Tam Phục

chương 80

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tối nay, pháo hoa của hai người là phô trương nhất cái chung cư này, hình dạng hoa văn cũng nhiều, thời gian nổ lại dài, so với mấy quả pháo mà lũ trẻ kia đốt thì quả là out trình.

Không chỉ pháo hoa phô trương, mà Đoàn Phi Phàm cũng rất phô trương, khu chung cư này khá lớn nên có tới ba khu vực đốt pháo hoa, Đoàn Phi Phàm xách túi pháo hoa đi chào sân một lượt, chỗ nào cũng đốt một trận.

Lại còn chiêu mộ hết cả đám trẻ con vây xem pháo hoa, bọn nhóc đứa nào cũng biết cậu tên là Đoàn Anh Tuấn.

Có một bé trai thậm chí còn theo đuôi cậu chinh chiến khắp ba sân.

Lúc châm quả pháo hoa to cuối cùng, Đoàn Phi Phàm tung bật lửa một cái rồi chụp lấy, giơ về phía cậu nhóc kia.

Cậu bé lùi lại một bước.

“Đốt không?” Đoàn Phi Phàm hét.

Cậu bé gật đầu, nhưng rồi lại vội lắc đầu.

“Qua đây,” Đoàn Phi Phàm lại hét, “Hôm nay chỉ còn quả cuối cùng này thôi đây, em ra đốt đi.”

Cậu nhóc do dự một thoáng, rồi từ từ đi qua, mắt cứ nhìn chằm chằm quả pháo hoa trên mặt đất.

“Biết dùng không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Biết ạ.” Cậu nhóc nói.

Đoàn Phi Phàm đặt chiếc bật lửa vào tay cậu nhóc: “Đốt đi.”

Cậu bé đi tới ngồi xuống, bật bật lửa, châm vào ngòi pháo.

Tiếp theo thì ngồi đó và đợi.

“Em bị ngốc phải không.” Đoàn Phi Phàm bước tới hai bước, xách cổ áo cậu bé kéo về bên cạnh mình.

Quả pháo hoa cuối cùng của hôm nay không phải là màu bạc lấp lánh, mà là loại pháo phổ biến, nhiều màu sặc sỡ, bắn liên tục lên trời hai ba chục quả cầu hoa lớn, không khác gì một màn trình diễn pháo hoa quy mô nhỏ.

Cậu nhóc rất thích thú, đầu liên tục cúi xuống ngẩng lên theo mỗi luồng tia lửa bắn lên trời.

“Nhà em ở đâu?” Quả pháo hoa đốt xong, Đoàn Phi Phàm ngồi xuống hỏi cậu nhóc.

Cậu bé cúi đầu, vẻ hơi ngượng nghịu: “Em không sống ở đây.”

“Sống ở đâu?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Người nhà em đâu?”

“Ông em phải trông cửa hàng,” Cậu bé nói, “Em tự qua đây chơi, em với ông sống ở con phố phía sau.”

“Bố em…” Giang Khoát vừa nói được hai chữ đã bị Đoàn Phi Phàm bấm vào bắp chân một cái, nên đành ngậm miệng.

“Mai anh còn đốt pháo hoa ở công viên nhỏ bên cạnh đấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu em tới, anh sẽ để dành cho em ba quả.”

“Em tới.” Cậu nhóc nói.

“Nhớ anh tên gì chưa?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Đoàn Anh Tuấn.” Cậu nhóc đáp.

“Đúng vậy.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Về đi, muộn quá rồi.”

Sau khi cậu nhóc chạy đi rồi, Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm: “Thằng bé không có bố mẹ sao?”

“Ít nhất thì không ở bên cạnh nó như bình thường.” Đoàn Phi Phàm nói, “Nó bảo sống với ông ở con phố phía sau, chứ không phải là nhà ông nó ở con phố phía sau, chắc là đang sống cùng với ông rồi.”

“Có thể là cách diễn đạt khác thì sao?” Giang Khoát lúc này đã hiểu ra Đoàn Phi Phàm có lẽ đang nghĩ tới hồi nhỏ của mình.

“Không chỉ lời nói, mà cả ánh mắt này, động tác này, đều rụt rè nhút nhát,” Đoàn Phi Phàm nhặt vỏ quả pháo đã đốt trên mặt đất bỏ vào trong túi xách, vòng tay ôm lấy Giang Khoát, “Đi”.

