Đại thiếu gia nhà Quốc cữu đại nhân a, Thanh Quốc! Hừ, xem ra phải nhắc nhở Tịch Băng Toàn tạo phản sớm một chút mới được!
Phượng Hoa nhìn nữ tử kia, nở nụ cười, “Tốt lắm, bộ dạng ngươi cũng không tệ đâu! Ừm, không tệ, không tệ, các ngươi đều không tệ.
Hạ Duyệt a, ngươi nói, chúng ta nên bán các nàng cho kỹ viện nào thì tốt nhất đây?”
“Để ta điều tra cho kỹ rồi quyết định.
Không bằng hiện tại phế võ công của các ả trước, bằng không, nữ nhân mạnh mẽ quá thì không được ưa chuộng!”
“Ừm, nói có lý, bất quá, chúng ta cũng không thể chơi xấu quá, hay là cho các ả cơ hội lựa chọn, ai muốn làm việc khổ cực thì làm, ai không muốn làm thì chúng ta không còn biện pháp!”
“Được đó, như vậy, chúng ta cũng không tính là vi phạm mệnh lệnh của thiếu gia!”
Phượng Hoa và Hạ Duyệt thảo luận đạo lý rõ ràng, đám nữ tử Ngọc Tiên Phái nghe mà người người run run lên, chỉ có nữ tử ăn qua Thành Tâm Hoàn thì bởi vì đã hôn mê, tạm thời hạnh phúc ngủ mê đi, không nghe thấy tin dữ này.
…
Thanh Quốc, phủ Tiêu Dao Hầu, Tịch Băng Toàn đọc xong phong thư được bồ câu đưa tới, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
“Hầu gia…”
“Ngươi dẫn người đến thăm dò phủ Quốc cữu, nhớ kỹ, không cần đả thảo kinh xà, nhất là điều tra xem ca ca của hoàng hậu có bí mật gì đặc biệt không!”
“Tuân lệnh, Hầu gia.”
Hừ, ca ca của hoàng hậu? Vậy thì sao, chỉ cần chọc tới nàng, nhất định phải chịu tao ương! Cư nhiên dám bắt cóc Duệ Nhi, đúng là không muốn sống!
Vị hộ vệ tùy thân đi theo sau Tịch Băng Toàn có chút lo lắng nhìn hắn, “Hầu gia, lúc này động đến Quốc cữu tựa hồ không tốt lắm!”
“Có cái gì không tốt chứ?”
“Chỉ sợ sẽ khiến Hoàng Thượng cảnh giác.”
“Hừ, cho dù Tịch gia ta không làm cái gì, tên đó cũng sẽ lo lắng thôi!”
Hộ vệ ngẫm lại cũng đúng, việc Hoàng Thượng kiêng kị Tịch gia quả thực không phải chuyện một hai ngày, chỉ là còn chưa đến mức xé rách mặt mà thôi!
Tịch Băng Toàn lẳng lặng nhìn ánh trăng, nghĩ đến lời ám chỉ trong thư, xem ra, lúc này, đám người kia đã hoàn toàn chọc giận đám nam nhân bên cạnh nàng.
Cả Phượng Hoa lẫn Bùi Nhược Thần đều nguyện ý giúp hắn gấp bội, nguyên nhân hẳn là vì Duệ Nhi.
Ha ha, hắn không đáng tín nhiệm như vậy sao? Cho dù không có bọn họ, hắn nếu biết chuyện này cũng sẽ ra mặt vì Duệ Nhi! Cho dù hắn không có được Thiên Dung, hắn cũng sẽ không để kẻ khác khi dễ mẹ con nàng!
“Hầu gia, đêm đã khuya, đêm nay ngài định nghỉ ngơi ở đâu?”
“Thư phòng.”
Đúng lúc này, bên ngoài thư phòng vọng đến một giọng nói dịu dàng như nước, “Hầu gia, trời đêm gió lạnh, nô tỳ cho người hầm cho ngài một bát súp, ngài uống một chút lót dạ đi!”
Hộ vệ biến sắc, lập tức biến thành tượng gỗ, cúi đầu nhìn mũi chân, định chờ thời điểm Hầu gia mất hứng trôi qua mới dám lên tiếng.
Quả nhiên, Tịch Băng Toàn lãnh đạm đáp lại một câu, “Không cần, ta còn có việc, ngươi đem đưa cho lão tổ tông đi!”
Nữ tử đứng ngoài cửa khẽ đảo hai mắt, ủy khuất liếc nhìn vào trong phòng một cái, vì sao ngay cả cửa cũng không cho nàng vào? Chẳng lẽ hắn ghét bỏ nàng đến như vậy?
Nàng biết, mình có thể mang thai là vì Hầu gia đêm đó uống rượu, hắn nghĩ nàng là nữ nhân khác.
Nhưng cho dù là thế thân, nàng cũng nguyện ý a, ít nhất có thể được hắn chú ý một chút.
Vậy mà… sau khi thanh tỉnh rồi, hắn luôn nhìn nàng một cách lãnh đạm như vậy, thậm chí còn rất không vui.
Hắn chán ghét nàng!
Biết nàng có thai, Tịch lão tổ đã đến.
Nàng mẫu bằng tử quý, lại vẫn không hề được hắn ôn nhu đối đãi, thậm chí còn không được gặp hắn.
Người khác hâm mộ nàng, nhưng chỉ có chính nàng mới hiểu được mình khổ đến bao nhiêu! Vì sao ngay cả một chút ôn nhu cũng không chịu bố thí cho nàng? Nàng là thật tâm yêu hắn a!
“Lưu Thanh, gọi nha hoàn đưa nàng ta về phòng.
Nói với nha hoàn hầu hạ nàng, về sau buổi tối đừng để cho nàng ra khỏi cửa.”
“Vâng, Hầu gia.”
Lưu Thanh âm thầm thở dài, nữ nhân đáng thương a, cho dù may mắn có được đứa nhỏ của Hầu gia, còn không phải bị vắng vẻ! Ai…
Hồng Âm nghe hộ vệ truyền lời lại, trái tim như bị rớt xuống đáy, vỡ tan thành từng mảnh.
Hầu gia, vì sao một chút cơ hội cũng không chịu cho nàng? Nàng không cam lòng a, “Lưu hộ vệ, vì sao?”
Lưu Thanh dừng chân, quay đầu nhìn nàng một cái, nếu nhìn thoáng qua, bề ngoài của nàng quả thực có chút giống Ngự phu nhân, trách không được Hầu gia nhận lầm! Bất quá, nàng cũng hớn hở nhận lấy, tuyệt không phản kháng.
Tính ra, chính là nàng tự làm tự chịu! “Không vì cái gì, nếu ngươi nhất định muốn hỏi, vậy thì ta chỉ có thể nói, ngươi không nên so sánh mình với người kia.
Ngươi kém người đó quá xa!”
Đúng vậy, quá xa.
Ngự phu nhân sẽ không làm thế thân của người khác, thậm chí còn không muốn trở thành một trong những nữ nhân của Hầu gia, nàng muốn trở thành duy nhất.
Nàng, mạnh mẽ không thua gì nam nhân!
Kém quá xa sao? Hồng Âm gục đầu xuống, trái tim đau nhói.
Kém quá xa! Nhưng chẳng phải Hầu gia không cưới nữ nhân kia trở về đó sao, vậy thì vì sao nàng không có cơ hội?
…
Tịch lão tổ nghe nha hoàn truyền tin lại, không nhịn được thở dài một hơi, chuyện này khi nào mới kết thúc?
“Lão tổ, hay là, nô tỳ nhắn vài câu của lão tổ đến cho Hầu gia?”
Tịch lão tổ lắc đầu, “Không cần, dưa xanh hái không ngọt, chuyện của người trẻ tuổi thì để cho người trẻ tuổi tự mình làm chủ đi!”
“Tuy là vậy, nhưng lão tổ, nữ nhân mang thai nếu có tâm tình không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng.
Lão tổ không lo…” Nha hoàn rất cẩn thận nhắc nhở.
Tịch lão tổ thở dài, “Ta không có biện pháp a.
Hắn vốn không thích Hồng Âm, hắn làm được mức này đã là cho ta và đứa nhỏ chưa ra đời kia mặt mũi.
Nếu còn nói cái gì nữa, khối xương cốt già nua này của ta cũng không còn danh dự nữa.”
“Lão tổ…”
“Lam Nương, ta biết ngươi thân là bác của Hồng Âm, thấy nàng như vậy, rất đau lòng.
Nhưng ngươi cũng phải hiểu được, Hầu gia vì nể ngươi đã hầu hạ ta nhiều năm nên đã bỏ qua cho nàng ấy một lần!” Giọng lão tổ không nhanh không chậm, lại có một cỗ áp lực khiến Lam Nương không còn dám lên tiếng nữa.
Lão tổ là người thế nào, Lam Nương hiểu rõ, mặc dù có lòng giúp đỡ chất nữ của mình, nhưng bà sẽ không ngốc đến độ động vào điểm mấu chốt của lão tổ.
Cho nên, bà lập tức thỉnh tội, “Lão tổ hoả nhãn kim tinh, nô tỳ có tâm tư gì đều không qua được pháp nhãn của lão tổ.
Nô tỳ chỉ là thấy đứa nhỏ kia quá đáng thương, cho nên mới…”
“Được rồi, ta hiểu tâm tư của ngươi, nhưng ngươi nên nhớ kỹ, quy củ của Tịch gia không thể loạn phá, bằng không, dùng cái gì để trị gia? Nếu truyền ra bên ngoài, Hầu gia còn có thể diện gì trên triều đình nữa? Ta tuy rằng tuổi lớn, mong mỏi có tằng tôn, nhưng danh dự của tịch gia mới là trọng yếu hơn!”
“Vâng, nô tỳ hiểu được! Nô tỳ biết sai, chắc chắn sẽ khuyên giải Hồng Âm nhiều hơn, bảo nàng an an phận phận chăm sóc bản thân, mau chóng sinh cho lão tổ một đứa bé trai khỏe mạnh!”
Tịch lão tổ mỉm cười, “Ừm, vậy là tốt rồi! Nói thật, nhiều năm qua như vậy, ngươi là người được lòng ta nhất, ta sở dĩ bảo vệ ngươi như vậy, cũng là vì ngươi rất hiểu ý ta.”
“Nô tỳ vẫn luôn cảm kích lão tổ coi trọng.”
…
Lam Nương ở lại hầu hạ đến khi lão tổ nghỉ ngơi mới rời khỏi.
Bà nương theo ánh trăng, đi về hướng tòa viện của Hồng Âm.
Dọc theo đường đi, nha hoàn hay gia đinh nào gặp bà đều tỏ ra thực tôn trọng, nên cũng không có người nào cản bà vào trong viện của Hồng Âm.
Vào trong phòng, nhìn bát canh nằm trơ trọi trên bàn, còn bốc ra làn khói mỏng, bà quay sang hỏi nha hoàn đứng hầu trong phòng, “Hồng Âm đâu?”
“Bẩm Lam cô cô, Hồng Âm đang ở trong phòng!” Tiểu nha hoàn có chút bất đắc dĩ trả lời.
Lam Nương thở dài, biết là chất nữ nhà mình hẳn là đang giận dỗi, “Các ngươi qua phòng cách vách nghỉ ngơi đi.
Hồng Âm khi nào cần, sẽ gọi các ngươi đến.”
“Cám ơn Lam cô cô.” Hai tiểu nha hoàn vội vàng lui nhanh ra ngoài.
Lam Nương vào trong, liền thấy Hồng Âm ngồi ở trước cửa sổ nhìn về hướng cánh cổng lớn.
Nàng hẳn là đang chờ người nào đó đến, đáng tiếc a, người kia sẽ không đến! “Hồng Âm, sao con không chịu ăn canh? Đó là lão tổ bảo người chuẩn bị cho con.”
“Bác, bác đã đến rồi?” Hồng Âm có chút ai oán nhìn bà, “Ăn canh thì có ích lợi gì, con từ đầu đến cuối đều không thể tới gần Hầu gia một chút nào! Con không cam lòng a!”
Lam Nương lập tức bước tới che miệng nàng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Nha đầu chết tiệt này, con muốn chết a! Lời này có thể nói ra sao? Muốn nói cũng không thể để cho người khác nghe được! Bằng không, nếu rơi vào tai lão tổ, con coi chừng nếm mùi đau khổ!”
“Bác!” Hồng Âm ủy khuất gục đầu vào ngực Lam Nương, “Bác, bác nói đi, con có cái gì không tốt chứ? Vì sao hắn không chịu nhìn con một cái?”
Lam Nương thật sâu thở dài, “Con đây là tự làm tự chịu a, nếu biết sớm như vậy, việc gì phải mạo hiểm như vậy? Cho dù con muốn bác cầu lão tổ gả con cho quản gia hay tùy tùng cũng tốt hơn hiện tại, suốt ngày buồn bực trong lòng!”
“Con chỉ thích Hầu gia thôi!”
“Nha đầu ngốc, con thích Hầu gia thì có ích gì? Hầu gia sẽ thích con lại hay sao? Người xưa có câu, hầu môn sâu như biển.
Con nếu được sủng ái thì còn có hi vọng, nhưng nếu con không được sủng thì tử kỳ… Ai… con thật sự là đứa ngốc không hiểu chuyện!”
“Bác, bác phải giúp con! Con muốn có được Hầu gia…”
“Đừng nói nữa!” Lam Nương đẩy Hồng Âm ra, vẻ mặt nghiêm túc, “Hồng Âm, bác nói thật cho con biết, Hầu gia cho con sinh ra đứa nhỏ này, về sau không cần lo ăn lo mặc, như vậy đã là nhượng bộ hết sức rồi, đây cũng là nhờ lão tổ khoan dung.
Con nếu còn không thấy đủ, thì chuẩn bị chờ bị đuổi khỏi Hầu phủ đi!”
Hồng Âm nghe vậy, cực kỳ hoảng hốt, “Không, sao lại thế được, con đang mang trong người đứa nhỏ của Hầu gia a!”
“Hừ, đứa nhỏ, con tưởng là ai cũng có tư cách sinh con cho Hầu gia sao? Con có thể bảo trụ được đứa nhỏ, bất quá là Hầu gia nể mặt lão tổ, nể tình bác trung thành và tận tâm hầu hạ lão tổ nhiều năm, bằng không, con tưởng là con sẽ còn sống sao?”
Khóe mắt Hồng Âm chảy xuống nước mắt.
Chuyện này, nàng không thể tin tưởng, nàng mang thai đứa con của Hầu gia a, sao có thể biến thành như thế được? Lão tổ không phải rất muốn có tằng tôn sao? Nàng không phải đã giúp lão tổ thực hiện được nguyện vọng sao?
“Hồng Âm, buông tha mưu tính trong lòng của con đi, bác là thật tâm muốn tốt cho con, đừng tưởng rằng Hầu gia và lão tổ đều cấp thiết muốn đứa nhỏ.
Ở trong lòng lão tổ, không có cái gì trọng yếu hơn danh dự của Tịch gia.
Việc làm của con, lão tổ cũng có một nửa không hài lòng.
Tuy rằng lão tổ rất muốn có tằng tôn, nhưng con đừng hiểu lầm, Hầu gia không hề thiếu nữ nhân có thể sinh con cho mình, chỉ thiếu nữ nhân có thể làm cho hắn động tâm!” Lam Nương nói xong, thườn thượt thở dài một hơi.
Bà hiểu ý của lão tổ, chất nữ nhà mình nếu thực sự không cảm thấy đủ, như vậy, người duy nhất có thể che chở cho nàng sẽ rời đi.