu ấy đương nhiên sẽ không nhường Lư Hạo Ba, mà cũng không ngại việc thua Lư Hạo Ba. Nhưng Lư Hạo Ba thì không như vậy, hắn ta nhất định muốn thắng, nếu không thắng thì đêm nay, hắn ta sẽ giận điên tới mức không ngủ nổi.

Đoàn Phi Phàm nhảy m lần thứ nhất, mông đụng rơi sào.

Đám mấy người chơi thân với Lư Hạo Ba liền hò hét la ó chê bai. Giữa một vùng toàn tiếng thở dài tiếc nuối, mấy tiếng la ó này vô cùng nổi bật, thu hút bao nhiêu ánh nhìn.

Trước lần nhảy thứ hai, Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn về phía Giang Khoát.

Giang Khoát đưa luôn tay vào miệng, huýt một tiếng sáo thật to, khiến xung quanh ồ lên một tràng cười và tràng pháo tay cổ vũ.

Bạn học Đoàn Anh tuấn, mời bạn nhảy qua cho. Bình thường tôi sẽ không bao giờ cho tay vào miệng trong môi trường bẩn lem nhem thế này đâu, tất cả là vì cậu đó.

Đoàn Phi Phàm chạy lấy đà, gió thổi bay quần áo, lúc cậu ấy xoay người bật nhảy, đường nét cơ bụng đẹp đẽ vụt thoáng hiện ra…

Lần này vẫn cọ vào sào, nhưng cái sào xem ra đã bị cái mông xinh đẹp của cậu ấy làm cho u mê, chỉ rung lên mấy cái chứ kiên quyết không rớt xuống.

Đoàn Phi Phàm tiếp đất, đám Hình mẫu đồng loạt huýt sáo. Độ nổi của Anh hùng bảo vệ trường vẫn cao hơn một chút, tiếng vỗ tay cổ vũ mà lần qua sào đầy ly kỳ này thu hoạch được rõ ràng là vượt qua Lư Hạo Ba.

Đoàn Phi Phàm ước tính thực lực của bản thân cực kỳ chính xác, nói khoảng m thì đúng là m. Ở mức m, cậu ấy không nhảy qua được nữa.

Lư Hạo Ba thì khá liều, hắn không nhảy lại lần hai mức m, mà chọn tăng luôn thêm cm nữa. Giữa tiếng la hét của đám đông, không có gì ngạc nhiên, hắn móc vào sào rồi cả người cả sào cùng rớt xuống. Lúc hắn đứng dậy, Giang Khoát còn có thể cảm thấy sự khó chịu của hắn ta.

Sự đánh giá thực lực bản thân của Lư Hạo Ba vẫn còn kém xa so với Đoàn Phi Phàm.

Có điều, tuy Giang Khoát rất thán phục kiểu đánh giá chuẩn xác này của Đoàn Phi Phàm, nhưng cậu cũng cảm thấy chính sự đánh giá chuẩn xác kiểu này đã hạn chế sự phát huy của Đoàn Phi Phàm.

Trong rất nhiều trường hợp, một khi bạn đã xác nhận giới hạn trần của bản thân, thì cũng có thể bạn sẽ vĩnh viễn không thể nào vượt qua mức trần đó nữa.

Cuộc thi đấu vẫn chưa kết thúc, còn hai vận động viên châu chấu thực lực rất mạnh, xem ra có thể đấu thêm vài lượt nữa.

Trước việc mình thắng Lư Hạo Ba, Đoàn Phi Phàm tỏ ra rất bình thản, thậm chí lúc qua gặp mấy người bọn họ, cậu ấy còn than thở là mình tiếp đất hai lần không tốt, bị trẹo cả lưng.

“Lại đây lại đây lại đây,” Đổng Côn vẫy tay, “Để anh mát xa cho chú.”

“Nhảy xa của bọn mày sắp bắt đầu rồi đó.” Đoàn Phi Phàm gạt tay Đổng Côn ra.

Cuộc đấu của Giang Khoát là vào ngày mai, phần thi của Đoàn Phi Phàm đã kết thúc, nhiệm vụ của bọn họ hôm nay chỉ còn là chạy tới chạy lui giữa đủ các loại sân đấu khác nhau, xem cho vui với cổ vũ cho người quen.