“Cái đó cũng chưa chắc,” Giang Khoát nói, “Cậu nhìn cậu mà xem.”

Đoàn Phi Phàm bật cười: “Là tính cách khác nhau thôi, tôi vỏ một kiểu, ruột một kiểu, trông thì như Phàm ông trùm khuấy đảo khu chợ, nhưng thực ra thì trong lòng cái gì cũng sợ.”

“Vậy bây giờ cậu đang là vỏ hay là ruột?” Giang Khoát hỏi.

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát: “Theo cậu thấy thì sao?”

“Tôi cảm giác đã hòa làm một rồi,” Giang Khoát thở dài, “Phiên bản mà tôi thấy chắc là có ruột, nhưng phần không có vỏ dường như không phải là cậu nữa.”

“Chẳng ai lại chỉ có vỏ không có ruột được, chỉ có ruột không có vỏ thôi,” Đoàn Phi Phàm cười, “Cậu cũng có vỏ có ruột đó.”

Chỉ là tất cả đều trong suốt thôi.

“Đi mua kem đi.” Đi về được nửa đường thì Giang Khoát nói, “Tôi muốn ăn kem.”

“Trong tủ lạnh vẫn còn hộp kem cậu cạp lần trước còn lại đó thôi?” Đoàn Phi Phàm nói xong mới nhớ ra, “À, cậu không ăn đồ ăn thừa.”

“Tôi đâu có cạp, tôi dùng thìa xúc,” Giang Khoát nói, “Nhưng nó đúng là đồ còn thừa lại.”

“Ăn cơm thì cái tật này coi như không tính đi, ăn kem mà cũng thế hả,” Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi, “Đi thôi, mua thêm một hộp nữa, mua hộp nhỏ thôi.”

“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Dọc đường mà đi ngang qua hiệu thuốc thì mua miếng dán vết xước gì đó, vết thương trên mặt cậu cũng phải làm gì đó chứ.”

“Không,” Đoàn Phi Phàm sờ sờ vết thương, “Để thêm vài ngày đi.”

“Kiếm chuyện phải không?” Giang Khoát nheo mắt nhìn cậu, “Để chú cậu nhìn thấy rồi lại nói là tôi đánh.”

Đoàn Phi Phàm bật cười: “Chú ấy không tin được đâu.”

“Tại sao?” Giang Khoát hỏi.

“Làm gì có ai có thể đấm vào mặt Đoàn Phi Phàm chứ?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Anh hùng bảo vệ trường là từ đâu ra hả?” Giang Khoát nói, “Người ta không chỉ đấm được vào mặt cậu, mà còn vây quanh chém cậu được đó thôi.”

“Đừng nhắc cái chuyện ba xu đó nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Làm tôi lại muốn cho Lư Hạo Ba một trận.”

“Có tôi rồi mà.” Giang Khoát vỗ vỗ lưng cậu, “Lúc nào mà nó lại chọc điên tôi, tôi cũng sẽ đấm cho nó một phát vào mặt.”

“Thôi đừng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đặc quyền bị cậu đấm vào mặt coi như là của riêng tôi đi.”

Giang Khoát thở dài.

Lúc đi ngang qua hiệu thuốc, Giang Khoát như nhớ ra chuyện gì, liền dừng lại.

“Sao thế?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Thứ kia của tôi…” Giang Khoát nhìn vào trong hiệu thuốc.

“Thứ gì của cậu?” Đoàn Phi Phàm đã hiểu Giang Khoát muốn nói gì, nhưng đứng trước cửa hiệu thuốc bàn luận đề tài này vẫn hơi có chút xấu hổ.

“Thứ hôm trước tôi mua, cậu xử lý hết rồi à?” Giang Khoát nói, “Tôi không thấy đâu nữa, không phải cậu vất đi rồi đấy chứ?”

“Cậu mua cái gì?” Đoàn Phi Phàm khoác vai Giang Khoát đi tiếp.

“Công cụ lao động.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm phì cười: “Chổi hả? Hay là khăn lau?”

“Được, tối nay tôi dùng chổi xử lý cậu.” Giang Khoát gật đầu.

“Này này này,” Đoàn Phi Phàm lắc lắc vai cậu, “Chịu không nổi đâu.”

