Bùi Nhược Thần nhìn về phía Ngự Thiên Dung, còn chưa kịp nói gì đã bị nàng giành trước: “Còn nữa, có chuyện quên nói cho ngươi.
Ha ha, là thế này, Duệ Nhi đi theo Độc Quái, học y thuật và độc thuật, thời gian tính ra cũng đã lâu, nghe nói đứa nhỏ này đã học xong cách chế tác Thành Tâm Hoàn.
Ta thấy, ngươi cần phân lượng bao nhiêu, cứ trực tiếp đến nói với Duệ Nhi đi! Yên tâm, cứ nói là ta đã đáp ứng ngươi!”
Cái gì? Cư nhiên còn muốn quỵt nợ cũ, nữ nhân này cũng quá keo kiệt đi? Bảo hắn tìm tiểu tử kia lấy này nọ, còn muốn tiểu tử kia phối chế dược, đây chẳng phải là nói hắn không cần lấy thuốc nữa sao?
Ngự Thiên Dung thấy Bùi Nhược Thần nhăn mày, liền mỉm cười ngọt ngào, ôn nhu hỏi, “Sao vậy? Có gì không ổn sao? Yên tâm, Duệ Nhi rất ngoan, chỉ cần nói với hắn là ta đã đáp ứng ngươi, hắn nhất định mau chóng giúp ngươi phối chế!”
Đúng vậy, rất ngoan, chỉ ngoan với mỗi mình nàng thôi!
Bùi Nhược Thần âm thầm bi ai, nhìn nữ nhân đang cười đến phá lệ xán lạn trước mặt, bỗng có một cảm giác muốn túm lấy nàng, hung hăng trừng phạt một phen.
Bất quá, cũng may, định lực của hắn xưa nay tốt lắm, thế nên, hắn vẫn bảo trì bình tĩnh, chậm rãi nói: “Lúc trước là nàng đáp ứng điều kiện, nên nàng tự đi làm đi, ta không quan tâm nàng cho ai phối chế, chỉ cần cuối cùng nàng giao đầy đủ những thứ đó vào tay ta là được.” Ý tứ thực rõ ràng, hắn sẽ không mở miệng nói với Duệ Nhi, dù sao đối tượng mà hắn thành lập giao ước là nàng nha!
Ngự Thiên Dung bĩu môi, “Được rồi, vậy thì để ta nói với Duệ Nhi.
Bất quá, chuyện lần này, ngươi phải phái vài người lại đây hỗ trợ, bằng không, hừ hừ!” Đừng hòng mơ Duệ Nhi gọi ngươi là cha.
Tiểu nhân và nữ nhân đều thật khó chơi, lời này một chút cũng không sai! Bùi Nhược Thần thầm than một tiếng, “Ta nếu đến đây, đương nhiên sẽ hỗ trợ.” Cho dù hắn không ra tay, Viên lão cũng sẽ mang bầu nhiệt huyết nóng rực như lửa của mình ra để hỗ trợ.
Ngự Thiên Dung bỗng nhiên thở dài, thấp giọng nói: “Bọn họ cũng gấp gáp quá đi, ta chỉ mới vừa về nhà, còn chưa kịp ngủ mộ giấc, đã vội vàng tới tặng lễ! Ha ha, thật sự là…”
“Sớm hay muộn rồi cũng sẽ tới, cần gì phải để ý? Họ đến sớm, chúng ta cũng có thể kết thúc sớm.” Bùi Nhược Thần nhẹ nhàng an ủi, rồi quay sang hỏi Ngự Thiên Dung, “Nàng có đoán được là nhóm người nào không?”
Ngự Thiên Dung cười khổ, “Đại khái hẳn là không thể thiếu vị ở trong cung kia, về phần khác, vậy phải xem nàng ta lần này hợp tác với người nào.”
“Độc Quái ở nhà?”
“Ừm, đã về từ sớm.
Thất Vong Môn hình như thật sự đã trở thành một môn phái bị quên lãng.
Bọn học bị Độc Quá hung hăng đả kích một phen, không đủ vài thập niên là không thể lật người trở lại! Bất quá, không biết vì sao, cha con Lôi Chí Tôn không có trở về Hội Họa Viên.”
Bùi Nhược Thần nhìn nàng một cái, “Chẳng lẽ nàng còn hy vọng Lôi Thiên Kiều ở lại, cho Triển Cảnh có đôi có cặp?”
“Đây là duyên phận của hai người đó, ta thì hy vọng cái gì.
Bọn họ nếu có duyên, tự nhiên có thể cùng một chỗ, nếu vô duyên…”
“Ừm, đúng vậy, nếu nàng dùng sức cưỡng ép Triển Cảnh một phen, không chừng bọn họ sẽ nên duyên!”
Ngự Thiên Dung trừng mắt nhìn Bùi Nhược Thần, “Đó là việc riêng của hắn, ta dựa vào cái gì mà can thiệp!”
Bùi Nhược Thần cười nhẹ, có chút nghiền ngẫm nhìn nàng, “Nàng dám nói là nàng không có một chút tư tâm?”
“Ta… ta cảm thấy chuyện tình cảm phải là song phương cùng cam nguyện, người bên ngoài nói thì có ích lợi gì!”
“Ồ, thật không? Quên đi, tạm thời không tranh luận vấn đề này với nàng.
Ta đã an bài người của ta xong, bọn họ sẽ âm thầm mai phục ở bên ngoài Hội Họa Viên, tuyệt không để bất kì tới tới gần Hội Họa Viên trong vòng mười thước.”
“Được, vậy làm phiền ngươi.” Ngự Thiên Dung cau mày, âm thầm nghĩ: thực lực của mình mặc dù có đề cao, nhưng chỉnh thể thực lực của Hội Họa Viên cũng không lớn, còn khuyết thiếu cao thủ, nhất là loại cao thủ có thể thật sự ra trận đối địch.
Bốn hộ vệ mà Tịch Băng Toàn tìm về chỉ có thể bảo hộ mình và Duệ Nhi, những người khác nếu thật sự gặp phải kẻ địch mạnh, sợ là ốc còn không mang nổi mình ốc!
Bùi Nhược Thần thấy nàng nhíu mày, trong lòng có chút xót xa, không biết vì sao liền thốt ra, “Ta thấy, thêm một thời gian nữa, nàng hãy lựa cô nhi có chút căn cơ để bồi dưỡng đi, bồi dưỡng bọn họ trở thành võ lâm cao thủ, sau này cũng có thể trở thành hộ vệ trung thành.”
Thiên Dung nghe xong, hai mắt liền sáng lên.
Đúng rồi, thời đại này không giống hiện đại, cô nhi khí nhi khá nhiều, tiểu khất cái trên đường cũng không ít đâu! Cứ như vậy, mình vừa có thể làm việc thiện, vừa có thể hoàn thành tâm nguyện, thật là nhất cử lưỡng tiện! Càng nghĩ, Thiên Dung càng vui vẻ, ánh mắt nhìn Bùi Nhược Thần cũng nhiều một phần cảm kích, “Được, chờ tối nay xử lý sạch sẽ kẻ địch xong, ta sẽ bắt tay vào làm chuyện này ngay, cám ơn ngươi nhắc nhở ta!”
cô nhi = trẻ mồ côi; khí nhi = trẻ bị bỏ rơi
Nhìn đôi mắt lóe sáng của Ngự Thiên Dung, trong lòng Bùi Nhược Thần hiện lên một chút cảm xúc khó hiểu.
Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên thấy nữ nhân trước mắt này rất đẹp, khác với vẻ đẹp tục khí, bên trong đôi mắt nàng như lóe ra vẻ hấp dẫn khó có thể diễn tả bằng lời… Làm hắn nhịn không được thất thần.
Ngự Thiên Dung cũng không thấy hắn dị thường, mải mê tiếp tục suy nghĩ.
Nàng nghĩ, không chỉ bồi dưỡng võ lâm cao thủ, nàng còn có thể bồi dưỡng nhân tài ở những phương diện khác a, ra một ít tiền nuôi dưỡng những người có tiền đồ.
Sau này, nàng sẽ không yêu cầu những người đó trở thành thuộc hạ của nàng, chỉ cần bọn họ nhớ rõ ân tình đối với mình, đến khi tương lai Duệ Nhi cần đến, bọn họ đến hỗ trợ là tốt rồi!
Như vậy Duệ Nhi của nàng cũng có thể có thêm nhiều bạn bè thơ ấu a! Ừm, chủ ý này hay, thật sự hay lắm! Sau này phải làm cho nhanh một chút mới được!
Ngự Thiên Dung càng nghĩ, ánh mắt càng lòe lòe hứng khởi, mà Bùi Nhược Thần cũng nhìn mê mải đến thất thần… Hai người đều không phát hiện đối phương dị thường, thẳng đến khi Hạ Duyệt tới.
“Phu nhân tìm ta?” Hạ Duyệt đẩy cửa vào, nghi hoặc nhìn hai vị ngồi bên trong, sao mình gõ cửa từ nãy giờ mà không nghe ai được đáp lại a? Làm hắn tưởng trong phòng không có người, nhịn không được đẩy cửa vào, mới hiện bên trong căn bản có hai người sống sờ sờ!
“Ừm… phu nhân?” Hạ Duyệt lại hô một tiếng, nhưng người nào đó vẫn không có phản ứng.
Hạ Duyệt kỳ quái, chẳng lẽ bị điểm huyệt rồi? Không đúng a, Bùi Nhược Thần cũng ở đây, hai đại cao thủ cùng tồn tại sao lại dễ dàng bị điểm huyệt? Hơn nữa, biểu tình của hai người bọn họ… hình như có chút quái dị?
Nam có chút ngốc ngốc, nữ có chút ngớ ngẩn, à không, biểu tình của phu nhân giống như đang nghĩ tới chuyện gì rất thú vị… Ách, hay là lại nghĩ tới chiêu trò kinh doanh mới? Hưng phấn! Hạ Duyệt nhìn vẻ mặt đầy ảo tưởng của Ngự Thiên Dung, cảm giác lòng mình cũng có chút sôi trào.
Không có biện pháp a, hắn hiện tại càng ngày càng thích cảm giác kiếm tiền!
“Khụ khụ, phu nhân…”
“A, Hạ Duyệt, ngươi đã đến rồi!” Sau khi Hạ Duyệt cố ý đề cao âm lượng lần thứ ba, Ngự Thiên Dung rốt cục hoàn hồn.
Bùi Nhược Thần cũng hoàn hồn, bất quá, còn rất bối rối, nhưng thấy Hạ Duyệt căn bản không chú ý đến mình, lại nhẹ nhàng thở ra.
“Phu nhân, phu nhân gọi ta đến là có gì căn dặn sao?” Ánh mắt Hạ Duyệt phải nói là rất nóng cháy.
Ngự Thiên Dung gật gật đầu, “Ừm, đúng là có chuyện, bất quá, không chỉ một chuyện.
Chúng ta bây giờ giải quyết chuyện đêm nay trước, ngày mai ta sẽ cùng ngươi thương nghị một chuyện khác.”
“Vì sao không bàn cùng một lúc?” Hạ Duyệt trực giác cảm thấy chuyện ngày mai mới là quan trọng nhất, cũng có thể là chuyện mà hắn thích nghe.
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Không vội, đêm nay có khách đặc biệt ghé thăm, đến lúc đó, ngươi chỉ cần phụ trách chuyện bên trong Hội Họa Viên, còn chuyện bên ngoài Hội Họa Viên đã có Phượng Hoa và Bùi đại thiếu xử lý, ngươi không cần quá mức lo lắng.”
“À, ta đã hiểu.
Phu nhân, mấy vị khách đặc biệt đó cũng không có gì to tát lắm, chúng ta Hội Họa Viên trước nay đã gặp không biết bao nhiêu lần, dù sao còn có thời gian, không bằng phu nhân nói luôn chuyện ngày mai cho ta đi?”
Ách, người này xem ra bị nghiện kinh doanh rồi a! Ngự Thiên Dung âm thầm lắc đầu, không biết mình là đang bồi dưỡng nhân tài hay là chôn vùi nhân tài!
“Phu nhân?”
“Ha ha, không có gì, ngươi đã muốn biết, thì ta sẽ nói một chút vậy! Tạm thời ta chưa có kế hoạch cụ thể, chỉ mới là một ý tưởng.
Ta định mua một khu đất, bên trong xây một tòa viện, hợp làm một với Hội Họa Viên.
Sau đó, thu lưu một ít cô nhi không cha không mẹ.
Thứ nhất, có thể cho Duệ Nhi có thêm bạn chơi.
Thứ hai, cũng là quan trọng nhất, là bồi dưỡng hộ vệ trung thành, chuẩn bị cho tương lai của Duệ Nhi, không cầu quan to lộc hậu, nhưng không ai dám khi dễ!”
Hạ Duyệt lập tức trợn tròn mắt, đây không phải là kiếm tiền, mà là đang đổ tiền đi a!
Ngự Thiên Dung thấy Hạ Duyệt như vậy, có chút tò mò, “Hạ Duyệt, làm sao vậy? Chẳng lẽ… Bạc trong khố phòng còn quá ít, chút chuyện nhỏ vậy cũng không thể làm?” Vì sao nàng cảm thấy biểu tình lúc này của Hạ Duyệt giống như đau lòng vì mất tiền? Ảo giác sao?
Hạ Duyệt khụ hai tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, có chút vô lực trả lời: “Phu nhân, chúng ta không thiếu bạc.”
“A, vậy là tốt rồi, như vậy, chuyện này liền phiền ngươi đi làm, tốt nhất có thể mua luôn khu đất chung quanh chúng ta, để dành cho tương lai.”
Hạ Duyệt tằng hắng một cái, hồ nghi nhìn Ngự Thiên Dung, “Chung quanh? Phu nhân, ý của phu nhân là cách vách hay là toàn bộ bốn phía?”
Ngự Thiên Dung hì hì cười, “Đương nhiên là càng lớn càng tốt a, tốt nhất là có thể thành lập một cái sơn trang a!”
Phanh!
Hạ Duyệt thiếu chút nữa ngã xuống đất, vậy chẳng phải sẽ tốn cả bộn tiền? Lại là chỉ có đi không có về? Tiền sẽ không thu lại được a!
“Ừm, nếu xây thành sơn trang thì không lắm.
Dù sao vị trí của Hội Họa Viên vị trí vốn không tệ, phía sau có núi, rất là phù hợp nha! Ừm… Nghĩ như vậy, ta cảm thấy…”
Hạ Duyệt vội vàng ngắt lời Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, phu nhân định chi bao nhiêu bạc cho chuyện này?”
“Ừm, ta chưa tính tới, để xem… Một nửa đi, dù sao giữ tiền nhiều trong nhà cũng không có tác dụng gì, không bằng đem một nửa lợi nhuận đi xây sơn trang!”
“Không được!”
A? Ngự Thiên Dung khó hiểu nhìn Hạ Duyệt, “Vì sao không được?”
Hạ Duyệt cảm thấy thật sự là đau lòng quá mức, “Phu nhân, ta không đồng ý, rất lỗ vốn! Ta không phản đối làm việc thiện, nhưng đây căn bản chính là kiểu kinh doanh chỉ có lỗ không có lời! Cho nên, ta chỉ có thể đồng ý phu nhân dùng… một phần tư số tiền!”
Bùi Nhược Thần liếc nhìn Hạ Duyệt một cái, rồi có chút suy nghĩ nhìn sang Ngự Thiên Dung, “Ừm, ta cũng tán thành chủ ý của Hạ Duyệt, không thể quá hao phí!”
A? Tiền này đều là của nàng nha, nàng hẳn là ông chủ duy nhất ở đây nha, sao hai người bọn họ cứ làm như mình cũng có phần vậy?