Xét về điểm này, Đoàn Phi Phàm đúng là rất vất vả, dù sao thì ai cậu ấy cũng quen biết hết.

Lư Hạo Ba đứng thứ hai trong phần thi nhảy ba bước, sức vẫn khá mạnh, nhưng vị trí thứ hai này rõ ràng là không thể nào an ủi được hắn về nỗi đau đã thua Đoàn Phi Phàm, tuy cả hai còn không lọt vào được top , nhưng Giang Khoát cũng không biết thế này thì còn có gì để tranh tài nữa.

Lúc không có cuộc thi của người quen, hai người tới siêu thị của trường mua đồ ăn thức uống, trên đường về thì gặp Lư Hạo Ba – người đã thi xong, vừa về phòng thay quần áo.

Lúc này đã thi xong được hơn một tiếng, vậy mà ánh mắt Lư Hạo Ba nhìn Đoàn Phi Phàm vẫn trong trạng thái y như lúc thi đấu.

“Uống không, lấy mấy chai đi.” Đoàn Phi Phàm chìa túi đồ uống, đi cùng Lư Hạo Ba còn có hai người cùng lớp với nhóm Đinh Triết, chơi bình thường với Lư Hạo Ba và thuộc diện bạn tốt ký túc.

“Hai cậu còn thi không?” Lấy đồ uống xong, hai người kia hỏi.

“Hôm nay thì không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngày mai còn thi bơi m nữa.”

“Mày biết bơi à?” Giọng Lư Hạo Ba lập tức đầy vẻ khinh thường.

“Là Giang Khoát.” Đoàn Phi Phàm nghiêng đầu ra hiệu về phía Giang Khoát.

“Vậy sao, không biết có cơ hội đấu một trận không,” Lư Hạo Ba nhìn Giang Khoát, qua giọng điệu thì thấy hắn rất tự tin vào bản thân, “Hy vọng được phân vào cùng một nhóm.”

Giang Khoát đưa mắt nhìn hắn, không nói gì.

“Hôm nay có thể qua đó làm quen trước,” Lư Hạo Ba nói, “Lát tao đi, nếu mày tự tin không sợ lộ thực lực thì cũng có thể…”

“Tao không cần làm quen trước.” Giang Khoát nói.

“Vậy ngày mai gặp.” Lư Hạo Ba nói.

Điện thoại của Giang Khoát kêu lên một tiếng, cậu không đáp lời Lư Hạo Ba, mà lấy điện thoại ra vừa xem vừa đi tiếp.

“Đi nhé.” Đoàn Phi Phàm chào mấy người kia.

Lư Hạo Ba không nói gì, hai người kia vẫy tay với Đoàn Phi Phàm.

“Nó định chọc tức cậu đấy.” Đoàn Phi Phàm đuổi theo Giang Khoát, vừa cười vừa nói.

“Gì cơ?” Giang Khoát vừa nhắn tin trả lời Giang Liễu Liễu vừa hỏi.

“Người ta vừa thách đấu với cậu đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cũng tại cậu nói chuyện với hai người kia nên tôi mới nói chuyện với nó,” Giang Khoát nói, “Chứ nó như vậy, bình thường tôi chẳng thèm để mắt, ở đó mà ngày mai gặp, rồi lại còn thách đấu, nó là cái quái gì chứ.”

“Giám đốc PR nói gì rồi?” Đoàn Phi Phàm chỉ điện thoại của Giang Khoát.

“Hình ảnh xử lý xong rồi, shop online có thể đưa lên mạng bất cứ lúc nào.” Giang Khoát nói.

“Chỉ còn đợi bao bì xong nữa thôi phải không?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừ, Dương Khoa đã tập hợp cho tôi mấy cơ sở làm bao bì,” Giang Khoát nói, “Tối nay tôi so sánh thử một chút.”

“Cậu có muốn đi bể bơi luyện tập chút không?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Chọn lúc không có Lư Hạo Ba ấy.”

“Không cần,” Giang Khoát nói, “Tôi có nằm liệt một năm rồi xuống giường cũng có thể chấp nó m.”

Đoàn Phi Phàm che miệng cười: “Đừng có chém.”

Cuộc thi bơi trong Hội thao tổng cộng đã được tổ chức ba lần, đây là một nội dung mới, nhưng do rất đẹp mắt xét từ mọi phương diện nên đây là phần thi hấp dẫn của Hội thao.