“Không dùng chổi cũng chưa chắc cậu đã chịu nổi.” Giang Khoát nói.

“Ồ.” Đoàn Phi Phàm nói.

Tiếp đó, cả hai cùng im lặng.

Một lát sau, Giang Khoát mới nói: “Sao cậu không nói gì?”

“Tại mải nghĩ.” Đoàn Phi Phàm hơi cúi người xuống, dùng tay đang đút trong túi áo kéo kéo quần.

Giang Khoát phì cười: “Sắp bị xử lý đến nơi mà vẫn còn hưng phấn tới nông nỗi đó cơ à.”

“Chẳng phải là tôi chưa bị xử lý bao giờ sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trong đầu tôi chỉ toàn cảnh tôi xử lý cậu thôi.”

Giang Khoát đưa mắt nhìn cậu.

“Cậu không chỉnh lại quần hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Tôi mặc quần thể thao.” Giang Khoát nói, “Rộng rãi.”

Hàng quán trên phố đều đã mở cửa, có rất nhiều loại kem để lựa chọn, nhưng Giang Khoát đúng là rất kén chọn, đi tới ba cái siêu thị vẫn không có loại kem mà cậu ấy vừa ý, cuối cùng lấy bừa một hũ kem ba màu.

“Cái này hả?” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái này thì cậu chẳng cần phải ra khỏi khu chung cư cũng có.”

“Đây là tôi đi một vòng không có nên mới lấy thôi.” Giang Khoát nói.

“Lấy cái này đi,” Đoàn Phi Phàm lấy một hộp Häagen-Dazs, “Cái này siêu thị trong chung cư không có.”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu, “Cậu ăn không?”

“Không ăn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi rất tôn trọng mùa đông.”

“…Được.” Giang Khoát nói.

Ra khỏi siêu thị, Giang Khoát bắt đầu ăn kem, lúc về đến chung cư, kem đã ăn hết, cậu ấy sờ sờ bụng: “Bụng tôi lạnh ngắt rồi.”

“Tôi sờ thử.” Đoàn Phi Phàm đưa tay luồn vào trong áo Giang Khoát, khẽ chọc thật nhanh một cái, “Tay tôi lạnh không?”

“Nóng lắm.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm liền xoa xoa bụng Giang Khoát: “Đệt, đúng là lạnh ngắt rồi, lát nữa cậu sẽ bị đau bụng đấy.”

“Không yếu ớt vậy đâu.” Giang Khoát xoa xoa bụng, “Hồi nhỏ một mình tôi ăn hết cả xô kem, chẳng bị làm sao cả.”

“Hồi nhỏ tôi ăn được một kí bò nấu tương đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.

“… Tôi đói quá.” Giang Khoát nói.

“Để lát nữa ăn tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát quay phắt sang.

Đoàn Phi Phàm nghĩ nát óc mà không hiểu tại sao mình có thể nói ra câu đó, có đỏ mặt cũng đã quá muộn, cậu nhìn Giang Khoát: “Chắc tôi bị trúng gió rồi.”

Giang Khoát cười không ngừng lại được, lúc đợi thang máy cũng chốc chốc lại cười.

Lúc bác gái lầu dưới từ bên ngoài bước vào, đứng sau lưng họ cùng đợi thang máy, Giang Khoát vẫn còn đang cười, cậu quay lại nhìn bác gái một cái, sau đó lại cười một trận.

“Thần kinh hả,” Bác gái nói, “Hôm nay mà hai cậu lên cơn tiếp là cảnh sát lại tới cho xem!”

“Lát nữa bọn tôi còn phá luôn cả giường đó.” Giang Khoát cười nói.

Vào trong nhà, Đoàn Phi Phàm còn chưa kịp thay giày xong, Giang Khoát đã đá bay giày, cởi áo khoác, đi vòng vòng quanh nhà: “Đồ đâu?”

“Trong ngăn kéo dưới bàn cà phê.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát mở ngăn kéo, lấy đồ rồi xông tới ôm chặt lấy cậu: “Tiểu Đoàn.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm hôn lên môi Giang Khoát, ném áo khoác lên sofa rồi đưa tay nắm lấy eo cậu ấy.

Giang Khoát không nói gì, hôn dính lấy cậu, hai người vừa hôn vừa chầm chậm đi về phía phòng ngủ.

Cái giường hẳn là vẫn khá chắc chắn, Giang Khoát hung hãn đẩy Đoàn Phi Phàm xuống giường, sau đó nhảy lên cưỡi trên người cậu, đưa tay lột phắt áo cậu ra. Cái giường chỉ phát ra một tiếng cọt kẹt, không hề nhiều lời.

“Đoàn Phi Phàm.” Giang Khoát dán sát bên tai cậu, gọi rất khẽ, da cậu ấy nóng rực.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm quay sang, hôn lên tai cậu ấy.

Giang Khoát không nói gì, chỉ ngưng thở mấy giây rồi lại tiếp tục.

“Tai lại nhột hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ.” Tóc Giang Khoát khẽ cọ vào mặt cậu trong tiếng thở hỗn loạn, “Suýt nữa thì liệt nửa người luôn.”

Đoàn Phi Phàm bật cười, lúc tay Giang Khoát chạm vào người cậu, tiếng cười chợt đứt đoạn.

Ánh trăng đêm nay rất đẹp, giống như pháo hoa mà họ đốt ở ngoài sân chung cư, màu bạc lấp lánh lành lạnh nhưng lại được bao bọc trong hơi nóng của nhiệt độ trong phòng, tiếng thở dồn dập hòa cùng tiếng gió chốc chốc lại thổi qua ngoài cửa sổ, mang theo khí thế đầy mãnh liệt.

 

Quả nhiên là một trận chiến ác liệt. Giường nghĩ.

Không nghe rõ hai người họ nói gì nữa.

Chắc là họ nói chuyện, kêu rên hổn hển, nhưng do vướng chăn với gối nên nghe không rõ.

Kiểu như vừa đau đớn lại vừa hạnh phúc.

Trọng lượng của hai người thì một chiếc giường chịu được, nhưng không thể cứ rung lắc mãi được, như thế thì hơi khổ cho cái giường cao niên này.

Chốc chốc lại một trận, đúng là cũng dành ra chút thời gian để nghỉ lấy sức, nhưng rất ngắn ngủi.

Dù gì thì mình cũng đã chịu đựng được đến lúc trận chiến kết thúc.

“Cậu xuống đi.” Đoàn Phi Phàm nằm sấp trên gối, quay đầu qua một bên khẽ nói.

“Tôi không muốn động đậy.” Giang Khoát tựa cằm lên vai cậu, mắt nhắm nghiền.

“Cậu động đậy suốt cả đêm, giờ thêm một cái không được hả?” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu không có nhẹ đâu, chú Khoát à.”

“A…” Giang Khoát rất miễn cưỡng từ từ lật người xuống, kéo cái gối bên cạnh qua gối đầu, quay mặt sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu thấy sao?”

“… Không phải chứ, chuyện này mà còn phải phát biểu cảm tưởng à?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừ,” Giang Khoát cọ cọ vào người cậu, cái giường liền phát ra một tràng cọt cà cọt kẹt, Giang Khoát thở dài, “Cái giường này không ổn rồi, mới có một lúc thôi mà đã cảm thấy không ổn rồi sao?”

“Ngài mạnh quá đó.” Đoàn Phi Phàm cười.

“Nói tiếp đi.” Giang Khoát nói.

“Quá mạnh luôn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đau.”

Giang Khoát nhìn cậu, đợi một lúc rồi mới hét lên: “Hết rồi hả?”

“Tuyệt lắm.” Đoàn Phi Phàm bóp cằm Giang Khoát, “Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia thật là đỉnh.”

“Đúng là ít nhiều cũng…” Giang Khoát nói nửa chừng thì hơi ngượng, liền hắng giọng, “Đau thật, nhưng mà…”

“Nhưng mà hạnh phúc lắm.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừ.” Giang Khoát khịt khịt mũi, nhìn cậu, “Tiếng cậu nghe thích lắm.”

“Tiếng gì?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Thì… lúc đó đó.” Giang Khoát nói, “Nghe thích lắm.”

“Đệt,” Đoàn Phi Phàm vùi mặt vào gối, giọng bị đè nghèn nghẹt, “Ngài đúng không biết xấu hổ là gì cả.”

Giang Khoát cười đầy sung sướng: “Vậy đâu được, vẫn chưa bằng cậu, ít nhất thì tôi vẫn còn xấu hổ không dám đi dọc hành lang gõ cửa bảo người ta qua ăn bò nấu tương.”

“Hai chuyện đó so sánh được sao?” Đoàn Phi Phàm sờ sờ rồi khẽ bóp eo Giang Khoát.

“Được chứ, giờ chỉ có hai chúng ta,” Giang Khoát nói, “Bò nấu tương lại là cả đám người ở tầng một ký túc.”

Đoàn Phi Phàm cười suốt một lúc lâu, rồi quay đầu sang thở dài: “Tôi đi tắm trước nhé.”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

“Cậu thu dọn chút đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Thu dọn cái gì?” Giang Khoát hỏi.

“Xếp lại gối, gấp lại chăn, tháo ga giường, làm bẩn rồi thì thay…” Đoàn Phi Phàm ngồi dậy xuống giường, tiện tay lấy một cái áo buộc quanh hông.

“Có cần phải… giữ ý vậy không?” Giang Khoát nhìn cậu.

“Rèm cửa sổ phòng khách đang mở đó anh hai.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ồ.” Giang Khoát nằm trên giường ngáp một cái, “Tôi không muốn thu dọn.”

“Vậy lát nữa tôi lết tấm thân tàn tạ này thu dọn vậy.” Đoàn Phi Phàm đi ra khỏi phòng ngủ.

Mới đi được nửa đường ra phòng khách, đã nghe thấy tiếng Giang Khoát trong phòng ngủ: “Trước tiên lấy giúp tôi cốc…”

Tiếp đó vang lên một tiếng “Rầm!”

Giọng Giang Khoát im bặt.

Đoàn Phi Phàm vội chạy trở lại, cái áo buộc ngang hông bị rơi cũng không kịp để ý, vừa vào phòng ngủ thì thấy cái giường đã xiêu vẹo, phần đệm bên này giường đã trũng xuống dưới một nửa, Giang Khoát tay chống thành giường, nửa người treo lơ lửng, mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn cậu.

“Sao lại thế này?” Đoàn Phi Phàm vội chạy tới kéo Giang Khoát xuống khỏi giường.

“Tôi chỉ trở mình một cái!” Giang Khoát trợn mắt nhìn cái giường đã sụp một nửa trước mặt, “Thật sự chỉ trở mình một cái thôi!”

“Cái giường này… chắc là hơi cũ rồi, có điều…” Đoàn Phi Phàm vỗ vỗ vai Giang Khoát, “Giỏi đấy chứ, Tiểu Khoát.”

“Tôi đệt,” Giang Khoát đi đi lại lại quanh cái giường, “Làm sao giờ?”

“Chắc thanh đỡ ở giữa bị bung hoặc gãy rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không sao, sửa lại được, cậu mặc đồ vào trước đi.”

“Làm gì?” Giang Khoát nhìn cậu.

“Đếm ngược từ đi.” Đoàn Phi Phàm cũng rất tự nhiên lấy áo choàng ngủ của Giang Khoát khoác lên người, “Lầu dưới sắp lên gõ cửa mắng đó, bác gái đó mà không lên thì cảnh sát sẽ tới.”

“Lực lượng cảnh sát để bà ta lãng phí loạn xạ vậy sao?” Giang Khoát đi về phía nhà vệ sinh, “Tôi lười mặc lắm, tôi đi trốn một lát.”

“Vậy nên bác đó cũng có khả năng sẽ tự lên.” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát cứ để thân trần như vậy đi ngang qua phòng khách không che rèm mà lại còn bật đèn.

Vừa mới đi ra kéo rèm lại thì ngoài cửa đã bị đập rầm rầm.

Đoàn Phi Phàm ra mở cửa, Giang Khoát ở trong phòng tắm, đóng cửa mở vòi nước rồi mà vẫn nghe thấy giọng của bác gái kia, nghe cực kỳ tức giận, cảm giác như hai người cố tình chọc giận bà ta.

Đúng là giống thật, dù sao thì chính cậu đã nói là sẽ phá giường mà.

Chậc.

