Cúp máy xong, Giang Khoát đứng dậy, Đại Pháo cưỡi ngựa đi tới, nghiêng đầu ra hiệu với cậu.
“Cái gì.” Giang Khoát hỏi.
“Chạy một vòng nào.” Đại Pháo nói.
“Con ngựa kia của mày hôm nay không vui hả?” Giang Khoát hỏi, “Lát nó lại hất mày xuống đấy.”
“Dỗ xong rồi,” Đại Pháo vỗ vỗ đầu con ngựa, “Giờ thì ngoan rồi.”
“Mày không chạy cùng bọn nó à?” Giang Khoát lên ngựa, vỗ vỗ cổ con ngựa, “Cục cưng, đi thôi, chúng ta chạy một vòng vận động tí nào.”
“Đi với bọn nó có ích gì,” Đại Pháo nói, “Người bên siêu thị chuỗi mà thằng Châu dẫn tới hôm nay bô lô ba la ở kia nửa tiếng rồi, tao muốn nói chuyện với Hà Nini một lúc mà không len vào được lời nào.”
“Đấy là vấn đề của Siêu thị à?” Giang Khoát nói, “Chứ không phải là do mày không hấp dẫn bằng tay Siêu thị đó, không phải Hà Nini thích tay Siêu thị bô lô ba la hơn sao?”
“Đừng chọc tức tao,” Đại Pháo nói, “Dằm đâm tim liên hoàn thế này tao chịu không nổi đâu đó.”
“Đi.” Giang Khoát nghiêng đầu.
Con ngựa chầm chậm cất bước chạy đi, Đại Pháo chạy đuổi tới, rồi lại quay đầu nhìn về phía đằng kia.
“Đừng nhìn nữa,” Giang Khoát nói, “Sau Tết mày lại bắt đầu bận rồi, vẫn còn thời gian mà đi tán gái sao?”
“Có bận tao cũng không trì hoãn việc tán gái nha, gặp được cô nào tốt là phải theo đuổi ngay,” Đại Pháo nói, “Thà bị từ chối vạn lần còn hơn bỏ lỡ một lần.”
Giang Khoát thấy hơi bị cạn lời.
Nhưng mấy năm qua, Đại Pháo đúng là đã làm như vậy, bất kể bận rộn hay suy sụp thế nào, Đại Pháo vẫn luôn dành thời gian riêng cho người con gái mà cậu ta thích và theo đuổi, dù cho có theo đuổi được hay không thì cũng không thể dừng theo đuổi được.
“Tao không như mày,” Đại Pháo nói, “Mẹ nó chứ bình thường cứ như hòa thượng ấy.”
“Sao dám so với mày, thấy ai cũng thích, bận rộn hết biết.” Giang Khoát nói.
“Mày ăn Tết xong là về trường luôn hả?” Đại Pháo hỏi.
“Ừ.” Giang Khoát nhìn Đại Pháo, “Hiểu tao phết.”
“Là tao hiểu tình yêu thôi.” Đại Pháo nói.
“… Đừng ghen tị.” Giang Khoát nói.
“Cái này mà gọi là ghen tị sao? Cái này mà gọi là ghen tị sao?” Đại Pháo trợn mắt nhìn Giang Khoát, “Mày có giỏi thì cứ thế này mãi mãi đi, đừng bao giờ để tao thấy mày nói mấy câu yêu đương hường phấn, cũng đừng có làm mấy cái trò lãng mạn mà mày thấy chướng mắt đấy nhá.”
Giang Khoát cười cười không đáp.
“Mai tao về quê với bố tao,” Đại Pháo nói, “Sếp Giang mai cũng về phải không?”
“Ừ,” Giang Khoát đáp, “Nếu mày làm việc cùng với bố, qua Tết sẽ phải đi thác Thiên Đỉnh hả?”
“Chắc vậy đó, lần này nếu nói chuyện suôn sẻ với hai thôn kia là sẽ cho tiến hành luôn,” Đại Pháo nói, “Hay là mày cố cắn răng mà bảo sếp Giang giao thác Thiên Đỉnh lại cho mày, như vậy bọn mình vẫn hợp tác được.”