Trường không có bể bơi, địa điểm thi trước đây thuê ở Nhà thi đấu của thành phố, năm nay, bể bơi trong nhà thi đấu khu công nghệ cao đã xây xong nên đổi về đây.

Nhà thi đấu mới này cách không xa con đường mà hồi mới tới trường, Giang Khoát đã cùng mấy người kia phóng xe đua qua. Giang Khoát không ngờ ở một nơi hoang vắng thế này mà lại có thể xây lên một nhà thi đấu khá được như vậy, mặc dù chẳng có mấy người tới.

Cơ sở vật chất của bể bơi còn rất mới. Lúc bọn họ theo đám đông học sinh đến bể bơi, người bên phòng Tuyên truyền của nhà trường đã lắp xong camera, người chủ trì Hội thao đang quay phim bên bờ hồ.

“Trang trọng thế này sao?” Đổng Côn nói, “Sao tao lại còn thấy hơi căng thẳng nữa.”

“Vậy mày đi ra đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Sao mày lại thế hả?” Đổng Côn nói, “Còn tình bạn của chúng ta thì sao? Biến mất nhanh đến vậy sao? Mới chưa tới một năm…”

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Đổng Côn.

“Mãi iu mày.” Đổng Côn nói.

“Đệt.” Đoàn Phi Phàm phì cười.

Các thí sinh tham gia thi đấu đã ra sân chờ, bơi m tự do là phần thi đầu tiên, sáu nhóm đấu loại trực tiếp, chọn ra người dẫn đầu. Ban tổ chức đã công bố danh sách rút thăm chia nhóm, đúng như Lư Hạo Ba mong muốn, hắn ta với Giang Khoát ở cùng nhóm .

Đối với bọn họ mà nói, phần thi của nhóm không có gì đáng xem, chỉ cần biết kết quả là được. Cơ duyên tu ngàn năm mới có với Lư Hạo Ba khiến cả bọn vô cùng phấn khích mong chờ phần thi đấu của nhóm .

Khoa Cảnh quan năm nhất chỉ có một mình Giang Khoát tham gia phần thi này, vì vậy cả hai lớp đều tập trung lại cùng đợi cổ vũ cho cậu.

Khi các nam sinh cởi trần của nhóm bước ra, toàn bộ khán đài ồ lên hoan hô, Đoàn Phi Phàm cũng huýt sáo theo, có điều tiếng hoan hô này khiến cho mấy tuyển thủ còn bẽn lẽn thấy hơi xấu hổ, có người thậm chí còn ngượng quá không giơ tay lên chào được.

Nhưng theo như Đoàn Phi Phàm thấy, nhóm này thành tích cũng bình thường, cạnh tranh không quyết liệt, người xếp hàng bơi như đàn ngỗng bay về phương Nam, không có sự luân phiên thứ tự trong suốt cả quá trình.

Đinh Triết ngồi cạnh dùng điện thoại chụp hết thành tích lại: “Đây chính là lúc bắt đầu tính điểm rồi, Giang Nhiều tiền trâu bò chém gió khá là to nhưng cũng không biết trình độ thế nào.”

Phần thi của nhóm cũng nhanh chóng sắp bắt đầu, các tuyển thủ khoác một cái khăn lông lớn, tiến vào bể bơi.

Lúc trên bàn ban tổ chức đọc tên Giang Khoát, trên khán đài vang lên một trận hoan hô rõ ràng là to hơn trước đó. Tuy trong số đó có sự đóng góp rất lớn của bà con khoa Cảnh quan, nhưng các nữ sinh trên khán đài cũng vô cùng dốc sức.

Và khi các tuyển thủ bắt đầu chuẩn bị thi đấu, bỏ chiếc khăn lông trên người xuống, khán giả trong nhà thi đấu lại trào dâng một trận hò hét điên cuồng hơn nữa.

Giang Khoát quay người ném cái khăn lên ghế, hình xăm dây khóa kéo bắt mắt sau lưng khoe ra trọn vẹn.

Cả khán đài sôi lên, điện thoại đồng loạt giơ lên bấm lách tách.

“Tao đệt! Sao trước đây tao không phát hiện ra nhỉ!” Lưu Bàn cực kỳ kinh ngạc, “Giang Khoát khêu gợi đến vậy sao?”

[HẾT CHƯƠNG ]

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay