Không chỉ nhớ nhung, mà còn có nỗi trống trải khi những ngày đang tràn đầy trọn vẹn bỗng đột nhiên trống rỗng.
Từ lúc Giang Khoát dẫn Bôn Bôn về nhà lúc nửa đêm, cho tới khi cả đám ở trong phòng chơi game đến lúc mắt không mở lên nổi liền tự bò về phòng mà ngủ, rồi cho tới giữa đêm dài tưởng như không thể nào đi vào giấc ngủ, cuối cùng thì tiếng chuông báo tin nhắn điện thoại cũng vang lên.
[JK] Tôi qua cùng ăn sáng nha
[Chỉ thị như sau] Cậu dậy sớm vậy
[JK] Tôi lúc nào chẳng vậy, cậu cũng dậy sớm đấy thôi
[Chỉ thị như sau] Tôi vẫn chưa ngủ, lên xe ngủ bù
[JK] Để tôi nhắn vào trong nhóm một cái
Đoàn Phi Phàm ngồi dậy.
[Giang nhiều tiền] Dậy hết cả chưa, nửa tiếng nữa tôi qua đó, cùng đi ăn sáng
[Lưu mình dây] Tôi đang ngồi bồn cầu
[Đinh uy vũ] Mấy chuyện này khỏi khai báo đi mày, có ngã kẹt dưới đó thì gọi tụi tao cứu mày là được!
Gửi tin nhắn xong, Giang Khoát gọi điện qua.
“Sao bảo nửa tiếng nữa qua mà?” Đoàn Phi Phàm nghe điện.
“Đúng vậy, lái xe qua, giờ này không kẹt xe.” Giang Khoát nói.
“Vậy cậu còn gọi điện làm gì, không lái xe à?” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu nói nhiều hơn một giây là tới chậm thêm một giây đó.”
Giang Khoát bật cười: “Tôi đi từ phòng ra nhà xe không cần thời gian sao?”
“Cũng phải,” Đoàn Phi Phàm cười, “Chào buổi sáng nha.”
“Chào buổi sáng,” Giang Khoát nói, “Tôi xách theo một túi to, mẹ tôi hôm qua bảo cao thủ bên tiệm cà phê làm ít đồ bánh trái, ăn ngon lắm, mấy cậu mỗi người một phần, mang về cho nhà nếm thử.”
“Lên xe có được ăn không?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đủ hết,” Giang Khoát nói, “Cậu mà đói thì ăn luôn của bọn họ.”
“Tôi thấy được đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
Cả bọn ăn sáng trong khách sạn, nhà bếp còn làm cho mỗi người một bát sủi cảo.
“Tiễn khách thì sủi cảo, đón khách thì ăn mì.” Đổng Côn nói.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Khi nào về trường nhớ mời tôi ăn mì bò.”
“Người nào đến trường đầu tiên sẽ phải đãi người đến sau.” Đinh Triết nói.
Đoàn Phi Phàm bật cười.
“Sao hả?” Lưu Bàn nhìn cậu, “Không hợp lý hả?”
“Hợp lý.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hai đứa nó chắc chắn là đồng ý rồi,” Tôn Quý nói, “Hai đứa ở ngay thành phố, vào học chuông reo một cái mới chạy đi cũng được nữa, bọn mình lại phải đãi tụi nó thôi.”
Đoàn Phi Phàm cười càng dữ hơn: “Ừ hứ!”
Giang Khoát đưa mắt nhìn cậu.
Vali chặng về của mọi người đều căng hơn so với lúc tới, do hành lý đã mở ra rồi thì làm kiểu gì cũng không nhét lại gọn như cũ được.
Trong vali của Đinh Triết đã không còn tí đồ nào của Đoàn Phi Phàm, vậy mà cũng vẫn đầy.
“Tao không hiểu sao lúc đi lại có thể nhét hết vào trong được.” Đinh Triết đẩy gọn mấy cái vali vào trong thùng xe.
“Bọn tao cũng vậy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Để loạn luôn.”
“Lại còn ăn lắm mập thây nữa.” Lưu Bàn sờ sờ bụng, “Sinh hoạt kiểu này mà Giang Khoát vẫn giữ được dáng, làm thế nào mà được vậy?”
“Ăn ngán rồi là giữ được dáng thôi.” Giang Khoát lên xe.
“Vậy mà cũng nói.” Lưu Bàn hét.
Hôm nay không có xe Brabus, xe của bên khách sạn đưa họ đi, tài xế là một thanh niên xởi lởi, lúc cần thì sẽ nói nhiều hơn tài xế của sếp Giang, có lẽ là do bệnh nghề nghiệp của ngành du lịch nên dọc đường đi qua tòa nhà nào cũng giới thiệu cho cả bọn một chút, thậm chí lúc đi qua trường cấp của Giang Khoát cũng giới thiệu một câu.
“Bức tượng con ngựa đang phi nước đại ở đầu lối rẽ bên trái, mấy bạn nhìn thấy không, chỗ đó chính là trường cấp của Tiểu Khoát đó,” Anh chàng nói, “Là trường cấp tư thục tốt nhất ở đây của chúng tôi đó.”
“Là trường quốc tế gì gì đó,” Đinh Triết quay sang nhìn Giang Khoát, “Lẽ ra đã học trường thế này thì thông thường mà nói… cậu thi vào trường bọn mình…”
“Khỏi cần tìm từ cẩn thận như vậy,” Giang Khoát nói, “Tôi là nỗi xấu hổ của cái trường cấp đó đó.”
“Đệt.” Đinh Triết cười suốt một hồi lâu.
Đoàn Phi Phàm quay đầu nhìn mãi theo bức tượng cao hơn những tòa nhà khác một chút kia, tới lúc Giang Khoát nhét tay vào túi áo khoác của Đoàn Phi Phàm, cậu mới quay đầu lại, cậu nhìn Giang Khoát, và nắm lấy tay Giang Khoát trong túi áo mình.
“Trường cấp của bọn cậu đỉnh thật đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ, người trong đó cũng ngầu lắm,” Giang Khoát nói, “Ngầu kiểu nói cũng chẳng buồn nói ấy.”
“Đợi…” Đoàn Phi Phàm nhìn người đằng trước rồi hơi trượt xuống dưới một chút, hạ giọng nói khẽ, “Đợi khi nào cậu quay lại, có thời gian tôi sẽ dẫn cậu đi xem trường cấp của tôi.”
“Trường cậu ở đâu?” Giang Khoát đầy hứng thú.
“Cách quảng trường bọn mình làm việc hồi trước hai trạm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ chỉ còn khối thôi, khối với đều chuyển đi rồi. Cách đó hai con phố là trường của bọn Đinh Triết, so với trường bọn tôi còn tã hơn một bậc luôn.”
Lúc nói câu này, Đoàn Phi Phàm không hạ giọng, mà nói như bình thường, Đinh Triết ngồi trước lập tức hét lên một tiếng: “Tao nghe thấy rồi đấy nhá! Muốn hẹn đánh nhau phải không?”
“Bọn mày có đánh nổi đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cái mông tao ấy.” Đinh Triết nhỏm dậy quỳ trên ghế, quay lại chỉ Đoàn Phi Phàm, “Bọn mày lần trước thua còn gì!”
“Bọn mày thắng được mỗi lần đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thế mà mày kích động ghê, nhớ tận ba năm liền.”
“Cút.” Đinh Triết ngồi xuống, “Trường mày dân chơi thể thao quá đông.”
“Bọn cậu hồi trước có vẻ thú vị phết nhỉ.” Giang Khoát hỏi.
“Cái gì thú vị phết?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Hẹn đánh nhau á? Cậu thích kiểu thú vị này thì cũng dễ thôi, khai giảng rồi sắp xếp cho cậu một chuyến.”
“Lư Hạo Ba đi.” Đổng Côn hét.
“Xử nó luôn!” Đinh Triết cũng hét lên.
“Đệt.” Giang Khoát cười.
Từ khách sạn tới nhà ga, chớp mắt đã tới nơi.
Tài xế đợi ngoài bãi đậu xe, Giang Khoát cùng mọi người đi tới bên ngoài sảnh chờ.
Bốn chục phút nữa là chuyến của Tôn Quý, tiếp đó là Đinh Triết với Đoàn Phi Phàm, cuối cùng là Lưu Bàn với Đổng Côn.
Lúc này thời gian đã rất gấp, mọi người đi cùng nhau, mà Tôn Quý lại sắp phải vào ngay nên cả đám chắc chắn sẽ vào cùng luôn rồi đợi ở bên trong.
Dù cho chuyến của Đoàn Phi Phàm vẫn còn gần hai tiếng nữa, hai người lúc này cũng phải từ biệt rồi.
“Giang Khoát,” Tôn Quý vỗ vỗ cánh tay Giang Khoát, “Lần này thật sự cảm ơn cậu, chơi đúng đã đời luôn.”
“Nghỉ hè tiếp tục.” Giang Khoát nói.
“Có dịp cũng ghé chỗ bọn tôi đi,” Tôn Quý nói, “Nhất định sẽ đón tiếp cậu chu đáo.”
“Có thể đi tour liên hoàn, lần lượt chơi đủ một vòng.” Lưu Bàn nói.
“Ý này hay đấy!” Đinh Triết giơ ngón cái.
“Được.” Giang Khoát gật đầu.
“Đến lúc đó bàn tiếp,” Đổng Côn nói, “Giờ vừa mới chơi một trận xong, bọn mày cũng biết dự tính tương lai ghê, nhanh lên, vào đi, Tôn Quý lát nữa mà lỡ tàu là cùng bọn Đoàn Phi Phàm về trường luôn đó.”
“Tôi vào nhé.” Đoàn Phi Phàm vội nói, sợ lãng phí thời gian.
“Vào rồi thì gọi điện cho tôi.” Giang Khoát cũng vội nói.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm nói, “Vậy tôi vào nha.”
“Ôm tôi đi.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm ôm lấy Giang Khoát.
Mấy người kia đã vào tới cổng kiểm tra an ninh, đang bắt đầu xếp hàng, Giang Khoát hất cằm ra hiệu: “Nhanh lên kìa, không bị phát hiện bây giờ.”
Đoàn Phi Phàm cười, quay người vội bước qua đó.
Mấy người kia đều quay cả lại, giơ tay vẫy Giang Khoát: “Về đi, đừng đứng đó nữa!”
“Ừ.” Giang Khoát cũng vẫy vẫy tay, do dự một thoáng rồi quay người bước đi.
Đi tới đầu cầu thang, cậu quay đầu lại, thấy Đoàn Phi Phàm đang đứng quay người nhìn sang phía này.
Giang Khoát mỉm cười.
Đoàn Phi Phàm cũng cười.
Giang Khoát quay người tiếp tục đi, rồi lại ngoái nhìn, Đoàn Phi Phàm vẫn đang nhìn cậu.
Lại đi, lại ngoái nhìn, cậu ấy vẫn đang nhìn.
Lúc cậu quay đầu lần thứ năm, Đoàn Phi Phàm cuối cùng cũng bước vào cổng kiểm tra, không nhìn thấy nữa.
Mặt trời lúc này từ từ ló rạng.
Trong bãi đậu xe, cửa sổ xe lóe lên một mảng sáng, Giang Khoát lấy kính râm ra đeo vào. Tuy biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì chưa thể nhận được tin nhắn của Đoàn Phi Phàm, nhưng cậu vẫn lấy điện thoại ra nhìn thử.
Lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên.
[Chỉ thị như sau] Bọn tôi vào rồi, định lát nữa tìm cái ghế mát xa để nó bạo hành cho một trận.
Giang Khoát bật cười.
[JK] Giờ ngủ một lát được rồi.
[Chỉ thị như sau] Cậu chưa bao giờ dùng ghế mát xa ở ga tàu với trung tâm thương mại đúng không?
[JK] Chưa.
[Chỉ thị như sau] Bao giờ khai giảng dẫn cậu đi thử, cậu sẽ hiểu ngay.
[JK] Hiểu gì?
[Chỉ thị như sau] Tụi nó đánh người đó!
Giang Khoát không nhịn được cười bò ra với điện thoại.
“Về nhà luôn phải không?” Tài xế hỏi.
“Vâng, về đi.” Giang Khoát ngả lưng ghế xuống, nửa nằm nửa ngồi.
Xe chuyển bánh rồi, Giang Khoát lại nhìn điện thoại, Đoàn Phi Phàm không gửi tin nữa, có lẽ là lúc này Tôn Quý sắp lên tàu.
Giang Khoát để điện thoại lên cổ, gối đầu lên tay định chợp mắt một lát.
Xe lắc lư khiến cả người bải hoải gà gật, lại thêm cả đêm qua hầu như không ngủ, lúc này mắt vừa nhắm lại là đã cảm thấy cả người như bay lên.
Lúc tài xế đánh thức Giang Khoát thì cũng đã về tới nhà.
Giang Khoát vội kiểm tra điện thoại, có hai tin nhắn Đoàn Phi Phàm gửi tới, Tôn Quý lên tàu rồi, bọn tôi bắt đầu đánh nhau với ghế mát xa đây.
[JK] Thử xem có ngủ được không
Đợt tới mấy phút cũng không thấy Đoàn Phi Phàm nhắn lại, coi bộ cái ghế mát xa thua rồi.
Bôn Bôn từ vườn sau chạy tới đón cậu, lúc thấy chỉ có mình cậu, nó có vẻ hơi thất vọng, đuôi không vẫy hăng hái như lúc thấy Đoàn Phi Phàm.
“Nhớ papa phải không?” Giang Khoát ngồi xuống xoa xoa đầu nó, “Mở cho mày một hộp đồ ăn an ủi nha, thế nào hả?”
Bôn Bôn sủa lên một tiếng.
“Mày nghe hiểu đồ hộp là gì phải không?” Giang Khoát đứng dậy dẫn Bôn Bôn vào trong nhà, “Đồ hộp đó.”
Bôn Bôn lại sủa một tiếng.
“Kẻ cô đơn đã trở về rồi.” Giang Liễu Liễu đang đứng một chân trong phòng khách.
“Em không dùng nạng hả,” Giang Khoát nhìn Giang Liễu Liễu, “Nhảy tới nhảy lui rồi lát lại ngã sấp mặt.”
“Đừng trù ẻo,” Giang Liễu Liễu nhảy nhảy mấy cái, lụm một miếng điểm tâm trên bàn, “Lát em ra ngoài đó.”
“Đi đâu?” Giang Khoát sửng sốt, “Đi kiểu gì?”
“Ngột ngạt quá,” Giang Liễu Liễu nói, “Lát gọi Tiểu La đưa em đi xem triển lãm, anh ấy không đi với sếp Giang.”
“Ừ.” Giang Khoát đáp, “Mẹ đâu?”
“Đang yoga,” Giang Liễu Liễu nhìn Giang Khoát, “Mấy hôm nay có phải anh không ngủ không đó?”
“Gần như vậy,” Giang Khoát thở dài, chậm chạp đi lên lầu, “Ra ngoài chơi thế này, một ngày cũng chẳng ngủ được mấy tiếng, anh lên ngủ bù đây.”
Cái ghế mát xa tung một trận liên hoàn chưởng vào sau eo Đoàn Phi Phàm, suýt nữa thì đấm cho cậu đến phát ho.
“Ăn đấm tỉnh rồi hả?” Đinh Triết đứng trước mặt cậu hỏi.
“Mày hết việc rồi hả?” Đoàn Phi Phàm ấn dừng cái ghế rồi đứng dậy.
“Sắp lên tàu rồi,” Đinh Triết nói, “Qua xếp hàng đi.”
“Hai đứa mày đến giờ rồi hả?” Lưu Bàn ngồi ở cái ghế mát xa hàng sau hỏi, giọng rung rung.
“Sắp rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hai bọn mày tự để ý thời gian đó, đừng có ngủ quên.”
“Ngủ quên sao được,” Đổng Côn tặc lưỡi, “Bị đánh ngất đi thì còn có khả năng.”
Đoàn Phi Phàm cười, cùng Đinh Triết ra xếp hàng ở lối vào.
Trước sau trái phải đều là những người đi cùng gia đình bìu ríu, trẻ con la hét còn người lớn thì la mắng, người lớn quát trẻ con khóc, nhốn nháo ầm ĩ, rất có không khí đón Tết.
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn điện thoại.
[JK] Thử xem có ngủ được không
[JK] Tôi ngủ một lát, nếu không trả lời tin nhắn thì là đang ngủ nhé
Đoàn Phi Phàm cười, thử nhắn lại một tin.
[Chỉ thị như sau] Ngủ đi
“Về nhà bận quá thì kêu tao,” Đinh Triết ngoái lại bảo, “Tao về nhà rồi là chán mốc lên.”
“Chán thì mày cứ qua chỗ tao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không có việc gì làm thì mày cứ đứng đó đợi đến bữa thì ăn, cũng không ai đuổi mày.”
“Được,” Đinh Triết gật đầu, nghĩ ngợi rồi thở dài, “Nếu như chợ phá dỡ thật, sau này muốn ăn bữa thịt ngon chẳng biết có ăn được không.”
“Chắc sẽ không di dời đi xa đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu dời đi xa thật, sau này sẽ xem thử có tìm được chỗ mở chi nhánh bên chợ cũ không.”
“Được đó, bảo chú mày thử xem, dũng cảm lên chút!” Đinh Triết nói, “Bọn tao quảng cáo giúp cho.”
Đoàn Phi Phàm cười, không nói gì.
Giang Khoát coi bộ mấy ngày nay không được nghỉ ngơi đầy đủ, ngủ giấc này thực sự rất dài, tàu Đoàn Phi Phàm tới nơi rồi, cậu ấy vẫn chưa tỉnh.
Nhưng Đoàn Phi Phàm trên tàu nhìn chung cũng ngủ cho qua thời gian, Đinh Triết thậm chí còn ngáy nữa, dẫn tới việc bà cụ ở ghế đối diện phàn nàn bảo cậu ta ồn ào quá.
Chuyến tàu quay về không có chế độ đãi ngộ đẳng cấp sếp Giang, hai người tự mình gọi xe, trước tiên xe đưa Đoàn Phi Phàm về, sau đó quẹo một ngã rẽ nhỏ, đưa Đinh Triết về.
[Chỉ thị như sau] Tôi về tới nơi rồi, chợ mấy hôm nay chẳng có thay đổi gì.
Đoàn Phi Phàm vừa vào chợ, bác gái Dương đang đứng trong tiệm gọi lại: “Đi đâu về đó? Chú cháu bảo cháu đi du lịch hả?”
“Dạ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Đi chơi mấy bữa ạ.”
“Rám nắng rồi.” Bác Dương chỉ mặt cậu.
“Đẹp trai không ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Đẹp trai,” Bác Dương gật đầu, “Trông khỏe khoắn lắm.”
Đoàn Phi Phàm cười vui vẻ cả đường về tới Ngưu Tam Đao.
Trong tiệm mọi việc vẫn như bình thường, chú cậu đang đứng ngoài quầy chặt thịt bôm bốp cho khách, thím cậu đang đun nước ở đằng sau.
“Thím ạ.” Đoàn Phi Phàm gọi.
“Ô.” Thím ngẩng lên, “Về rồi hả? Thím tưởng chiều mới tới nơi chứ.”
“Về vội còn ăn cơm.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hầm canh xương bò cho cháu rồi,” Thím vỗ vỗ lưng cậu, “Lát chị Lăng cháu cũng qua đó, chiều nay nó nghỉ.”
“Dạ,” Đoàn Phi Phàm đưa túi đồ ăn xách trên tay cho thím, “Đây là mẹ Giang Khoát bảo mang về, là tiệm nhà dì ấy tự làm đó.”
“Quà bánh hả?” Thím cậu nhận lấy, “Khách sáo quá, chiêu đãi mấy đứa chơi mấy ngày trời như vậy, lại còn cho đồ mang về.”
“Thím nếm thử đi.” Đoàn Phi Phàm đi vào nhà.
“Đợi Đoàn Lăng qua rồi ăn, có đồ ngon mà không đợi nó, nó lại làm ầm lên.” Thím nói.
Trong tiệm Ngưu Tam Đao tràn ngập mùi thơm quen thuộc của thịt bò sống lẫn với bò nấu tương, đây là mùi mà Đoàn Phi Phàm đã ngửi suốt mười mấy năm trời. Mùi thơm này trong tâm trí cậu không chỉ là một kiểu mùi, mà đã trở thành một trạng thái nào đó.
Dù luôn mang chút dấu vết của sự bất an, nhưng cũng là bến trú ẩn an toàn duy nhất của cậu.
“Để cháu làm.” Đoàn Phi Phàm bước tới bên cạnh chú.
“Về rồi hả?” Chú cậu quay lại nhìn, vẻ mặt nghiêm nghị lập tức tươi hẳn lên, “Khỏi cần cháu làm, cháu đi cất hành lý đi.”
“Mang vài bộ quần áo, có gì mà cất ạ,” Đoàn Phi Phàm nhìn chú, “Mặt chú xị ra tám chục mét rồi, để cháu làm đi.”
“Cái lão vừa rồi làm chú tức ứa gan,” Chú cậu bỏ con dao trên tay xuống, “Cân xong xuôi, tiền đưa rồi, lúc đi còn thó mất hai lạng thịt.”
“Chú không đuổi theo đánh hả?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Chửi vài câu thôi,” Chú cậu bảo, “Đi còn không vững, chú sợ chửi một hồi lại làm lão ta phát bệnh.”
Đoàn Phi Phàm cười, cúi xuống nhanh nhẹn pha chỗ thịt bò nguyên tảng trên bàn thành miếng.
“Quản giáo La liên lạc với cháu chưa?” Chú cậu ngồi xuống bên cạnh, lên tiếng hỏi.
“Rồi ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mai cháu qua đó.”
“Khu chợ này có thể sẽ bị phá dỡ, việc này Đoàn Lăng nói với cháu rồi chứ?” Chú cậu lại hỏi.
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Chuyện này đừng nói với bố cháu,” Chú cậu bảo, “Bố cháu cả ngày chẳng có việc gì làm nên hay nghĩ ngợi lung tung, chuyện này mà cho bố cháu hay, chẳng biết bố cháu lại nghĩ thành cái gì nữa.”
“Cũng có phải là tại bố cháu mà phá dỡ đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Nói nhảm, dù sao cũng đừng nói.” Chú cậu bảo.
“Cháu biết rồi.” Đoàn Phi Phàm cười.
Không được nói, bởi vì vốn dĩ đối với chuyện tương lai sau này, bố cậu hoàn toàn không thấy có hy vọng gì cả, nếu như Ngưu Tam Đao thực sự bị phá dỡ, ông ấy sẽ phải tạm thời ở một chỗ chỉ định ít nhất một hai năm, sau đó thế nào cũng chưa biết.
Với bố cậu mà nói, ông ra tù thế này lại khiến một gia đình vốn đã chẳng sung sướng gì giờ đây lại thêm khổ, và sẽ trở thành gánh nặng lớn nhất của họ.
Buổi trưa, Đoàn Lăng hùng hùng hổ hổ phi về, trong tay xách một túi to.
“Ăn cướp về hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cầm lấy thử đi,” Đoàn Lăng ném cái túi cho cậu, “Áo lông vũ đó, nội bộ nhân viên bọn chị được mua, cả nhà mỗi người một chiếc.”
“Cùng kiểu hả?” Đoàn Phi Phàm lấy chiếc áo trong túi ra.
“Chị có ngốc đâu mà mua bốn cái cùng kiểu!” Đoàn Lăng trừng mắt với cậu.
“Ấm lắm.” Đoàn Phi Phàm mặc thử, áo khá dày, “Đằng kia có bánh đó, chị nếm thử không?”
“Thử chứ.” Đoàn Lăng lập tức đi tới mở cái hộp, “Tiểu thiếu gia kia bảo cậu mang về phải không, nhìn cái là biết đồ cao cấp rồi.”
“Tiệm của mẹ cậu ấy làm đó.” Đoàn Phi Phàm cởi chiếc áo mới ra, cho lại vào trong túi giấy, rồi lại rút điện thoại ra xem.
Mẹ nó chứ tiểu thiếu gia này thật sự ngủ giỏi ghê.
Lúc ăn cơm trưa, Đoàn Phi Phàm kể chuyến này đi đã chơi những gì, mọi người nghe cười vui vẻ một lúc, sau đó thì lại im lặng.
Chú cậu thở dài: “Cái tin phá dỡ này tám phần là thật rồi.”
“Tin lan khắp chợ rồi,” Đoàn Lăng nói, “Ai cũng nghe nói vậy.”
“Ban quản lý không nói gì sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Nói cái quái gì,” Chú cậu bực bội, “Dù sao thì bọn họ đi đâu chẳng làm việc được, chẳng đáng để họ bận tâm.”
“Chiều nay cháu đi kiếm anh Văn thử xem,” Đoàn Phi Phàm nói, “Xem có giành trước được chỗ không, đừng để đến lúc có chỗ mới rồi lại bị người ta chiếm mất.”
“Chợ mới chuyển đi đâu là mình theo đó sao?” Đoàn Lăng nhìn bố.
“Ở đây gần ba chục năm rồi, quen rồi, xa quá thực không muốn đi,” Chú cậu thở dài, “Nếu thật sự không ổn thì nghỉ thôi.”
“Bố nói nhẹ như không ấy nhỉ,” Đoàn Lăng cau mày, “Chú hai đến lúc ra rồi, bố bảo với chú ấy là em nghỉ bán rồi, anh tự đi mà kiếm cơm à? Bố không lo à?”
“Để em lo,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đây không phải là vấn đề chính.”
Đoàn Lăng chép miệng: “Em lo kiểu gì, lên lớp lo à.”
“Vẫn chưa tới lúc nghĩ chuyện này mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sao cứ nói như thể đóng cửa ngay ngày mai vậy.”
“Mấy việc này mà ngồi nói chuyện, nói nói nói một hồi là nói thành thế này,” Đoàn Lăng bảo, “Nói chuyện bệnh gì cũng vậy, nói nói một hồi thành ra chết luôn.”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Chị so sánh kiểu gì vậy.”
Ăn cơm xong, Đoàn Phi Phàm mang ghế ra lối đi phía sau Ngưu Tam Đao ngồi phơi nắng, mấy cái bếp lò vây quanh, lúc gió quét qua người, cảm giác thật êm dịu.
Cả khu chợ vẫn chẳng có gì thay đổi, âm thanh, mùi vị, mỗi hình ảnh mà mắt nhìn thấy đều vẫn như trước.
Nhưng dường như ai nấy đều đang lo lắng.
Điện thoại đổ chuông, Đoàn Phi Phàm lấy ra xem, thấy Giang Khoát đang gửi yêu cầu gọi video call.
Đoàn Phi Phàm đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, cả người dễ chịu hơn rất nhiều.
Cậu nhìn hình ảnh mình trên màn hình điện thoại, vẫn được, khá là anh tuấn, vậy nên cậu liền nghe máy.
Khi Giang Khoát hiện lên trên màn hình bên kia, Đoàn Phi Phàm không nhịn được cười, may mà cậu đã chỉnh lại vẻ ngoài một chút, bên kia, Giang Khoát vẫn còn mặc nguyên đồ ngủ, ngóc lên một cái đầu tóc tai bù xù.
“Mới dậy hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ,” Giang Khoát ngáp một cái, “Sắp ăn cơm rồi, mẹ tôi gọi tôi dậy.”
“Tôi ăn xong rồi,” Đoàn Phi Phàm nó, “Canh xương bò, sườn xào chua ngọt, gà hột lựu xào…”
“Quá đáng thật,” Giang Khoát nuốt nước miếng, “Tôi vẫn còn hai chục phút nữa mới được ăn đó.”
“Ăn xong lại ngủ tiếp à?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ, cậu cũng ngủ đi,” Giang Khoát ghé lại nhìn màn hình, “Cậu vừa ăn cơm xong mà trông tiều tụy như bị bỏ đói ba ngày rồi ấy.”
“Bác gái ngoài cổng chợ còn khen tôi đẹp trai đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đấy là EQ của bác ấy cao thôi,” Giang Khoát nói, “Bao giờ cậu đi gặp bố?”
“Mai,” Đoàn Phi Phàm nói, “Buổi sáng đi tiện hơn.”
“Ừ,” Giang Khoát rót một ly nước, vừa uống vừa hỏi, “Vậy còn buổi chiều?”
“Tôi viết cho cậu cái thời gian biểu luôn đi,” Đoàn Phi Phàm cười nói, “Buổi chiều đi gặp người bên ban quản lý chợ, nếu như thực sự phá dỡ, chắc chắn bây giờ đã có người đang giành chỗ bên chợ mới rồi.”
“Cậu nói chuyện với họ được không?” Giang Khoát hỏi.
“Chỗ khác không dám nói,” Đoàn Phi Phàm nhướn mày, “Chứ bên chỗ chợ này, tôi lăn lộn mười mấy năm rồi thì phải khác chứ.”
“Không có gì mà cậu không nói chuyện được nhỉ.” Giang Khoát cười.
“Cũng có,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu mà bảo tôi nói chuyện với thôn Đại Tân xem nửa chỗ đất kia làm thế nào, tôi không nói được đâu.”
“Đệt,” Giang Khoát nhìn màn hình, “Trí nhớ cậu được đấy chứ.”
“Đây là mức độ căn bản đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi lại chẳng nhớ gì cả.” Giang Khoát nói.
“Vậy cậu còn nhớ tôi là ai không đó?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cũng coi như là nhớ đi,” Giang Khoát khẽ mỉm cười, “Một cậu chàng thật khôi ngô, bạn trai của tôi.”
[HẾT CHƯƠNG ]
- -----oOo------