“Tao không có hứng,” Giang Khoát nói, “Tao định qua Tết mở tiệm online bán bò nấu tương.”
“Đệt,” Đại Pháo nhìn cậu, “Ngưu Tam Đao hả?”
“Ừ.” Giang Khoát đáp.
“Mày cần bao nhiêu tiền?” Đại Pháo hỏi.
“Không biết nữa,” Giang Khoát nói, “Hiện tại mới nghĩ tới việc mở tiệm thôi, còn chưa nói cụ thể với Đoàn Phi Phàm.”
“Đừng có chưa gì đã hỏi cậu cần bao nhiêu tiền,” Đại Pháo nói, “Biết chưa hả? Mày hỏi cậu ấy có bao nhiêu, mày bù phần thiếu là được, đừng có chưa gì đã phẩy tay ‘Để tôi chi tiền’ đó!”
Giang Khoát đưa mắt nhìn Đại Pháo.
“Cái tiệm kia giờ là do chú cậu ta quản lý phải không, giờ có cậu bạn học lắm tiền đến vung ra vài trăm ngàn tệ, người ta sẽ chắc mười mươi là mày định cướp thương hiệu Ngưu Tam Đao của họ đó, mày tin không.” Đại Pháo nói.
“Xì…” Giang Khoát cau mày.
“Xì cái gì mà xì?” Đại Pháo nói.
“Tao vẫn chưa nghĩ tới khía cạnh này.” Giang Khoát nói.
“Người ta buôn bán nhỏ, cách nghĩ sẽ khác,” Đại Pháo nói, “Đừng có đem kinh nghiệm của sếp Giang ra áp dụng ở đó, vốn dĩ người ta cũng chưa muốn gọi vốn, chưa muốn làm lớn.”
“Ừ,” Giang Khoát kéo cương, con ngựa giảm tốc, cậu vẫy tay với Đại Pháo, “Pháo à, lại đây.”
Đại Pháo cho ngựa ghé lại gần: “Sao hả?”
“Cảm ơn nha.” Giang Khoát nhoài qua vỗ vỗ vai Đại Pháo.
“Đệt!” Đại Pháo hét lên, “Thà mày chửi tao đi còn hơn.”
Đoàn Phi Phàm ngồi xổm cạnh cái chảo, tay cầm điện thoại quay chỗ mật đường nâu đang sôi lục bục trong chảo: “Thấy không, đường nâu với một ít mạch nha, làm toàn bằng mạch nha thì sẽ ngọt quá, lát nữa sẽ cho lạc giã nhỏ vào, vốn dĩ không giã đâu, nhưng bà tôi răng không tốt, nên giã ra một chút…”
“Chỗ mật đường này, tôi muốn thử một miếng.” Giang Khoát nói.
Lão Tống nghe thấy liền cười: “Cho ít dầu vào chỗ đường nâu, lát nữa sẽ thành thế này, mang vào bếp làm thôi, cẩn thận đừng để ngọt quá.”
“Cho đường khác vào được không ạ?” Giang Khoát hỏi.
“Cũng được.” Lão Tống thấy kẹo lạc mình làm vẫn có người ‘quay TV’ thì rất vui, nói cũng nhiều hơn, “Nếu muốn có hương vị khác thì thêm loại khác, đường hoa quế, đường phèn, đều ngon cả, giờ tôi cho lạc vào đây, nhìn nhé…”
“Cháu đang nhìn đây.” Đoàn Phi Phàm cười nói.
Con gái lão Tống bên một chậu lạc giã đưa tới, lão Tống đổ vào chảo, dùng một cái sạn gỗ đảo nhanh.
Đoàn Phi Phàm không có cảm giác gì với kẹo lạc, cậu không mấy hứng thú với đồ ngọt, nhưng lúc này, mùi thơm này lại là một phần trong ký ức của cậu.
Thật diệu kỳ, cậu cùng với Giang Khoát lại đang ở đây xem lão Tống dùng kỹ thuật và quy trình của thời xưa, làm ra món quà vặt trong ký ức của cậu, như thể đang xem một cảnh trong chương trình phát lại thời thơ ấu của mình.
Kẹo đậu phộng trộn xong được đổ lên một tấm ván thoa dầu, sau khi kẹo nguội đi một chút, lão Tống thành thạo lấy một cây gậy gỗ dài bắt đầu cán kẹo, chỗ kẹo lạc từ từ được cán thành một miếng lớn dày mỏng đồng đều. Sau đó lão Tông dùng một phiến gỗ dài cắt kẹo thành miếng nhỏ.
“Thử đi,” Lão Tống lấy một miếng đưa Đoàn Phi Phàm, “Xem tay nghề ông còn như cũ không.”
Đoàn Phi Phàm nhận viên kẹo, cắn một miếng. Kẹo vẫn còn ấm nóng, hơi mềm, rất thơm, cậu gật đầu: “Vẫn là vị đó, không khác tí nào.”
Lão Tống bật cười đầy vui vẻ.
Kẹo lạc làm tổng cộng hai ký rưỡi, nửa ký cho bà, nửa ký cho nhà chú, thêm một ký đưa cho quản giáo La, nhờ gửi cho bố nửa ký, còn nửa ký để dành cho Giang Khoát.
Lão Tống không chịu nhận tiền, cứ dúi chỗ kẹo đã đóng gói vào tay cậu rồi đẩy cậu ra cửa, y như định đánh nhau.
“Chẳng phải cháu đã mang rượu cho ông rồi đó thôi!” Lão Tống nói, “Chỗ kẹo này sao bằng hai chai rượu kia!”
“Cháu không đưa tiền nữa cháu không đưa tiền nữa…” Đoàn Phi Phàm vội nói, “Cháu đánh không lại ông.”
“Ông về nhà từng ấy năm rồi, vậy mà vẫn có người nhớ kẹo của ông, ông vui lắm,” Lão Tống nói, “Bảo bố cháu khi nào ra thì tới ông chơi, cháu dẫn bố đến chơi với ông nhá!”
“Chuyện đó chắc chắn rồi!” Đoàn Phi Phàm nói, “Tới lúc đó ba ông cháu ta uống rượu.”
Lúc lấy kẹo ra, Đoàn Phi Phàm thấy trên màn hình Giang Khoát nãy giờ cứ cười suốt: “Sao hả, vui đến nông nỗi này rồi cơ à.”
“Đời sống ở chợ thú vị ghê,” Giang Khoát nói, “Ông lão này dễ thương thật.”
“Đấy là cậu còn chưa thấy khía cạnh biến ảo khó lường ở chợ đó,” Đoàn Phi Phàm cưỡi lên chiếc xe máy đậu bên đường, “Biết tại sao dao bên khu đồ tươi sống đều phải dùng xích khóa lại không?”
“Tàn bạo vậy sao?” Giang Khoát nói, “Tôi tưởng để phòng trộm?”
Đoàn Phi Phàm cười: “Mẹ nó ai lại vào chợ mà trộm dao hả?”
“Không biết,” Giang Khoát cũng cười, “Chắc là tôi quá, dù sao thì tôi cũng đâu biết dao giá bao nhiêu.”
“Dao trộm thì không thể bán giá như dao thường được, biết không hả,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu mà trộm dao thì chỉ có thể bán theo giá sắt vụn thôi, tính theo ký.”
“Lỗ vốn vậy sao?” Giang Khoát nói.
“Bởi vậy, đừng có trộm.” Đoàn Phi Phàm nói.
“…Ai trộm chứ?” Giang Khoát lúc này mới chợt nhận ra, “Nói một thôi một hồi, tôi lại còn tưởng mình chuẩn bị đi bán đồ ăn trộm luôn đó.”
Đoàn Phi Phàm cười mãi mới thôi, sau đó gắn điện thoại lên giá đỡ ở đầu xe.
“Xe được đấy chứ, ở đâu ra vậy?” Khi camera điện thoại lắc tới lui, Giang Khoát nhìn thấy chiếc xe.
“Của một đại ca bên khu thủy sản, anh ấy là Tay lái số trong chợ bọn tôi đó.” Đoàn Phi Phàm nổ máy.
“Số hai là ai?” Giang Khoát hỏi.
“Tay lái duy nhất có một người của ki ốt số , dãy số của khu thủy sản trong chợ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Gọi tắt là Tay lái Số trong chợ.”
“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát cười sặc, đột nhiên nhớ tới cái cái danh Anh hùng bảo vệ trường, gọi tắt là Anh hùng hộ hiệu.
“Chú Đoàn dẫn cháu đi đua xe nhé,” Đoàn Phi Phàm đội mũ bảo hiểm, vặn tay ga, chiếc xe phóng đi, “Lên đường.”
Ngoại trừ mùa cao điểm tiêu thụ bò nấu tương thì điện thoại không rời tay, thời gian còn lại, tỷ lệ sử dụng điện thoại của Đoàn Phi Phàm không nhiều, tai nghe kể cả có mang theo thì cũng rất ít khi dùng.
Nhưng sau khi đi du lịch về, cậu không những lúc nào cũng mang theo điện thoại bên mình, mà thậm chí còn phải cõng theo một cục sạc dự phòng, tai nghe cũng đổi thành loại có dây, nếu không thì pin không trụ nổi được cả ngày.
“Điện thoại của tôi hết pin rồi,” Giang Khoát nói, “Tôi dẫn Bôn Bôn ra ngoài dạo trước đã nhé.”
“Ừ, đi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Buổi chiều tôi cũng bắt đầu bận chuẩn bị cho bữa tối đón giao thừa rồi.”
“Ngày mai mới là giao thừa mà?” Giang Khoát nói.
“Nhà tôi đông người, việc cần làm cũng lắm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tất cả đều do chú tôi bên này làm xong một nửa rồi mang sang nhà bà tôi làm tiếp.”
Giang Khoát tặc lưỡi: “Vậy là cả một đám đông cực kỳ náo nhiệt nhỉ, sau đó cái đồ cuồng giao tiếp xã hội như cậu chắc sẽ bận rộn lắm, phối hợp trong ngoài khéo léo mẫn tiệp…”
“Dù vậy vẫn dành ra được thời gian nói chuyện mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cũng đâu thể xã giao cả ngày trời, lấy đâu ra sức lực đó.”
Giang Khoát bật cười: “Cậu biết ngay ý tôi định nói gì à?”
“Ngay cả chút tâm tư đó cậu cũng che giấu không nổi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy được rồi, có thời gian thì gọi tôi.” Giang Khoát nói.
“Được.” Đoàn Phi Phàm tiện tay chụp màn hình.
Ăn Tết là phải thịt cá đầy mâm, đây là quan niệm chung của chú cậu và bà nội, ăn không hết mới tốt, ăn không hết thì mới cả năm dư dả.
Đoàn Lăng đổi ngày phép với người ta, xin nghỉ hai hôm nay, về nhà giúp một tay.
“Cháu đã mua đủ mấy món ăn kèm chưa?” Thím nhìn đủ loại gà vịt thịt cá trên quầy, ngón tay lật lật từng thứ để tính món, “Lát nữa ở chợ người ta về hết là không mua gì được nữa đâu.”
“Đủ rồi,” Đoàn Phi Phàm nhìn danh mục trên màn hình, “Cháu dựa theo danh sách của thím, mua giống y như thế, còn mua thêm một số thứ mà cháu thấy có thể cần dùng đến nữa.”
“Được, trước tiên gà vịt thì đem ra chặt,” Thím vỗ tay, “Đoàn Lăng, con thái chỗ thịt lợn kia ra rồi luộc sơ đi.”
Đoàn Phi Phàm lấy dao ra, bắt đầu xử lý chỗ gà vịt, Đoàn Lăng xắn tay áo thái thịt lợn, chú thím thì làm cá với móng giò các thứ.
Hàng năm vào giờ này, tất cả đều bận rộn thế này.
Hồi nhỏ, lúc bận rộn này, Đoàn Phi Phàm vẫn sẽ cảm thấy phấn khích, có đồ ăn ngon, được đi chơi, những ngày tiệm đóng cửa thì cực kỳ nhàn nhã sung sướng; kiểu bận rộn này cảm giác khác với kiểu bận rộn kiếm sống ngày thường.
Cậu chẳng hề thích công việc quanh năm bận rộn không dứt của Ngưu Tam Đao, chú thím cậu ngồi tính toán tiền chi ra với thu vào, thỉnh thoảng lại than thở về các khoản đóng góp thêm ở trường của cậu với Đoàn Lăng.
Những người khác trong chợ phần lớn cũng sống như vậy, điều khác biệt duy nhất ở đây có lẽ là, ngay từ đầu đã không nên tồn tại khoản chi dành cho cậu.
Mọi người bận rộn một chập, công việc chuẩn bị đã xong cả, nguyên liệu với gia vị được cho sẵn vào nồi với túi đóng gói lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, chương trình ăn Tết coi như chính thức bắt đầu.
“Mang cái chảo to kia để ra đây,” Chú cậu bảo, “Lát mang theo, lần trước quên cầm đi, cái chảo của bà già nấu cho hai người ăn cũng chẳng đủ.”
“Cháu đánh xe ra đây nhé?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ, đi đánh qua đây đi,” Chú cậu gật đầu, “Lấy cái xe mới của chú! Đánh qua đây!”
Cái xe là xe bán tải cũ mà chú mua hồi tháng trước, sau khi bán xe năm năm trước, mãi chú vẫn không mua lại. Kho hàng của ông chủ Tống chuyển chỗ, hơi xa hơn trước một chút, sợ có lúc thịt bò giao tới không kịp, chú cậu mới mua cái xe cũ này dùng đi lấy hàng.
Nếu khi đó biết chuyện chợ có thể bị phá dỡ, có lẽ chú đã không mua.
Đoàn Phi Phàm ra ngoài, gửi yêu cầu video call cho Giang Khoát.
“Sớm thế?” Giang Khoát mặt mũi còn nửa tỉnh nửa mơ, xuất hiện trên màn hình.
“Giờ là bắt đầu này, từ bây giờ sẽ lu bu cho tới ngày mai,” Đoàn Phi Phàm nói, “Buổi tối sẽ ở lại nhà bà tôi không về.”
“Ở lại làm gì? Có chỗ ngủ không?” Giang Khoát hỏi.
“Ở lại chơi mạt chược, đánh bài,” Đoàn Phi Phàm nói, “Làm gì có ai ngủ, muốn ngủ thì cùng nằm chung trên giường, một cái giường nằm ngang cũng được năm người đó.”
“Đệt,” Giang Khoát nhảy dựng lên, “Như thế làm sao chịu được, thôi cứ đánh bài luôn đi.”
Đoàn Phi Phàm bật cười.
“Cậu đi đâu đấy?” Giang Khoát xoa xoa mặt.
“Đi lấy xe, một đống đồ từ xoong chảo tới thức ăn đều phải mang tới nhà bà tôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bằng con xe bán tải của chú tôi.”
“Bình thường không thấy cậu lái bao giờ mà?” Giang Khoát nói.
“Xe bán tải đời cũ mới mua tháng trước, không được chạy trong nội thành, chỉ khi nào đi lấy hàng lấy đồ thì mới chạy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm nay tôi mới lái lần đầu đó.”
“Cho tôi xem.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm đi tới bãi giữ xe, trước tiên tung cho lão Hoàng một bao thuốc: “Chú Hoàng, buổi chiều về nhà ăn Tết phải không?”
“Trưa là về luôn rồi,” Lão Hoàng rất khoái chí nhận bao thuốc, “Cả chợ được mỗi thằng nhóc cậu là có lương tâm, lúc nào cũng nghĩ đến lão.”
“Chứ còn gì nữa,” Đoàn Phi Phàm cười, “Sau Tết chú quay lại, cháu sẽ để dành đồ ngon cho chú.”
Giang Khoát nhìn chiếc xe bán tải trên màn hình, nói là xe cũ, nhưng kỳ thực nhìn khá mới, Đoàn Phi Phàm mở cửa lên xe, lúc đóng cửa thì vang lên rầm một tiếng.
“Đệt, kêu to thế,” Giang Khoát nói, “Cậu sập rớt cánh cửa luôn rồi.”
“Cái tên hơi tí là sợ mất mật này,” Đoàn Phi Phàm gắn điện thoại lên giá đỡ, xoay về phía mình, “Khi nào về tôi sẽ mua ít hải đảm (‘mật biển’ – nhum biển) hấp trứng cho cậu ăn cho bổ mật mới được.”
“Có tác dụng hả? Phương thuốc dân gian gì vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Phương thuốc độc quyền của Đoàn anh tuấn,” Đoàn Phi Phàm khởi động xe, “Ăn gì bổ nấy.”
“Cút.” Giang Khoát nói, “Cậu đang lái xe đi đâu đó?”
“Lái qua Ngưu Tam Đao chở đồ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lát nữa cậu xem có bao nhiêu thức ăn nhé, đuổi kịp lượng thức ăn bên căng tin trường tụi mình luôn đấy.”
Đoàn Phi Phàm bỏ điện thoại vào túi áo trên, camera chỉ lộ ra một nửa, Giang Khoát cảm giác như thể mình đang bám trên miệng túi áo Đoàn Phi Phàm mà nhòm ra ngoài.
Nhiều đồ ăn thật, nhìn Đoàn Phi Phàm với chú cậu ấy chuyển đồ ra xe, cảm giác như sắp họp chợ ven đường. Nhà cậu trước giờ chưa từng có nhiều đồ ăn như vậy.
Hai vợ chồng sếp Giang rất chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn uống cũng thanh đạm, Giang Liễu Liễu thì ăn như mèo, vài miếng là no, dì Lưu là người ăn nhiều nhất trong nhà, trước đây dì từng phàn nàn, “Cả một bàn đồ ăn thế này toàn là tôi tự nấu tự ăn, mọi người không cảm thấy quá là lỗ vốn sao?”
Bây giờ nhìn nhà Đoàn Phi Phàm thế này, Giang Khoát nhịn không nổi, phải bấm chụp màn hình.
Sau khi xếp đồ lên xe xong, có lẽ do cài điện thoại trên giá thì hơi lộ liễu quá nên Đoàn Phi Phàm không lấy điện thoại ra khỏi túi, chỉ điều chỉnh góc độ, cho nhìn về đằng trước.
Do vậy, Giang Khoát suốt dọc đường cứ đu miệng túi áo Đoàn Phi Phàm mà đi qua các con phố.
Xe chạy tới một khu dân cư trong phố cổ, khắp nơi đậu ngổn ngang đủ loại xe.
“Ông chú nhà nó,” Đoàn Phi Phàm bị một chiếc xe lam chắn đường đi, từ trong cửa sổ thò đầu ra, “Xe của ai….”
Giang Khoát đã đoán trước là cậu ấy sẽ hét lên, do đó không bị giật mình.
Một ông bác gần đó chạy tới, mặt đầy khó chịu: “Sao hả? Chắn đường mấy người hả?”
“Mẹ nó còn phải hỏi hả?” Tiếng chú Đoàn Phi Phàm vang lên bên cạnh, tiếp đó là tiếng mở cửa xe.
Đoàn Phi Phàm giữ tay chú lại: “Chú làm gì vậy?”
“Chú nện hắn một trận!” Chú Đoàn Phi Phàm nói.
“Về nhà nện con quay đi bố!” Đoàn Lăng ở đằng sau lên tiếng, “Năm mới năm me bố đi nện ai hả?”
“Bác à, năm mới vui vẻ,” Đoàn Phi Phàm xuống xe, đi tới trước cái xe lam xem xét, “Chỗ này đậu xe hơi khó nhỉ.”
“Biết là được rồi.” Ông bác kia vốn đang đầy vẻ lên gân ông đây không sợ, Đoàn Phi Phàm nói một câu hòa khí, ông ta đột nhiên có vẻ mất hết khí thế.
“Cháu giúp bác dời xe nhé?” Đoàn Phi Phàm nói, “Đậu sát vào đây một chút, lát nữa lái đi cũng tiện hơn.”
“Ầy,” Ông bác xua tay, “Khỏi cần, tôi tự dời, cậu giúp tôi ngó đằng sau chút.”
“Dạ được.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát dựa vào sofa, điện thoại kẹp vào đường may gối dựa sofa, tuy không thấy mặt Đoàn Phi Phàm, nhưng cậu rất thích cảm giác này, lúc Đoàn Phi Phàm “xã giao” thật khiến người ta cảm mến, mang tới cảm giác vững vàng rất khó tả.
“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát khẽ gọi, “Cậu đem theo tai nghe không?”
“Có đem.” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng lát nữa tới nhà bà tôi thì không đeo liên tục được.”
“Ừ,” Giang Khoát đáp, “Không sao, tôi nhìn cũng được.”
“Tôi mang theo hai cục sạc dự phòng đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát bật cười: “Loại có wifi hả?”
“Không phải,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng nhà bà tôi có wifi, yên tâm.”
Hôm nay mọi người đều ở nhà, ngoài dì Lưu đang ở trong bếp, còn có một chị giúp việc đang lau dọn vệ sinh trên lầu, mọi người đều thư thả giữ trạng thái bình thường, so với bên nhà Đoàn Phi Phàm, thực sự chẳng hề có cảm giác tết nhất gì cả.
Buổi trưa, dì Lưu làm thêm hai món, Giang Khoát không dính mắt vào điện thoại nữa, nhưng vẫn đeo một bên tai nghe.
“Cả ngày nay con cứ xem cái gì vậy?” Sếp Giang hỏi cậu.
“Truyền hình trực tiếp.” Giang Khoát nói.
“Con mà lại xem truyền hình trực tiếp à?” Sếp Giang hơi bất ngờ, “Chẳng phải con xem cái này rồi ghét không thèm xem vì người ta ồn ào quá sao?”
“Trải nghiệm cuộc sống ạ.” Giang Khoát nói.
“Trải nghiệm cuộc sống…” Sếp Giang chép miệng, “Mẹ con bảo con định bán bò nấu tương, cũng là trải nghiệm cuộc sống hả?”
“Cái đó thì không,” Giang Khoát nói, “Chỉ là con muốn kiếm việc để làm thôi.”
“Vậy con…” Sếp Giang giơ tay phác một cử chỉ mơ hồ, nghĩ một chút rồi lại thở dài, không nói tiếp nữa.
“Tiệm online, cũng không ảnh hưởng đến việc học,” Giang Khoát nói, “Con đâu thể thôi học lúc này để chạy dự án chứ.”
“Dù sao thì con lúc nào chẳng có cả đống lý do,” Sếp Giang xua tay, “Tết nhất bố không tranh luận với con.”
“Dương Khoa không về nhà ăn Tết phải không ạ?” Giang Khoát hỏi.
“Không về.” Mẹ cậu nói, “Hồi sáng mẹ gọi điện cho mẹ nó, bà ấy phát sầu tới mức ăn không nổi.”
“Con định giai đoạn đầu bận quá thì bảo nó giúp con làm giấy tờ thủ tục,” Giang Khoát nói, “Tình trạng nó bây giờ, con thấy sẽ không quay về trường học tiếp đâu, khuyên không được.”
“Nó làm việc được chứ?” Mẹ cậu hỏi.
“Dương Khoa…” Sếp Giang ngẫm nghĩ, “Cũng không phải là không được, thằng bé đó đầu óc nó đúng là kiểu đầu óc học hành bài bản.”
“Có cần nói với nhà nó không?” Mẹ Giang Khoát nhìn cậu.
“Con nói với mẹ chính là nhờ mẹ nói trước với họ một tiếng,” Giang Khoát nói, “Đến lúc phía con không đủ tiền, con sẽ bảo nó xuất tiền, nhà nó mà không biết chuyện này, con sợ nó kiếm không ra tiền.”
“Oa,” Mẹ cậu quay sang nhìn sếp Giang, “Con trai anh ghê đấy chứ.”
“Con trai tôi là do mình tôi sinh ra à?” Sếp Giang nói, rồi ghé lại gần Giang Khoát, “Vậy nếu nó chi tiền, có phải chia cổ phần cho nó không?”
“Còn lâu mới chia,” Giang Khoát rất rõ ràng, “Tiền thưởng, tiền hoa hồng, rồi thêm ít tiền dựa trên hiệu suất làm việc thôi. Con không có hại nó, cũng không so đo chuyện nó hại con, vậy là tốt lắm rồi. Sau này cũng chẳng hợp tác lâu dài, nó tự mình nắm rõ cách làm việc rồi chắc chắn sẽ làm riêng thôi.”
“Nó hại con?” Sếp Giang ngạc nhiên, “Nó hại được con?”
Giang Liễu Liễu ngồi bên cạnh bật cười, vừa cười vừa ăn món canh.
“Thằng bé đó, nói năng không biết nghĩ, lúc tranh cãi với gia đình, nó nói đủ thứ linh tinh ấy mà.” Mẹ cậu xua tay.
“Vậy phải xạc cho nó một trận mới được.” Sếp Giang nói.
“Bố đừng bận tâm, qua Tết là con đi luôn rồi.” Giang Khoát nói.
“Chạy giấy tờ hả?” Giang Liễu Liễu chậm rãi nói, “Người ta cũng đã đi làm lại đâu, sao không để mồng mồng ngày đẹp hẵng đi.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn Giang Liễu Liễu: “Không phải nói chuyện trước với Ngưu Tam Đao sao?”
Coi chừng anh mày đó!
Anh đánh em bây giờ đó, biết không hả!
“A,” Giang Liễu Liễu gật đầu, “Đúng rồi.”
“Vậy mồng con đi nha,” Mẹ cậu nói, “Mồng nhà ta đi chơi, sếp Giang còn phải đi chùa dâng hương, một năm một lần giả vờ giả vịt đi làm bồ tát. Mồng là mẹ cũng bận rồi.”
“Dạ.” Giang Khoát vốn định mồng mới đi, không ngờ mẹ cậu lại đẩy luôn lên mồng cho cậu, thật sướng phát điên luôn, suýt nữa không nhịn nổi đã cười phá lên thành tiếng.
“Tôi rất là thành tâm đấy nhé.” Sếp Giang vẫn cố đính chính câu mẹ vừa nói.
Giang Khoát không nghe hai người nói nữa, cậu đặt đũa xuống: “Con ăn xong rồi.”
Cậu đi nhanh ra vườn, Bôn Bôn chạy theo sau, Giang Khoát xoa đầu nó rồi lấy điện thoại ra xem.
Màn hình phía Đoàn Phi Phàm có vẻ đang là cảnh nhà bếp, bếp nhà bà Đoàn Phi Phàm rất cũ kỹ, nhưng sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, thức ăn xe nhà chú Đoàn Phi Phàm chở tới đã được xếp ngay ngắn đầy gian bếp vốn không lớn lắm, cảm giác sắp không còn chỗ mà đặt chân.
Có thể nghe thấy tiếng rất đông người đang nói chuyện bên ngoài bếp, cực kỳ sôi nổi.
“Đoàn anh tuấn?” Giang Khoát gọi.
Đoàn Phi Phàm không đáp, có lẽ đã gỡ tai nghe ra rồi.
Giang Khoát đành tắt video call rồi gọi điện lại.
“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm nghe điện rất nhanh, “Bị ngắt hả?”
“Mồng tôi về trường đấy!” Giang Khoát khẽ hét lên.
“Cái gì? Cái gì cái gì cái gì?” Đoàn Phi Phàm hỏi một tràng.
“Mồng mồng mồng ,” Giang Khoát cười nói, “Ngày kia đó!”
“Tôi đệt! Nhanh vậy sao!” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Tôi tưởng kiểu gì cũng phải sau mồng chứ.”
“Ngày kia! Ngày kia đó,” Giang Khoát nói, “Vui không? Phấn khích không?”
“Phấn khích lắm, tôi còn muốn qua đó đón cậu luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.
[HẾT CHƯƠNG ]