Tình huống này chỉ có Đoàn Phi Phàm mới xử lý được, nếu là cậu thì thậm chí còn chẳng mở cửa, Đoàn Phi Phàm không chỉ mở cửa, mà còn giữa tiếng la mắng, rất bình tĩnh tự nhiên mà nói chuyện phiếm với bác gái đó.

Lúc Giang Khoát tắm xong ra ngoài thì bác gái kia đã đi.

“Không việc gì chứ?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Bác ấy bảo chắc là do tấm phản gỗ phía dưới bị gãy, đằng sau khu chung cư có một hiệu đồ gỗ nhỏ, có thể qua đó kiếm một tấm thay vào.”

“… Sao cậu làm được hay vậy?” Giang Khoát nhìn cậu.

“Cứ tám chuyện bừa thôi,” Đoàn Phi Phàm đi vào phòng tắm, “Tôi tắm nha, cậu cũng không cần dọn giường nữa đâu, lát lấy cái nệm ra, đêm nay ngủ tạm trên nệm đi.”

“Cậu cho bà ấy vào phòng ngủ hả?” Giang Khoát thò đầu vào phòng tắm.

“Không, sao có thể chứ?” Đoàn Phi Phàm nói, “Bao vẫn còn trên sàn mà.”

“… Để tôi đi dọn.” Giang Khoát đóng cửa lại.

Tiếp sau căn phòng bốn người không có điều hòa ở ký túc, Giang Khoát lại trải nghiệm lần đầu tiên trong đời việc ngủ trên nệm trải trực tiếp trên mặt sàn, sau khi tắt đèn, hóa ra chẳng có gì khác biệt so với lúc nằm trên giường có chân.

Hơn nữa, chẳng biết có phải do cảm giác rất vững chãi mà lại không có tiếng cọt kẹt gì không, mà cậu thấy mình ngủ cực kỳ say.

Tất nhiên, cũng có thể do đêm nay đã lao động quá vất vả.

Buổi sáng, lúc Đoàn Phi Phàm dậy, cậu vẫn chưa thức giấc, lúc Đoàn Phi Phàm đánh thức cậu dậy để báo phải về Ngưu Tam Đao trước, cậu còn suýt nữa nổi quạu, sau đó mới nghĩ ra chính mình đã đòi như vậy.

“Cậu vẫn còn làm việc được sao?” Giang Khoát hỏi.

“… Được.” Đoàn Phi Phàm thấy hơi bị cạn lời, “Sao cậu không hỏi liệu tôi còn cưỡi ngựa được không luôn đi?”

“Cậu còn cưỡi ngựa được không?” Giang Khoát lại hỏi.

“Ngủ đi cho tôi nhờ.” Đoàn Phi Phàm vỗ vỗ mặt cậu.

Giang Khoát ngủ tới trưa mới dậy, trên điện thoại có tin nhắn của Đoàn Phi Phàm, hỏi cậu trưa ăn gì, rồi lại hỏi cậu dậy chưa, cuối cùng là bảo cậu nếu đói thì gọi điện cho cậu ấy.

Giang Khoát không gọi điện, mà lái xe thẳng đến chợ.

Gửi xe xong, lúc đi gần tới Ngưu Tam Đao thì phía sau có người gọi cậu: “Giang Khoát!”

Cậu quay lại thì thấy Đinh Triết ở đằng sau: “Cậu tới đây làm gì?”

“Tôi mới là người phải hỏi cậu chứ?” Đinh Triết nói, “Tôi còn tưởng tôi nhìn nhầm cơ, vừa qua đường một cái là thấy một thoáng xanh lá phóng vèo vào cổng chợ.”

“Tôi tới…” Giang Khoát không nghĩ ngay ra được lý do nào cho hợp lý.

“Tôi cũng tới ăn chực,” Đinh Triết nói rồi giơ cái túi đang xách trên tay ra, lắc lắc trước mặt Giang Khoát, “Đồ nướng, cậu chưa ăn thịt nướng nhà nó bao giờ phải không?”

“Chưa.” Giang Khoát nói.

“Đỉnh của chóp,” Giang Khoát vỗ cánh tay cậu, “Đi.”

Chiếc xe chuyển phát nhanh đậu ở lối đi phía sau, Đoàn Phi Phàm đang cùng anh nhân viên xếp bò nấu tương đã đóng gói lên xe.

Thấy Giang Khoát với Đinh Triết cùng đi vào cửa, cậu sửng sốt: “Đến rồi hả?”

“Thím~,” Đinh Triết đi vào bếp, “Cháu mang thịt qua~, thịt nướng đó~~~.”

“Làm sao giờ,” Giang Khoát vội ghé lại bên Đoàn Phi Phàm, “Tôi có phải đi mua rượu không?”

“Không cần phải bày vẽ như vậy,” Đoàn Phi Phàm cười, “Nó mua thịt tới là do tự nó thích ăn thôi, không cần bận tâm.”

“Ồ.” Giang Khoát đáp, rồi đứng bên cạnh, nhìn Đoàn Phi Phàm làm việc.

Chưa được một lúc thì Đinh Triết đi ra, bê một thùng bò nấu tương bắt đầu giúp chuyển lên xe.

Chậc.

Không phải là Giang Khoát không muốn giúp, mà Đoàn Phi Phàm với anh nhân viên chuyển phát phối hợp nhanh thoăn thoắt, cậu không chen tay vào được.

Nhưng nhìn Đinh Triết nhập cuộc trôi chảy tự nhiên thế kia, cậu lại thấy hơi khó chịu.

Thím Đoàn Phi Phàm đi ra, nhìn quanh rồi vẫy Giang Khoát: “Giang Khoát, cháu giúp thím đi mua chai nước tương, ngay chỗ cửa tiệm nhỏ đằng trước chợ ấy, thím đang cần dùng.”

“Dạ.” Giang Khoát lập tức quay người đi mua.

“Tiền này cháu!” Thím hét lên.

“Cháu có rồi!” Giang Khoát nói.

“Để cháu đưa cậu ấy.” Đoàn Phi Phàm nói.

Nước tương có rất nhiều loại, lúc Giang Khoát đứng ở cửa, hỏi chủ tiệm có nước tương không, chủ tiệm chỉ cái kệ phía sau, hai tầng xếp toàn là nước tương.

“Lấy cho tôi một chai.” Giang Khoát nói.

“Vào chọn đi.” Chủ tiệm bảo.

“Tôi có chọn cũng không biết đâu mà lần,” Giang Khoát nói, “Lấy giúp tôi một chai là được.”

“Cậu vào đi, chọn loại đắt tiền là được,” Chủ tiệm nói, “Rồi mang ra tính tiền.”

Giang Khoát cảm thấy chủ tiệm này hơi kỳ lạ, nhưng vẫn nén bực bước vào, chọn bừa từ trên giá một chai trông có vẻ khá đẹp, rồi trở ra cửa, đặt cái chai trước mặt ông ta: “Tính tiền.”

“Điện thoại của cậu vẫn còn chứ hả?” Chủ tiệm khẽ hỏi.

Giang Khoát nhìn ông ta, đưa tay sờ túi rồi đột nhiên sững người: “Điện thoại của tôi…”

“Bị trộm rồi,” Chủ tiệm cau mày, hạ giọng bảo, “Vừa rồi bảo cậu vào mấy lần, cậu còn không chịu vào!”

“Đi hướng nào rồi?” Giang Khoát hỏi, “Mặc áo gì?”

Chủ tiệm đưa mắt nhìn bên trái: “Áo xanh lam, đừng đuổi theo, bọn nó có một nhóm đấy.”

Giang Khoát không còn để ý gì khác nữa, lập tức quay người chạy sang phía tay trái, điện thoại mất cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng trong điện thoại vẫn còn ảnh với clip chưa kịp sao lưu.

Nhưng đuổi theo về hướng bên trái, tới cửa Ngưu Tam Đao rồi vẫn không thấy ai mặc áo xanh lam cả.

“Nước tương đâu?” Đoàn Phi Phàm xem ra đã bốc xong hàng, đang đứng ngoài cửa.

“Điện thoại của tôi bị móc trộm rồi,” Giang Khoát cảm thấy cổ họng mình như co thắt lại, “Ảnh với clip đều chưa sao lưu…”

“Chuyện gì vậy?” Đinh Triết cũng đi ra, miệng đang nhai bò nấu tương.

Đoàn Phi Phàm lấy thanh mài dao từ dưới quầy ra: “Để tôi đi lấy lại, tôi biết ai rồi.”

[HẾT]

- -----oOo------

Truyện Chữ Hay